Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chào Tiểu Sư muội

Tiểu thuyết gốc · 1422 chữ

Trung Ưu trưởng lão sau một hồi suy nghĩ ông quyết định chơi lớn một lần, dù sao tông môn đã tệ rồi thì làm gì cũng không là vấn đề nữa huống hồ Diệp Túy Yên một ngày đã tăng cấp tu vi lên luyện khí hậu kỳ rồi cũng phải thuộc dạng có thiên phú tốt, Trung Ưu nhìn về phía Diệp Túy Yên lên tiếng: 

“Chuyện này là lỗi của ta, nhưng xét thấy ngươi là một đứa trẻ có thiên phú, ta sẽ trực tiếp cho ngươi làm đồ đệ thân truyền!”

“What???” - Diệp Túy Yên bất ngờ đến phun tiếng Anh.

Mọi người trong phòng nhìn Diệp Túy Yên bằng đôi mắt lạ lùng họ không hẹn mà cùng chung nghi vấn “quát” là cái gì vậy??? Cho dù bất ngờ cũng không đến mức nói không biết nói tiếng người chứ, hay là nói bị Trung Ưu trưởng lão làm cho điên rồi?

Diệp Túy Yên thấy mọi người phản ứng bình thường trước quyết định của Trung Ưu liền hiểu bọn họ sớm đã có ý định này chỉ là ánh mắt mọi người đều hướng về cô đầy khó hiểu như vậy khiến cô cũng hiểu ra vấn đề mà cười trừ: 

“À ý ta là cái gì vậy? Ta chỉ mới gia nhập 1 ngày, hơn nữa ngày tuyển chọn đệ tử thân truyền và nội môn chưa đến mà ? Biết đâu đến đó chư vị sẽ gặp người giỏi hơn thì sao” 

Diệp Túy Yên nói vậy vì lúc này cô đang rất hối hận khi gia nhập tông môn này, trong các quyển tiểu thuyết cô từng đọc, dù tông môn tệ thì cũng không đến mức trưởng lão và chưởng môn hành động khó coi như này. Chưa kể nàng từ lúc gia nhập vẫn chưa đầy một ngày đã bị già trẻ trong này hành xém chết hai lần rồi, nếu ở lâu dài liệu tính mạng cô sẽ ổn??? 

Ba người Chu Tần Văn, Lĩnh Phong và Cửu Thành nghe nàng nói liền biết ngay Diệp Túy Yên có ý trốn chạy, bọn họ sao có thể trơ mắt để cho cô trốn thoát được chứ, lúc trước bọn họ bị bốn người nham hiểm kia nhìn trúng dù thế nào cũng bị mưu hèn kế bẩn của họ chèn ép bắt làm thân truyền, nay khó khăn lắm mới có người bị nhìn trúng dĩ nhiên ba thanh niên kia sẽ hết lòng giúp đỡ rồi.

Cửu Thành lên tiếng trước: “Tiểu sư muội, giờ muội đã là người được chọn, muội cứ yên tâm đi tông môn chúng ta rất dễ”

Lĩnh Phong: “Đúng! Năm xưa bọn ta được chọn cũng đâu có phải ngày chọn đệ tử đâu” 

Chu Tần Văn: //gật gật//

Tiết Thanh Hà cùng ba người còn lại cũng khá bất ngờ khi bọn nhóc của họ cuối cùng cũng ủng hộ họ một lần, liền cảm động lên tiếng: 

“Đúng đúng, mặc dù tông môn ta xếp chót trong tam thập Thanh Châu nhưng vị trí đệ tử thân truyền rất tốt đó, chúng ta sẽ nỗ lực dạy dỗ ngươi thành thiên tài”

Diệp Túy Yên nghi ngờ nhân sinh, những người này nhìn giả trân như vậy, nhưng cũng thật sự mà nói thì cô tu luyện dễ dàng cũng nhờ Tiết Thanh Hà truyền thẳng cách thức lĩnh ngộ, nếu như gia nhập chắc cũng không tệ. Nên Diệp Túy Yên chấp tay mà nói: “Diệp Túy Yên đa tạ các vị đã chiếu cô, ta sẽ cố gắng hơn” 

Bảy người còn lại trong phòng vui như mở hội, đặc biệt là ba vị thân truyền dù sao họ cũng muốn có sư muội, muốn có người bị hại chung, Lĩnh Phong cùng Cửu Thành đưa mắt nhìn Chu Tần Văn, hắn như hiểu ý hai vị huynh đệ mà gật đầu, quay sang nói với chưởng môn:

“Vậy ta cùng nhị đệ và là tam đệ dẫn tiểu sư muội đi nhận phòng”

Nói rồi chưa kịp để Tiết Thanh Hà phản ứng, hắn phất tay một cái, thân ảnh Diệp Túy Yên cùng 2 thiếu niên kia phút chốc biến mất.

Tiết Thanh Hà, Lạc Thái, Trung Ưu và Lam Thanh: ….

Diệp Túy Yên chưa kịp định thần đã phát hiện cô đang đứng sau lưng Chu Tần Văn trên chiếc phi kiếm của hắn, kế bên cô có thêm Cửu Thành đang ngự kiếm chở Lĩnh Phong, Diệp Túy Yên nhìn xuống thì thấy cô đang cách đất khoảng 15 trượng,  chưa kịp làm quen với độ cao chết người này khiến cô chóng mặt mà ôm Chu Tần Văn: 

“Vị đại ca này huynh bay thấp một chút có được không ta sợ lắm”

Chu Tần Văn đột nhiên bị ôm khiến hắn khó chịu nhưng vì cô là tiểu sư muội nên hắn cũng cố nhẫn nhịn mà nói “buông tay” nếu là người khác hắn đã đá bay người đó đi rồi. 

“Huhu, huynh bay chậm với thấp tí, ta sắp…không…chịu…Ọeeee”

Diệp Túy Yên nói chưa hết câu đã bắt đầu nôn tháo ra, Chu Tần Văn chê bai mà không chịu nổi liền đáp đất thả cô xuống, hắn cách xa Diệp Túy Yên khoảng 5 mét, cô nàng ói xong, đôi mắt thâm đen, gương mặt xanh xao hóp lại nhìn Chu Tần Văn mà phát cáu: 

“Huynh như vậy là ý gì? Nếu không phải huynh bay cao như vậy, ta đâu có…ọe”

 

Chưa hết câu Diệp Túy Yên lại ói tiếp, Cửu Thành và Lĩnh Phong cũng vừa đáp đất, liền thấy cảnh này, Cửu Thành an ủi Diệp Túy Yên:

“Tiểu sư muội à, đó là đại sư huynh tên Chu Tần Văn, huynh ấy ưa sạch sẽ lắm nên muội thông cảm, nếu muội sợ cứ để ta chở muội, ta là tam sư huynh của muội ta tên Cửu Thành, muội yên tâm ta sẽ bay thấp”

Diệp Túy Yên nhìn dáng vẻ của Cửu Thành một thân thiếu niên trẻ tuổi,cao khoảng m75,  tóc đen dài được buộc gọn bởi sợi dây đỏ, đôi mắt cậu tròn xoe long lanh, gương mặt trông trẻ trung, thanh tú rất đẹp trai và đáng yêu, nhìn tới đây Diệp Túy Yên cũng an tâm hơn phần nào mà liền đồng ý, bởi cô nghĩ là đồ đệ thứ ba hơn nữa là người trẻ tuổi hoạt bát chắc sẽ không vấn đề gì.

Sau khi điều chỉnh tâm lý, Lĩnh Phong cũng bước lên kiếm của Chu Tần Văn, hắn thấy Diệp Túy Yên cũng bước lên kiếm của Cửu Thành liền quay lại mỉm cười: 

“Tiểu sư muội! Ta là nhị sư huynh của muội tên Lĩnh Phong, muội bảo trọng a~” 

Diệp Túy Yên nghe Lĩnh Phong giới thiệu cũng mỉm cười gật đầu, nàng đứng lên kiếm của Cửu Thành mà nói: “ta sẵn sàng rồi” 

Cửu Thành nghe vậy liền đầu đưa một tay lên cao ngang cằm hay ngón tay trỏ vừa giữ thẳng, còn ba ngón tay còn lại thì nắm lại, chỉ nghe Cửu Thành hô lên: “Triển!”

Bỗng Diệp Túy Yên nhớ lại câu của Lĩnh Phong “Muội cẩn thận” là có ý gì??? Cho đến khi nghe tiếng “triển” của Cửu Thành thì nàng mới biết, nàng đã sai rồi. Quả thật Cửu Thành đã bay thấp nhưng…nhưng tốc độ của hắn bay còn nhanh hơn Chu Tần Văn, khiến Diệp Túy Yên sợ như muốn hồn phi phách tán, nàng vội nắm đầu của Cửu Thành mà cố gào: 

“Tam…tam…sư huynh…không..phải người nói sẽ bay từ tốn sao…AAAAAA”

Cửu Thành bị nắm đầu cũng bắt đầu chật vật giãy giụa:

“Tiểu sư muội!! Muội làm gì vậy, mau buông ra…đừng nắm đầu mà…ta rõ ràng bay rất thấp mà” 

“HUYNH!! MAU… BAY…CH…ÁAAAAAAA”

Chưa kịp nói hết câu thì do Cửu Thành bị nắm tóc giật ngược về sau, lại thêm Diệp Túy Yên đứng không vững, hai người loạng choạng trên không với tốc độ cao mà không kiểm soát được phi thẳng xuống sân trước của tông môn trực tiếp tạo thành một hố sâu ở giữa sân, còn làm gãy mấy cái cây xanh quanh đó, khói bụi mù trời khiến cho các đệ tử trong tông môn bu đông như kiến. Bỗng các đệ tử hét lên:

“KHÔNG XONG RỒI! CÁC TRƯỞNG LÃO ƠI! XẢY RA ÁN MẠNG RỒI AAAAA!!!!!!”

Bạn đang đọc Vạn Năm Thức tỉnh thượng thần thật không giống như tưởng tượng sáng tác bởi Thienkhanhtieuhuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienkhanhtieuhuu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.