Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thổ dân tạ lễ

Phiên bản Dịch · 1814 chữ

Khi Phương Nhã Nhu muốn thương lượng lại một chút xem có thể đổi cách rơi xuống được không, lâm Phi đã ốm chặt lấy cô!

- GET READY !? JUMP !

Sau khi rơi vào không khí Phương Nhã Nhu cảm thấy thân thể mình bắt đầu biến thành vật thể không trọng lượng tăng tốc, bắt đầu rơi xuống một cách nhanh chóng trong gió mạnh.

Cô nhìn lên, máy bay mang họ đến đây, đã nhanh chóng bay đi, bay xa, nhỏ đi... Sau ba giây, cô mới ý thức được, minh thật sự đã nhảy xuống?

Theo bản năng cô kêu lên một tiếng thét kinh hoàng;

- Nhanh mở dù đi! Nhanh…mở...

Không khí làm cho cô nói chuyện cũng khó, mà Lâm Phi ốm ờ sau lưng cô, thì lại cười ha ha, rất hưởng thụ giờ khắc kích thích này.

Ngay lúc Phương Nhã Nhu luống cuống tay chân, lúc muốn tự kéo mốc dù của mình, Lâm Phi đã giúp cô kéo dù ra rồi! Một đoàn dù màu sắc rực rỡ trên không trung, tùy theo độ mở dù của người điều khiển, sau khi có đủ luồng gió, hai thân thể hơi bay lên, tốc độ từ nhanh biến thành chậm.

Phương Nhã Nhu cũng không dám mở mắt, cảm nhận được tốc độ rơi của mình rõ ràng không nhanh nữa, cô mới nhận ra “nguy hiểm " đã không còn, nhưng chân tay cũng không dám lộn xộn, toàn thân cứng ngắc, biu mối, biểu tình muốn khóc, thật sự khiến cô sợ không nhẹ.

Đang lúc cô không biết làm thế nào mới được, bỗng nhiên, bờ môi có chút lạnh, dán vào môi cô, sau đó, đầu lưỡi nóng như lửa mở cánh môi cô nhiệt tình hôn cô.

Lúc này Phương Nhã Nhu bống nhiên bừng tỉnh, mở hai mắt ra, ngơ ngác nhìn Lâm Phi ôm chặt lấy mình.

Lâm Phi thấy cô mở mắt ra, cũng dừng hôn, hô to :

- Nhìn xuống dưới!

Sự hoảng loạn trong lòng hình như bị nụ hôn nồng nhiệt trên cao làm cho bình tĩnh lại, Phương Nhã Nhu theo bản năng nhìn xuống, trong lúc nhất thời, ánh mắt liền trở nên mê ly.

Màu xanh bất tận, giống như một bức tranh sơn dầu vô tận, vì sự tồn tại của lượng lớn san hô, không ít vùng biển hiện ra màu chàm, đỏ tía cùng nhiều sắc thái kỳ diệu khác.

Nơi gần nhất phía dưới thì có ba bốn đảo nhỏ, bị bãi cát trắng vây quanh, trung tâm, là rừng cây nhiệt đới rậm rạp, khiển cho biển cả tĩnh mĩnh nhưng màu xanh sự sống bừng bừng.

Sóng biển vỗ về đá ngầm, xoáy lên từng trận sóng biển trắng. Trái đất chưa bao giờ rộng lớn như bây giờ, hết thảy đều mênh mông kỳ ảo. Nhưng cũng chưa từng nhỏ bé như vậy, dường như hết thảy đều bị cô thu hết vào tầm mắt.

Cuối cùng Phương Nhã Nhu cũng hiểu được nguyên nhân Lâm Phi đưa cô đến đây nhảy dù, nếu như không phải rơi xuống bằng cách này, không ở trong sự mạo hiểm kích thích như vậy, cô sẽ không cách nào cảm nhận được rõ ràng, sự tuyệt vời của thiên nhiên!

Chỉ trong một phút, lại làm cho cô chìm sâu vào trong đó, khó có thể tự kiềm chế, muốn đem cảnh đẹp khó gặp này khắc sâu vào trong đầu.

Cô suy nghĩ, nên tha thứ cho quyết định lỗ mãng của người con trai này, dù sao mạo hiểm lúc này cũng có chỗ đáng giá...

Mãi đến lúc sắp đáp xuống thấy càng ngày càng gần màu xanh của nước biển, Phương Nhã Nhu lại nhận ra một vấn đề!

- Chúng. . .chúng ta đáp xuống ở đâu]?

Phương Nhã Nhu quay đầu hỏi người con trai sau lưng minh.

Lâm Phi cười hì hì:

- Ở đây rộng như vậy, cũng sẽ không đụng vào em, đến đâu tính đến đó!

- Nhưng chúng ta sắp rơi xuống biển rồi!!

- Anh biết!

Lâm Phi thờ ơ nói :

- Rơi xuống biển, anh sẽ cùng em bơi vào bờ !

Bơi...bơi !?

Phương Nhã Nhu choáng váng, vừa mới muốn nói tha thứ cho hắn, lại triệt để không có hứng thú nói thêm gì nữa.

Mặc kệ cô có tình nguyện hay không, lực hút của trái đất không đợi người, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, hai người đã “Ùm " rơi xuống dưới biển!

Lâm Phi lập tức xé nát dù, tránh để hai người bị nhốt phía dưới, sau đó cõng Phương Nhã Nhu trên lưng, bắt đầu bơi về phía hòn đảo không tên ở gần.

Phương Nhã Nhu không dám tưởng tượng, dưới dòng nước biển cháy xiết không ngừng như vậy, nếu là người bình thường, tuyệt đối không dễ dàng cõng một người mà bơi nhanh như vậy, nhưng hiển nhiên thể lực Lâm Phi khác xa sự hiểu biết của con người, cõng cô bơi ếch tốc độ nhanh, tưởng chừng như nhẹ nhàng ngồi trên một chiếc kayak nhỏ.

May mà là khu vực nhiệt đới cận xích đạo, hơn nữa nam bán cầu, nước biển cũng không lạnh, nhiệt độ cũng có chút thoải mái dễ chịu, toàn thân Phương Nhã Nhu ướt đẫm, cũng không cảm thấy khó chịu.

Với tốc độ cùng thể lực của Lâm Phi, bơi tới bên bờ, cũng tốn gần 10 phút, khi lên đến bờ cát, Phương Nhã Nhu gạt bỏ tảo biển trên người hắn, vẻ mặt buồn bực hỏi :

- Đây là đâu, sau em không thấy khách san, quần áo đều ướt... Anh xem anh di, hại em không mang theo hành lý.

- Khách sạn? .

Lâm Phi hỏi thẳng:

- Ở đây không có khách sạn.

- Không có. . . không có khách sạn? Vậy … phải ở nhà dân sao?

Phương Nhã Nhu nhìn chung quanh, nhưng lại không thấy dấu hiệu có người ở, không khỏi có chút dự cảm xấu.

Quả nhiên, Lâm Phi nói ra một sự thực khiến cô gần như nổi điên…

- Đây là đảo hoang, không tên, ở đâu ra nhà dân, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi!

Lâm Phi cười ha ha.

Phương Nhã Nhu vừa mới tháo kính bảo hộ xuống, “Lạch cạch' đánh rơi trên cát, ngây ra như phỗng mà nhìn người đàn ông không tim khong phổi đang cười, hận không thể xông lên liều mạng với hắn!

- Anh dẫn em đến đảo hoang làm gì !?

Phương Nhã Nhu giận đến mức giậm chân.

Lâm Phi khoát khoát tay, thản nhiên nói :

- Đừng gấp, đừng gấp, cũng không phải không trở về, chỉ là tạm thời ờ đây một ngày

Một đêm, mai anh dẫn em đến quần đảo khác gần đấy, ở đó có bạn của anh.

Phương Nhã Nhu nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt buồn bực nói:

- Sớm nói mà, trực tiếp đến nơi của bạn anh là được rồi, tới nơi hoang vu không người ở qua đêm, có ý gì đây?

Lâm Phi chỉ chỉ dưới chân, vừa chỉ ra hai hòn đảo nhỏ bên cạnh:

- Đương nhiên muốn dẫn em đến nhà của chúng ta.

- Nhà…nhà của chúng ta?

Phương Nhã Nhu nháy mắt mấy cái, có chút mơ hồ.

Lâm Phi gật đầu, tùy tiện cầm lấy một ít đồ ăn nhạt kẹp trong quần áo, nhai kỹ thịt sò, mắt nhìn đảo nhỏ phía trước, nói:

- Lúc anh làm giám đốc khách sạn, có một lần vì phòng thí nghiệm cần nguyên liệu, đã xung đột với một nhóm hạm đội của Mỹ.

- Lần đó anh mang theo một nhóm bạn, tranh cãi với nước Mỹ, vì cuộc đụng độ ở Thái Bình Dương, rơi vào nơi không biết.

- Sau này mới biết, bạn anh gặp phải nhóm quân Mỹ kia, định khai chiến với thổ dân vùng này, ý đồ cướp đoạt vài hòn đảo này, đến mở rộng căn cứ của bạn chúng.

- Cách làm của bạn anh, vô tình giúp thổ dân nơi đây, cho nên, thủ lĩnh của họ đã thành bạn tốt của anh, còn tặng anh ba hòn đảo không người cách nơi đó rất xa.

Anh cũng không rảnh tới đây ổn định cuộc sống, chẳng qua lúc cần giải sầu và suy nghĩ vài vấn đề, thỉnh thoảng sẽ tới đây ở vài ngày…

Anh dự định, đợi sau này, làm mấy gian nhà gỗ ở đây, để đây trở thành nhà của chúng ta, em cảm thấy thế nào?

Phương Nhã Nhu xấu hổ tim đập nhanh nhìn người con trai, tuy Lâm Phi không nói gì đặc biệt rõ ràng, nhưng xây dựng "nhà " của bọn họ, cái này đã nói rõ rất nhiều thứ.

- Em…em không thèm ở nơi này với anh, xung quanh đây đều là nước biển, nước ngọt cũng là vấn đề, hơn nữa khăng định có rất nhiêu muối, không chừng còn có bão...

Phương Nhã Nhu giả bộ ghét bỏ nói.

Lâm Phi lại rất chân thành nghĩ, hình như cô nói cũng có lý:

- Em vừa nói như vậy, hình như xác thực không phải đơn giản…nếu rảnh chúng ta tự lên kế hoạch, xây một ngôi nhà thật hoành tráng.

Phương Nhã Nhu không muốn tiếp tục câu chuyện làm cô xấu hổ này, chuyển chủ đề :

- Anh nói đây là thổ dân ở đây tặng? Vì sao một đám thổ dân, cấn quân đội Mỹ cô ý tới tác chiến? Hơn nữa bọn họ không thuộc sở hữu của quốc gia nào sao?

Lâm Phi cười thần bí:

- Đợi ngày mai chúng ta qua đó, trên đường anh sẽ nói với em, đám thổ dân đó không phải là thổ dân bình thường…bây giờ nha, chúng ta trước cởi quần áo đã.

Nghe Lâm Phi nói phải cởi quần áo xong, sau khi Phương Nhã Nhu sững sờ, xoắn xuýt cắn đôi môi đỏ mọng, xinh đẹp thẹn thùng nói:

- Có thể... hông ở đây được hay không… .tuy không có người khác, nhưng . . .

Lâm Phi nhìn biểu tình của cô, đã biết rõ nàng nghĩ sang chuyện khác, cô ý nén cười, nói :

- Nhu Nhu thân yêu, em đang nghĩ gì đấy? Anh là cảm thấy ở đây tràn ngập ánh nắng, đi vào rừng , quần áo làm sao khô đưọc?

- À? Là. . . là như vậy…

Phương Nhã Nhu lập tức hận không thể chui xuống cát, ông trời ơi, sao mình có thể trì độn như vậy!?

Bạn đang đọc Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc của Mai Can Thái Thiếu Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn.Lý.Độc.Hành
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 835

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.