Chương 477: Dị cốt.
Tốc độ tập hợp đất đá và tốc độ ra tay của bàn tay khổng lồ đó nhanh đến kinh người, tiến lên chặn đường thoát của Lâm Phi.
Lâm Phi đành phải dùng lưng chống đỡ, bảo vệ Hứa Vi trong lòng mình, nếu không, chắc chắn cô sẽ thịt nát xương tan !
- Ầm !
Sau tiếng kêu chấn động đó, Lâm Phi bị đập trúng, tung người trên không trung, rơi xuống lăn lông lốc trên mặt đất, cố gắng để Hứa Vi không bị thương.
Hàn Nguyệt vẫn luôn theo sát bọn họ, xuyên qua bàn tay khổng lồ, khiến nó bị đông cứng rồi vỡ tan ra. Nhưng dù có vậy cũng chẳng ăn nhằm gì, bởi càng lúc càng có nhiều bàn tay khổng lồ đội đất chui lên, có những cái cao tới ba bốn mươi mét, nhìn qua giống như một khu đô thị với những tòa nhà chọc trời.
Lâm Phi nhìn cảnh tượng rùng rợn trước mắt rồi nhếch miệng cười:
- Đường đường là Diego Tanna, Hàng Đầu Thuật Chi Vương một thời, xếp thứ ba trong Bảng chiến thần, vậy mà lại cam chịu ở dưới trướng của Luyện Ngục Quân Đoàn, làm tay sai cho bọn chúng, nếu đệ tử Kaysone của ông mà biết, liệu ông có còn chút thể diện nào nữa không?
Lâm Phi cất giọng hói, hắn gọi to tên người hắn đang dần nhận định rõ.
Diego Tanna, là Hàng Đầu Thuật Chi Vương gần ngàn năm nay, cũng là ân sư của người anh em Kaysone của hắn, cũng là người bị Ám Ảnh Chi Vương — Top 3 Bảng chiến thần giết chết trong truyền thuyết.
Lâm Phi không biết trong chuyện đó có duyên cớ gì khác không, tại sao người đã bị Ám Ảnh Chi Vương giết chết trong ghi chép của Đại Thính lại vẫn còn sống? Nhưng một điều có thể khẳng định được chính là, ngay cả Khô Lâu Vương Kaysone cũng không thể huy động được Hàng Đầu Thuật mạnh mẽ như thủy triều như vậy!
Điều khiển thi thể, độc thi khổng lồ, đây đều là những tạo nghệ cực cao trong Thi Hàng; còn tập hợp đất đá thành những bàn tay khổng lồ lại là Thổ Hàng trong Hàng Đầu Thuật.
Lâm Phi mới từng được nhìn thấy Kaysone làm ra những con rối quỷ hình người, cũng có những cánh tay cao tới vài mét, nhưng trước giờ chưa từng được nhìn thấy Kaysone làm ra được những cánh tay khổng lồ cao đến mấy chục mét, loại Thô Hàng uy lực như vậy hoàn toàn có thể phá hủy được một đội quân!
Bị người khác gọi đích danh mình, tên quái nhân kia cũng vẫn không hề có ý thừa nhận.
-Khà khà khà... Người mà ngươi vừa nói chả liên quan gì tới ta, ta là ma tướng Beelzebub của Luyện Ngục Quân Đoàn, cái đám phàm phu tục tử các người làm sao mà biết được kế hoạch vĩ đại của Luyện Ngục Quân Đoàn, các ngươi cứ ngoan ngoãn mà giao hai bảo vật kia ra đây.
Nể tình ngươi có chút thiên phú, ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Lâm Phi sững sờ, Beelzebub ư? Cái tên này chính là một tên đại ác ma trong số bảy quân vương trong truyền thuyết của địa ngục sao? Gã còn có tên gọi khác là “Vua ruổi ”, luôn gây ra bao loại bệnh tật tội ác, nghe đồn gã là một gã quái vật độc ác với vô số con mắt kép.
Gã không giống với những ma tướng trong top mười Đại Ma Tướng được gọi tên theo Vua Solomon bảy mươi hai, cái tên Beelzebub có nghĩa là cường đại hơn cả ác ma.
Cái tên gọi của ma tướng Luyện Ngục Quân Đoàn này cho thấy thực lực cùa bọn chúng không hề đơn giản.
- Ha ha... Các hạ Scarpe, ta khuyên ngươi không nên ngoan cố như vậy đâu, chẳng lẽ ngươi không nhận ra là Hứa tiểu thư cũng sắp chết rồi à?
Andariel lơ lửng trên không trung lạnh lùng nhìn xuống, ả đã thành công trong việc phản công lấy lại thế chủ động, ung dung ngồi nhìn Lâm Phi bị ngược đãi, đây quả là sự hưởng thụ có một không hai của ả.
Lâm Phi cúi xuống nhìn Hứa Vi , quả thực mạch Hứa Vi không còn đập nữa, tính mạng khó có thể giữ được, cô gầy đi mấy chục cân, người khô như que củi, giống như vừa bị rút hết sự sống.
- Hứa Vi ! Hứa Vi !!
Lâm Phi ra sức gọi nhưng cô đều không có chút phản ứng nào.
Trong đầu Lâm Phi chợt hiện lên những nụ cười, những điệu nhăn mặt của cô ngày thường, cô gái thanh mai trúc mã từ nhỏ lương thiện đáng yêu của hắn nay đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ thành công nơi phồn hoa đô thị, nghĩ đến đây, khóe mắt hắn đỏ lên, nước mắt chực trào ra.
Hắn thấy hận rằng thực lực của hắn không đủ để chiến đấu đến cuối cùng, ngay cả mạng sống của hắn còn khó mà giữ được chứ không nói đến chuyện đưa Hứa Vi trở về.
Dường như Hàn Nguyệt cũng không còn được uy lực như vừa rồi nữa bởi chủ nhân của nó cũng đang đứng trên bờ vực thăm giữa sự sống và cái chết. Nó lặng lẽ bay trở lại bên người Hứa Vi, âm thầm lơ lửng trong không trung, hàn khí cũng không còn lạnh lẽo như trước nữa.
Có vẻ như nó đang chờ cho chủ nhân mới chết đi rồi lại tiếp tục yên tĩnh một lần nữa.
Lâm Phi nhìn Hàn Nguyệt, hắn chỉ muốn phải hủy nó. Nhưng hắn cũng biết rằng đây chính là đặc tính của Hàn Nguyệt, cùng là những vô giả cường đại muốn có được nó thì lại càng phải trả giá đắt.
Hắn dần hiểu ra được rằng tại sao ngàn năm trước Từ Phu Nhân lại không có được kết cục tốt đẹp, tại sao lại giao cho Diệp gia phong ấn Hàn Nguyệt lại.
Ngay từ đầu Từ Phu Nhân đã được Hàn Nguyệt nhận là chủ, nhưng ông phát hiện ra rằng cái thứ vũ khí này yêu cầu chủ nhân của nó phải liên tục mạnh lên, liên tục giết chóc, nói cách khác, nó sẽ cắn trả chủ nhân.
Nó giống như một con quái thú vô cùng hung ác, nếu như cưỡi nó tác chiến nhất định sẽ đánh đâu thắng đấy, không gì cản nổi, nhưng trước đó, ngươi phải cho con quái thú này uống máu người ăn thịt tươi, hơn nữa cũng phải mạnh lên cùng nó, như vậy mới có đủ sức mạnh để khống chế điều khiển nó.
Từ ngàn năm trước, Từ Phu Nhân đã đi học hỏi các danh sư, trở thành một vương giả trong đao kiếm, và cũng trở thành người có thể điều khiển được Hàn Nguyệt. Tiếc rằng cuối cùng ông vẫn bị Hàn Nguyệt dắt mũi, không thể thoát được họa lớn.
Bản thân Hàn Nguyệt không hề sai, chỉ có điều nó cần một người đủ mạnh, đồng thời là người nó nhận làm chủ nhân.
Hứa Vi được nó nhận làm chủ nhân, nhưng cô còn kém xa yêu cầu khống chế Hàn Nguyệt.
Tất nhiên là trong quá trình Hứa Vi được Hàn Nguyệt nhận là chủ cũng có trao đổi ý thức, cũng có một khoảng thời gian ngắn khống chế nó nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại bị đám người Andariel phá vỡ mất!
Hàn Nguyệt vẫn còn chưa hoàn toàn nghe lời Hứa Vi, nó mới chỉ bắt đầu hình thức bảo vệ chủ mà thôi, cũng giống như một con ác thú vừa được xổng chuồng, thoát khỏi sự giam cầm !
Từng luồng gió lạnh lẽo thổi qua.
Trời đổ mưa.
Dường như những hạt mưa này có màu đen, rơi trên mặt Lâm Phi. Những vết máu trên mặt hắn từ từ chảy xuồng.
Trong đầu Lâm Phi không ngừng hiện lên những hình ảnh khác nhau, mắt mở to nhìn những bàn tay khổng lồ đang tiến tới gần. Hắn thờ ơ, vô cảm.
- Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Người sống không đánh lại được thì không nói làm gì, ngay cả người chết mà cũng không đánh lại được, như thế có xứng làm đệ tử của Long Ngũ không hả?
Một giọng nói có chút âm nhu nhưng vô cùng đặc biệt vang lên.
Lâm Phi sững sờ, hắn nhìn qua khe hở của những thi thể, thấy một bóng người đang bốc lửa hừng hực giữa màn mưa !
Mái tóc dài phấp phới, tư thế ngất ngưỡng, hai tay chắp phía sau, dáng vẻ ngạo nghễ, ưỡn ngực bước về phía những bàn tay khổng lồ đang mọc lên ngùn ngụt kia.
- Long Thiên Cương!?
Lâm Phi nhìn từ phía xa, thấy lưng Long Thiên Cương, cả Lục Vũ Phi không rõ tung tích từ lâu cũng xuất hiện. Cô mặc quân trang, thở hổn hển, rõ ràng là vừa nãy đã phải tốn rất nhiều khí lực mới chạy tới đây được. Cô gọi trợ thủ từ kinh thành tới: Viêm Long Thần Tướng - Long Thiên Cương!
Lâm Phi hoàn toàn không ngờ rằng Long Thiên Cương lại đồng ý đại diện cho gia tộc Thiên Tự Hào đến đây giúp đỡ.
- Không phải nghĩ nhiều làm gì, ta cũng chỉ tò mò thôi, muốn xem thiên hạ đệ nhất đao hình thù thế nào.
Dường như Long Thiên Cương thấy ngứa mắt với đám bàn tay khổng lồ đang cản đường kia.
Gã chau mày, tay trái ngưng tụ nguyên khí Viêm Long, đâm mạnh vào chúng.
Nguyên khí Viêm Long bốc lên rừng lửa bùng bùng, nhanh chóng lan đến những bàn tay khổng lồ kia, đốt cháy toàn bộ!
- Ù ù!
Khối đất đá khổng lồ đổ xuống, khiến đám độc thi nằm rạp trên mặt đất, thanh thế lớn mạnh, rung chuyển đất trời.
- Khà khà khà... Ngươi chính là Viêm Long Thần Tướng đứng thứ ba trong Bảng chiến thần à? Cũng khá lắm, khá lắm, độc bá Viêm Long Kim Thân của Long gia ở Hạ Quôc quả là uy lực không tầm thường à nha.
Giọng nói buồn rười rượi của Beelzebub luẩn quất trong không trung.
Long Thiên Cương cao ngạo đưa mắt nhìn quanh một lượt:
- Che che lấp lấp thì cũng chỉ là kẻ tiểu nhân mà thôi.
Andariel trên không trung không ngờ rằng Long Thiên Cương sẽ đến đây. Ả vội vàng dùng thiết bị truyền tin để nói chuyện với ai đó.
Trên mặt đất, Long Thiên Cương thấy Beelzebub vẫn chưa xuất hiện, bèn mặc kệ y.
Gã phi người lên, đứng trên một sườn đất, nhìn Hàn Nguyệt đang lơ lửng bên cạnh Hứa Vi gật đầu nói:
- Uh, đúng là đao tốt, đáng tiếc là nó có linh tính, chỉ nhận người thừa kế đao cốt thiên sinh và huyết duyên, ta có đợi thì cũng chỉ đợi để tiếc mà thôi.
- Đao cốt thiên sinh? - Lâm Phi ngây người: - Ông nói là Hứa Vi là đao cốt thiên sinh?
Trong nhân gian, có võ giả có linh thể thiên sinh, tự mình tu luyện pháp môn trong gia đình, có võ giả thiên sinh dị cốt, hiếm có hơn cả linh thể dị cốt!
Người có dị cốt, có kiếm cốt, đao cốt, thương cốt giỏi về binh đao, cũng có võ giả có quyền cốt, chưởng cốt... mỗi loại đều khác nhau, nhưng nếu đã là dị cốt thì tu luyện loại võ học nào cũng sẽ trở thành người siêu đẳng, vô cùng tinh thông.
Những người có được dị cốt cho dù lúc đầu không có được thần tốc tu luyện như linh thể nhưng dần dần có thể đạt đến cảnh giới " dùng võ nhập đạo ".
Cảnh giới một khi đã tăng lên thì nội lực cũng như nước đổ về biển, Không chỉ có vậy, dị cốt còn là đại diện cho việc tinh thông một lĩnh vực tác chiến nào đó, nó chắc chắn ở vị trí cao hơn linh thể!
Đăng bởi | infinite |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 7 |
Lượt đọc | 699 |