Chương 476: Sơn cùng thủy tận.
Vật sống có sinh khí, vật chết có tử khỉ !
Đây là loại âm khí trong thiên địa chỉ những sinh vật đã chết mới có thể ngưng tụ được!
Là kẻ dó! - Tô Ánh Tuyết vội vàng nhắc nhớ Lâm Phi: - Cẩn thận, bọn chúng có cao thù thần bí có thể điều khiển thi thể ! Gã đến rồi!
Khống chế thi thể? Trong lòng Lâm Phi nghiêm lại, tiếp tục nhìn tử khí đang không ngừng xoay tròn chuyển động xung quanh, trong đầu bỗng hoảng hốt khi nghĩ tới điều gì đó!
Cao thủ của Luyện Ngục Quân Đoàn phần lớn là những kẻ đã chết, vậy thì bọn chúng có thể chọn từ những cao thủ đã chết ban đầu kia, đoán ra được kẻ nào giỏi về tà thuật khống chế thi thể.
Mà kẻ đầu tiên có thế khiến mọi người hiềm nghi, khiến Lâm Phi cảm thấy tê dại cả da đầu, chau mày cau có là...
Nếu đúng là gã... vậy thì không xong rồi...
Trong lòng Lâm Phi khẽ thì thầm, tình hình trước mắt khiến hắn không thể hai tay chống địch tứ phương được.
Thực ra là không có thời gian để hắn nghĩ đối sách nữa rồi, xung quanh đã bắt đầu truyền đến những tiếng ma kêu quỷ khóc, đa phần đểu là thi thể, chúng đã bắt đầu rục rịch cử động rồi !
Những luồng tử khí đen ngòm sau khi luồn vào tử thi nằm rạp trên chiến trường thì những tử thi kia đã bắt đầu bị khống chế, chúng bò dậy, một phần nhỏ ra tay với người sống đứng quanh chúng, còn phần lớn đều vây lấy mục tiêu ở trung tâm kia.
Mục tiêu này không phải ai khác mà chính là Thiện Diên - kẻ đang ôm rương kiếm Hughes.
Những nơi thi thể đi qua, máu tươi thấm đẫm, nhiều vết thương bị Hàn Nguvệt đâm qua lúc này đã tan băng, vô số khí quan trên cơ thế không ngừng rơi xuống.
Cùng lúc đó, toàn bộ tu la như biến thành âm tào địa phủ, quỷ khí ngập tràn, ánh mặt trời trên không trung cũng bị những luồng tử khí kia che kín, không còn chiếu sáng được nữa, bầu trời trở nên tối tăm mờ mịt.
Thần thức Lâm Phi mở ra, định đi tìm kẻ đừng đằng sau màn này ở đâu , nhưng hoàn toàn không thế tìm ra bất cứ tung tích gì.
- Thiên Diện, đưa cái rương cho tôi, cô đi trước đi, ở đây nguy hiểm lắm ! Lâm Phi nói.
Thiên Diện nghe xong, nháy nháy mắt rồi nhanh chóng đưa chiếc rương cho Lâm Phi:
- Được, tôi đi đây!
Này! - Diệp Tử Huyên vội kêu lên: - Thiên Diện! Cô thẳng thắn quá nhỉ! Lúc quan trọng thế này mà cô bảo đi là đi sao? Đao Đao khách khí với cô một chút thôi, anh ấy còn lo lắng đến sự an toàn của cô, vậy mà cô nói đi là đi luôn, dù sao thì có cũng phải ở lại để giúp một tay chứ!
Thiên Diện quay đầu lại, vẻ mặt vô tình nói:
- Giết người còn không giết được, chán chết.
Chán... chán chết?
Diệp Tử Huyên đen mặt lại, lúc quan trọng thế này mà còn nói được câu đó?
Thiên Diện hình như đã rời khỏi đó rồi, toàn bộ khu đó đều là xác chết, người sống thì bay trên trời, cô còn đi giết ai đây, cô thi triển thang Vân Tung rồi bước xuống, bỏ đi mất.
Diệp Tử Huyên đơ người, tức giận dậm chân:
- Bà già mặt dày này đúng là không đáng tin! Thảo nào Thần Thánh Chi Vương cũng không giết được cô ta, thì ra là thoát thân nhanh như thế, Đao Đao coi ngươi làm bạn đúng là thiệt thòi cho anh ấy !
Lâm Phi cười khổ, hắn chẳng hơi đâu mà lo cho Thiên Diện nữa, bởi từ khi nhận vũ khí từ tay Thiên Diện, đám thi thể kia bắt đầu nhắm vào hắn để tấn công.
Mà Lâm Phi thì không thể nào bỏ đám người Hứa Vi lại để bỏ chạy được, đành phải nghênh chiến với bọn chúng.
- Để tôi đối phó với đám thi thể này, mọi người không được lơ là, nếu như tôi đoán không nhầm thì trong những tử thi này đểu có chất độc.
Lâm Phi nói xong liền lấy kiếm Hughes trong rương ra, hắn cho rằng tốt hơn hết vẫn nên cầm trên tay cho chắc ăn.
Tiếc rằng thứ giẻ rách này chằng hiếu sao lại được gọi tên như vậy, nếu không nếu nó lợi hại như Hàn Nguyệt thì hắn đã có thể nhân cơ hội này để tăng cường lực chiến đấu của mình rồi.
Đám thi thể kia chỉ còn cách hắn mười thước nữa thôi, Lâm Phi không dám chậm trễ, tiến lên sử dụng những đường kiếm đơn giản nhất chém ra, chặt rơi đầu bọn chúng.
Mỗi lần chém rơi một cái đầu, bên trong liền phun ra một dòng máu đen ngòm.
Quả nhiên đúng như những gì Lâm Phi tính toán, đám thi thể này đều đã bị độc tố hóa, nếu máu đen kia vấy lên người thường sẽ nhanh chóng khiến toàn thân họ bị thối rữa.
Với tốc độ của Lâm Phi, hắn điên cuồng chạy đi chạy lại, hàng trăm thi thể bị hắn chém tan tành, mùi xác chết hôi thối bốc lên.
Khi Lâm Phi giết chết hết những thi thể kia, hắn ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi ngẩn người.
Vừa rồi xung quanh hắn còn có hơn trăm người sống nhưng đều đã bị thi thể có độc kia tấn công, vài chục người đã chết dưới móng vuốt của chúng.
Nếu như không phải Diệp Vân Sênh vẫn còn có khả năng sử dụng toái tinh châm thì có lẽ mọi người đều đã chết hết cả rồi.
Bởi thi thể xuất hiện càng nhiều thì số thi thể bị khống chế cũng sẽ nhiều lên.
Lâm Phi đang định tiếp tục càn quét đám thi thể đang bò dậy thì phát hiện ra mình đã không để ý đến đặc tính nguy hiểm của chất độc trong người những thi thể kia!
- Chết rồi ! Độc tố bắt đầu phát huy tác dụng rồi !
Lâm Phi phát hiện ra không ít thi thể đã phun máu đen ra ngoài đã dần dần lên men bốc mùi độc khí, lan tỏa ra khắp từ đường của Diệp gia!
Nếu cứ tiếp tục thế này thì cho dù chính hắn cũng sợ thì những người khác cũng sẽ bị trúng độc.
Hắn nghiến răng ken két, quay sang nói với Tô Ánh Tuyết:
- Ánh Tuyết, em bảo vệ vợ chồng Lôi công đưa họ ra ngoài đi, anh đưa Hứa Vi đi, ở đây sắp bị khí độc bao phủ rồi, em mà không đi nhanh sẽ không kịp đâu!
Tô Ánh Tuyết cũng ý thức được khí độc xung quanh đang tụ lại, liền gật gật đầu, dùng chân khí đẩy đám khí độc kia ra, thông lấy một đường để đưa đám người Diệp Tứ Huyên ra ngoài.
Lâm Phi không nói thêm gì nữa, ôm lấy Hứa Vi , cẩn thận dùng thần thức quan sát xung quanh rồi theo sát phía sau.
Nhưng vừa nhìn thấy Lâm Phi đưa Hứa Vi đi, những xác chết vốn đang bị chặt nát kia lại tiếp tục cử động!
Vô số đầu lâu, tay chân, thân thể tàn phế bắt đầu động đậy trong đám khí độc, điên cuồng tụ lại nhập vào với nhau.
Những thi thể kia miễn cưỡng chắp vá lại với nhau, hợp thành mười mấy độc thi khổng lồ cao hơn ba mét!
Những độc thi này toàn thân cháy một loại máu độc đen ngòm, nhiều thi thể chắp vá không kín thi thoảng còn tản ra độc khí!
Rõ ràng là kẻ đứng đằng sau kia thấy Lâm Phi đưa Hứa Vi đi liền nhất quyết không cho họ đi, bởi lẽ Hứa Vi mà đi thì Hàn Nguyệt cũng sẽ rời đi, bọn chúng không muốn để Hàn Nguvệt đi quá xa, muốn chiếm cứ được phần lớn thi thể ở đây, thực lực của bọn chúng phải mạnh hơn.
Tất cả đường đi của Lâm Phi đều bị đám tử thi kia vây chặt.
- Đừng để cho Scarpe bay lên không trung, phải để hắn nếm thử mùi vị của độc thi.
Andariel ra lệnh cho đội trưởng của Luyện Ngục đang đứng bên cạnh.
Trên không trung chỉ còn lại gã đội trướng mặc chiến giáp đỏ sậm, nghe lệnh xong, gã đặt Andariel trên bã vai, thò hai tay ra không trung, liên tục phóng ra tia xạ nhiệt độ cao, không để Lâm Phi phá được vòng vây.
Lâm Phi vốn định dùng giày lực chiến phản trọng dưới chân để bay qua đó nhưng bên trên không ngừng bắn ra tia xụ nhiệt độ cao, chặn mọi đường thoát của hắn. Hắn không sợ tia xạ nhiệt độ cao kia nhưng Hứa Vi thì không chịu nổi chùm tia sáng rừng rực kia, nếu vậy cả hai loại xung kích với nhau, giằng co trong cơ thể cô, cô sẽ không thể chịu nổi.
Từ xa nhìn thấy những người trong gia đình mình đều chết mà không thể làm gì được, Diệp Văn Sênh phải đành lòng đưa những đám con cháu còn sót lại trong gia tộc mình bỏ chạy.
Trước khi đi, Diệp Vân Sênh hung hăng quay đầu lại nhìn Lâm Phi:
- Đây chính là lòng dạ đàn bà, là cái giá của việc cậu không giết con bé kia đấy ! Cô ta là sao chổi chuyển thế đấy! Cô ta vừa xuất hiện đã gây ra gió tanh mưa máu, vốn dĩ cô ta không nên sinh ra rồi ! !
Lâm Phi đang điên cuồng tránh né tuyến trận cao xạ kia, chẳng còn tâm trạng đâu đế ý đến điều đó. Lúc này, hắn chỉ cố gắng nghĩ xem làm cách nào để đưa được Hứa Vi đi.
Lúc đó, toàn bộ chiến trường chỉ còn lại Lâm Phi đang ôm Hứa Vi, tay kia cầm kiếm Hughes.
Hàn Nguyệt không muốn rời xa Hứa Vi, nó nhận ra rằng những độc thi kia có hại cho Hứa Vi, liền bắt đầu tấn công những độc thi đó.
Nhưng những độc thi đó đã chết từ lâu. Bị Hàn Nguyệt xuyên thấu nó cũng chỉ bị đóng băng một lúc rồi tiếp tục xông lên bao vây lấy bọn họ.
Lâm Phi nhìn Hứa Vi trong lỏng mình, sắc mặt cô càng lúc càng yếu ớt. Hai mắt hắn đỏ lên. Hắn đưa tay chém đứt hai đầu độc thi trước mặt rồi trườn qua, tránh sự tấn công của những tia cao xạ trên trời, bay lên không trung, phá vòng vây độc thi!
Nhưng những gì hắn dự đoán cũng xảy ra!
Kẻ khống chế độc thi giấu mặt kia không thể để hắn chạy thoát dễ dàng như thế được!
- Khặc khặc!!!
Tiếng cười từ lòng đất ẩn trong gió, vang lên trong không trung!
Scarpe, giữ trong tay hai món bảo bối kia mà ngươi muốn đi khỏi đây sao?
Trong phút chốc, tiếng cười âm hiểm kia phát ra, nền gạch đá dưới đất rung chuyển rồi vỡ vụn, một bàn tay khổng lồ được kết từ gạch đá cao chừng hơn mười mét đội đất nhô lên, ngón tay to bằng bảy, tám người . Bàn tay khổng lồ đó giơ lên, chụp lấy Lâm Phi.
Đăng bởi | infinite |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 484 |