Sống chết đều là người của tông môn
Ngay lập tức Trung Ưu, Lạc Thái, Tiết Thanh Hà và Lam Thanh đã xuất hiện, các ông vừa đến nơi khói bụi mù trời làm cho ai cũng phải đưa tay lên che mũi. Tiết Thanh Hà khó chịu vung tay dùng bí pháp Thanh Tẩy để dọn sạch khói bụi, khi khói bụi đều tản ra hết thì mọi người đều trừng mắt bất ngờ:
Lạc Thái: “CỬU THÀNH!!!!!!!!”
Lạc Thái vừa nhận ra là Cửu Thành thì gầm lên rất đáng sợ, lúc này nằm dưới cái lỗ trên đất chính là Diệp Túy Yên đang nằm đè lên người Cửu Thành, cả hai đầu óc choáng váng không nhúc nhích được. Lạc Thái nổi điên lên mà lao đến túm cổ của Diệp Túy Yên và Cửu Thành lôi ra ngoài, đợi cho hai người tỉnh lại. Vì ông là trưởng lão, thường xuyên đánh nhau nên sức lực rất dư thừa, xách hai người như là cầm hay cái gối thôi.
Trung Ưu bước đến gần cái lỗ bự tổ bố dưới đất mà tâm can rung động, chắc chắn tiền sửa cái sân này ít nhất phải 10 viên linh thạch thượng phẩm mới đủ.
[Góc quy đổi: 100 viên linh thạch sơ (hạ) phẩm = 1 viên linh thạch trung phẩm.
50 viên linh thạch trung phẩm = 1 viên linh thạch thượng phẩm]
Nghe tới số tiền được tính bằng linh thạch thượng phẩm thì Diệp Túy Yên cùng Cửu Thành liền tỉnh lại ngay lập tức, trước mắt hai người là hàng trăm con mắt trầm trồ của các đệ tử khác và bốn cặp mắt đầy sát khí đang hướng về phía họ. Diệp Túy Yên hoang mang trong lòng “Tiêu rồi, thật sự thì cũng khoa trương quá rồi, chưa gì đã phá nát sân nhà… e là lành ít giữ nhiều.” Bỗng nàng nghe Cửu Thành thỏ thẻ:
“Tiểu sư muội, chúng ta phá hư đồ rồi, tốt nhất là giả chết đi. Bọn họ xem tiền như mạng vậy, chúng ta không xong rồi”
Diệp Túy Yên nuốt nước miếng, lúc này mới ý thức được rằng hai người họ vẫn đang bị treo lủng lẳng trên tay Lạc Thái trưởng lão, Diệp Túy Yên cố nặn ra nụ cười:
“Ngại quá, lại gặp được trưởng lão rồi”
Lạc Thái đen mặt không để ý đến nàng, chỉ thấy hắn thả nàng xuống đất nhưng lại tung Cửu Thành lên, sau đó một cước đá văng Cửu Thành bay xa đến mất dạng. Diệp Túy Yên chứng kiến cảnh này thì tay chân mềm nhũn, chỉ nghe thấy trước khi bị đá bay đi mất thì Cửu Thành đã hét lên với nàng:
“Tiểu sư muội! Ném phi kiếm cho ta…AAAAAAAA”
Các đệ tử xung quanh nhìn thấy mà há hốc mồm, tất cả đồng loạt giơ ngón tay cái lên mà hô:
“Trưởng lão uy vũ!!!”
Lam Thanh bước đến vỗ vai Lạc Thái rồi nói: “Ông cũng thật là…sao lại làm vậy chứ”
Lạc Thái bối rối tự vò đầu cười ngượng: “Đúng thật. Ta hành động có chút thiếu suy nghĩ quá”
Diệp Túy Yên lúc này cũng đỡ sợ hơn vì trên gương mặt của Lạc Thái đã bớt mấy phần sát khí, lại xuất hiện một tia hối hận. Nàng thầm nghĩ trong đầu: một đá này của ông ấy không biết có đá bay tam sư huynh đến Châu khác không nữa!
Nàng vừa nghĩ vừa nhìn Lạc Thái trưởng lão đang thể hiện vẻ mặt tiếc nuối, thì Tiết Thanh Hà bước đến vỗ vai Lạc Thái:
“Đừng buồn, lần sau dùng sức hơn là được!”
“Ta…ta biết rồi”
Diệp Túy Yên đang cảm động khi những người già an ủi nhau, bỗng cô phát hiện có gì đó sai sai, cái gì mà “dùng sức hơn” ??? Không lẽ một đá như vậy còn chưa đủ a? Không ổn rồi, e rằng Cửu Thành bị đá bay như vậy thì nàng cũng sẽ bị họ dùng đá đập vào đầu mất, nhân lúc họ không để ý mà trốn thôi.
Diệp Túy Yên lén bò lách qua chân của Tiết Thanh Hà để trốn, ai ngờ vừa qua khỏi chân của chưởng môn thì đập khuôn mặt vào một thứ gì đó khiến cho nàng choáng váng, Diệp Túy Yên đưa tay lên sờ mũi mà phát cáu:
“Là tên khốn nào chặn đường lão nương vậy?”
Trung Ưu ánh mắt như viên đạn, nở nụ cười nham hiểm: “Xin lỗi nha, lão đây già rồi nên không để ý đường đi có một con ếch đang tìm cách trốn”
Diệp Túy Yên nghe giọng nói như sét đánh ngang tay, hóa đá ngay tại chỗ mà lắp bắp:
“Trung…Trung Ưu trưởng lão…ngài hiểu lầm rồi…vừa nãy chỉ là hiểu lầm thôi”
“Hiểu lầm ư?” - Tiết Thanh Hà cũng nở nụ cười gian xảo.
“Cái lỗ to ở dưới sân này chắc cũng là hiểu lầm nhỉ?” - Lam Thanh nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng đối với Diệp Túy Yên thì lại giống như giọng nói từ địa ngục vậy.
“Diệp Túy Yên! Ngươi vừa muốn chạy trốn sao?” - Lạc Thái trưởng lão siết chặt nắm đấm từ từ đến gần.
Bốn người vay quanh chỗ Diệp Túy Yên đang ngồi bẹp dưới đất, nàng như rơi vào tuyệt vọng khi xung quanh lúc này không khác gì địa ngục. Những người vây quanh nàng chính là hung thần ác sát. Diệp Túy Yên cố gắng lấy hết dũng khí mà nói:
“Thưa các trưởng lão và chưởng môn, Diệp Túy Yên xin thề đây chỉ là hiểu lầm, thôi…ta…ta thật sự không có linh thạch, chỉ có một cái mạng này”
“Ồ vậy sao?” - Tiết Thanh Hà cười nham hiểm.
Diệp Túy Yên sợ hãi mà liên tục nuốt nước bọt nhìn bọn họ.
“Thật ra chỉ cần cái mạng là đủ” - Trung Ưu lên tiếng
“Hả!!!”
Diệp Túy Yên nghe vậy thì rơi vào tuyệt vọng, vốn dĩ nàng biết trong rương của nàng có rất nhiều linh thạch, nhưng do nàng keo kiệt nên định dùng mạng ra để họ thương tình, ai ngờ lại nghe Trung Ưu nói như vậy, thế giới của nàng gần như sụp đổ rồi.
“Chỉ cần ngươi thề sẽ mãi là đồ đệ thân truyền của Thiên Hòa Tông và sẽ không bao giờ có ý định rút khỏi tông môn là được” - Lam Thanh phe phẩy quạt mà cười nham hiểm.
Sở dĩ bọn họ đang khó khăn suy nghĩ làm cách nào để Diệp Túy Yên không rời đi, vì họ tin Diệp Túy Yên chính là nhân tài không thể bỏ lỡ được, nhưng chưa gì cơ hội đã tìm đến họ rồi. Nếu Diệp Túy Yên ở lại tông môn thì họ sẽ bắt cô đi đánh nhau…à không, thi đấu để kiếm tiền, chỉ nghĩ thôi thì trên gương mặt của bốn người đều lộ ra vẻ xấu xa.
Diệp Túy Yên nghe yêu cầu thì hình như đã ngộ ra cái gì đó, nhưng nàng đánh không lại bọn họ nên không dám cãi, mặc dù ấm ức nhưng nàng vẫn giả vờ cảm kích:
“Đa tạ chư vị tha tội, Diệp Túy Yên ta sống là người của Thiên Hòa Tông, chết cũng là người của Thiên Hòa Tông tuyệt không đổi, nếu có ý định rút khỏi sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
[ Thiên đạo: ai dám đánh cô ta chứ -.- ]
Diệp Túy Yên vừa dứt lời thì các trưởng lão rất hài lòng, vì lời thề ở tu tiên giới chính là lời thề bán mạng nên sẽ không ai dám làm trái. Lúc này Diệp Túy Yên nhìn sắc mặt của họ nàng liền biết bọn họ nghĩ gì. Nàng cũng không phải dạng vừa, lần này vô tình mắc bẫy một lần nhưng đã rút kinh nghiệm, nàng lên tiếng chặn đứng âm mưu của họ:
“Đa tạ các vị, lúc nãy trưởng lão đã nói chỉ cần ta hứa như vậy là được, đứng trước những đệ tử trong tông môn, chắc các vị sẽ không làm khó ta nữa chứ?”
Diệp Túy Yên nói xong còn khẽ nở nụ cười ranh mãnh, Lam Thanh cùng những người còn lại đều im lặng, họ chỉ hận lúc nãy tại sao lại không đòi linh thạch trước sau đó mới ép nàng thề sau nhỉ? Giờ thì bốn người già lại bị một đứa trẻ chơi ngược lại. Đúng là tức chết! Diệp Túy Yên thấy bốn người kia đen mặt liền thấy không ổn:
“Nếu không còn gì, Diệp Túy Yên xin phép đi tìm các vị sư huynh để nhận phòng đây”
Nói rồi nàng không đợi họ trả lời, chân như gắn động cơ mà chạy mất. Tiết Thanh Hà chỉ kịp nói:
“Đợi đã”
Nhưng chưa gì Diệp Túy Yên chạy mất rồi, khiến ông nổi máu điên mà không biết dồn vào đâu, liền quay sang mắng Lam Thanh:
“Cũng tại ông không đấy! Chúng ta lỗ to rồi”
Lam Thanh cũng không vừa mà nói:
“Ba người các ông cũng có làm được gì đâu? Nhờ ta nói con bé mới ở lại, sao bây giờ lại đổ thừa ta rồi?”
Cứ thế bốn người họ lại mắng qua mắng lại ta ta ngươi ngươi, các đệ tử khác cũng nhanh chóng mang dưa ra ăn, Lạc Thái thấy vậy liền nổi cáu mà quát:
“Các ngươi rảnh lắm sao? Vậy thì cùng nhau ra đây luyện công pháp với ta đi”
Chúng đệ tử nghe vậy đều chạy tán loạn lại kiếm cớ khác nhau:
“Đệ tử đột nhiên đau bụng quá”
“Ôi, hình như đệ tử quên cho mèo ăn rồi!”
Lần này còn nhanh hơn lần trước, chưa đầy hai nhịp thở tất cả đều giải tán hết, chỉ chừa lại thân ảnh bốn người già đang ủ rũ đứng kế bên cái lỗ to đùng ở mặt đất được tạo ra bởi Cửu Thành và Diệp Túy Yên. Bọn họ không hẹn mà cùng thở dài.
“Haiz…”
Sau đó lại nhìn nhau, một lần nữa khung cảnh tan hoang rơi vào yên lặng.
….
Góc tâm sự: các bạn thân mến do tuần này mình thi nên không có thời gian cập nhật dẫn đến lệch lịch ra. Sau khi mình thi xong sẽ bão chap ạ. Trong thời gian chờ đợi tớ rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ, tớ rất mong nhận được lời nhận xét từ các bạn luôn ấy. Nếu các bạn có bộ truyện nào hay nhớ gợi ý cho mình dịch nhaaa
Đăng bởi | Thienkhanhtieuhuu |
Thời gian |