Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Phong Thành Văn Yên Viện"

Tiểu thuyết gốc · 2017 chữ

Diệp Túy Yên sau chạy trốn khỏi đám người cao tuổi nham hiểm, xảo quyệt kia trong lòng nàng vui như tết, thế nhưng số nàng đúng thật là đen đủi khi một vấn đề mới lại phát sinh khiến nàng đang chạy thì phải dừng lại nhìn xung quanh đến ngẩn người.

“Ớ??? Ta đi lạc rồi sao?” 

Diệp Túy Yên vì sợ ở gần đám người trưởng lão và chưởng môn kia lâu sẽ bị lừa đến không còn một xu dính túi, nên mới gấp rút chạy, thế nhưng nàng đâu có nhớ vấn đề lớn nhất chính là nàng chỉ vừa gia nhập tông môn, làm gì biết đường mà đi!? Diệp Túy Yên tuyệt vọng trách bản thân quá xui xẻo, nhìn xung quanh xem có ai để hỏi đường không thì thật tuyệt vời cho nàng khi nơi này cả một con ruồi còn không thèm bay ngang nói gì là người,hơn nữa tông môn thì rộng mà người thì ít, vốn dĩ là tông môn tệ nhất nên muốn có người gia nhập cũng rất khó rồi, lấy đâu ra đông người đến mức rải rác khắp nơi để Diệp Túy Yên hỏi đường chứ. Càng nghĩ càng bực bội nhưng cô lại không biết phải đi hướng nào nên đành gào thét lớn xem có ai nghe không. 

“CÓ AI Ở GẦN Đ Y KHÔNG?” 

“CỨU TA VỚI”

“HÈ LỐ????” 

[10 phút sau…]

Diệp Túy Yên gào khản cả cổ nhưng không ai trả lời nàng, trong đầu nàng bất đắc dĩ nghĩ sẽ phải tự mò đường thôi, dù sao cũng là trong tông môn, chắc đi một lúc hoặc một thời gian dài… sẽ thoát ra thôi nhưng Diệp Túy Yên như nhớ ra cái gì đó mà vẻ mặt quyết đoán, lấy trong rương 5 viên linh thạch thượng phẩm ra đặt dưới đất rồi nàng cẩn thận dùng chân đạp lên sau đó giả vờ bất ngờ nhưng không hét, chỉ nói bình thường thôi đủ nàng nghe: 

“Ôi chao~ ta thật may mắn, 5 viên linh thạch thượng phẩm này là của ai làm rơi vậy?~ Là 5 viên thượng phẩm đó a~~~~” 

Ngay lập tức chưa đây một nhịp thở thì gần như tất cả đệ tử trong tông môn xuất hiện trước mắt Diệp Túy Yên, làm cho một nơi vắng tanh bỗng dưng lại chật cứng người đến mức không có chỗ đứng, không chỉ vậy, xa xa còn có nhiều người đang chạy đến, tốc độ chạy nhanh đến mức lên cả khói. Cảnh tượng này cũng thật là quá khoa trương rồi! Tất cả mọi người đều nhốn nháo liên tục lên tiếng: 

“Linh thạch đâu?”

“Ở đâu? Của ta đó”

“Là do ta làm rơi”

“Của ta làm rơi đó”

…..

Diệp Túy Yên nhìn cảnh này mà khóe môi giật giật, nàng không tin được sức mạnh của đồng tiền nó lại mạnh như vậy, chỉ trong một nhịp thở mà có thể triệu tập gần hết tông môn rồi. Nàng thầm chửi trong lòng đây là cái tông môn chó má gì thế? Lòng người thối rữa hết rồi, rõ ràng lúc nãy nàng ta gào thét nhém chút rách cả thanh quản thế mà không một bóng người xuất hiện vậy mà khi nghe mùi tiền là lại đến nhận ngay.

Trong lúc mọi người đang chen lấn tìm số linh thạch bị “đánh rơi” thì Diệp Túy Yên nghĩ thông suốt rồi, nàng đâu có dễ dàng cho người khác ăn được của nàng chứ, đã vậy còn dám làm ngơ sống chết của nàng, thế là nàng nhấc chân lên nhàn nhã cầm 5 viên linh thạch thượng phẩm lên mà mỉm cười nói với giọng châm chọc:

“Thật ngại quá, ta quên để ý, đây là của ta đó a~” 

Tất cả mọi người: …

“Mọi người cũng thật là nhã hứng nga~ đồng loạt rủ rê nhau đánh rơi linh thạch hết rồi, như vậy có phải là rất nhiều không?” 

Diệp Túy Yên cứ tiếp tục nói, khiến cho những người ở đó ngượng chín mặt, nhưng đám đệ tử này ở lâu với bốn lão đầu gian xảo trong tông môn lâu ngày cũng đâu có vừa, bọn họ liền tìm cách biện minh cho mình. 

“Chúng ta…Chúng ta chỉ là đến kiểm tra thử thôi” 

“Đúng! Đúng! Do bọn ta quá hấp tấp nên quên kiểm tra lại túi của mình” 

Diệp Túy Yên càng nghe họ nói càng chướng lỗ tai, mà chặn hết suy nghĩ biện minh của họ, tiếp tục dùng giọng điệu ủy khuất

“Tiểu muội đây vừa vào tông môn chưa lâu, đường đi chưa rõ, vừa nãy còn bị lạc đường nên có la hét tìm người đến cứu, thế nhưng một bóng người cũng không có, vậy mà giờ ta phát hiện một ít linh lạch, giọng nói cũng nhỏ chỉ vừa ta nghe, thế nào cả tông môn lại xuất hiện ở đây rồi a~ Có phải mọi người đều mất linh thạch không? Hay là ta đi báo với các trưởng lão xem họ có thể giúp tìm không a?” 

Tất cả mọi người lúc này khi nghe Diệp Túy Yên nói xong đều hóa đá, bọn họ thật sự không hề nghe người kêu cứu, bọn họ chỉ nghe mùi tiền thế nên bây giờ người khó xử là bọn họ. Thấy tình hình không ổn nên có một thiếu niên bước ra từ đám đông, một thân đồng phục nội môn, cao khoảng m7, tần 18 hoặc 19 tuổi bước lên chắp tay nói: 

“Vị tiểu sư muội này có phải là người mới gia nhập đã được nhận làm thân truyền không? Ta tên Hoàng Kiệt, là đệ tử nội môn thứ 19. Lúc nãy thật sự chúng ta không nghe tiếng kêu cứu, lúc nãy chúng ta chỉ vô tình đi ngang thì nghe muội nhắc thôi, xin muội thứ lỗi cho.”

Tất cả mọi người đồng thanh:

 “Đúng a! Mong muội thứ lỗi cho” 

Diệp Túy Yên liếc mắt nhìn thiếu niên trẻ tuổi kia lại thấy gương mặt cũng khá ổn, nước da hơi ngăm nhưng bù lại gương mặt rất thuận mắt, thế nhưng dù có là soái ca vạn năm có một thì nàng cũng không quan tâm, cái nàng quan tâm chính là cái nết mê tiền của các đệ tử khác trong tông môn.

“Hân hạnh! Hoàng Kiệt huynh đã nói vậy thì cho ta hỏi các huynh đệ, tỷ muội ở đây…à không..cả tông môn đều đi ngang qua đây à?”

Hoàng Kiệt: …

Mọi người: …

Tất cả đều một lần nữa hóa đá, họ không ngờ vị tiểu sư muội này lại quyết dồn họ đến mức như vậy. Bọn họ thừa biết nếu như chuyện bọn họ biết đồng môn gặp khó khăn mà không giúp mà chỉ để ý đến tiền, hơn nữa còn nói dối được truyền đến tai các trưởng lão thì chắc chắn họ sống không yên rồi, Suy đi nghĩ lại những người đứng đây đều là những thiếu niên đơn thuần và lương thiện thôi, mặc dù có chút mê tiền nhưng họ hoàn toàn không có ác ý. Lúc bấy giờ ai cũng cảm thấy xấu hổ và hối hận về việc họ đã làm nên mọi người đều đồng thanh hét lên: 

“CHÚNG TA XIN LỖI TÚY YÊN SƯ MUỘI!” 

Diệp Túy Yên đang nghĩ cách hành những người trước mắt thì bị tiếng hô đồng thanh của họ dọa cho giật mình mém chút hồn phách phi thăng rồi. Nàng phát hiện tông môn này rất đoàn kết, mỗi khi nói chuyện đều đồng thanh như vậy rất có sĩ khí. Lại thấy trên gương mặt mỗi người đều có nét buồn bã, nàng hiểu họ đã biết lỗi nên trên môi nàng nở ra nụ cười ôn nhu. 

“Mọi người không cần phải xin lỗi, thật ra chúng ta là người một nhà, ta hi vọng sau này mọi người đều sẽ giúp đỡ nhau nhiều hơn danh lợi, Diệp Túy Yên không dám trách các sư huynh và sư tỷ, chỉ mong sau này chúng ta hoạn nạn sẽ có người giúp đỡ. Đừng như hôm nay là được.” 

Nói xong Diệp Túy Yên còn nở một nụ cười thật tươi nhìn mọi người, tất cả những đệ tử ở đó đều ngây ra một lúc rồi đều gật đầu mà đồng thanh hét lên đầy nhiệt huyết: 

“Bọn ta hiểu rồi! Tiểu sư muội!”

Lại một lần nữa Diệp Túy Yên bị dọa sợ bởi sự đoàn kết này, nàng cũng không biết cái kiểu đồng thanh đáp lời này liệu một ngày nào đó có thể hù chết nàng không nữa. Nhưng hiện tại trong lòng nàng như một ông cụ già mà nghĩ “trẻ nhỏ dễ dạy!” 

Đang suy nghĩ thì Chu Tần Văn, Lĩnh Phong và Cửu Thành ngự kiếm bay tới túm lấy cổ áo của Diệp Túy Yên mà lôi nàng bay lên khiến cho nàng hoảng hốt chỉ kịp hét lên: 

“Áaaaa”

 Tất cả mọi người ở dưới đất đều nhìn lên vẫy tay: 

“Hẹn gặp lại Diệp sư muộiii”

Ở trên trời lúc này là Diệp Túy Yên đang bị Cửu Thành lôi mà bay đi với tốc độ cao, nàng lúc này muốn nôn lắm rồi nhưng trong bụng còn gì để nôn đâu chứ. Nàng định mở miệng ra chửi thì thấy Chu Tần Văn ngự kiếm chở Lĩnh Phong bay đến mà nói: 

“Không còn sớm nữa, nhận phòng rồi nghỉ ngơi đi, mai còn nhiều việc phải làm lắm.”

Diệp Túy Yên nhìn Chu Tần Văn vẻ mặt lạnh lùng lại nhìn về phía Lĩnh Phong chỉ thấy thiếu niên gương mặt sắc sảo với mái tóc màu trắng trong rất đẹp trai đang dùng quạt che miệng lại, tuy vậy chỉ bằng ánh mắt nàng cũng có thể nhận ra hắn đang cười với nàng. 

Được khoảng 5 phút thì bốn người cùng đáp đất trước mắt Diệp Túy Yên là một căn “biệt thự” cổ đại trong rất xa hoa lộng lẫy, kiến trúc chia làm 2 tầng, nàng nhìn bảng tên có chút lạ cái gì mà

“Phong Thành Văn Viện” đọc xong Diệp Túy Yên liền nghĩ ra ngay đến ba người kế bên rồi nhìn họ một cách nghi hoặc.

Cửu Thành thấy Diệp Túy Yên đứng nhìn bảng tên khiến hắn phấn khích mà đến gần nàng nói: 

“Thế nào tên hay lắm đúng không? Cái tên này do đại sư huynh đặt cho đó, được ghép từ tên của ba người chúng ta” 

Diệp Túy Yên vẻ mặt không chút biểu cảm vì nàng sớm biết là tên của bọn họ rồi, nàng hỏi: 

“Đây chẳng phải là quá xa hoa rồi sao?”

Lĩnh Phong bước tên phẩy quạt mà nói: 

“Đừng nghĩ nhiều, đệ tử thân truyền được xây một Viện để ở, Phong Thành Văn Viện được xây với kiến trúc hai tầng, dưới đất là phòng khách, còn trên tầng hai là các phòng của đệ tử,đặc biệt là giờ muội vào đây ở rồi thì nơi này sẽ đổi tên mới” 

“Tên gì?” - Diệp Túy Yên khó hiểu 

Lĩnh Phong và Cửu Thành vẻ mặt phấn khích nhìn Chu Tần Văn, hắn cũng hiểu vấn đề mà đưa tay lên che miệng ho nhẹ một cái rồi nói: 

“Khụ!...Phong Thành Văn Yên Viện!”  

Diệp Túy Yên hoài nghi nhân sinh mà nhìn về ba thiếu niên trước mặt, một người vẻ mặt tự tin, một người phấn khích và một người…vô cùng phấn khích. Trong lòng nàng thầm chửi cái trình độ đặt tên này cũng quá nhảm nhí rồi,không phải chỉ là ghép tên thôi sao, có cần tự tin vậy không? Hơn nữa nếu như số lượng đệ tử thân truyền tăng lên 10 người có phải tên của chỗ này sẽ trở thành một đoạn văn luôn không?

Bạn đang đọc Vạn Năm Thức tỉnh thượng thần thật không giống như tưởng tượng sáng tác bởi Thienkhanhtieuhuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienkhanhtieuhuu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.