Hàn Nguyệt.
Diệp Vô Nhai nói tiếp: - Hàn Nguyệt chính là bí mật mà tổ tiên Diệp gia chúng ta truyền lại để để trông coi, ngoại trừ gia chủ thì chỉ có những nhân vật đức cao vọng trọng nhất trong gia tộc thì mới biết đến sự hiện hữu của nó. Năm đó, lúc Hứa Vi còn chưa được sinh ra, ta đang tu luyện ở phòng luyện công đã cảm nhận được trong nhà phát ra một loại sát khí chưa bao giờ có. Đến khuya, nghe thấy tiếng quỷ khóc sói tru càng khiến cho người ta sợ hãi. Các trưởng lão trong dòng họ cho rằng là những linh hồn của Diệp gia chết thảm trong chiến tranh bất mãn chưa được siêu độ , khiến cho sương mù phủ đầy trong từ đường, cho nên đã mời 18 vị pháp sư có tiếng ở Ngũ Thái Sơn về tụng kinh, niệm phật siêu độ anh linh trong bảy ngày. Nhưng ta biết đây chắc chắn là động tình của Hàn Nguyệt, cho nên ta tìm tổ phụ ta trở về. Sau khi trở về, tổ phụ tọa trấn từ đường,dùng Tiên Thiên uy lực của ông trấn áp sát khí của Hàn Nguyệt, tạm thời kết thúc. Có điều, khi Ha Vi được sinh ra, động tĩnh của Hàn Nguyệt càng ngày càng mạnh, thậm chí tấm bia này còn bị rung, sau khi tổ phụ bàn bạc, đành đem Hứa Vi và mẹ nó trục xuất khỏi Diệp gia.
- Hừ! Đây chính là lý do mà các người khiến mẹ con họ thảm hại như vậy sao? Cho dù là để Hứa Vi đi vì tránh cái thứ hung vật Hàn Nguyệt này, các người cũng phải sắp xếp mọi chuyện cho mẹ con họ chứ, các người có biết họ đã phải chịu bao nhiêu khổ cực? Các người có biết tên Lô Vũ Câm, tên Diệp Dũng kia đã ức hiếp mẹ con họ thế nào không? Diệp Tử Huyên bất bình, hừ lạnh.
- Cháu là Tử Huyên sao? Trở về nhà không gọi ta một tiếng ông nội lại còn quở trách anh của cháu, thật đúng là không biết lớn nhỏ ! – Diệp Vân Sênh thở dài lắc đầu.
- Tổi sớm đã không phải là người Diệp gia các người rồi! Ông không phải ông nội tôi, anh ta cũng không phải anh trai tôi! Diệp Tư Huyền trợn trừng mắt nói.
Diệp Vân Sênh mỉm cười: - Đứa nhỏ này thật là, chẳng lẽ đã nhiều năm như vậy, mà cháu còn không biết sao?
- Biết cái gì? Diệp Tử Huyên tức giận hỏi.
Diệp Vân Sanh bất đắc dĩ nói: - Năm đó cháu gây bất hòa với hai đệ tử tộc bên, đánh một tên bị tàn phế, làm ầm lên chút nữa là làm loạn hết cả tộc lên rồi, cũng bởi cháu hành động theo cảm tính, tính tình nóng nảy, cứ theo thế mà chịu tội, căn cứ theo gia pháp, đem cháu giam cầm 10 năm vẫn còn là nhẹ! Nếu không phải Vô Nhai giúp đỡ , cháu nghĩ là chỉ là đơn giản đem cháu trục xuất khỏi gia môn dễ dàng như vậy? Cháu còn có thể có cơ hội ở bên ngoài tự do tự tại học tiếp tiếp lên đại học, sống yên ổn mà không bị Diệp gia bên cạnh tìm đến làm phiền sao?
Diệp Tử Huyên sững sờ, mấy năm nay, trong lòng cô đối với Diệp gia và Diệp Vô Nhai chỉ có khinh bỉ và căm hận, thật không hề nghĩ qua là năm đó mình bị trục xuất khỏi gia môn dường như là một hậu quả tương đối nhẹ.
Còn nữa, cháu mấy năm nay ở nước ngoài còn có một cái tên là “Lôi công bà”, còn cái gì mà nữ vương quân hỏa? Cháu còn nhớ năm đó khi cháu mới bước chân vào nghề buôn bán súng ống, cháu đã kiếm được một khoản lớn từ một khách hàng lớn, cháu còn nhớ tên của người đó chứ? - Diệp Vân Sênh mỉm cười hỏi.
Diệp Tử Huyên sảng khoái nói: - Tất nhiên là nhớ đó là một khách hàng Việt Nam, thuộc hạ ai cũng gọi y là “ngũ gia”, có điều chưa từng gặp mặt, hơn nữa cũng chỉ giao dịch một đơn hàng đó thôi...
Nói xong Diệp Tử Huyên sững sờ thì thào: - Ngũ gia ... Vô Nhai .... Ngũ
- Ha ha ha ha ... - Diệp Vân Sanh đưa tay vỗ vỗ lên vai Diệp Vô Nhai. - Cháu đó cháu đó, nói với cháu bao nhiêu lần rồi, rất nhiều chuyện cháu làm không phải người khác có thể hiểu rõ, cháu xem, nha đầu kia hận người hơn 10 năm, nhưng lại không hề hay biết là cháu ở sau lưng âm thầm giúp đỡ nó!
Diệp Tử Huyên kinh ngạc nhìn Diệp Vô Nhai, rất rõ ràng, sau một hồi suy nghĩ cẩn thận đúng là mọi chuyện đều quá thuận lợi. Nhưng nếu không phải là Diệp Vân Sênh nói ra thì cô cả đời này cũng không thể nào đem những chuyện này liên hệ với Diệp Vô Nhai!
Tuy nhiên, từ miệng của Diệp Tử Huyên lúc này, không thể nào thốt ra được câu cảm tạ, cô ngượng chín mặt, có người lại, nói nhỏ: - Coi là như vậy đi ... Ta là ta, dù thế nào thì các người cũng không nên đối xử với mẹ con Hứa Vĩ như vậy chứ !
- Haizz... - Diệp Vân Sanh nói. - Diệp gia chúng ta, quả thật là đã để mẹ con họ chịu thiệt thòi. Có điều, các ngươi cũng nên biết là Vô Nhai là Tộc trưởng của gia tộc, trách nhiệm phải gánh vác không đơn giản chỉ là hai mẹ con họ như vậy thôi. Nếu quan tâm nhiều đến mẹ con Hứa Vân, Hứa Vĩ nhất định sẽ ảnh hưởng đến quan hệ thống gia, nhà họ Lô sẽ bất mãn, phạm vi liên lụy sẽ càng lớn. Bởi vì quan hệ với Hàn Nguyệt nên không thể giữ mẹ con họ ở lại nhà này được, không ai có thể cam đoan, chẳng may Hàn Nguyệt thật sự thoát khỏi sự trói buộc, đứa bé kia sẽ bị Hàn Nguyệt ảnh hưởng biến thành người gì?
- Ai làm người đấy chịu, ta chưa bao giờ hối hận về lựa chọn của mình! – Diệp Vô Nhai mặt không biến sắc nói.
Mấy người Lâm Phi cũng không biết bình luận người này thế nào, sau khi biết rõ nguyên nhân, nói Diệp Vô Nhai quá máu lạnh thì dường như cũng không thích hợp, nhưng có thể nói gã còn nhiều chuyện chưa nói ra.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nếu đổi lại người khác ngồi ở vị trí của Diệp Vô Nhai e là cũng không làm được gì tốt hơn.
- Thảo nào! - Lâm Phi nghĩ đến một việc - Tôi đã không hiểu, sao Hứa Vĩ lại giống như là không hề bài xích mà ngoan ngoãn nghe lời Andariel đến bên đó, có lẽ,quân đoàn địa ngục này lấy người đã bị trục xuất khỏi Diệp gia năm đó làm mồi nhử.
- Chuyện cấp bách hiện giờ là đi tìm em họ tôi và Hứa Vĩ, nếu như đối phương thật sự muốn dùng Hứa Vi để tìm đến Hàn Nguyệt, thì đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm. - Lục Vũ Phỉ nói: - Diệp gia chủ, không biết số lượng bộ đội tinh anh của Diệp gia các người ở đây có đủ hay không, nếu không tôi sẽ xin mượn một ít của ông nội tôi, để người điều một ít quân đội gần đây đến.
- Khỏi cần! – Lâm Phi khoát tay. - Càng nhiều người thì càng bị chết nhiều, các người cho rằng quân đoàn địa ngục thật sự muốn ra tay sao? Bị đánh một cái chết cũng là các người thôi! Nếu như đã biết rõ mục tiêu của họ là Hàn Nguyệt, chúng ta ở đây ôm cây đợi thỏ, so với tìm con ruồi không đầu thì dễ hơn nhiều!
- Rất có lý, thời gian đã trôi qua ngàn năm, Hàn Nguyệt lại một lần nữa có động tĩnh, đó cũng là một kiếp mà Diệp gia ta phải gánh chịu. Để lão già ta đây ở chỗ này đợi xem, các người là mục đích gì! Hôm nay quấy rầy anh linh của tổ tiên cũng lâu rồi ... Các người đã đến Diệp gia tức là khách, Vô Nhai, cháu đi tiếp đãi họ đi! – Diệp Vân Sênh nói.
Chuyện muốn hỏi cũng đã rõ, Lâm Phi và mọi người cũng ra khỏi từ đường.
Diệp Vô Nhai sai người sắp xếp chỗ ở cho họ, vị trí cách từ đường không xa, có thể để ý đến động tĩnh bên này bất cứ lúc nào.
Đến điểm dừng chân ở bên trong định viện nhỏ, Lâm Phi ngồi trên băng ghế đá, trên mặt bàn để một chiếc hộp kim loại dài hình cái tủ sắt, bên trong không phải thứ gì khác mà là thanh kiếm Hughes mà Lâm Phi lấy được từ chỗ Luyện Ngục Quân Đoàn.
Lâm Phi cảm thấy thứ này tạm thời để ở bên mình vẫn là ổn nhất.
Không ngờ là cuối cùng, mục tiêu của Luyện Ngục Quân Đoàn lại là một thứ vũ khí gần như truyền thuyết như vậy, vì sao chúng lại sưu tầm khắp nơi những thứ vũ khí cổ đại này?
Lâm Phi vuốt ve tủ sắt trên bàn, tình hình trước mắt có vẻ như chỉ là hữu danh vô thực, cũng không có uy lực quá lớn, Luyện Ngục Quân Đoàn tùy tiện tìm một loại vũ khí khoa học kỹ thuật vượt qua cả thời đại, so với tác dụng của những thanh súng, kiểm này, tạm thời khiến cho người ta nghĩ không ra.
Bên trong những vũ khí này, có mối liên hệ gì mà bọn hắn không để ý tới.
Cũng yên lặng như Lâm Phi còn có Diệp Tử Huyên và Thiên Diện, Diệp Tử Huyên ngồi ở đối diện Lâm Phi, dường như vẫn còn suy nghĩ về quan hệ với Diệp gia và Diệp Vô Nhai.
Còn Thiên Diện chỉ đơn thuần là buồn chán, cũng không có chuyện làm cho nên ngồi đợi một góc im lặng không lên tiếng, chỉ là thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía từ đường bên kia, giống như đang mong đợi cái gì.
Chờ đến lúc chạng vạng tối, Lục Vũ Phỉ ở bên ngoài gặp hết vài người của Diệp gia, quản lý tốt trước sân rồi đi và bên trong, nhìn mấy người Lâm Phi không nói một lời, cô thở dài: - Ta vừa mới hỏi thử Diệp gia chủ, có nên cân nhắc mang Hàn Nguyệt lên Thiếu Lâm hay không giao cho Linh Tổ thiền sư trông giữ, nhưng đã bị Diệp gia chủ từ chối.
- Đúng là nói nhảm, đây là bảo bối mà tổ tiên người ta truyền lại, lưu giữ ngàn năm, vô cùng ý nghĩa. Nếu Luyện Ngục Quân Đoàn đã biết là Hàn Nguyệt ở đây, vậy chắc chắn là đã âm thầm giám sát và điều khiển, mang Hàn Nguyệt ra ngoài bây giờ chỉ tăng thêm nguy cơ bị đoạt mất mà thôi. Hiện giờ, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, như vậy không bằng gọi thêm mấy cao thủ tới, cũng chỉ có cô mới có thể đưa ra đề nghị ngu ngốc như vậy! Lâm Phi nói.
Lục Vũ Phỉ nhíu mày, thái độ tên này với mình lúc nào cũng vậy, cô cố nén kích động không mắng hắn một trận, hít sâu nói: - Diệp gia chủ đã đồng ý đem chuyện này thông báo tới kinh thành rồi, tin là chậm nhất đến sáng mai sẽ có người đến giúp, tất cả xuất nhập tại cửa khẩu Ninh thị đều được bí mật giám sát, nếu người Andariel không có rời khỏi nơi này thì sớm muộn cũng tìm được thôi!
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | Cẩuca |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 1960 |