Chương 487: Thủ lĩnh rất bất mãn
Hoa Lộng Ảnh chợt nhận ra, một khi nham thạch núi lửa bị chấn động dẫn đến sự mất cân đối, việc núi lửa phun trào cũng chẳng có gì là lạ!
Rõ ràng, cho dù lúc này núi lửa không phun trào, nơi này cũng sắp bị oanh tạc tan tác đến nơi rồi. Trên đỉnh bắt đầu xuất hiện những vết nứt, đất đá rơi xuống điên loạn, thoáng cái bên trong căn cứ đã trở nên hỗn loạn.
Dù gì, đảo núi lửa cũng không thể bằng đảo thông thường. Tuy đã được xử lý bằng khoa học kỹ thuật, nhưng vẫn có quá nhiều khu vực chứa nham thạch, mỗi lần bị chấn động sẽ xuất hiện nhiều lỗ thủng.
Những binh sỹ của Luyện Ngục Quân Đoàn còn chưa kịp mặc chiến giáp đã bị nham thạch dọa sợ, không ai dám nhúc nhích, không ít người trên đường tháo chạy còn bị đá đè tan xương, nát thịt, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Phải biết rằng, những hòn đá này không phải chỉ nặng mấy chục cân, mấy trăm cân mà có khi phải nặng đến mấy tấn, hơn nữa một khi rơi xuống không chỉ một hòn mà cả một đống lớn. / / t Đã thế, họ lại chưa có chiến giáp bảo vệ nên đại bộ phận chiến sỹ của Quân Đoàn Luyện Ngục khó có thể chống đỡ được sức nặng đó.
Nhưng điều khiến cho Quân Đoàn Luyện Ngục kinh hoàng hơn cả chính là, do đất đá rơi với so lượng lớn, mặt đất cũng đang di chuyển, khiến cho không ít vũ khí và khí giới bị thay đổi vị trí. Nhiều đường điện cũng bắt đầu bốc cháy điên cuồng.
Máy phát điện của toàn căn cứ hoạt động dựa vào sức nước dưới đáy biển cũng vì nước oanh tạc mà gặp trục trặc, ngừng hoạt động.
Nguồn điện dự trữ ngay lập tức được khởi động, nhờ thế căn cứ mới khôi phục được ánh sáng sau khi chìm vào bóng tôi.
Nhưng cho dù làm như vậy, những chiến sĩ của Luyện Ngục Quân Đoàn cũng đã chết thảm, ngay cả bóng dáng kẻ địch còn chưa thấy đã bị đá đè chết mấy chục người. Điều này quả là một tổn thất lớn đối với quân đoàn luyện ngục vốn dù ít người.
Thấy máy tính xung quanh bắt đầu bốc cháy, Andariel trong phòng điều khiển hoảng sợ:
- Chủ nhân! Tiếp tục như vậy, cho dù có điện năng dự trữ, sau khi các con đường bên trong sụp đổ, mạng lưới phòng ngự của toàn hộ căn cứ cũng sẽ mất tác dụng! Khi đó, toàn bộ căn cứ sẽ không còn được bảo vệ nữa!
Hoa Lộng Ảnh ấn vào mấy màn hình còn chưa biến mất, gửi đi mấy mệnh lệnh, thoạt nhìn không hề hoang mang.
-Hủy thì hủy, bị chúng chiếm được, ta đã đánh giá thấp mưu lược của Scarpe rồi... Vứt bỏ nơi này là chuyện không thể nào tránh khỏi, không thể thay đổi thì tốt nhất nên vượt qua nó đi.
Hoa Lộng Ảnh cân nhắc trong giây lát rồi khoác một chiếc áo choàng màu đen bên ngoài, vẩy tóc nói:
-Đi thôi, trước khi rời khỏi nơi này phải đi gặp tiểu thư Thiên Diện tuyệt vời của chúng ta chứ nhỉ...
Khuôn mặt ả ta lộ ra nụ cười dữ tợn, cước bộ lướt đi như gió. Andariel vừa thấy vậy, bất chấp thân thể bại lộ trong không khí, vội vàng nhặt mấy món đồ che thân thể rồi chạy theo.
Nhưng khi Hoa Lộng Ảnh ra khỏi phòng điểu khiển, một thân ảnh cao lớn như một tảng đá đã đứng bất động ở đó.
Trong màn sương mù đen tối, thoạt nhìn, thân ảnh này trông vô cùng khôi ngô, mạnh mẽ, nhưng căn bản người khác nhìn không rõ diện mạo của y. Y chỉ lộ ra một đôi đồng tử vàng quỷ dị, toát lên nét uy nghiêm của thiên thần.
Sau lưng y là hai ma tướng Beelzebub và Vassago. Tuy nhiên lúc này, Beelzebub bình thường không nói cũng tỏ ra vô cùng hèn mọn, cúi đầu đứng sau lưng người đàn ông này.
Trước mặt y, hai cô gái chỉ nhỏ nhắn như những đứa trẻ. Hoa Lộng Ảnh ngẩng đầu, híp mắt:
-Quân đoàn trưởng, xem ra, căn cứ bị sụp đổ đã đánh thức mộng đẹp của anh rồi nhỉ? Không hổ là quân đoàn trưởng, anh có vẻ rất bình tĩnh đấy...
Người đàn ông thần bí như một ngọn núi sừng sững, đôi đồng tử màu vàng óng không có một chút tình cảm nào.
- Thù lĩnh rất bất mãn, cô quá sơ suất rồi đấy.
Thanh âm của quân đoàn trường ù ù như tiếng máy móc kim loại va chạm vào nhau.
- Đừng đổ mọi tội lỗi cho tôi thế chứ. Lựa chọn xây căn cứ ở đây là do ông ta. Tuy nhiên cũng không sao, mất thì đã mất rồi, dù sao còn lại những thứ khác.
Hoa Lộng Ảnh vuốt tóc, thảnh thơi nói:
-Đi thôi, trước khi đi, ít nhất phải diệt trừ được Thiên Diện... cô ta chọc giận tôi rồi đấy...
Trên không trung, ánh trăng sáng vằng vặc, mây trăng bắt đầu chầm chậm di chuyển.
Lâm Phi mang theo những thành viên thuộc Truyền Kỳ Thế Đại đã đi giày chiến phản trọng lực, xông vào khu vực thủy lôi và ngư lôi công kích. Phía bên kia đã có thể nhìn thấy một lối ra đang bốc cháy.
Ở dưới, ba chiếc tàu ngầm chở đầy đạn pháo không biết đã bắn ra bao nhiêu viên đạn.
Lúc này, Diệp Tử Huyên và Kaysone cùng đã tới nơi. Diệp Tử Huyên đầy nghĩa khí, tuy là việc bất ngờ nhưng ngay cả 5 vạn tàu loại nhỏ cũng đưa tới. Tuy nhiên, cũng may là nơi này nằm ngay gần Madagascar, đưa tàu tới cũng vừa kịp.
Khi hai chiêc máy bay ném bom bay lên không trung, đạn được mẫu hạm hàng không và chiến cơ mang tới cùng đồng thời tấn công điên cuồng về phía căn cứ như thể trò chơi không cần tiền.
Lúc này, Diệp Tử Huyên còn chưa thích ứng được với hiệu quả của giày phản trọng lực, đi lại trên không có vẻ chuệch choạc.
- Cậu thật là thật là...Đao thối, Đao đáng chết! Ba mươi khẩu đạn đạo ngầm UGM lão nương vất vả lắm mới dành được đã bị cậu ta dùng hết trong một buổi tối rồi! Lúc nào cậu trả tiền cho tôi hả! Rốt cục, cậu nợ tôi mấy chục tỷ hả, cậu tự nói đi!
Diệp Tử Huyên nghĩ đến giá của mấy quả đạn pháo vừa bắn ra liền thấy mình sắp phá sản đến nơi rồi!
-Được rồi, được rồi! Lôi công bà, là bạn bè với nhau, việc gì cô phải đế ý đến chút tiền ấy chứ? Cùng lắm thì kẻ không có tiền như tôi cùng cô đi cướp ngân hàng là được rồi !
Lâm Phi cười hì hì, rồi cúi đầu nhìn mẫu hạm Diệp Tử Huyên đưa tới.
-Đây quả là đồ tốt, xem kiểu dáng có lẽ hàng nhái mẫu hạm CVN77 kiểu mới của hải quân Mỹ, hóa ra Lôi Công bà còn lén lút giấu "của riêng ” cơ đấy.
Lâm Phi đã nghĩ đến việc ngày nào đó sẽ mượn mẫu hạm này để chơi, dùng mẫu hạm làm du thuyền, đưa nữ nhân của mình đi du lịch. Đây chắc chắn sẽ là lựa chọn không tồi chút nào.
-Ai, thật là chán quá đi! Scarpe, tôi còn tưởng ném đạn đạo lên đầu bọn chúng, hóa ra là muốn oanh tạc núi lửa dưới đáy biển!
Tửu Dũng ưỡn bụng, lắc đầu chậc chậc.
Lâm Phi cười:
-Tôi cũng hy vọng có thể xông thẳng lên đảo, san bằng toàn bộ đám người đó, giẫm chúng thành thịt vụn. Nhưng chúng ta phải đối diện với thực tế... thực lực quân sự chính diện, trình độ vũ khí tiên tiến của Quân Đoàn Luyện Ngục, chúng ta không bằng.
- Đối đầu với chúng, dùng phương thức tác chiến thông thường để chiến đấu, chắc chắn chúng ta sẽ thất bại thảm hại, có khi, ngay cả sợi tóc gáy của chúng còn chưa chạm vào được, cho dù có sự giúp sức của viện quân quân đội Hạ Quốc đi chăng nữa.
-Đúng vậy, chắc chắn quanh nơi này, bọn chúng có bố trí mạng lưới phòng ngự đạn đạo dày đặc. Tôi nhớ là một số vũ khí kỳ quái của chúng còn có một số đồ vật được hậu thuẫn từ trường, đạn đạo thông thường không thể đánh bại phòng ngự của chúng.
Natasha nói.
-Nói thì nói thế, như chúng ta bí mật lợi dụng hoàn cảnh địa lý tấn công căn cứ của chúng. Những cao thủ bên phía bọn chúng cũng sẽ trốn ra, chúng ta không tới xem sao?
Tửu Dũng hỏi.
-Dĩ nhiên phải qua đó rồi, nhưng phải để cho chúng hổ thẹn, chúng ta mới tới đánh chó mù đường.
Lâm Phi cười đáp:
-Tôi tra ra vị trí của chúng là ở phía sau quần đảo Mentawei nên đang tự hỏi... Chúng dựa vào cái gì để duy trì được vận hành của căn cứ này.
-Cho dù là bộ đội thiết giáp hình thù kỳ quái thông thường, nhưng vẫn cần nhiệt độ cao để bổ sung năng lượng. Đạn đạo chuyên chở, càng không nói đến những chiếc máy vi tính siêu cấp kia, tất cả đều hao tổn một lượng điện rất lớn. Quần đảo Mentawei chỉ phát triển dịch vụ du lịch lướt sóng, nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì, vấn đề năng lượng luôn là một vấn đề mấu chốt.
- Về sau, khi nghĩ kỹ lại, có hai khả năng, triều tịch và mạch nước ngầm dưới đáy biển. Nhưng cho dù là chuyển hóa loại năng lượng nào cũng cần đảo phải có kết cấu vững chắc. Một khi căn cứ của chúng bị sụp đổ, máy phát điện dưới đáy biển hay cáp điện cũng vậy, tất cả đều sẽ rơi vào trạng thái tê liệt, mất đi nguồn bảo đảm năng lượng.
-Cho dù khoa học kỹ thuật của chúng có tốt đến đâu, sau khi mất đi nguồn năng lượng, mọi mạng lưới phòng ngự đều sẽ mất tác dụng, giống như lực sỹ chưa được ăn no, chẳng khác gì một con lợn chết... Vì thế, lúc nãy, chúng ta không nên trực tiếp tấn công, nhưng bây giờ, đạn đạo ông mang đến có thể dùng được rồi.
Tửu Dũng nghe vậy liền vô cùng mừng rỡ:
-Ha ha! Hóa ra là thế ! Được, tôi sẽ bảo mấy đứa cố gắng hơn, đánh thật mạnh!
Đợi đã!
Eva nhớ đến một chuyện nên vội vàng nói:
Chủ nhân, không phải tiểu thư Thiên Diện còn ở trong căn cứ sao? Liệu có ảnh hướng đến cô ấy không ?
Đăng bởi | infinite |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 927 |