Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba cái Thượng phẩm linh căn

Tiểu thuyết gốc · 1813 chữ

Lại một lần nữa ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cô gái nằm trên giường. Tâm trạng Lão Trung lúc này rối bời, ông không hiểu, thật sự không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc vì cái gì mà ông lại quên kiểm tra con bé chứ? Bây giờ thì hay rồi tất cả đều tụ tập đủ ở đây nếu thật sự con bé đang rất ổn thì ông nên làm gì để đối mặt với những người khác đây? Nghĩ rồi ông lên tiếng: 

“Vậy các triệu chứng trên người con bé thì sao?”

“ Theo ta kiểm tra thấy được cơ thể đột nhiên vận động mạnh, nguồn linh khí vừa vào cơ thể chưa quen đã bị khí huyết bạo động mà đá bay tán loạn khắp trong cơ thể không kịp dung hòa và người gây ra hiện tượng tắc nghẽn mạch dẫn khí nếu không khắc phục kịp sẽ gây ứ đọng linh khí, cơ thể không hấp thụ được nên sẽ chóng mặt dẫn đến ngất xỉu” - Lam Thanh bình tĩnh đáp lời 

*(Nói cách khác có thể xem như bị đầy hơi chướng bụng, khi ăn quá nhiều mà chướng bụng sẽ gây triệu chứng chóng mặt, buồn nôn) 

Lão Trung nghe tới đây liền càng lúc càng quay cuồng đầu óc, ông không hiểu nếu như con bé Chỉ đơn thuần là bị bạo động khí huyết thì lý gì khiến con bé như vậy chứ rõ ràng lúc ông vào thì Diệp Túy Yên đang ngồi xếp bằng, mà ngồi xếp bằng thì sao bạo động linh khí được, hơn nữa giọng cười lúc ông nghe ở ngoài cửa là như thế nào chứ giọng cười đó rõ ràng rất ghê rợn, nghe không giống như là điệu cười của con người. Lão Trung cứ quay cuồng trong một đống nghi vấn nhưng ông nào hay chính ông mới là thủ phạm, đầu dây mối nhợ đều xuất phát từ hành động thô bạo của ông khi dằn vặt Diệp Túy Yên như cái giẻ lau vậy, nếu nàng ta còn bình thường sau hành động đó của thì chắc cũng không còn là người rồi. 

Lam Thanh nhìn vẻ mặt  Lão Trung thấy ông càng ngày càng xấu, càng lúc càng khó cói, ông cũng định nói ra nhưng mà nhớ lại lúc Lão Trung phát tiết mà chửi Tiết  Thanh Hà Khiến ông khựng lại mà không nghĩ trong đầu “bỏ đi vẫn là không nói thì hơn” nhưng thấy vị bằng hữu kia như vậy sợ ông sinh tâm ma mà lên tiếng trấn an Lão Trung: 

“Thôi được rồi Chỉ cần biết là con bé đơn thuần là bị bạo động khí huyết là được rồi, còn về nguyên nhân thì đợi con bé tỉnh lại vậy” 

  Nói xong Lam Thanh lấy ra viên khí huyết đan đưa vào miệng Diệp Túy Yên ước chừng khoảng nửa canh giờ nữa nàng sẽ sẽ tỉnh lại.

 Lạc Thái và Thanh Hà đứng yên quan sát nãy giờ cũng bắt đầu chú ý bên ngoài,  nhìn đám nhóc của họ đang chen lấn nhau ở cánh cửa,  vốn dĩ cánh đã bị đá bay mất rồi, lúc này trên cửa chỉ còn đúng cái khung thôi nếu cứ để bọn họ chen lấn như vậy thế nào căn phòng này cũng sẽ bị họ chèn ép cho sập mất thôi. 

 Lạc Thái không chịu được mà lên tiếng:

 

“Các ngươi không lo tập luyện lại đến đây hóng hớt chuyện à? Vậy bài tập ta đã giao cho các ngươi, các ngươi đã làm chưa ? Nếu các người đã ở đây thì hẳn là đã làm rồi vậy thì bây có thể ra ngoài luyện lại cho ta xem được rồi đó, tiện thể ta sẽ giúp các người chỉnh sửa lại những thứ còn thiếu sót!”  

Lạc Thái vừa nói vừa ôm quyền, gương mặt hiện lên một bể hù dọa, trong mắt đám đệ tử lúc này nhìn ông như nhìn hung thần ác sát vậy, tất cả các đệ tử ngoại môn lẫn nội môn  đều hoảng hốt mà chạy tán loạn,  mà liên tục biện lý do…

“Thưa trưởng lão đệ tử vẫn còn vài phần chưa học, đệ tử sẽ đi về xem lại”

  “Đệ tử chưa chuẩn bị tinh thần, đợi đệ tử về chuẩn bị đã”

 “Đột nhiên đệ tử đau bụng quá thưa trưởng lão” 

….

Thế là chưa đầy ba nhịp thở tất cả mọi người đều đã giải tán hết chỉ còn lại ba người thanh niên lúc nãy đứng nhìn, Lạc Thái  nhìn thấy bọn họ cũng bất ngờ: 

“Các ngươi Về lúc nào vậy?” 

Ba người thanh niên đồng thanh lên tiếng:  “Đệ tử vừa về đến thưa trưởng lão” 

 Thật ra ba người trên đó chính là ba vị đồ đệ thân truyền mà ba vị trưởng lão đã chèn ép bắt cóc về… không,  phải nói là chiêu mộ được trong đó đại đồ đệ đã đạt tới Nguyên Anh Trung kỳ năm nay vị đại đồ đệ đó đã 25 tuổi tên là Chu Tần Vân hắn từ nhỏ đã mồ môi lưu lạc khắp nơi nhưng linh căn lại thuộc hàng thượng phẩm chỉ có đều khi kiểm tra lại không rõ là gì. Nhớ năm đó khi Tiết Thanh Hà đi ngao du lại gặp trúng hắn, thì ông đã dùng đầy đủ mưu kế để lừa gạt tên là Chu Tần Vân thế nhưng tuy hắn còn nhỏ nhưng lại rất thông minh và không bị Tiết Thanh Hà lừa gạt khiến cho Tiết Thanh phải dùng kế bẩn là đất ngất mà đem về tông môn. Chu Tần Vân khi tỉnh lại biết mình bị chèn ép bắt về liền muốn trốn nhưng lúc đó hắn làm sao có thể đánh lại Tiết Thanh Hà dần dần hắn mất đi sức sống cũng không còn muốn rời đi lại thấy ở đây cũng không tệ vì hắn đã chết tâm rồi. 

Nhị đồ đệ 23 tuổi tên Lĩnh Phong cũng chính một cái Thượng phẩm Linh căn không tìm ra được cụ thể linh gì cách gia nhập tông môn cũng không khác gì đại đồ đệ thế nhưng hắn có gia đình, xuất thân trong thập đại gia tộc là nguồn gốc của quỷ vương Hùng Đoan chuyên sản xuất pháp khí, tính tình hắn khá dễ chịu nên khi vào tông môn cũng không thấy thiệt thòi gì. 

Tam đồ đệ 18 tuổi Cửu Thành hắn bị Trung Ưu trưởng lão lừa nên tự xin gia nhập tông môn, nhưng không ai biết họ của hắn là gì chỉ biết xuất thân rất giàu có thôi. Hắn trên đường trốn khỏi nhà nghe Trung Ưu trưởng lão đa cấp giới thiệu nói ở trên tông môn có rất nhiều đồ ăn ngon hứa sẽ dẫn dắt hắn thành thiên tài và vì thế hắn đã gia nhập môn nhưng khi phát hiện mình bị lừa liền cố tìm cách chạy trốn nhưng hoàn toàn không trúng khỏi tay của lão yêu già này, hắn dần cũng giống như hai người kia bị đồng hóa mà thấy ở nơi đây Cũng không tệ có nơi sinh sống là được rồi tính hắn tinh nghịch gấp 10 lần Lĩnh Phong.

Mặc dù ba người ai cũng thượng phẩm linh căn nhưng đều giống nhau là không tra ra linh căn, càng không biết họ thuộc loại tu sĩ nào cả? Vì ở đây mặc dù không phân chia loại tu sĩ nhưng vẫn là phải tìm một thế mạnh trong tu hành cho riêng mình. Nhưng 3 người này 1 nguyên anh, 1 trúc cơ trung kỳ, 1 kim đang trung kỳ nhưng không ai có sức mạnh gì cả. Chu Tần Văn may mắn có được bảo kiếm tên Bích Trảm Kiếm đi theo bên mình từ nhỏ, còn Lĩnh Phong thì hay cầm quạt Ngọc Dung, Cửu Thành dùng kiếm và kiếm của hắn là gia truyền tên Đoạt Hoàn Kiếm. Đây là lý do mặc dù tông môn có 3 người thượng phẩm linh căn nhưng không có tiếng tâm gì cả ngược lại còn xếp chót của tam thập Thanh Châu, khác nào phế vật đâu chứ?

Quay lại căn phòng lúc này, Chu Tần Văn chỉ liếc nhìn Diệp Túy Yên mà nói:

 “Linh căn không rõ ràng nhưng lại đạt luyện khí hậu kỳ trong một ngày, đúng là thiên tài”

“Đúng, thiên tài” - Lĩnh Phong 

“Chính là cái thiên tài” - Cửu Thành

Tần Văn liếc nhìn hai vị sư đệ một cách lạnh lùng ngỏ ý xa lánh, Tiết Thanh Hà nghe thế cũng sáng mắt lên vì ai mà không thích thiên tài chứ, mặc dù tông môn xếp chót nhưng chung quy mà gặp thiên tài thì vẫn bị cám dỗ thôi. Ông liền liếc mắt nhìn qua 3 người còn lại, họ hiểu ý mà gật đầu trên mặt nở ra nụ cười đê tiện, khiến ba người Tần Văn, Lĩnh Phong và Cửu Thành đều chê bai, bắt đầu tội nghiệp cho Diệp Túy Yên rồi.

Lúc này Diệp Túy Yên đang cơn hôn mê bỗng thấy cơ thể như nhẹ nhàng bay bổng, nàng bước vào một thế giới xung quanh toàn màu trắng sau đó dần dần hiện ra cung điện, trước mắt nàng là một người con gái xinh đẹp đang mặc bộ váy lộng lẫy mang màu đen và đỏ, màu đen như thể hiện quyền lực còn màu đỏ lại như ngọn lửa rực cháy biểu hiện cho sức mạnh đang ngồi trên một chiếc ghế nhìn không khác gì ngai vàng nhưng nó lại có tông màu trắng bạch ngọc, được thêm các họa tiết rồng phụng xen nhau vô cùng tôn quý. Lúc này xung quanh xuất hiện ra hàng trăm người vẻ ngoài như thần tiên, trang phục tuy đơn giản nhưng nhìn rất đẹp và đậm chất tiên khí. Họ đồng loạt hướng người về phía Diệp Túy Yên đứng mà cúi đầu hành lễ, đồng loạt hô lên:

 “Cung nghênh Thượng Thần trở về!!”

Nàng hốt hoảng hiểu chuyện gì xảy ra chỉ thấy người con gái xinh đẹp đang ngồi trên chiếc ngai long phụng kia mỉm cười với nàng, sau đó một luồng sáng chói mắt bao phủ cả không gian khiến Diệp Túy Yên phải đưa tay che mắt lại, sau đó thần hồn trở nên rung chuyển nàng bị tiếng ồn cãi vã nhau trong phòng đánh thức, nàng từ từ mở mắt ra trong mắt nàng xuất hiện một cảnh tượng vô cùng khó coi. Khiến nàng còn không tin đây là phòng của nàng mà cất tiếng hỏi “Đây là đâu?”

Bạn đang đọc Vạn Năm Thức tỉnh thượng thần thật không giống như tưởng tượng sáng tác bởi Thienkhanhtieuhuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienkhanhtieuhuu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.