Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mọi chuyện sáng tỏ

Tiểu thuyết gốc · 1652 chữ

Quay lại 10 phút trước khi Diệp Túy Yên tỉnh lại mọi người đều hướng ánh phía Trung Ưu trưởng lão và ông cũng nhận ra tình hình không ổn liền tìm kế thoát thân: 

“Khụ! Nếu con bé không sao thì ta yên tâm rồi, ta còn phải xem sổ sách nên đi trước đây” Nói xong ông liền chạy đi nhưng đâu có dễ như vậy, ngay khi Trung Ưu quay lưng thì Tiết Thanh Hà đã đặt một tay lên vai của Trung Ưu đôi mắt hiện lên một tia lôi điện khiến cho Trung Ưu lạnh sống lưng mà rùng mình , gương mặt đầy sát khí mà lên tiếng: 

“Lão Trung à! ông càng lúc càng không có ý tứ rồi… Ông định cứ như vậy mà đi không định cho ta một lời giải thích sao?”

“Ta…ta chẳng phải là đã giải thích rồi sao…là hiểu lầm…ha ha tất cả là hiểu lầm, chúng ta không nên vì mấy chuyện vặt mà để ý nhỉ” - Trung Ưu cười trừ, từ từ quay lại.

Tiết Thanh Hà như phát điên mà mắng xối xả vào mặt của Trung Ưu: “Hay cho một câu hiểu lầm. Lão già ông ta thấy chính là làm việc không mang theo não! Sao ông kiểm tra trước khi làm lớn chuyện? Ông có biết một chưởng đó của ông đã đá bay mất cái cửa phòng ta rồi không? Tô mì của ta còn chưa kịp ăn nhìn xem thử trên người ta có chỗ nào là không dính nước mì hả!!!!!????” 

Trung Ưu: “Ta….” 

Lam Thanh: “Thanh Hà chưởng môn…cửa phòng ta cũng bị đá bay nhưng may mắn cái bánh bao của ta đang ăn vẫn còn đó, ông có biết người đó là ai không?” 

Trung Ưu liền lên tiếng cộng thêm hành động chỉ thẳng mặt Tiết Thanh Hà: “Là hắn, không phải ta!” 

Tiết Thanh Hà: “Lão Trung ông thật không phải quân tử! Không phải ông hại ta sao?”

Trung Ưu: “cái gì mà quân tử chứ? Ta già rồi không ham mấy cái tiểu tiết danh hoa tiếng lụa này đâu”

Lạc Thái: ….

Lúc này tất cả mọi người cũng nhận ra có một điểm bất thường, chính là vị Lạc Thái trưởng lão người luôn sôi nổi trong các cuộc cã, nếu ông ta không nằm trong cuộc vui thì ông ta sẽ đứng ở ngoài châm chọc vào nhưng hôm nay lại im lặng đến mức dị tưởng cũng phải nổi lên rồi.

Nhìn kỹ một chút, Lạc Thái không phải tự nhiên mà im lặng như vậy, ông đang đứng tại chỗ, hai tay nắm thành nắm đấm gồng đến run cả cánh tay. Cơ thể cũng bắt đầu run lên vì phẫn nộ, gương mặt đằng đằng sát khí từ từ ngước lên nhìn Tiết Thanh Hà mỉm cười: 

“Tiết…Thanh…Hà”

Tiết Thanh Hà nghe tên mình bị gọi vô thức lùi về sau: “Lạc Thái..ông bị gì thế?” 

“Thanh Hà! Cẩu lão tặc nhà ngươi… ta phải giết ông!!!!” - Lạc Thái như hóa điên mà vồ đến bóp cổ của Tiết Thanh Hà mà dằn vặt, sở dĩ ông không dùng linh lực để đánh là do ông còn nhận thức tông môn quá nghèo, nếu dùng linh lực sẽ đánh nát cái phòng này mất, đến lúc đó kẻ thua cuộc chính là ông rồi. 

Tiết Thanh Hà đột nhiên bị bóp cổ liên tục giãy giụa, ông chợt nhớ mọi chuyện đều là do Trung Ưu gây ra nên ông cố lao đến chỗ Trung Ưu mà nắm lấy râu của ông ta, Trung Ưu bị nắm râu liền đau điếng cũng vội trả đũa lại mà đá vào bụng của Tiết Thanh Hà sau đó còn chơi trò nắm đầu Tiết Thanh Hà. Cứ thể ba người, 2 trưởng lão, 1 chưởng một lao vào cấu xé nhau không thua gì các trận đánh ghen cả…

Người nhàn nhã nhất bây giờ là Lam Thanh, Chu Tằn Vân, Lĩnh Phong cùng Cửu Thành. Bởi Lam Thanh chỉ hư hại cánh cửa còn ông thì không sao, còn 3 vị đồ đệ kia mới đi lịch luyện về nên cũng chỉ ngồi hóng hớt. Cửu Thành thấy hỗn chiến xảy ra cũng bắt đầu khó hiểu mà hỏi: 

“Nhị sư huynh này… Lạc Thái trưởng lão ông ấy lại phát điên lên như vậy?” 

Lĩnh Phong như được chọc trúng mạch liền đưa quạt lên che miệng mà kể: “Lúc nãy ở ngoài ta nghe các đệ tử bàn chuyện, Lạc Thái trưởng lão lúc đang đi ngoài* thì chưởng môn dùng linh lực đánh bay cửa giang phòng*, khiến cảnh tượng xấu hổ của Lạc Thái đều bị đệ tử bên ngoài chứng kiến, hơn nữa…” 

(*Giang phòng: nhà vệ sinh )

(*Đi ngoài: là đi ẻ đó)

“Hơn nữa cái gì?” - Cửu Thành sốt ruột hỏi

“Ta nghe nói lúc Lạc Thái trưởng lão rời đi, ông ấy còn không thèm chùi giang môn” 

“Hả????” - Cửu Thành không tin được chuyện vừa nghe là sự thật.

Lam Thanh trưởng lão đang nhàn nhã uống trà bỗng dưng cũng không nhịn được mà “phụt” ngụm nước trà ra ngoài, ông không chịu được mà cười “ha ha lão già đó thật sự như vậy sao?” 

Lúc 3 người kia đang cấu xé khói bụi mù trời trong phòng nhau bỗng nghe Lam Thanh cười liền nghĩ là ông đang chế nhạo họ, thế là trong đám khỏi xuất hiện ba cánh tay túm lấy Lam Thanh lôi vào cuộc hỗn chiến.

Chu Tần Văn là một người lạnh lùng hắn chỉ liếc nhìn 4 người lớn tuổi một cái rồi lại nhìn Diệp Túy Yên, còn Lĩnh Phong và Cửu Thành đang ngồi đoán xem đến khi nào Diệp Túy Yên tỉnh lại. Rõ ràng bọn họ đều không để ý bốn người kia vào mắt mà. 

Trở lại lúc Diệp Túy Yên tỉnh lại cô lên tiếng hỏi nơi đây là đâu thì Lam Thanh, Lạc Thái, Tiết Thanh Hà và Trung Ưu đều bị giật mình bởi giọng nói trong trẻo đó, họ đứng hình trong trạng thái rất khó coi, Diệp Túy Yên cũng thấy cảnh tượng này mà cau mày hỏi:

 “Các người đang làm gì vậy?”

Bốn người kia không hẹn mà cùng nhau buông tay ra, lúc này đầu tóc của họ ai cũng đã rối tung lên, quần áo dính đầy bụi bặm, mặt mày bầm tím, bầm đen, người thì đứng vuốt râu, kẻ huýt sáo đánh trống lảng. Trung Ưu lấy lại được bình tĩnh nhanh nhất mà liền hỏi Diệp Túy Yên: 

“Ngươi tỉnh lại rồi, nói cho ta biết rốt cuộc lúc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Túy Yên đầu đầy dấu chấm hỏi, cô nhớ rõ lúc nãy cô đang tu luyện thì có chuyện gì đó khiến cô ngất, tỉnh dậy đã thấy căn phòng của cô bị bốn người kia đánh nhau mà lộn xộn hết, cô phát cáu mà cố nhịn vì đánh không lại họ mà hỏi ngược lại: 

“Ta mới là người nên hỏi chuyện gì đã xảy ra đó, sao đột nhiên các vị trưởng lão cũng chưởng môn đều tập trung ở phòng của ta vậy? Còn nữa ba vị huynh đài này là ai?”

Trung Ưu ngượng ngùng kể lại: “Ta nhận được thông tin từ các đồ đệ khác, họ báo với ta là ngươi bị tẩu hỏa nhập ma nên ta đến đây, thấy ngươi ngất nên ta gọi mọi người đến”

Diệp Túy Yên: ???? “Cái gì mà tẩu hỏa nhập ma, ta bình thường mà?”

“Vậy giọng ghê rợn đó là sao?” - Trung Ưu hỏi

“Thì do ta bước vào luyện khí kỳ một cách dễ dàng nên ta vui vì ta là thiên tài thôi.. Còn nữa cái gì gọi là ghê rợn chứ?” 

Lam Thanh cũng nhập cuộc mà hỏi: “Diệp Túy Yên ngươi nói ta biết, người vừa vào luyện khí kỳ thì đã làm cái gì khiến cho khí huyết bạo động mà ngất hả?”

“Ta…khí huyết bạo động sao?” - trên đầu Diệp Túy Yên chất đầy dấu chấm hỏi, cô rõ ràng là đang tu luyện sao bạo động linh khí được…

 “Chờ đã! Lúc nãy ta đang vui thì bỗng cánh cửa phòng ta bị một nguồn sức mạnh đá bay…sau đó thì…có một người liên tục dùng sức nắm vai ta mà lay mạnh..” 

“A!! Đúng rồi chính là Trung Ưu trưởng lão!.. Ta bị ông ấy làm cho choáng váng mà mất ý thức lúc nào không hay” - nàng vừa nói vừa chỉ về hướng Trung Ưu trưởng lão lão.

Tần Văn, Cửu Thành và Lĩnh Phong đều lộ vẻ mặt hóng hớt.

Lam Thanh và Thanh Hà: ….

Lạc Thái: “Lão già điên nhà ông, thì ra tất cả mọi chuyện đều do ông gây ra” 

Trung Ưu vẫn không tin được mọi chuyện lại là ông gây ra hết, ông vẫn cố bao biện: “Ta.. Ta sao có thể chứ? Hiểu lầm gì rồi” 

Lĩnh Phong lúc này nhịn không được cũng tham gia: “Trưởng lão, người là hóa thần kỳ, còn vị sư muội này nếu ta đoán không lầm chỉ mới luyện khí,so với sức của người nếu muội ấy thật sự không sao trước hành động của ngài, chắc muội ấy không còn là con người rồi”

Diệp Túy Yên vẻ mặt ủy khuất mà gật đầu lia lịa: “Đúng đúng… Ta đúng là số khổ mà, mới gia nhập tông môn một ngày mà đã hai lần dạo quỷ môn quan rồi”

Trung Ưu trưởng lão hoảng hốt, mà cố gắng suy nghĩ ra cách gì đó để mọi người quên chuyện này cũng như để Diệp Túy Yên không buồn bực mà rời tông môn nữa.

Bạn đang đọc Vạn Năm Thức tỉnh thượng thần thật không giống như tưởng tượng sáng tác bởi Thienkhanhtieuhuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienkhanhtieuhuu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.