Mục tiêu của chúng ta là...
- Sao vậy? Sao lại nhìn tôi như vậy?
Tất Vân Dao hỏi.
Lâm Dao nhỏ giọng nói:
- Cô… cô giáo Tất… sao lại là tôi?
- Sao lại là cô?
- Đúng vậy… Sao bà lại đến giúp tôi thu âm, mà không phải những anh chị đi trước ạ?
Lâm Dao rất muốn biết.
Tất Vân Dao trầm ngâm trong giây lát rồi cười nói:
- Vi tôi xem trọng tiềm lực của cô. Lúc cô hát, tôi như nhìn thấy mình lúc trẻ. Tuy bình thường có chút ngại ngùng, rất dịu dàng, ngoan ngoãn, nhưng chỉ cán bắt đầu hát, trong nháy mắt cô sẽ trở thành một người khác, dám bộc lộ tình cảm mãnh liệt của mình.
Mắt Lâm Dao lóe sáng, trong lòng như có một tảng đá rơi xuống vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng cúi đâu nói :
- Tôi… tôi sao có thế bằng ba, tôi chỉ là một thực tập sinh.
- A, cô nhất định sẽ thành công. Tin tôi đi, tôi sẽ bồi dưỡng cô thành ca sỹ nổi tiếng nhất.
Tất Vân Dao kiên định nói.
Nhìn mặt đại minh tinh đột nhiên xâm nhập vào cuộc đời mình, Lâm Dao cảm thấy gần gũi - một thư gần gũi trước nay chưa từng có.
- Dạl Tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.
Hai ngày sau, thủ đô, phòng họp Bộ An ninh quân khu.
Đại biểu của bốn gia tộc Thiên Tự Hào cùng vào vị lãnh đạo cấp cao đi suốt đêm tới đây để tham gia cuộc họp bí mật này.
Tuy hiện nay, không ít lĩnh vực quan trọng của Hạ Quốc đều do tứ đại gia tộc nắm quyền chủ đạo, nhưng dù sao, thành viên của Tứ đại gia tộc cũng có hạn, không thế chu đáo hết được mọi việc.
Hơn nữa, nếu can thiệp quá sâu đồng nghĩa với việc không đế lơi ích lại cho các gia tộc khác, điều này sẽ khiến mọi tầng lớp cám thấy bất mãn. Vì thế, một vài ban ngành quan trọng của quốc gia, con em của tứ đại gia tộc cũng không động vào, tránh khiến dân chúng cảm thấy các gia tộc chuyền chính tổn hại đến quyền lợi của nhân dân.
Thông thường, một vài chuyện đại sự bí mật, từ đại gia tộc chỉ cần hợp tác bàn bạc lại một chút là được. Nhưng lần này gặp phải tình huống quan trọng, khiến cho thủ tướng chính phủ, lãnh đạo các đảng phái đều tới tham gia cuộc họp này.
Cá phòng họp không đến mười người, nhưng mỗi người đều người nắm quyền chân chính hiện nay ở Hạ Quốc, ai nấy đều hết sức quan trọng.
Sau khi mọi người ngồi xuống, tộc trưởng Long gia Long Khi trình bày tình hình :
- Theo những gì hiện nay Long gia chúng tôi biết được, ma đầu Long Ngũ kia nhiều khả năng vẫn còn sống. Lâm Phi không muốn nhắc tới quan hệ giữa hắn và Long Ngũ, nhưng Thiên Cường cho rằng, rất có khả năng, Lâm Phi là đệ tử của Long Ngũ.
- Nếu không phải là đệ tử chân truyền của Long Ngũ, ở tuổi này, làm sao Lãm Phi cả bản lĩnh như vậy, lại còn cửu tử nhất sinh ba lần bảy lượt kỳ quái.
Người ngối ghế đầu tiên bình tĩnh, không nóng không lạnh đáp lại:
- Long tư lệnh, Long Ngũ kia xuất thân từ Long gia các người, trăm năm trước làm ra những chuyện kinh hãi, trước nay chưa từng có, Long gia không thế thoát khối tội này. Lần này, sau một trăm năm, lão lại xuất hiện, không biết sẽ lại gây ra vụ án đẫm máu như thế nào.
- Một trăm năm trước, nhiều lão tổ tông như vậy cũng không đánh chết được Long Ngũ, hôm nay tứ đại gia tộc các người có biện pháp đánh bại lão sao?
Lời vừa nói ra miệng, khuôn mặt của những người trong tứ đại gia tộc đều tỏ vẻ chua chát
Vụ án trăm năm trước quả thật vô cùng thê thảm. Từ sau sự kiện đó, tứ đại gia tộc nguyên khí bị tổn thương nặng nề, hơn nữa, còn mất đi chỗ dựa quan trọng. Nếu không, làm gi đến phiên người của những gia tộc khac lên làm nguyên thủ quốc gia.
Còn không phải vì, sau khi mất đi nhiều cao thủ, cứng đấu cứng, tứ đại gia tộc chưa chắc đã có thể thắng được sự liên minh của các gia tộc khác, chỉ có thể lùi một bước, lưu lại cho các gia tộc khác một số vị trí quan trọng, vui vẻ xây dựng "Công thương quốc sách"
- Tôi nghĩ, vụ án trăm năm trước sẽ không tiếp tục xảy ra nữa đâu.
Người mở miệng là một ông lão cả người mặc vest đen, quàng khăn lụa, đầu tóc trắng bạc, thoạt nhìn như đã 70 – 80 tuổi nhưng da dẻ hồng hào, khí sắc hồng nhuận.
Khi chất nho nhã, ăn mặc kiểu cách phương tây, phảng phất như một quý tộc người Anh, tới nơi này không phải đề bàn chuyện đại sự mà là để uống một tách trà chiều.
- Sao Thiên Thuận huynh lại nói ra những lời này?
Thủ tướng chính phủ mỉm cười hỏi.
Lão già này chính là chủ nhân hiện tại của nhà họ Tạ - Tạ Thiên Thuận, từ trước đến nay rất ít khi về Hạ Quốc, thế mà lần này lại vội vàng chạy tới đây.
- Một trăm năm trước, sở dĩ Long Ngũ làm ra những chuyện phản nghịch như vậy là với việc không với người. Lão đã đạt được mục đích của mình, với lão, giết người chỉ là một quá trình cần thiết mà thôi.
- Nếu lão thật sự muốn giết tứ đại gia tộc chúng ta, lão đã sớm làm rồi, hà tất phải đợi hơn một trăm năm sau, chờ chúng ta khôi phục không ít nguyên khí mới lại quay lại.
- Tôi thấy, lão bồi dưỡng Lâm Phi có lẽ còn có mục đích khác chứ không phải muốn đối Dầu với chúng ta… Huống hồ, dường như Lâm Phi thật sự không biết quá khứ của Long Ngũ, cũng không xem như quá thân thiết.
Tạ Thiên Thuận đáp lại.
Mọi người nghe xong cũng thấy có lý nên đều gật đầu.
Vương Chính nhấp một ngụm trà, trầm giọng nói:
- Cho dù thế nào đi chăng nữa, nếu Lâm Phi đã có quan hệ với ma đầu Long Ngũ, chúng ta phải tìm hiểu lại từ đầu. Không chỉ riêng việc, hiện nay, hành vi của hắn càng ngày càng ương ngạnh, mấu chốt của vấn đề là, tương lai, hắn có thế trở thành một kẻ không thế đọng vào, vừa đọng đã như một quả bom hạt nhân hủy diệt trời đất. Tôi đề nghị, chúng ta phải mau chóng thúc đẩy giới võ cổ tạo áp lực cho thiền sư Linh Tô của Thiếu Lâm để Lâm Phi mau chúng bị bắt về Thiếu Lâm cấm túc.
- Vương Lão, ông nói năng thận trọng một chút. Ngộ nhỡ Long Ngũ thực sự là sư phụ của Lâm Phi, biết chúng ta cố ý nhắm vào Lâm Phi, lão lại giận giữ tới hủy diệt Thiếu Lâm, lại đuổi đến thủ đo. Chúng ta làm thế nào đây?
Ánh mắt Lục Trường Minh lóe sáng.
Vương Chính khinh thường mà nói :
- Lúc nãy Thiên Thuận lão đệ đã nói được một nữa rồi đấy, hiện nay không giống năm đó. Một trăm năm trước, khoa học kỹ thuật của chúng ta, đặc biệt là khoa học kỹ thuật trong quân đội không lớn mạnh như hiện nay. Hiện nay, chỉ sợ là tứ đại vương giả cũng không chịu nổi sự oanh tạc liên tiếp của pháo, chưa nói đến sự uy hiếp của đầu đạn hạt nhân.
- Cho dù ma đầu Long Ngũ kia có mạnh đến đâu nhưng lão có thể đối nghịch với trời được sao? Ngọc thạch câu phần, trong tình huống thấy chết cũng không sờn, chẳng lẽ ngay cả đầu đạn hạt nhân cũng không sợ sao?
- Nói thì nói vậy… Long Khi lo lắng nói:
- Nhưng… mấy lần đại chiến trước, hình như Lâm Phi cũng không sợ sự oanh tạc của bom đạn.
Vương Chính khoát tay:
- Long gia chủ, ông lo lắng quá rồi đấy. Trước đây Lâm Phi tỏ ra không sợ súng đạn vì hắn có cơ thể của quái vật, mọi chuyện chỉ là cá biệt mà thôi.
- Nhưng cho dù có là hắn, hắn cũng không thể chống lại được uy lực của đầu đạn hạt nhân. Huống hồ, hắn còn có người thân thích, cũng có người phụ nữ của hắn. Hắn không sợ, chẳng lẽ những người kia cũng không sợ sao?
Lời vừa nói ra, mọi người đều thầm mắng lão già này vừa xảo trá, nham hiểm, vừa đa mưu túc trí.
Hóa ra từ đầu nhà họ Vương đã định dùng những người bên cạnh Lâm Phi để uy hiếp hắn, bảo đảm tốt an toàn cho các người đi, các gia tộc khác âm thâm nghĩ.
Vị nguyên thủ số một sắc mặt không biến đổi, cũng không nhận ra có điểm gì bất thường, thản nhiên nói:
- Lâm Phi vẫn là người phải quan tâm. Nếu đã không thế đụng đến hắn thì cần lợi dụng hắn, giữ hắn ở trong nước còn an tâm hơn để hắn ra nước ngoài. Đúng rồi, hiện giờ hắn đang làm gì?
Câu hỏi rõ ràng là đang hỏi Lục Trường Minh. Dù sao Bộ An ninh của Lục Trường Minh chịu trách nhiệm nắm giữ hành tung của Lâm Phi.
Lục Trường Minh ho khan, ánh mắt nhin sang Phương Thư Hải từ đầu đã rất an phận, không nói lời nào.
- Lâm Phi… hình như đang ở cùng nha đầu Phương Nhã Nhu bàn chuyện cưới hỏi. Tối qua, hai người đã ngồi máy bay tư nhân của Lâm Phi tới Lâm An rồi, chắc là đi du lịch.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Phương Thư Hải đang bình tĩnh uống trà. Lão già giảo hoạt này đã lén lút đưa cháu gái tới câu dẫn Lâm Phi rồi sao?
Trong lòng mọi người đều suy nghĩ, lão Lục thì tức hộc máu. Lão tưởng rằng, Tố Ánh Tuyết vốn có chút ít quan hệ với nhà họ Lục và Lâm Phi sẽ tiến đến với nhau. Nào ngờ, tự dưng hai người này lại chia tay.
Phương Thư Hải nhàn nhã, giả bộ như không biết gì, nhưng khóe mắt ánh lên nét cười, hiển nhiên cho thấy lão đang rất đắc ý.
- Hả? Thật sao… ha ha. Nếu là sự thật, Phương gia đã làm một chuyện tốt cho Hạ Quốc chúng ta rồi.
Vị nguyên thủ số một mỉm cười, hỏi:
- Họ đi đâu?
Sắc mặt Lục Trường Minh trờ nên vặn vẹo:
- Họ đi…
- Nơi này là Papua New Guinea! Một phần của tam giác đá san hô! Phía bắc của chúng ta là biển Solomon! Phía trước chính là mục tiêu của chúng ta _ biển san hô.
- A? Anh nói gì cơ? Em nghe không rõ…
Gió thổi phần phật trong cabin khiến cho những lời nói của Lâm Phi đều bị gió thổi bay. Cô gái này không nghe rõ hắn hưng phấn giới thiệu mấy thứ đó!
Đây là một máy bay chuyên dụng dùng để nhảy dù, phi công đã thả chậm tốc độ để máy bay dừng lại trên không trung.
Dưới mệnh lệnh của Lâm Phi, cơ trưởng đã mở khoang nhảy dù, trực tiếp có thể quan sát được cảnh đẹp của vùng biển phía dưới.
Lâm Phi mặc một bộ quần áo ngắn tay dùng cho mùa hè, căn bản không sợ giá rét. Còn Phương Nhã Nhu thì mặc đồ nhảy dù, đeo kính bảo hộ, nón bảo vệ, lưng đeo ba lô, hai chân run lẩy Bẩy không dám nhìn xuống phía dưới.
Tên bại hoại này! Đồ điên! Đồ tâm thần nha!
Bảo rằng đây là chuyến du lịch lãng mạn khiến cô mong chờ, kỳ vọng. Bay mãi, bay mãi đến cảng Moresby Guinea, còn tưởng rằng sẽ ngồi du thuyền, nào ngờ lại tiếp tục ngồi máy bay bay lên cao!
Cô mơ hồ ngồi trên máy bay, ngủ một giấc ngon lành. Kết quả vừa tỉnh dậy, Lâm Phi đã bảo cô mặc thành như vậy, một lúc sau còn muốn cô nhảy từ trên không trung xuống!
Noi đùa gì vậy? Từ nhỏ đến lờn, cô đã là một cô gái ngoan ngoãn, một bác sỹ ngồi trong phòng làm việc, một chút chuẩn bị tâm ly cũng chưa có, muốn nàng nhảy dù giống binh lính sao?
Cái gì mà lần đầu tiên lãng mạn, khó quên, giờ này cô đều không muốn. Nếu bầu trời này có đường cho cô đi, cô muốn chạy ngay về nhà.
Đăng bởi | Vạn.Lý.Độc.Hành |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | Chuyển từ ảnh sang text |
Thời gian | |
Lượt thích | 12 |
Lượt đọc | 822 |