Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hào quang của người giàu

Tiểu thuyết gốc · 2499 chữ

Ba ngày sau…

[Trên Diêm Đài của Thiên Hòa Tông]

*Diêm Đài: là sân đấu của các đệ tử, cũng là nơi tổ chức kiểm tra linh căn của các đệ tử.

Sáng sớm trên Diêm Đài của Thiên Hòa Tông đã tụ tập rất đông người, Diêm Đài là đài đấu rộng lớn nằm giữa Thiên Hòa Tông, xung quanh có sức chứa người xem đến 5000 người. Bên trên Diêm Đài vị trí thuận lợi để xem nhất là nơi của các trưởng lão, chưởng môn và đệ tử thân truyền ngồi. Trên sàn đấu là chất liệu làm từ đá trên núi Diệm Thiên rất chắc chắn, thời trước nghe đồn có một vị Luyện Hư kỳ dùng toàn lực đánh cũng chỉ có thể làm Diêm Đài thêm một ít vết xước. Ở giữa sân có một hình rồng, khi thi đấu nó sẽ nằm bằng phẳng dưới nền, khi kiểm tra linh căn nó sẽ như có linh trí mà bay lên, trong miệng ngậm một viên ngọc lớn là Linh Căn Cầu*.

*Linh Căn Cầu: dùng để kiểm tra linh căn và tư chất của tu sĩ. 

Quay về với không khí hôm nay, dưới khán đài 500 đệ tử nội môn và ngoại môn của Thiên Hòa Tông đều tụ về đông đảo và chia ra hai bên để đứng. Bên trái là đệ tử ngoại môn đang chờ kiểm tra tư chất, bên phải là đệ tử nội môn đang đợi thi đấu để đánh giá năng lực. 

Tiếng trống đồng vang lên cũng là lúc ba vị trưởng lão và chưởng môn cũng vừa đến nơi. Bọn họ uy nghiêm hơn thường ngày mà ngồi xuống vị trí của mình. Trung Ưu trưởng lão đứng vuốt râu rồi gật đầu vẻ hài lòng, lên tiếng: 

“Xem ra đã đến đủ hết rồi!” 

Lạc Thái cũng vui vẻ nhìn xung quanh bỗng ông nheo mắt lại, phát hiện chỗ đệ tử thân truyền trống trơn, ông quay sang hỏi Lam Thanh: 

“Lão Thanh, sáng giờ ông có thấy đám nhóc này đâu không?”

Lam Thanh lắc đầu. 

Tiết Thanh Hà cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, nhưng giờ khai mạc đến rồi, ông cũng không thể làm trái quy định xưa nay của tông môn được, nên Tiết Thanh Hà quyết định đưa tay lên ra hiệu, Lạc Thái thấy vậy liền hô lớn: 

“Tất cả các đệ tử Thiên Hòa Tông nghe rõ! Đợt kiểm tra năng lực đệ tử chính thức Bắt đầu!”

Tất cả các đệ tử sau khi nghe thông báo cũng đồng loạt đứng nghiêm chỉnh hơn. 

Lam Thanh cũng tiến lên một bước lên tiếng: 

“Hôm nay, Thiên Hòa Tông lựa chọn đệ tử nội môn thông qua việc kiểm tra linh căn và thi đấu. Đầu tiên sẽ là kiểm tra linh căn, linh căn trung phẩm trở lên được tuyển thẳng, linh căn thường thì sẽ tham gia thi đấu để tranh vị trí. Đối với các đệ tử nội môn, kiểm tra và xếp hạng của mỗi người sẽ thông qua thi đấu, các đệ tử sẽ được phát thẻ ngọc, trên thẻ ngọc sẽ khắc các số thứ tự, hai số gần nhau nhất sẽ đấu với nhau! Nhắc lại đây chỉ là kiểm tra năng lực xem bình thường học tập thế nào, không được gian lận, không được đánh phế đối phương, không được gây mất mạng, cuối cùng chính là ra mắt đệ tử thân truyền mới và kiểm tra linh căn!” 

Sau khi Lam Thanh nói xong thì Lạc Thái cũng lên tiếng: 

“Tất cả nghe rõ chưa!?”

Nghe xong tất cả đệ tử trong khán đài lúc này đều đồng thanh hô vang: 

“ĐÃ RÕ!” 

Giọng của các đệ tử vang lên rất hùng hồn, các trưởng lão và chưởng môn đều vui vẻ gật đầu rất hài lòng. 

Trung Ưu trưởng lão hô lớn: 

“Tất cả đệ tử ngoại môn ai được gọi tên thì tiến lên giữa khán đài, bắt đầu kiểm tra lại linh căn”

“Nam Thành” 

“Có đệ tử” 

“Mộc linh căn trung phẩm!” 

“Thanh Yên…Hỏa linh căn trung phẩm!”

….

Cứ thế các đệ tử ngoại lần lượt tiến lên kiểm tra linh căn của mình. Rất nhanh 250 đệ tử ngoại môn đã có 50 người được duyệt thẳng, còn lại 200 người chưa đủ điều kiện nên phải đợi thi đấu với nhau để giành vị trí nội môn đệ tử.

Tiết Thanh Hà ngồi trên cao nhìn xuống các đệ tử ngoại môn mà thở dài:

“Haiz… Những tông môn khác 2 năm mới mở cửa nhận đệ tử một lần, chúng ta mở cả năm mới được 250 người thế mà tư chất ai cũng kém, 50 người được chọn cũng chỉ là nhắm mắt cho vào thôi.”

Lam Thanh cũng chán nản: 

“Ai bảo tông môn chúng ta quá tệ, ta thấy trận đấu giành vị trí nội môn nên dời lại hôm khác, cho bọn nhóc này chuẩn bị lại biết đâu sẽ có kỳ tích?”

Tiết Thanh Hà, Trung Ưu và Lạc Thái nghe cũng đồng tình mà gật đầu, thế là Trung Ưu lên tiếng: 

“Tất cả đệ tử ngoại môn nghe rõ đây, Chưởng môn muốn các ngươi có thời gian chuẩn bị tốt nhất nên 2 tháng sau chúng ta sẽ tổ chức lại cuộc tỷ thí giành vị trí nội môn. Còn bây giờ sẽ chuyển sang phần thi đấu kiểm tra của các đệ tử nội môn. Các ngươi không ý kiến chứ?” 

Những đệ tử ngoại môn nghe có thời gian chuẩn bị liền không nghĩ nhiều đã đồng ý, tất cả hô vang: 

“KHÔNG Ý KIẾN” 

Thế là các đệ tử nội môn cũng bắt đầu tiến lên bốc những tấm thẻ ngọc có số thứ tự, rất nhanh tất cả đều đã định hình xong đối thủ của mình, các đệ tử nội môn đều rất hăng hái chờ đợi đến giờ lên đài. 

Lạc Thái tiến lên một bước dùng linh lực đánh vào chiếc chiêng đang lơ lửng trên không trung, chỉ nghe một tiếng “beng” vang lên báo hiệu thời gian thi đấu bắt đầu. 

Rất nhanh có hai đệ tử một thân y phục nội môn đệ tử màu trắng đã bay lên trên võ đài, bọn họ chấp tay thi lễ với các trưởng lão và chưởng môn rồi báo tên: 

“Đệ tử Tuân An” 

“Đệ tử A Dũng” 

“Xin phép các vị trưởng lão và chưởng môn!” - Cả hai đồng thanh.

Tiết Thanh Hà gật đầu. 

Sau khi được chưởng môn chấp thuận, hai đệ tử cũng chắp tay chào nhau sau đó một bên thủ thế một bên bắt đầu kết ấn. Đệ tử đứng bên tay trái là Tuân An, hắn bắt đầu chấp hai tay lại, những ngón tay đan vào nhau tạo ra các thủ ấn triệu hồi thanh phi kiếm , miệng cũng đọc khẩu quyết: 

“Thiên Pháp Kiếm Đạo, Tả Hữu Xung Kích, triển!” 

Lập tức thanh kiếm đang lơ lửng trước mặt vị đệ tử kia bay lên tách ra làm hai xung quanh thanh kiếm tỏa ra linh lực mạnh mẽ mà nhắm vào A Dũng mà lao thẳng đến, bất ngờ thanh kiếm bay đến trước mặt của A Dũng thì lại chia ra hai hướng trái phải tấn công. 

A Dũng cũng đã nhận ra liền bật nhảy lên cao, hai tay giơ thẳng lên trời sau đó từ từ hạ xuống trước mặt của mình mà chấp tay lại sau đó từ từ thả thay ra, ở giữa hay lòng bàn tay là một quả cầu ánh sáng màu vàng đang dần tụ lại, chỉ nghe A Dũng hô lớn: 

“Kim Thức Công !”

Ngay lập tức A Dũng đẩy mạnh tay về hướng Tuân An, quả cầu ánh sáng liền lao đến chỗ Tuân An với lực đạo vô cùng mạnh, vị thiếu niên kia bắt đầu triệu hồi thanh kiếm về để đỡ đòn kia, nhân cơ hội A Dũng cũng lấy thanh kiếm của mình ra mà chém mạnh về hướng của Tuân An. 

“Tuân sư đệ, nên kết thúc rồi!” 

Tuân An vừa đỡ xong quả cầu ánh sáng của A Dũng thì ngay lập tức một đạo kim quang được tạo ra từ kiếm của A Dũng bay đến tiếp khiến Tuân An chưa kịp định thần liền bị hất bay ra khỏi võ đài.

Ngay lập tức có tiếng thông báo “Đệ tử nội môn Tuân An rơi khỏi đài, thua cuộc!” 

Sau khi nghe tiếng thông báo A Dũng cũng chạy đến phía của Tuân An mà cười hỏi thăm:

“Đa tạ sư đệ đã nhường, Tuân sư đệ có sao không?”

Tuân An cũng vui vẻ đáp lời: 

“Sư huynh khách khí rồi, đệ không sao cả, sư huynh đừng lo”

Các vị trưởng lão cùng trưởng môn thấy được cảnh tượng đó trong lòng cũng vui vẻ hài lòng phải công nhận những đệ tử ở Thiên Hòa tông rất đoàn kết,họ rất yêu thương nhau dù cho bại cũng không thấy buồn ngược lại chúng còn đối xử rất tốt với nhau.

Thế là tiếng chiêng thứ hai vang lên, cặp đệ tử tiếp theo cũng bắt đầu lên sân đấu, và cứ thế từng cặp đệ tử cũng lên thi đấu nối tiếp nhau sau những tiếng chiêng. Trung Ưu trưởng lão lúc này để ý sang chỗ ngồi của đệ tử thân truyền nơi đó vẫn trống không ông khó chịu cau mày nó nhỏ với Tiết Thanh Hà: 

“Không biết đám nhóc đó làm cái gì mà giờ này vẫn chưa tới nữa.”

 Lạc Thái nghe vậy cũng bực bội mà lên tiếng: “Đệ tử nội môn thi đấu hơn một nửa rồi nhưng vẫn chưa thấy những đứa nhóc này đâu, đặc biệt là Diệp Túy Yên, chúng ta còn phải giới thiệu nó trước mặt các đệ tử cũng như kiểm tra Linh căn của nó, nhưng bây giờ bọn chúng còn chưa đến không biết bọn chúng đang làm cái gì nữa! Chắc chắn đã bị ba tên ranh kia dạy hư, xong hôm nay ta chắc chắn phải dỗ lại bọn nó một trận rồi!”

Chuyển cảnh đến Phong Thành Văn Yên viện, Cửu Thành lúc này đang rất bối rối khi phát hiện mình vừa tỉnh lại sau khi gục đầu trên bàn ngủ cả đêm cùng với hai vị sư huynh và một tiểu sư muội, hắn vội nhìn ra ngoài trời biết bây giờ đã trưa cũng đã trễ giờ hắn liền lay người của Chu Tần Văn và Lĩnh Phong mà la lớn: 

“ Đại sư huynh, nhị sư huynh mau dậy đi hôm nay là đại hội của tông môn đó, chúng ta còn phải đưa tiểu sư muội đến kiểm tra linh căn nữa! Mau dậy đi!!!” 

Sau khi nghe Cửu Thành nói Chu Tần Văn và Lĩnh Phong đều bật người thức dậy chỉ có mỗi Diệp Túy Yên vẫn gục đầu trên bàn nằm ngủ, hai người kia cũng bắt đầu lính quýnh mà gọi Diệp Túy Uyên: 

“Tiểu Sư Muội mau dậy đi chúng ta trễ mất rồi! Tiểu Sư Muội nếu muội không dậy nữa làm sao mà có thể đi kiểm tra Linh căn”

Rốt cuộc Chuyện gì đang xảy ra với các đệ tử thân truyền này vậy?

Muốn biết vậy thì phải quay lại 3 ngày trước đó, sau khi Diệp Túy Yên ngủ dậy, nàng phát hiện các vị sư huynh của nàng đang ăn bánh bao, hỏi ra mới biết do tông môn quá nghèo nên họ mỗi sáng đều chỉ có thể ăn bánh bao hoặc mì chay mà thôi. Diệp Túy Yên nàng nhớ lại những món ăn ngon lành ở khách điếm mà nàng từng ở, lại nhớ thêm trên đường đi có quán rượu rất đông người ghé vào. 

Nàng vừa đói vừa muốn thử rượu ở nơi đó vì cơ bản lúc ở hiện đại nàng còn quá nhỏ, làm sao có thể uống rượu được chứ. Trong các quyển tiểu thuyết nàng từng đọc, có miêu tả rượu ở tu chân giới rất ngon nên nàng càng muốn thử, huống hồ nàng bây giờ rất giàu có. Nàng có “hộp quà tân thủ” là chiếc rương của nàng trong đó chứa hàng vạn viên linh thạch thượng phẩm rồi. 

Nghĩ đến đây nàng liền rủ ba người Chu Tần Văn, Cửu Thành và Lĩnh Phong lén xuống núi mua rượu thịt về, tất cả cũng hùa theo nàng mà đồng ý đi ngay. 

Sau khi xuống núi, vào trong trấn thì Diệp Túy Yên lao đến “Tiên Tửu Lầu” nàng trên người phát ra kim quang mà nói lớn: 

“Ông chủ ở đây loại rượu nào mạnh nhất, đắt tiền nhất cứ lấy ra cho ta 4 vò lớn!” 

Ông chủ nghe xong trong mắt ông Diệp Túy Yên như biến thành phật thành tiên mà phát ra một loại ánh sáng,đó là “hào quang của người giàu”! 

Ông nhanh chóng cho người đem ra bốn vò rượu lớn mà giới thiệu: 

“Tiểu cô nương thật biết hưởng thụ, đây là loại rượu nổi tiếng nhất ở chỗ ta, tên Linh Xuân Tửu. Được ủ từ 30 loại linh quả trung phẩm và 20 loại linh quả thượng phẩm đó, rượu này rất mạnh, tu sĩ bình thường uống một vò cũng phải say đến ba ngày đấy!” 

Diệp Túy Yên nghe xong liền gật đầu hỏi:

 “Bao nhiêu?”

“Dạ thưa một vò chỉ 10 viên linh thạch thượng phẩm ạ!” 

Diệp Túy Yên lấy ra 40 viên linh thạch thượng phẩm trả cho ông ta, chủ quán trong lòng hạnh phúc bên ngoài vô cùng tôn sùng bốn huynh đệ nàng, hiển nhiên họ đã trở thành khách “vip” của tửu lầu rồi!

“Chỗ ông có bán đồ ăn không?” 

“Đương nhiên có thưa nữ đại gia,hơn nữa đồ ăn của chúng ta cũng là loại ngon nhất đó!” 

Quả thật kẻ có tiền vẫn luôn là kẻ vĩ đại, cách xưng hô cũng thay đổi luôn rồi, Diệp Túy Yên không do dự đưa ra 5 viên linh thạch thượng phẩm nói:

 “Dọn hết đồ ăn trong quán của ông đem đến chân núi Diệm Thiên cho ta!”

Ông chủ nghe vậy mắt sáng như đèn pha vội kêu các tiểu nhị gấp rút chuẩn bị. Ông thầm nghĩ núi Diệm Thiên chẳng phải là nơi ở của Thiên Hòa Tông nổi tiếng là tông môn xếp hạng thấp nhất trong tam thập Châu sao? Vậy mà lại có người tiêu tiền mạnh như vậy, kể cả các tông lớn cũng chưa từng tiêu quá 200 linh thạch trung phẩm ở đây. Có khi nào Thiên Hòa Tông chỉ thiếu thực lực chứ không thiếu tiền?

Bạn đang đọc Vạn Năm Thức tỉnh thượng thần thật không giống như tưởng tượng sáng tác bởi Thienkhanhtieuhuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienkhanhtieuhuu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.