Bước đầu.
Sau một hồi chật vật thì Diệp Túy Yên cũng lấy lại bình tĩnh mà nhìn xung quanh, điều khiến nàng bất ngờ là nàng đang ở trên một đỉnh núi, hơn nữa là đỉnh núi cao chọc trời. Thật là muốn dọa chết người sao, dù xuyên không thì cũng nên lựa địa điểm đàng hoàng một chút chứ, nàng vừa than thở vừa đi xung quanh quan sát, thì bỗng nàng phát hiện có 1 chiếc rương rất to, bằng cỡ 5 người đàn ông trưởng thành gộp lại vậy. Thấy cái này nàng rất hưng phấn nhưng giây sau liền trề môi
“Thật là biết trêu đùa người khác, cái rương lớn thế này là dành cho người khổng lồ mở ư?”
Nàng vừa nói vừa bực bội đá vào một góc của chiếc rương, đột nhiên nó liền thu nhỏ vậy cỡ như một chiếc túi nhỏ, khóe miệng Diệp Túy Yên giật giật: “cái này cũng quá kỳ diệu rồi”
Không chần chờ nàng liền mở chiếc rương ra nhưng khi vừa chạm vào chiếc rương liền phát ra tiếng nói
“Xin chào! Đọc mật khẩu để mở rương đi!”
Diệp Túy Yên sau khi nghe liền bất ngờ kèm với sự tức giận: “Đây mẹ nó chính là cái thứ gì vậy? Sao lại nói tiếng người lại còn đòi mật khẩu, mật khẩu con mẹ ngươi!!!!” - bởi vì hiệu ứng xuyên không quá khủng khiếp của nàng , trong lúc rơi nàng thấy được có vài người đang ngự kiếm phi hành, hơn nữa lại mặc cổ phục nên nàng đoán đây là tu chân giới, thế nhưng mắc gì ở tu chân giới lại có cái vụ “mật khẩu” vậy hả????
Sau khi nghe tới câu “mật khẩu con mẹ ngươi!” của Diệp Túy Yên thì chiếc hộp bỗng dưng vang lên một tiếng ting kèm thông báo: “Mật khẩu đã đúng, xin mời mở rương”
Diệp Túy Yên: …
Đây đúng là chuyện kỳ lạ, vừa nãy nàng bực bội nên chửi một tiếng chứ làm gì có đọc mật khẩu đâu, nàng vừa nghi ngờ vừa bất lực vì nếu mật khẩu là câu chửi vừa nãy thì người đặt ra mật khẩu đấy đúng là có cái mỏ rất hỗn. Lúc này Diệp Túy Yên tạm gác chuyện nhảm nhí qua một bên lại chú ý đến chiếc rương nhỏ tinh xảo trên tay, chất liệu của chiếc rương rất đẹp phải nói là vừa nhìn đã thấy quý báo , nàng bắt đầu mở rương ra xem thì thấy trong rương có rất nhiều linh thạch, và rất nhiều loại linh thảo khác nhau, bên trong chiếc rương nhỏ bằng bàn tay lại như một thế giới khác, rất rộng lớn, đây là túi giới tử phiên bản mới sao? Nàng đưa tay vào lấy ra một quyển sách trên đó có ghi “Thiên Cảnh Thanh Châu Lưu Tích” nàng bắt đầu tò mò mà mở ra xem một lúc thì nàng cũng đã biết được đại khái nơi nàng đang ở.
Thiên Cảnh Thanh Châu là tu chân giới thứ thiệt ở, ở đây chia ra 30 châu và có 3 đại Thanh Châu như chap trước đã miêu tả, mỗi châu đều có rất nhiều tông môn lớn nhỏ, và quy mô thế lực của các tông môn chính là góp phần xếp hạng các châu. Cụ thể bao gồm bảng xếp hạng top 30 tông môn lớn ở Thiên Cảnh Thanh Châu và tìm 9 tông môn đứng đầu. Và bảng xếp hạng này cũng chính là điểm mấu chốt của việc tu luyện ở đây. Bởi lẽ tông môn lớn thì sẽ có quyền chiếm các bí cảnh lớn và cùng với đó là vô số cơ duyên và bảo vật.
Tiên bậc ở đây được tính theo:Phàm Tu, Luyện khí 2 tầng, Trúc cơ tam kỳ (sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ), kết đan 3 kỳ, Nguyên Anh (sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn), Hóa thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp, Phi Thăng (lưu ý từ cấp hóa thần trở lên đều có 5 tầng)
Để mà nói thì gần 2 vạn năm nay cả Đại Châu cũng chỉ có 9 người phi thăng, mà chuyện đó cũng gần 1 vạn năm không còn ai phi thăng, hơn nữa Hóa thần cũng hiếm hoi, 30 tiểu châu mà chỉ có khoảng 100 người, phải biết số lượng người ở tu chân rất nhiều nhưng ít ai có khả năng tu đến cấp bậc này.
Sau khi đọc xong Diệp Túy Yên cảm thấy rất giống với các bộ truyện mà nàng đọc, Hóa thần rất ít, mà nếu có cũng thuộc dàng nghịch thiên dời núi non, nên gặp càng phải tránh xa nếu không sẽ rước họa vào thân. Nhưng ở đây cũng có phàm nhân sinh sống, họ sống chủ yếu ở dưới núi bởi lẽ các tông môn đều giành núi hết rồi. Mà ở đây phàm nhân không phải loại bình thường, họ sẽ tu võ thay vì tu tiên nhưng chỉ đủ phòng thân với người bình thường chứ nếu gặp tu sĩ thì họ chắc chắn đánh không lại.
Diệp Túy Yên lại thò tay vào rút ra một thanh kiếm dài rất xinh đẹp, lưỡi kiếm làm bằng thủy tinh nhưng vô cùng sắc bén và bền bỉ, chui kiếm làm bằng một loại linh thạch lạ được khắc hoa văn rất đẹp, toàn thân kiếm phát ra ánh sáng màu xanh da trời mà lấp lánh làm sao, vừa nhìn đã biết là bảo vật, trên chuôi kiếm có gắn một ngọc bội có khắc “Thượng Hoành Phụng Kiếm” nàng mặc dù im lặng nhưng trong lòng vui như mở hội mà không kìm được liền hét lên
“THẬT SỰ QUÁ TUYỆT VỜI RỒI AHHHH”
Bên trong hòm ngoài kiếm và linh thạch ra còn rất nhiều quyển sách khác nhau, nàng cũng không thèm thắc mắc đồ của ai liền ký khế ước nhận chủ với chiếc gương, và thanh kiếm rồi quyết định tìm đường xuống núi. Trên đường xuống núi vô cùng thuận lợi thậm chí lúc đi đường gặp rất nhiều yêu thú nhưng chúng khi thấy ta liền chạy trốn hoặc giả ngơ, đây rốt cuộc là chuyện gì? Hay có khi nào đây là hào quang nhân vật chính không?
Diệp Túy Yên đi xuống chân núi thì lấy bảng tên “Núi Đỉnh Vân” trên đó lại có thêm chữ “Chớ lên cao, nguy hiểm mất mạng!”
“Nguy hiểm ư? Sao ta lại chẳng thấy nguy hiểm gì, lại còn thấy đường đi như này cũng quá là dễ dàng rồi, yêu thú ngay cả nhìn còn không thèm nhìn, là chê ta hay sợ ta vậy nhỉ”
Diệp Túy Yên cứ thế mà đi xuống núi vào được trong thành, cô liền đi tìm nơi mua quần áo trang sức cho mình, bởi vì rương của cô chứa rất nhiều linh thạch thượng phẩm, tùy tiện chọn một viên cũng có thể mua hết tiệm quần áo này, nàng chọn cho mình 2 cái bộ đồ rất lộng lẫy cùng trang sức tinh xảo, tất cả đều màu xanh nước biển tất cả là do nàng thích màu xanh, nàng mua 2 bộ y phục nam và cài tóc của nam nhân để phòng khi cần thiết cũng có thể cải trang. Mua quần áo xong xuôi nàng đi tìm một khách điếm để trọ rồi ăn uống tại đây có dán thông tin bảng xếp hạng tông môn, nhờ vậy nàng mới biết mặc dù chọn ra cửu tông môn đứng đầu nhưng họ lại chỉ xem trong ngũ đại tông môn, đứng đầu là Minh Điện Môn, thứ 2 là Hoa Giai Môn, thứ 3 là Kiếm Đạo Môn, thứ 4 là Hỏa Thành Môn, cuối cùng là Thanh Nhương Tông. Nơi nàng đang ở chính là Hạ Thanh Châu, cũng là nơi của Thanh Hòa Tông bảo hộ. Ngoài ra ở đây còn có tông môn tệ nhất trong 30 châu chính là Thiên Hòa Tông.
Diệp Túy Yên liền quyết định sẽ gia nhập Thiên Hòa Tông, nội tâm nàng nghĩ: “Thường thi tu chân giới nếu có tông môn che chở được nhiều tài nguyên hơn cũng dễ dàng thăng cấp khi có các trưởng lão chỉ dẫn, mà theo kinh nghiệm của mình thì tông môn tệ nhất dễ xin vào nhất, cũng như sẽ có thể là nơi có nhiều bí ẩn nhất” nghĩ vậy nàng liền viết thư xin gia nhập chưa đầy một canh giờ đã có hồi báo nàng được nhận vào làm đệ tử ngoại môn rồi.
Khóe miệng của Diệp Túy Yên khẽ co lại mà giật giật:
“Đây là tông môn sao? Dễ như vậy đã nhận rồi, sao cứ thấy có gì đó sai sai chứ trong truyện rõ ràng sẽ có một số vấn đề hoặc sẽ đợi rất lâu mà, có khi nào ta chọn sai rồi không???? “
nhất thời cũng không biết nên vui hay nên lo lắng nữa....
Đăng bởi | Thienkhanhtieuhuu |
Thời gian |