Cũng không tệ
Ở trước cửa tông môn, mọi người đang nhốn nháo liên tục bàn tán, người nằm dưới đất không ai khác chính là Túy Yên của chúng ta, nàng đi từ chân núi đến đỉnh núi mất 12 canh giờ không ngủ, không nghỉ, không ăn, không uống, lúc này nàng nằm ngất xỉu trước cửa tông môn, trong nàng không khác gì cái xác khô cả.
Lúc này chưởng môn cùng các trưởng lão đã đi đến nơi, liền ra lệnh cho mọi người tản ra, các đệ tử khác thấy vậy cũng cung kính hành lễ rồi nép sang một bên, A Trung liền đi đến ôm quyền chào hỏi rồi nói “Các vị trưởng lão đây là đệ tử ngoại môn vừa đến tên Diệp Túy Yên”
Trung Ưu trưởng lão liền hỏi A Trung: “không phải ta bảo người đi rước người ta sao? Sao bây giờ người lại nằm một đống thế này rồi?”
A Trung liền lắp bắp trả lời’ “Thưa..Thưa trưởng lão ta đã xuống núi và đưa ngọc bài nàng ta và dặn nàng ta lên đây rồi” nói xong A Trung lại nhớ lại khoảng 1 tiếng trước vì cậu thấy lâu như vậy sao Diệp Túy Yên còn chưa lên nên đã ngự kiếm bay đến cổng, đúng lúc gặp Diệp Túy Yên đang lên đến bậc thang cuối cùng, câu liền vui mừng chào hỏi, nào ngờ Diệp Túy Yên kích động mà bay lên lao vào người hắn như muốn xé xác hắn lại còn gào to
“TÊN HỖN ĐẢN NÀY, LÃO NƯƠNG XÉ XÁC NGƯƠI!!!!!”
Nào ngờ nàng còn chưa chạm được vào người A Trung thì đã kiệt sức mà ngất xỉu, có một để tử đến ca trực của mình khi đi đến vừa hay thấy cảnh Diệp Túy Yên nằm bất động, thêm bề ngoài tơi tả nên cậu ta tưởng xác chết liền chạy đi tìm các vị trưởng lão mà trên đường đi vì quá sợ nên vừa đi vừa hét làm mọi người tỉnh giấc mà chạy ra ra hóng hớt vì thế mới có cảnh tượng lúc nãy.
Tiết Quan Hà chưởng môn liếc nhìn đã thấy nàng chỉ là một cái phàm tu, thêm bộ dạng thảm hại này ông liên đoán ra điều gì đó mà hỏi: “A Trung, bộ ngươi không chỉ trận truyền tống cho người ta sao?”
A Trung giật mình lúc này mới phát hiện do lúc nãy luống cuống chỉ tìm được trốn mà quên nói, vậy nên tất cả mọi người đều nhận ra rằng Diệp Túy Yên chính là cuốc bộ từ dưới chân núi lên tới đây.
Trung Ưu trưởng lão liền thở dài đi đến truyền một ít linh lực truyền vào trong người nàng, dùng bí pháp tẩy trần khiến cho người Diệp Túy Yên từ tàn tạ trở nên sạch sẽ như vừa tắm, sau đó lại nhét một viên dưỡng thương đan sơ phẩm vào miệng nàng, phất tay một cái liền làm cho nàng biến mất trước mặt tất cả mọi người.
Thấy vậy Lạc Thái trưởng lão lên tiếng: “Được rồi, tất cả mọi người giải tán đi” nghe vậy đám đông liền nghe lời mà ai về nhà nấy hết
Sáng hôm sau, Diệp Túy Yên tỉnh dậy trong một căn phòng đơn giản, đây là phòng dành cho nữ đệ tử ngoại môn, Diệp Túy Yên liền cảm thấy lạ mà nói: “Kì lạ hôm qua rõ ràng mình như sắp chết đến nơi sao bây giờ cơ thể mình không cảm nhận chút đau đớn nào vậy?” Nàng nghĩ về chuyện hôm qua khiến nàng liền cảm thấy bực bội khi nhớ lại mình đã bị A Trung hại như thế nào, lúc này nàng bật dậy ra khỏi giường lấy trong chiếc tương nhỏ một bồ đồ mà nàng đã mua được lúc ở dưới núi, một chiếc cổ phục dạng váy màu xanh nước biển chất vải xinh đẹp, thiết kế tinh xảo khiến nàng còn tự mê bản thân mình. Diệp Túy Yên quyết định sẽ ra ngoài tìm A Trung tính nợ với hắn.
Vừa đi ra ngoài đập vào mắt nàng là một cái sân rộng phải nói là gấp đôi cái kinh thành kia, xung quanh là những kiến thức lỗng lấy khiến nàng nhìn vào là thấy rất giàu rồi “Đây mà là tông môn nghèo nhất sao?” nàng vừa nghĩ vậy vừa đi xung quanh quan sát, điều khiến nàng khó hiểu lúc này là tất cả mọi người đều nhìn nàng, vừa xì xào bàn tán điều gì đó, đang khó hiểu thì có một giọng nói ngọt ngào vang lên:
“Xin chào, muội là Diệp Túy Yên đúng không?”
Diệp Túy Yên giật mình quay lại thì thấy một cô nương xinh đẹp mặc đồng phục đệ tử nội môn màu xanh lá cây nhạt đang mỉm cười nhìn nàng, Diệp Túy Yên như chảy máu mũi mà cảm thấy “Mẹ ơi đây là thần tiên tỷ tỷ sao?” sau đó nàng lấy lại bình tĩnh mà gật đầu biểu thị chính là nàng.
Mọi người xung quanh thấy vậy liền lao đến tay bắt mặt mừng với nàng, Diệp Túy Yên ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì đã bị mọi người liên tục đặt câu hỏi
“Diệp sư muội, hôm qua muội đã đi bao lâu vậy?”
“Diệp sư muội.. Sao muội lại chọn đi bộ lên vậy?”
“Muội khỏe thật đó?
“Cảm giác đi như vậy thế nào?”
………
“Diệp sư muội thật ngầu”
Diệp Túy Yên: …..
“Ngầu sao?” cái gì mà ngầu chứ, nàng hôm qua trước khi ngất còn nhớ bộ dạng của mình thảm hại cỡ nào sao bây giờ trở thành ngầu rồi? Nghĩ đến cảnh tường hôm qua thôi đã khiến cho nàng ngượng chín mặt rồi
“ Diệp Túy Yên ngươi đã tỉnh rồi sao?” - giọng nói người đàn ông trung niên vang lên khiến đám đông dừng lại mà cung kính chào hỏi, thì ra là Thanh Hà chưởng môn.
Diệp Túy Yên nghiêng đầu hỏi: “Ngài là…?”
“Ta tên Tiết Thanh Hà, chưởng môn đời thứ 10 của Thiên Hòa Tông” - Tiết Thanh Hà mỉm cười trả lời
Diệp Túy Yên liền ôm quyền cung kính chào hỏi đáp lời “Thì ra là chưởng môn, Diệp Túy Yên tham kiến chưởng môn”
Tiết Thanh Hà: “không cần khách sáo đâu, đi theo ta” nói rồi Tiết Thanh Hà phất tay một cái thân ảnh của ông cùng với Diệp Túy Yên liền biến mất trước mặt đám đông, tất cả mọi người đều thấy không còn gì để hóng nữa liền tản đi hết.
Chuyển cảnh đến Hoài Ngọc Các, Diệp Túy Yên được Tiết Thanh Hà đưa đến liền chào hỏi các vị trưởng lão trong phòng, mọi người cũng bắt đầu ra vẻ tiền bối mà nói chuyện với nàng. Trung Ưu trưởng lão lên tiếng trước
“Chuyện này… hôm qua để ngươi chịu thiệt rồi, A Trung không chỉ điểm trận truyền tống cho ngươi, nên hôm nay ta đã phong ấn tu vi và đá hắn xuống núi cho hắn đi bộ lên đây rồi.. Người thấy được không?”
Diệp Túy Yên: “Đa tạ trưởng lão quan tâm, ta thấy như vậy được rồi”
Các trưởng lão và chưởng môn liền suy nghĩ trong đầu “Đúng là đứa trẻ thẳng thắn không thèm xin tội cho A Trung ngược lại còn nói vậy được rồi nữa”
Sau một lúc nói chuyện Diệp Túy Yên đã biết được tên và chức vụ của 3 vị trưởng lão cùng chưởng môn, nàng thấy nói chuyện với mấy người già không có gì hay cả nàng liền thẳng thắn vào vấn đề: “các vị trưởng lão, ta có thể xin một việc không?”
Mọi người liền ngay lập tức trả lời: “Không vấn đề gì, cứ nói đi” - họ nghĩ dù sao cũng là do họ làm việc không có trách nhiệm nên mới hại nàng thê thảm nên lập tức trả lời.
Diệp Túy Yên liền nói: “Ta muốn học ngự kiếm” hiển nhiên nàng là vì sợ tình huống như hôm qua nên mới xin vậy. Các vị trưởng lão im lặng vì họ nghĩ con bé sẽ đòi thứ gì kinh khủng hơn. Ai ngờ chỉ vậy.
Tiết Thanh Hà: “Đơn giản, nhưng ngươi chỉ là Phàm Tu còn chưa đủ điều kiện, ít nhất phải lên Luyện Khí hậu kỳ đã mới có thể bắt đầu tập ngự kiếm” nói rồi ông chạm ngón tay trỏ vào trán Diệp Túy Yên, trán nàng liền phát sáng, trong đầu nàng như đang hiện ra các cách thức tu luyện, Tiết Thanh Hà lại đưa cho nàng một quyển sách và nói
“ Ta vừa truyền cho ngươi cách cảm ứng linh khí cũng như các quy tắc tu luyện, còn đây là công phép luyện khí cầm về học đi, giờ so với người khác người sẽ tu luyện dễ dàng hơn nhiều”
Nghe vậy mắt Diệp Túy Yên liền sáng lên mà ôm lấy quyển sách mà cung kính “đa tạ chưởng môn”. Tiết Thanh Hà chỉ gật đầu mà nói “được rồi còn thắc mắc gì cứ nói, nếu không thì cứ lui ra khi nào cần gì lại đến tìm ta”
Diệp Túy Yên: “Đa tạ chưởng môn, Túy Yên xin phép lui về tu luyện thử, nếu có gì ta sẽ mạo muội đến tìm ngài sau”
Các trưởng lão cùng chưởng môn đều gật đầu, sau đó Diệp Túy Yên liền đi về phòng, trên đường đi còn không ngừng vui vẻ, vì hôm nay đã được truyền thẳng cách tu luyện mà không cần lĩnh hội, đây đúng là hời lớn mà
Chuyển cảnh xuống chân núi chỉ thấy A Trung vừa đi vừa khóc ròng mà liên tục cầu xin: “Trưởng lão ta biết sai rồi, huhu tha cho ta đi mà…”
Đăng bởi | Thienkhanhtieuhuu |
Thời gian |