Mạch đập sau ngàn năm
- Không ... không thể nào đâu! - Diệp Tử Huyên không nói lên lời, cảm giác như tim mình không thể chịu được. - Top 3 các cao thủ trong bảng chiến thần, đều là thiên tài tuyệt thế thời đó, những tiền bối này lẽ nào lại cam tâm bán mạng cho Luyện Ngục Quân Đoàn?
- Thiên tài cũng có cực hạn, khi thời gian trôi qua, tự mình vất vả đạt đến tu vi tương tác cổ, cảnh giới cao hơn tiếp theo mà mắt thường nhìn vào có thể đạt được nhưng nó lại bị đánh bại bởi thời gian... nếu như có người giúp họ kéo dài tuổi thọ, có lẽ bọn họ cũng không chống cự được sự hấp dẫn như vậy!
Lâm Phi lắc đầu nói.
Mọi người đều lặng im, quà đúng như Lâm Phi từng nói, ai có thể chống lại được sức hấp dẫn của sinh mệnh và sức mạnh? Thứ mà các cường giả theo đuổi, không phải là những thứ này sao?
- Có điều, vẫn còn một câu hỏi không có đáp án. - Lâm Phi nhìn về phía hai ông cháu Diệp gia. - Trong Luyện Ngục Quân Đoàn có các tiền bối cao thủ Diệp gia các người là một chuyện, nhưng Luyện Ngục Quân Đoàn bắt Hứa Vi đi lại là chuyện khác, các ông không định nói vì sao Hứa Vi lại trở thành mục tiêu của bọn họ sao? Đừng nói là các ông không biết, ta không tin, chuyện lão già nhà ông hai mươi lăm năm trước quay lại đây không có liên quan gì đến Hứa Vi.
Lâm Phi không thèm để ý đến có bao nhiêu cao thủ không chết, hiện giờ hắn chỉ lo lắng cho an nguy của hai cô gái.
Diệp Vô Nhai nhìn tổ phụ thăm dò, thấy Diệp Vân Sênh sau một hồi trầm ngâm, khoát tay áo :
- Thôi được, chuyện tới nước này, cũng không thể giấu được nữa, các người đi theo ta...
Nói xong, Diệp Vân Sênh dẫn mọi người từ bên ngoài đi vào sân trong từ đường, đến trước một tấm bia đá.
Tấm bia đá này cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm sáng gió sương, chữ viết bên trên đã không còn nhìn thấy rõ, vô cùng mờ nhạt, tuy nhiên Diệp gia cũng không có ý định tu sửa, làm mới nó mà cứ để vậy mặc cho nó cũ đi.
Dưới tấm bia đá là một con long quy, đầu rồng, thân rùa, đuôi rắn, chạm trổ có hơi thô, giống như là sản phẩm của thời kỳ Lưỡng Tấn Nam Bắc triều, nhưng rất có thần vận.
- Bên dưới này chôn cái gì? - Lâm Phi hỏi.
Diệp Vân Sanh quay đầu:
- Sao ngươi biết bên dưới này có chôn đồ?
- Long quy này, theo truyền thuyết thì phải là đuôi rồng nhưng đây lại là đuôi rắn, có dấu hiệu huyền vũ biến thể, giống như trấn áp yêu tà và biến động.
Nhưng đây là từ đường, theo lý thuyết thì không nên để vật không tốt lành, các người lại để long quy và bia ở đây, chữ viết trên tấm bia này tuy ta không nhìn rõ nhưng chắc có lẽ cũng là Kim Cương kinh hoặc là Đại Nhật Như Lai chú, các loại kinh văn trừ tà thôi! -Lâm Phi nói.
Diệp Vân Sanh và Diệp Vô Nhai liếc nhau một cái, hai ông cháu đều có chút kinh ngạc, không ngờ là nhanh như vậy mà Lâm Phi đã có thể đoán được.
- Không hổ là Scarpe, từ lâu đã nghe nói kiến thức uyên thâm, xem ra là sự thật! - Diệp Vô Nhai khen một câu hiếm hoi.
Lâm Phi không có tâm trạng nào để nghe những câu này.
- Các người đừng nói với ta là phía dưới này là hài cốt tổ tông của các người, vậy đâu cần tốn công sức như vậy!
- Tất nhiên không phải rồi!
Diệp Vân Sênh nói xong rồi lấy tay, nâng đầu rồng của con long quy lên, dùng chân khí để đẩy, nhìn rất nhẹ nhàng linh hoạt.
Tấm bia đá và con rùa khổng lồ nặng mấy tấn phát ra tiếng “ình ình ”, từ từ bị xê dịch về phía sau.
Bên dưới, lộ ra một cái máng bằng đá, trong cái máng bằng đá là một chiếc hộp kim loại dài hình chữ nhật màu đen.
Cái hộp có độ dài và độ rộng xấp xỉ cánh tay của người trưởng thành, mặt trên không trang trí hoa văn gì, bị phủ bởi một lớp đất bụi dày đặc, không biết đã bao nhiêu năm tháng không có ai động đến.
Càng khiến người ta thấy kỳ lạ là cái hộp này vậy mà lại không có khe hở nào, là một cái hộp bị bịt kín bởi kim loại.
Dường như người chế tạo cái hộp kia sợ đồ vật bên trong lại một lần nữa xuất hiện trên này!
- Sát khí...
Thiên Diện rất nhạy bén, ở phía sau lẩm bẩm nói, Lâm Phi liền nheo mắt lại.
Mặc dù không phải đứng rất gần, cũng không biết bên trong là cái gì nhưng Lâm Phi và Thiên Diện đều cảm nhận được từ cái hộp này phát ra một luồng sát khí rất mạnh không sao nói rõ.
Loại sát khí này, không phải loại sát khí có thể phát ra táo bạo không bị trói buộc mà là một loại xuyên qua thời gian ngàn năm, loại sát khí lạnh lùng kiêu ngạo âm thầm ẩn trốn ngấm ngầm chịu đựng, không phát ra.
Giống như là là sự nghỉ ngơi hiếm có của tuyệt đại sát thủ, không động đến thì thôi, động đến thì kinh thiên động địa, quỷ thần cũng phải khiếp sợ.
Lâm Phi lập tức hiểu ra vì sao mà Diệp gia lại dùng tấm bia và long quy, thì ra là để trấn áp vật bị phong bế bên trong cái hộp này.
Thật khó tưởng tượng đồ vật như thế nào, mà phải dùng đến cách phiền phức như vậy rồi, vẫn còn phát ra sát khí kinh khủng đến vậy.
- Cái này có lẽ chính là nguyên nhân mà bọn họ bắt con bé đi.
Diệp Vân Sanh thở dài.
- Cứ tưởng rằng tất cả những thứ liên quan đến hung vật này sẽ theo con bé kia rời khỏi Diệp gia, không ngờ rằng... cuối cùng vẫn phải đối mặt với nó như số mệnh đã an bài.
- Bên trong là thứ gì ?
Diệp Tử Huyên không khỏi tò mò hỏi, tuy cô được sinh ra ở Diệp gia nhưng vốn không có cơ hội tiếp xúc loại bí văn này.
- Là một loại binh khí sao ? - Lục Vũ Phỉ đoán.
Diệp Vân Sênh nhìn Lục Vũ Phỉ, tỏ ý khen ngợi, gật đầu :
- Đúng vậy, đúng là một loại binh khí. Các ngươi có từng nghe qua, thời cổ có một danh sư đúc đao gọi là Từ Phu Nhân?
Lâm Phi rất nhanh gật đầu:
- Ta biết, là một vị kỳ nhân thời chiến quốc, nghe nói vốn là văn nhân, vô tình gặp được một lần sao băng rơi xuống mặt đất, tưởng là thiên thạch gì đó rơi xuống nhân gian, thật không ngờ lại là một thanh đao... Cây đao kia ...
Nói đến đây,Lâm Phi bỗng nhiên cả kinh:
- Chẳng lẽ thứ đựng trong hộp này là Hàn Nguyệt?
Hai ông cháu Diệp gia gật đầu, ngầm thừa nhận.
Mọi người thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Phi đều thấy hơi khó hiểu.
- Ôi dào, thật đúng là sốt ruột chết đi được, đao đao cái gì, nói rõ ra xem nào, Hàn Nguyệt cái gì?
Diệp Tử Huyên vội hỏi.
Lâm Phi cố gắng bình tĩnh tâm tình nói:
- Nghe nói đây là một thanh đồ đao tràn ngập sức mạnh hung tà, lúc trước Từ Phu Nhân phát hiện ra nó dưới ánh trăng non, lạnh thấu xương, vì vậy mới gọi là Hàn Nguyệt.
Sau khi có được thanh đao này thì không hiểu vì sao, y bỏ văn theo võ, đao pháp không cần học cũng tự thông, trở thành võ đạo danh gia một đời. Phàm là đao khách tỷ võ với y, đao thường không thể rút ra được, chỉ vì Hàn Nguyệt chính là Vương giả trong các loại đao, có thể làm tất cả các loại đao phàm tục phải sợ hãi.
Về sau Triệu Vương của Chiến Quốc muốn ngàn vàng mua đao nhưng không được, liền phái mấy trăm sát thủ bao vây Từ Phu Nhân, Từ Phu Nhân lấy một địch trăm, nhưng cuối cùng kiệt sức mà chết, trước khi chết còn dùng Hàn Nguvệt để tự sát.
Cuối cùng, tuy Triệu vương đoạt được Hàn Nguyệt nhưng lại khiến cho Vương tộc triệu thị không ngừng gặp vận rủi, tiến đến bờ vực diệt vong. Về sau khi Triệu quốc bị diệt, Hàn Nguyệt nghe nói bị Tần Thủy Hoàng lấy được, chỉ có điều sau khi Vương triều Tần bị diệt thì Hàn Nguyệt liền mất tích, cuối cùng không ai còn thấy nó, thế nên mọi người đều cho rằng thần binh lợi khí chỉ là bịa đặt.
- Thằng nhóc này đúng là cái gì cũng biết một chút, có điều, những điều này chỉ là một ít dã sử trên sử sách, cũng không phải là chuyện thật sự. - Diệp Vân Sênh mỉm cười nói.
- Thật ra, Từ Phu Nhân năm đó không tự vẫn, đao này cũng không phải là y nhặt được từ hố thiên thạch dưới ánh trăng mà là do tổ tiên truyền lại ...
Lâm Phi sững sờ.
- Chẳng lẽ Diệp gia các người là hậu nhân của Từ Phu Nhân.
Diệp Vân Sềnh lắc đầu, ý bảo hắn đừng có cắt ngang.
- Dĩ nhiên không phải, tổ tiên Diệp gia chúng ta là một võ tướng dưới trướng của Triệu vương. Lúc đó, Triệu vương nhòm ngó Hàn Nguyệt là một chuyện, nhưng sở dĩ đối phó Từ Phu Nhân là vì y ham mê giết người đến biến thành ma, khiến cho Triệu quốc khi đó sinh linh đồ thán, đặc biệt là số lượng lớn cao thủ võ thuật chết thảm dưới thanh đao này.
Tổ tiên của Diệp gia ta dẫn người đi huyết chiến, diệt trừ tận gốc Từ Phu Nhân, Từ Phu Nhân trước khi chết có nói cho tổ tiên của ta đây là một thanh đao mang đến vận xấu, y vốn là một kẻ thư sinh, Hàn Nguyệt là do tổ tiên của y để lại, chỉ tiếc là thanh đao này khi y còn trẻ đã khống chế thần hồn của y, biến y thành một sát thần hỗn thế, bảo tổ tiên ta phải niêm phong cẩn thận thanh đao rồi cất vào kho.
Tổ tiên ta lúc ấy vì tránh để cho Triệu vương tộc bị liên lụy, xuất phát từ lòng trung thành, đã chế tạo một thanh đao giả dâng lên Triệu Vương, sở dĩ về sau Hàn Nguyệt biến mất cùng lịch sử là do thanh đao giả này, nó vốn không hề có giá trị gì, dĩ nhiên là về sau bị vương gia tùy ý vứt bỏ.
Thanh Hàn Nguyệt thật đã được tổ tiên của ta, theo lời của Từ Phu Nhân, dùng thiên ngoại vẫn thiết tạo thành một cái hộp kim loại, niêm phong cẩn thận, cất vào kho, với tư cách là vật do gia tộc truyền lại, cũng là vật mà Diệp gia ta trông coi trấn áp nhiều thế hệ qua.
- Thì ra là như vậy ... Tuy nhiên chuyện này thì có liên quan gì đến Hứa Vi ?
Diệp Vân Sênh và Diệp Vô Nhai vẻ mặt cảm khái nhớ lại, dường như không biết làm sao để nói ra.
Ánh mắt Lâm Phi lóe lên:
- Chẳng lẽ ... đã qua ngàn năm Hàn Nguyệt lại cố gắng nhận lại chủ?
- Cái gì !?
Lâm Phi đoán vậy khiến cho mọi người đều cả kinh.
Diệp Vân Sênh thở dài nhìn cái hộp kim loại màu đen kia nói :
- Đúng là như thế ! Bọn ta cũng không ngờ đến, trước nay vẫn cho rằng hung khí cái thế này chỉ đơn thuần là một truyền thuyết, có thể sau khi đứa trẻ đó giáng sinh, lại lần nữa rục rịch....
Đăng bởi | Vạn.Lý.Độc.Hành |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt thích | 12 |
Lượt đọc | 1550 |