Ta sẽ bảo vệ các huynh!
Tiểu sư muội mau qua đây!!!”
Giọng của Cửu Thành vang lên đầy sự phấn khích khi tất cả mọi người bước vào trong Phong Thành Văn Yên Viện, Diệp Túy Yên nghe giọng của Cửu Thành gọi nhưng nàng lại không thấy người đâu cả, bởi vì bên trong quá rộng rãi, nội thất vô cùng xa hoa, kể cả bàn ghế đều được làm bằng các loại gỗ tốt nhất làm cho nàng choáng ngợp. Hơn nữa cái tên sư huynh Cửu Thành quá tinh nghịch bay nhảy khắp nơi khiến nàng không kịp nhìn thấy.
Lĩnh Phong bước đến vỗ nhẹ vai Diệp Túy Yên:
“Sư muội, nhìn trên đó đi!”
Diệp Túy Yên nghe lời cũng ngước nhìn theo lời của Lĩnh Phong, đập vào mắt nàng là Cửu Thành đang ngồi trên lan can của tầng hai nhìn xuống chỗ Diệp Túy Yên đứng, nàng há hốc mồm kinh hãi, cái này là nơi vua ở sao? Tầng trên nhìn xa hoa gấp bội dưới này nữa, cái tông môn này sao lại có thể đầu tư đến vậy?
Vừa nghĩ Diệp Túy Yên vừa chạy lên tầng hai, nàng đưa tay chạm vào lan can, cái này còn được khảm ngọc lại còn dát vàng nữa, cũng quá khoa trương rồi, Cửu Thành vô cùng phấn khích kéo Diệp nhìn về phía sau. Khi nàng quay lại thì như muốn ngất bởi cái cảnh tượng trước mắt nàng quá mức tưởng tượng của nàng rồi. Bốn cảnh cửa phòng mà cửa nào cũng cao to rộng và lộng lẫy đến mê người khiến Diệp Túy Yên vội lay ống tay áo của Cửu Thành.
“Tam sư huynh, cái này… cái này…”
Cửu Thành vô cùng tự hào mà giới thiệu:
“Đây chính là những căn phòng dành cho đệ tử thân truyền, từ trái qua phải có tất thảy bốn phòng. Phòng đầu tiên bắt đầu từ bên trái là phòng của đại sư huynh, trên cửa được điêu khắc rất nhiều họa tiết Rồng, trên đầu cánh cửa còn có bức tượng ngọc hình Rồng nữa.”
“Oaaa! Vậy phòng tiếp theo là của ai?”
“Là của nhị sư huynh, trên cửa là hình con Lân, cửa này được dát vàng lên các hình điêu khắc, xem kìa trên đầu cánh cửa là bức tượng con Lân đó”
“Vậy trong hai phòng còn lại cái nào của huynh?”
“Phòng của ta chính là phòng này, kế bên phòng nhị sư huynh, phòng của ta lấy cảm hứng từ Kim Quy đó, tất cả họa tiết đều làm bằng Ngọc Lam Hà, trên đầu cửa cũng có bức tượng Kim Quy làm bằng vàng nữa”
Diệp Túy Yên há hốc mồm nhìn về ba cái cửa phòng vừa được giới thiệu, nó không khác nào là nơi vua ở cả, mà kể cả phòng của vua cũng chưa từng có cái việc trên cửa vừa dát vàng, vừa khảm ngọc, lại còn làm tượng. Diệp Túy Yên cảm giác như lạc vào một cung điện vậy.
Tiếp theo chính là khoảnh khắc mà Diệp Túy Yên đột nhiên cảm thấy yêu tông môn của mình sâu đậm, nàng thật sự quyết tâm sẽ bảo vệ tông môn bằng cả tính mạng đó là vì sau khi nhìn thấy căn phòng của nàng, căn phòng cuối cùng bên phải, cánh cửa làm bằng loại gỗ có màu xanh nước biển, chính xác là gỗ có màu như vậy, bình sinh nàng chưa bao giờ gặp loại gỗ lạ mà đẹp đến vậy, màu xanh nhạt lại phối với màu trắng, nhưng màu trắng này xuất phát từ hình của con Bạch Phượng Hoàng được vẽ trên cửa, thân hình to lớn ôm trọng hai cánh cửa vô cùng lộng lẫy, phía trên đầu cánh cửa có hẳn một bức tượng con Hỏa Phượng to lớn đang vung cánh, nàng chỉ tay vào con Hỏa Phượng mà hỏi:
“Cái này…cũng là làm từ Ngọc Lam Hà ư?”
Cửu Thành mỉm cười, gật đầu.
Diệp Túy Yên vừa nhìn đã mê, nàng thật sự có nằm mơ cũng không nghĩ căn phòng của nàng lại đẹp như vậy. Nàng thầm thề trong lòng từ bây giờ tông môn này chính là ngôi nhà của nàng, dù mất mạng cùng đừng ai mơ động đến Thiên Hòa Tông này!
Cửu Thành vui vẻ đưa cho nàng một viên ngọc màu xanh được khắc hình phượng hoàng.
“Sư muội đây là chìa khóa phòng của muội, mau ký khế ước với nó đi, sau này chỉ cần muội đặt viên ngọc lên hình đuôi phượng trên cửa thì cửa sẽ tự động mở, không có viên ngọc này thì không ai vào được phòng của muội đâu!”
“Kể cả chưởng môn ư?”
Cửu Thành gật đầu, cho biết thêm:
“Cơ quan của cánh cửa được chế tác đặc biệt gắn liền với viên ngọc này, viên ngọc này lại có khả năng nhận chủ. Giống như linh thú hoặc vũ khí, khi đã ký khế ước thì sẽ không ai có thể sử dụng trừ chủ nhân đã ký khế ước với nó. Cho dù là thần tiên trên trời cũng không mở được phòng này, vì họ không thể phá hủy phép tắc thiên địa được”
[Góc giải thích thêm:
*Ngọc Lam Hà: Là loại ngọc đắt tiền nhất ở tu chân giới lần phàm giới, nó có 3 màu là đỏ, trắng và xanh, viên ngọc nhỏ cũng phải mất 10 đến 15 viên linh thạch thượng phẩm.
*Khế ước: có rất nhiều loại khế ước khác nhau như khế ước chủ tớ, khế ước sinh tử,..v..v. Đây là loại phép tắc được thiên đạo đặt ra, những vật có chủ có khế ước sẽ không ai có quyền xâm phạm, nếu ai cố tình chiếm đoạt chính là đi ngược lại với thiên đạo, sẽ bị trừng phạt. Nhưng song song với cái lợi thì nó cũng có giới hạn, một người sẽ bị giới hạn ký khế ước vd: một người chỉ có thể có một vũ khí được ký khế ước bổn mệnh ]
Diệp Túy Yên sau khi nghe Cửu Thành nói vốn đã hạnh phúc rồi nay còn hạnh phúc thêm, Diệp Túy Yên cầm lấy viên ngọc rồi nhỏ máu của nàng lên, ngay lập tức mắt của con phượng hoàng trên ngọc đổi sang màu đỏ, trông như có thần trí vậy. Diệp Túy Yên đặt tên cho viên ngọc này là “Phượng Hoành Ngọc” bởi lẽ thanh kiếm nàng tìm được cũng tên “Phượng Hoành Kiếm” nàng thấy mình rất có duyên với Phượng Hoàng.
Diệp Túy Yên không vội vào phòng mà chỉ cất đi viên ngọc, nàng cùng Cửu Thành xuống dưới tầng trệt, chỉ thấy Lĩnh Phong và Chu Tần Văn đang ngồi uống trà, cả ấm trà và ly trà cũng được làm một trăm phần trăm từ Ngọc Bích. Lĩnh Phong thấy một nam một nữ vẻ mặt phấn khởi đang chạy xuống thì cũng vẫy tay về phía họ (ngụ ý mau qua đây uống trà đi).
Diệp Túy Yên và Cửu Thành cũng chạy đến ngồi chung bàn, Lĩnh Phong một tay chống cằm, một tay cầm ly trà lắc nhẹ, mỉm cười nhìn Diệp Túy Yên.
“Thế nào tiểu sư muội, có thích không?”
“Có!! Muội rất thích, nhưng muội có điều thắc mắc.”
“Muội nói đi”
“Trước khi đến đây muội nghe nói Thiên Hòa Tông là tông môn tệ hại nhất, nhưng khi muội đến đây lại không thấy giống như vậy.”
“Hửm sao lại không giống?”
“Thường thì tông môn tệ nhất là tông môn nghèo nhất, sau khi muội đến đây lại thấy tông môn có nhiều kiến trúc vô cùng xa hoa, lộng lẫy. Huynh nói xem sao có thể là tông môn xếp chót trong Tam Thập Thanh Châu chứ? Hay do ta chưa từng đến xem các tông môn khác nên nghĩ đây là khoa trương nhất?”
Lĩnh Phong nghe nàng nói liền bật cười:
“Tiểu sư muội này, sao muội lại nghĩ tông môn tệ nhất là tông môn nghèo nhất?”
“Thì…”
Diệp Túy Yên định nói là do nàng đọc truyện, nhưng làm sao nàng có thể nói được, chẳng lẽ nói nàng ở hiện đại thường xuyên đọc nên biết ư? Thôi thì nàng lựa đại cái cớ vậy.
“Ta nghĩ…Hơn nữa những tông môn có xếp hạng thấp thì sẽ rất khó tiếp cận nhiều cơ duyên hơn, thi đấu cũng không đủ nhân lực và thực lực thì làm sao có thể giàu?”
Cửu Thành nghe nàng nói cũng cười theo Lĩnh Phong, hắn cũng trả lời Diệp Túy Yên:
“Haha…Sư muội này, muội đừng nghĩ vậy. Tông môn chúng ta thật sự là xếp chót, nhưng chúng ta vốn không nghèo, ít nhất là những năm về trước. Còn bây giờ thì như muội nghĩ, chúng ta rất nghèo!”
“Muội không biết sao? Khi xây dựng tông môn phải có vốn đó, quan niệm khi tông môn có điều kiện thì sẽ có thể đào tạo tốt được các đệ tử, nên những lão tổ đời trước của Thiên Hòa Tông gom hết của cải đặt vào xây dựng tông môn như vậy đó. Đến thời điểm hiện tại tông môn của chúng ta không chỉ tệ mà còn nghèo, nhưng không phải lý do mà muội nói đâu. Là do họ chú tâm xây dựng những thứ xa hoa lộng lẫy mà muội thấy!” -
Lĩnh Phong tiếp lời của Cửu Thành
“Mặc dù tông môn đứng cuối nhưng vẫn có đều đặn các đệ tử xin gia nhập, cũng vì do nơi này quá lộng lẫy dễ lừa người, tuy vậy nhưng công pháp của tông môn chúng ta cũng rất mạnh không thua gì các tông môn khác, chỉ là thiếu những danh sư, các thế lực chống lưng nên mới dần xuống dốc thôi” - Cửu Thành
“Vậy những tông môn khác cũng lộng lẫy như vậy à?”
Cửu Thành: “Đương nhiên không, muội yên tâm đi, Thiên Hòa Tông của chúng ta là nơi đồ sộ nhất trong Thiên Cảnh Thanh Châu rồi đó!”
Lĩnh Phong: “Còn nữa, muội đừng nghĩ những tông môn lớn sẽ có những thứ được như tông môn của chúng ta, ngược lại những tông môn lớn nhìn bên ngoài so với những người chưa thấy Thiên Hòa Tông của chúng ta thì rất khoa trương. Nhưng nếu ai đã thấy Thiên Hòa Tông rồi chắc chắn những nơi đó trông rất bình thường”
“Tại sao?”
Chu Tần Văn ngồi im lặng uống trà nghe những sư đệ và sư muội nói chuyện một lúc hắn cảm thấy mình như bị lẻ bầy nên cũng bắt đầu tham gia:
“Bởi vì họ tích trữ linh thạch, họ không xây dựng những thứ bề ngoài như này! Họ thuê danh sư, họ dùng linh thạch để cướp bí cảnh, dùng linh thạch xây dựng thế lực… Hoặc đại loại thế!”
“Đặc biệt họ nghĩ muốn đệ tử có ý chí kiên định phải cho họ sống khó khăn một chút!” - Lĩnh Phong
“Vậy, là nói chúng ta chỉ thua những tông môn lớn ở việc nghèo linh thạch thôi sao?”
Lĩnh Phong lắc đầu mà nói:
“Không phải! Đây là vấn đề nhỏ thôi,vấn đề ở đây là thế lực đó sư muội. Những tông môn lớn rất chú trọng thế lực họ thu nhận đệ tử bằng các thế lực của mình, tuyển chọn nhân tài. Để giúp tông môn xếp hạng. ”
Cửu Thành tiếp lời:
“Đúng vậy, cứ 2 năm thì các tông môn sẽ mở cửa tìm đệ tử ngoại môn, những tông môn lớn đệ tử ngoại môn phải thuộc loại linh căn trung phẩm trở lên đó. Nội môn phải là những người có sức mạnh, tài năng, còn về đệ tử thân truyền ưu tiên và chỉ chọn các thượng phẩm linh căn những người có tài”
“Nhưng bây giờ ở Thiên Cảnh Thanh Châu rất hiếm Thượng Phẩm Linh căn đó, những tông môn lớn thân truyền cũng chỉ tính trên đầu ngón tay thôi!” - Cửu Thành.
Diệp Túy Yên nghe đến đây cũng khó hiểu, nếu thượng phẩm linh căn rất hiếm thì Thiên Hòa Tông chẳng phải có tận ba cái thượng phẩm linh căn sao? Sao lại biến thành xếp chót?
“Khoan đã các sư huynh, nếu như tính bằng thượng phẩm linh căn, thì tông môn của chúng ta có ba người sao lại thành ra đứng cuối?”
“Muội biết vì sao phải lựa chọn đệ tử linh căn tốt làm thân truyền không?” - Lĩnh Phong ra vẻ nghiêm túc
“Vì sao?”
“Bởi vì cứ 20 năm thì Thiên Cảnh Thanh Châu sẽ mở ra cuộc tỷ thí tông môn, tất cả tông môn trong 30 Châu lớn nhỏ đều cử thân truyền đệ tử tham gia đó! Cuộc tỷ thí kéo dài trong vòng 1 năm, nơi đó tụ họp tất cả các thân truyền, không phải linh căn tốt cũng là người có năng lực.”
Chu Tần Văn cũng nói thêm:
“Cái để giúp cho một đệ tử có trở thành người mạnh mẽ không chỉ phụ thuộc vào linh căn tốt hay xấu, mà còn phải xem họ thuộc hệ gì để lựa chọn công pháp tốt nhất!”
Diệp Túy Yên nghe đi nghe lại cuối cùng nàng cũng nhận ra trọng điểm nhất, từ lúc vào đây nàng nghe mọi người đồn ba vị sư huynh là thượng phẩm linh căn, nhưng chưa nghe họ nói là thuộc hệ linh căn gì cả. Vẻ mặt Diệp Túy Yên rơi vào suy nghĩ, Lĩnh Phong chỉ liếc nhìn cũng biết nàng suy nghĩ gì mà lên tiếng giải thích:
“Tiểu sư muội có phải là đang thắc mắc tại sao chúng không đánh lại những người khác để giành xếp hạng đúng không ? Do chúng ta mặc dù là thượng phẩm linh căn nhưng không rõ hệ gì!”
“Hả? Sao có thể?”
Cửu Thành mỉm cười xoa đầu Diệp Túy Yên:
“Không gì là không thể cả, vì lẽ đó nên các trưởng lão và Chưởng môn không tìm ra được loại công pháp phù hợp cho chúng ta… nên chúng ta chưa từng tham gia cuộc tỷ thí đó, thế mới bị xếp chót”
Diệp Túy Yên không đồng ý với cách nói trên liền lên tiếng:
“Vậy đâu phải là đánh không lại. Căn bản là chưa từng đánh sao biết đánh không lại?”
Chu Tần Văn: “không có công pháp phù hợp, không tham gia chính là đánh không lại!”
Diệp Túy Yên nghe nói vậy bỗng dưng trầm tư, nàng biết dù có là thượng phẩm linh căn nhưng không có hệ linh căn, không có công pháp phù hợp thì ở tu chân giới khác nào là phế vật chứ? Hơn nữa nếu vậy thà ban đầu không phải thượng phẩm linh, nếu đã có linh căn tốt như vậy thì ra đường không phải sẽ bị người khác trêu chọc chết sao? Nàng vừa nghĩ vừa nhìn các sư huynh trên mặt họ vẫn hiện vẻ thản nhiên nhưng trong lòng nàng lại đau xót, các sư huynh của nàng đều không phải kẻ xấu, mặc dù mới tiếp xúc nhưng nàng biết họ đều là những người tốt… không đáng bị như vậy!
Đã vậy nàng phải cố gắng mạnh lên để bảo vệ các sư huynh và tông môn. Ba ngày sau chính là ngày kiểm tra linh căn của nàng và các đệ tử ngoại môn nên nàng hi vọng linh căn của nàng là loại tốt! Mà cho dù có là linh căn tệ nhất thì Diệp Túy Yên cũng đã quyết tâm phải mạnh lên rồi. Nghĩ xong nàng nhìn ba thiếu niên trước mặt với ánh mắt cương quyết:
“Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh! Ba người các huynh phải tin tưởng muội, muội nhất định sẽ mạnh lên bảo vệ các huynh!”
Ban đầu ba thiếu niên kia bị thái độ kiên quyết của Diệp Túy Yên dọa sợ mà đơ người, nhưng rồi họ nhanh chóng lấy lại tinh thần mà cười phá lên. Đặc biệt là Chu Tần Văn kẻ vốn chết tâm hôm nay lại nở ra nụ cười trên môi nhìn Diệp Túy Yên. Cửu Thành và Lĩnh Phong thay nhau xoa đầu nàng mà cười nói:
Cửu Thành: “haha tiểu sư muội đúng là đáng yêu quá! Yên tâm bọn ta rất tin tưởng muội”
Lĩnh Phong: “Tiểu sư muội phải bảo vệ bọn ta cho thật tốt đó nha! Haha”
Chu Tần Văn cũng mỉm cười: “Cố lên…Tiểu sư muội!”
Thấy ba vị sư huynh của mình vui lên, Diệp Túy Yên cũng thấy vui lây. Nàng liền đập bàn đứng dậy vẻ mặt quyết tâm mà nói:
“Các huynh yên tâm! Giờ muội phải đi ngủ đây!”
Tất cả mọi người đang cười bỗng dưng ngơ người một lần nữa, sau cứ thấy sai sai ở đâu đấy, đáng lẽ phải nói là đi tu luyện chứ? Sao lại biến thành đi ngủ rồi? Nhưng họ đâu biết Diệp Túy Yên lại nghĩ khác cách để giữ tinh thần và sức khỏe luôn duy trì trạng thái tốt nhất đối với nàng là đi ngủ vì nàng cơ bản là thiếu ngủ mà!
Đăng bởi | Thienkhanhtieuhuu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |