Xảy ra án mạng rồi!
Góc sửa lỗi ở chap trước:
[Ở chap trước mình bị nhầm giữa Thanh Nhương Tông với Thanh Hòa Tông, thật ra Hạ Thanh Châu do tông môn lớn xếp hạng thứ 5 bảo hộ là Thanh Nhương Tông, trong Đệ tam Châu đó có tông môn cực kỳ tệ hại bậc nhất ở Thiên Cảnh Thanh Châu tên là Thanh Hòa Tông]
–---------------------------------------------------------------------------
Sau khi nhận được phản hồi từ tông môn, hôm sau, Diệp Túy Yên đã đi đến để báo danh, tông môn Thiên Hòa Tông là tông môn tệ nhất nhưng lại tọa lạc ở ngọn núi cao nhất trong 30 châu chỉ thua núi Đỉnh Vân một chút đó là núi Diệm Thiên. Diệp Túy Yên lúc này vẫn chỉ là phàm tu làm gì biết ngự kiếm phi hành, nàng phải cuốc bộ đến chân núi, vừa đến chân núi nàng thấy có một cái cổng lớn rất lộng lẫy, 2 trụ cột làm bằng 2 khối đá lớn được điêu khắc hình rồng, trên cao là bảng tên “Thiên Hòa Môn”. Thấy cảnh tượng này trong lòng Diệp Túy Yên nghi hoặc: “đây là tông môn tệ nhất, nghèo nhất sao? Cứ có cảm giác không đúng lắm”
“Vị đạo hữu này có phải là Diệp Túy Yên không?” một giọng nói nam nhân vang lên nhưng không thấy mặt.
“Người đến là ai?” Diệp Túy Yên nhìn xung quanh nhưng không thấy ai hết.
“Tại hạ là A Trung, Trưởng lão phái đến dẫn đường cho đạo hữu!”
“ Vị đại ca này, huynh đang ở đâu vậy sao ta không thấy huynh, dẫn đường chí ít phải cho ta thấy mặt chứ?”
A Trung: …. Ta đang ở trên đầu của đạo hữu đây
Diệp Túy Yên ngước mặt lên thì thấy một thanh niên mặc đồng phục tông môn màu trắng tầm 17 - 18 tuổi đang ngự kiếm nhìn nàng, rồi nàng lại nhìn hắn cả 2 im lặng một lúc.
Diệp Túy Yên: …
A Trung: ….
Trong lòng A Trung thầm đánh giá “Tu sĩ ở tu chân giới thường ngự kiếm, hơn nữa ta ở gần nàng ta như vậy sao nàng ta lại không thấy ta, vừa nãy làm ta còn tư tưởng cô ấy khinh người mà nói chuyện không nhìn ta…”
Diệp Túy Yên lúc này cũng khó chịu trong lòng “Cái tên tiểu tử này thật mất lịch sự, trong tờ lý lịch ta ghi rõ ta đây là một cái phàm tu rồi, sao hắn lại còn trực tiếp ngự kiếm nói chuyện với ta, đây là khiêu khích ta sao? Hơn nữa…hết chỗ hay sao mà phải là trên đầu của ta mới được vậy???”
Diệp Túy Yên: “Ta nói này… A Trung đạo hữu có thế di chuyển khỏi đầu ta được không?” - nàng cố nặn ra một nụ cười với A Trung.
A Trung lúc này Sượng
Lập tức nhảy xuống đất mà nói “đạo hữu thứ lỗi vừa rồi ta thật thất lễ… À mà về chuyện báo danh ta đã giúp ngươi lấy ngọc bài rồi, chỉ cần cầm cái này rồi đi lên trên tông môn là sẽ có người chỉ định chỗ ở cho đệ tử ngoại môn thôi”
Nói rồi A Trung lúc này ngượng ngùng mà dúi ngọc bài có tên Diệp Túy Yên vào tay cô, rồi gấp rút ngự kiếm bay đi mất cứ như đang chạy trốn.
Diệp Túy Yên: …
“Đây con mẹ nó là cách làm việc của tông môn ư? Ta còn chưa hỏi xong thì đã bay đi rồi, lúc nãy còn đáp kiếm lên đầu ta, bây giờ lại chạy đi mất, cũng không chỉ cách làm sao lên trên đó” Nàng nhìn từ chỗ mình lên đỉnh núi chắc phải mấy trăm nghìn bậc thang, đi đến nơi chắc trời cũng khuya mất, chưa kể lên tới chỗ không biết có bị phế đi đôi chân không nữa. Toàn thân nàng như muốn phát điên mà điên cuồng dậm chân, lại còn thiếu chút nữa là phun ra lửa rồi.
“Bỏ đi vẫn là ta xui xẻo vậy, chỉ trách bản thân không biết ngự kiếm thôi… Haiz” _ Nói rồi nàng bắt đầu đi lên bậc thang một cách quyết tâm
10 phút sau…
“Hự…ta..ta..HẬN NGƯƠI A TRUNG, NẾU GẶP LẠI NGƯƠI LÃO NƯƠNG NHẤT ĐỊNH SẼ THIẾN NGƯƠI!!!!!”
12 canh giờ sau, lúc này trời đã khuya, Diệp Túy Yên từ hăng hái chạy, sau đó đi bộ, sau đó chuyển sang bò, bây giờ nàng đã lếch lên tới cổng chính của tông môn rồi.
Lúc này ở bên trong Hoài Ngọc Các, nơi các trưởng lão họp mặt với nhau hàng ngày, lúc này họ ngồi với nhau bàn về vấn đề của tông môn
Tiết Thanh Hà ( chưởng môn) người đàn ông trung niên với mái tóc đen đầy phong thái nho nhã lên tiếng trước: “Các vị sắp đến ngày tuyển chọn đệ tử rồi, không biết các vị có chủ ý gì để góp ý không?”
“Không biết” - Lam Thanh trưởng lão (trưởng lão đứng đầu Điển Tịch Các) lên tiếng.
Tiết Thanh Hà: …
“Ừm, theo ta nghĩ thì…Lão Trung ông thấy thế nào?” - Lạc Thái trưởng lão (người đứng lớp giảng dạy công pháp chuyên về thực chiến)
Tiết Thanh Hà: …
Trung Ưu trưởng lão (trưởng lão Dược Linh Các và Linh Thạch Lầu) lên tiếng đáp lời: “Chọn bừa đi!”
Tiết Thanh Hà: !!!!?????
[Linh Thạch Lầu là nơi phân phát tiền tiêu cho các trưởng lão và các đệ tử, nói chung là làm việc của bộ phận kế toán]
Lúc này sắc mặt của chưởng môn tối sầm lại tựa hồ như đang tức giận lắm, cuộc trò chuyện nhanh chóng trở nên im lặng, không khí trong phòng nặng nề một cách kỳ lạ thì bỗng Thanh Hà chưởng môn lên tiếng:
“Được!! Ta cũng có ý này, dù sao chúng ta vốn đã tệ rồi thì cần gì phải suy nghĩ nữa.. Há há”
Mọi người đều gật đầu tán thành, rồi bỗng Trung Ưu trưởng lão hỏi: “ Hôm qua có một người gửi thư xin gia nhập tông môn đó!”
Lạc Thái trưởng lão: “Thế nào? Tư chất ổn không?” tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về Trung Ưu trưởng lão.
Trung Ưu trưởng lão: “ … Ta không biết”
Mọi người trong phòng: …….
Lúc này Trung Ưu trưởng lão bỗng đỏ mặt lên nhớ lại chuyện ngày hôm qua, lúc ông đang xem sổ sách thì bỗng dưng đau bụng muốn đi vệ sinh nên đã gấp rút lấy một ít giấy đã không còn sử dụng đem theo, trên đường đi gặp A Trung mang theo thư xin gia nhập trong đó có sơ yếu lý lịch của Diệp Túy Yên vì quá đau bụng nên ông đã cầm lấy tờ giấy mà dùng thuấn di hành mà đi mất A Trung chỉ kịp nói với theo “Trưởng lão…”
Quay lại căn phòng lúc này mọi người nhốn nháo hỏi Trung Ưu trưởng lão không ngừng
Tiết Thanh Hà: “Sao lại không biết? Thư xin gia nhập không phải sẽ có kèm giới thiệu bản thân sao?”
Trung Ưu: “Chuyện này…”
Lạc Thái: “Lão già này ngươi rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy? Sao lại nói không biết?”
Trung Ưu: “Ta…”
Lam Thanh Trưởng lão người luôn im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng “Lão già ông đã làm ra chuyện gì rồi, mau nói cho mọi người biết đi, tại sao có thư xin gia nhập nhưng lại không biết?”
Trung Ưu trưởng lão ngượng chín mặt lắp bắp nói “Quả thật ta đã nhận thư rồi…nhưng vì lúc đó quá khó nói nên…”
Tiết Thanh Hà: “Nên…?”
Những người còn lại: ….
Mọi người nhìn chằm chằm vào mặt Trung Ưu trưởng lão khiến ông khó chịu, đỏ mặt tức đến xì khói cố gắng lấy dũng khí mà hét thật to
“TA LẤY CHÙI ĐÍT RỒI!!!”
Tất cả mọi người lại rơi vào bất ngờ mà không biết nói gì, Tiết Thanh Hà vừa gắng gượng nhìn cười vừa hỏi:
“Trung…Trung Ưu..trưởng..trưởng lão, vậy ông đã làm thế nào?”
Lam Thanh cùng với Lạc Thái cố gắng lấy tay bịt miệng mình cố không cười khiến gương mặt 2 người lớn tuổi đỏ bừng lên mà bẹo hình bẹo dạng lại nhìn không được mà phát thành tiếng “Phụt..hí hí” , cảnh tượng này đã lọt vào mắt của Trung Ưu, ông thẹn quá hóa giận liền quát:
“Hai lão già các ông, cười cái gì hả? Đây chỉ là một sai lầm nhỏ của ta thôi. Các ông đã không nể mặt ta thì tháng sau tiền tiêu của 2 người sẽ dùng trong việc tu sửa Linh Thạch Các!!!”
2 người kia sau khi nghe được câu này trong phút chốc đã rơi vào tuyệt vọng mà ra sức năn nỉ, xin lỗi Trung Ưu trưởng lão nhưng không thành. Trung Ưu trưởng lão như bỏ được cục tức trong lòng liền quay lại chủ đề chính mà nói “Ta đã hỏi A Trung, hắn nói người gửi là Diệp Túy Yên, để tạ lỗi ta đã đồng ý và kêu A Trung viết thư phản hồi, theo lý mà nói thì bây giờ người tên Diệp Túy Yên đó đã ở trên đây rồi chứ!?”
Vừa dứt lời bỗng có một vị để tử hớt hải chạy vào mà liên tục gọi “Chưởng môn!! Các vị trưởng lão!!”
Thấy vậy Tiết Thanh Hà liền lên tiếng: “Có chuyện gì mà hớt hải vậy? Còn ra thể thống gì?”
Vị để tử liền trả lời: “ở quan môn có..có người chết…”
“CÁI GÌ!!?????”
Tất cả mọi người đều đồng thanh lên tiếng
Đăng bởi | Thienkhanhtieuhuu |
Thời gian |