Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện gì đang xảy ra?

Tiểu thuyết gốc · 1037 chữ

Sau khi rượu thịt đều đầy đủ, bốn huynh muội của Diệp Túy Yên cũng bắt đầu nhập tiệc. Trong lúc uống rượu Diệp Túy Yên cùng ba người còn lại đã tâm sự với nhau rất nhiều, khiến họ càng tình như thủ túc hơn. Mỗi người một vò rượu lớn uống xong liền một hơi hôn mê đến ba ngày.

Trở lại Phong Thành Văn Yên Viện lúc này, mọi người bên trong đều tỉnh hết, mỗi Diệp Túy Yên chưa tỉnh thôi, ba thiếu niên kia dùng mọi cách để đánh thức nàng nhưng Diệp Túy Yên vẫn không nhúc nhích ngược lại còn ngủ rất ngon.

Đến mức này, Cửu Thành không chịu được mà lên tiếng: 

“Đại sư huynh, nhị sư huynh…tiểu sư muội vẫn ngủ mê như vậy hay ta lấy búa đập vào đầu muội ấy nhé?” 

“Đệ làm vậy sẽ trực tiếp gửi muội ấy xuống Diêm La Điện để kiểm tra tư chất luôn đó” 

Chu Tần Văn và Lĩnh Phong đồng thanh đáp, tất cả mọi người đều im lặng mà suy nghĩ, bỗng Chu Tần Văn như nhớ ra gì đó mà ghé vào tai Diệp Túy Yên lên tiếng: 

“Tiểu sư muội, Trung Ưu trưởng lão kêu muội giao 50 viên linh thạch để bồi thường kìa” 

“CÁI GÌ!??” 

Sau khi Chu Tần Văn nói xong, Diệp Túy Yên bật dậy mà hét to làm cho Lĩnh Phong và Cửu Thành ngơ cả người ra. Cửu Thành vui mừng chạy đến xoa đầu Diệp Túy Yên: 

“Đại sư huynh nói gì để đánh thức muội ấy vậy?” 

“Phải đó, đại sư huynh nói gì vậy?” 

“Ta chỉ là nhắc đến Trung Ưu trưởng lão thôi!”

Diệp Túy Yên lúc này sắc mặt tái nhợt, nàng khó chịu mà nói: 

“Đại sư huynh, Trung Ưu trưởng lão đâu? Ông ấy đã hứa không truy cứu rồi mà?”

Lĩnh Phong nhịn cười tiến đến vỗ vai Diệp Túy Yên mà nói: 

“Tiểu sư muội yên tâm, Trung Ưu trưởng lão không truy cứu chuyện đó, vừa rồi đại sư huynh đùa để đánh thức muội thôi, nhưng nếu bây giờ chúng ta đi trễ, e rằng cả 4 vị tại thượng kia sẽ không tha cho chúng ta!” 

Diệp Túy Yên nghe mà hoảng hốt, suýt chút nàng quên mất hôm nay nàng phải kiểm tra linh căn, thế là nàng chạy lên phòng thay y phục rồi chạy thẳng ra ngoài, Chu Tần Văn, Lĩnh Phong, và Cửu Thành cũng vừa chuẩn bị xong. Thấy tiểu sư muội định chạy bộ thì, Cửu Thành ngự kiếm đến túm gáy nàng lôi đi, lúc này Chu Tần Văn cũng đang chở Lĩnh Phong. Bốn người họ bay đến Diêm Đài với tốc độ cao.

Lúc này ở phía đài đấu, chỉ còn 5 cặp đệ tử nữa là xong rồi, Trung Ưu trưởng lão cứ ngóng về phía những chiếc ghế thân truyền đệ tử mà cằn nhằn: 

“Sao còn chưa đến, bọn nhóc này rốt cuộc đâu rồi!!??” 

Bỗng Lạc Thái nhảy lên vui mừng: 

“Chúng đến rồi kìa!!” 

Tiết Thanh Hà và Lam Thanh cũng nhìn lên bầu trời chỉ thấy có 2 thanh phi kiếm và bốn người đang bay đến, họ rất nhanh đã đáp xuống chỗ của đệ tử thân truyền. 

Chu Tần Văn, Lĩnh Phong, Cửu Thành và Diệp Túy Yên vội chắp tay thi lễ.

“Chúng đệ tử bái kiến ba vị trưởng lão và chưởng môn!” 

Lạc Thái cau mày: 

“Sao giờ này mới đến?”

“Bẩm trưởng lão Diệp Túy Yên ngủ quên làm các sư huynh trễ theo xin trưởng lão tha tội!” 

Diệp Túy Yên vội lên tiếng nhận lỗi, nàng không muốn hại các sư huynh của mình.

Lạc Thái nghe xong vội đổi sắc mặt ông vui vẻ: 

“Không sao, không sao. Ngủ rất tốt cho sức khỏe mà!” 

Cả Tiết Thanh Hà, Trung Ưu và Lam Thanh cũng cười rồi gật đầu tỏ ý đồng tình.

Diệp Túy Yên và ba người còn lại cũng bất ngờ đến há hốc mồm, sao hôm nay bốn người này lại tốt như vậy, chẳng những không trách phạt lại còn mỉm cười vui vẻ với Diệp Túy Yên, đây rõ ràng là dị tượng mà! 

Cửu Thành ngây thơ tưởng hôm nay họ sẽ không trách ai nên cậu cũng lên tiếng: 

“Lạc Thái trưởng lão, ta cũng ngủ quên đó!” 

Lạc Thái đang cười bỗng dưng sắc mặt thay đổi, vẻ mặt ông vẫn nở nụ cười nhưng lại pha chút sát khí, ông vừa ôm quyền vừa từ từ tiến đến gần Cửu Thành, khiến cho thiếu niên không rét mà run, bất giác lùi về sau. 

Lạc Thái mỉm cười tà ác: 

“Giỏi lắm, tiểu tử thối, biết ngay là do người dạy hư Diệp Túy Yên mà” 

“Ta…ta…”

Nói xong Lạc Thái túm gáy Cửu Thành mà vung thiếu niên lên cao, ông lại dùng một cước đá bay Cửu Thành lên trời rồi biến mất hút, chỉ thấy được một tia sáng nhỏ nơi Cửu Thành biến mất. Trước khi văng đi mất Cửu Thành lại hét lên: 

“CÁC VỊ THẬT BẤT CÔNG AAAAAA” 

Diệp Túy Yên toát mồ hôi hột nàng không hiểu chuyện gì xảy ra cả, trong lòng thầm lo lắng mà nghĩ “tiêu rồi, vừa nãy Tam sư huynh bị đá văng mất rồi, có lẽ mình cũng lành ít dữ nhiều thôi… tam sư huynh ta đến đây.” 

Vừa nghĩ Diệp Túy Yên vừa nhắm mắt gồng mình cam chịu, nàng cảm nhận Lạc Thái đang bước đến gần, càng cảm nhận có một bàn tay to lớn sắp chạm vào nàng, khiến Diệp Túy Yên lại nghĩ “ta chết chắc rồi!”

Bỗng dưng bàn tay đó lại đặt lên đầu Diệp Túy Yên mà xoa nhẹ, chỉ nghe Lạc Thái nhẹ giọng nói:

“Dọa tiểu nha đầu sợ rồi, yên tâm ta sẽ không để con bị chúng dạy hư đâu!” 

Nghe giọng nói nhẹ nhàng này, Diệp Túy Yên cũng mở mắt ra hàng không hiểu gì cả, trong lòng lại khó hiểu mà liên tục nghi vấn rốt cuộc chuyện này là sao?

Bạn đang đọc Vạn Năm Thức tỉnh thượng thần thật không giống như tưởng tượng sáng tác bởi Thienkhanhtieuhuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienkhanhtieuhuu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.