Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lò Đất Nhỏ

Tiểu thuyết gốc · 9543 chữ

Aresene giật mình mở mắt. Hắn thấy mình đang nằm trên một tấm nệm cũ kỹ, trong căn phòng quen thuộc của quán trọ tại thành phố Mẫu Đế. Trần nhà gỗ sẫm màu, ánh nến leo lét lay động theo cơn gió thoảng qua khe cửa sổ. Hơi thở hắn vẫn còn dồn dập, ngực phập phồng theo nhịp hoảng loạn chưa tan.

Hắn ngồi dậy, cố trấn tĩnh. “Chỉ là mơ... chỉ là mơ thôi...” Hắn tự nhủ. Nhưng khi bàn chân trần chạm xuống sàn gỗ lạnh, một cảm giác nhói buốt chạy dọc sống lưng. Một sự sai lệch vô hình nào đó khiến hắn bất an. Hắn đảo mắt nhìn quanh—mọi thứ trông đúng như hắn nhớ, nhưng lại không có chút gì gọi là quen thuộc.

Bức tranh phong cảnh được hắn vẽ qua bằng sơn dầu cá được treo trên tường vốn là cảnh làng quê thanh bình, giờ lại chỉ còn là một khoảng tối đen, như thể ai đó đã quệt than kín mặt vải. Khoan đã....hắn đã vẽ hồi nào hắn không nhớ mình có vẻ một bức tranh sơn dầu nào lớn vậy ?? vậy ai đã vẽ sao lại ở ngay chổ nhà hắn ???

Cánh cửa sổ không còn dẫn ra con phố nhỏ êm đềm, mà mở ra một màn sương trắng đục, sâu hun hút. Hắn cố gắng nhớ lại những gì vừa xảy ra, nhưng đầu óc cứ rối như tơ vò.Tiếng cười khe khẽ vẳng lại phía sau. Aresene xoay người, tim hắn như thắt lại. Hắn xoay người lại nhưng bên cạnh giường hắn là không có ai đổi lại là trạng cười khẽ lẫn nhưng tiếng ho trầm đục cứ nối đuôi nhau tạo thành nhưng tiếng ổn cực kì chói tai hắn quay lại người lần nữa đột nhiên xu một cổ quan tài đã mở nắp được nằm ngã nghiên bên cạnh ,chúng đơn sơn nhưng toàn bộ chiếc quan tài đều phủ lên cho mình một màu đỏ như máu một cách quỳ dị và bên trong đó xuất hiện một bóng người hắn không thể đi lại nhưng bằng một điều ngạc nhiên nào đó hắn thấy rõ được người nằm trong đó

Aresene đứng trơ mắt trong căn phòng tối om, ánh sáng duy nhất đến từ một ngọn đèn dầu gần góc. Một bóng hình không thể tưởng tượng được xuất hiện trong cổ quan tài kinh dị đối diện. Ấy thế mà đó lại là hắn, nhưng không phải. Bản thể của hắn không có tứ chi, thay vào đó là những cánh tay thối rữa treo lơ lửng, xương trắng lởm chởm xuyên qua lớp da nhầy nhụa. Đôi mắt của bản thể kia không còn nét người, chúng trắng dã, trừng trừng nhìn vào Aresene. Rồi nó bắt đầu cười. Không phải là tiếng cười của con người, mà là một âm thanh rít gào, vỡ vụn, như thể hàm răng của nó đang xiết chặt từng chút một, tạo ra một thứ âm thanh ghê rợn, như xương cốt đang gãy vụn trong miệng.

Aresene không thể di chuyển, mắt không rời khỏi hình ảnh kinh hoàng đó. Bản thể trong cổ quan tài ấy càng cười to hơn, đôi môi dính đầy máu bầm, và nó dần dần bước ra khỏi quan tài ấy nhưng rồi ngã bệt xuống như bột thịt thối rửa nhưng tên đấy không quan tâm hắn cưới cười tới tận mang tai đấy một nụ cười xấu xí và kinh tởm như thể không còn ranh giới giữa thế giới thực và cơn ác mộng. Mỗi bước lết của nó trên sàn phát ra âm thanh của xương vỡ, từng khớp khớp nhỏ gãy rời khỏi cơ thể và lả tả rơi xuống sàn. Cánh tay bị đứt lìa đung đưa trong không khí như những bóng ma không thể chết, và đôi mắt trắng dã vẫn chăm chăm nhìn Aresene, như thể nó đang dò xét, đang chờ đợi cái gì đó... một sự sợ hãi, một sự chạy trốn.

Tiếng cười vặn vẹo ấy vang vọng trong không gian, lấp đầy mỗi góc tối của căn phòng. Aresene không thể làm gì khác ngoài việc đứng đơ, mắt trừng trừng nhìn vào cái bản thể đang tiến lại gần mình, gần đến mức hắn có thể cảm nhận được hơi lạnh từ cơ thể chết đói của nó...

Bóng tối tràn đến từ mọi phía. Aresene muốn hét lên, muốn chạy, nhưng cơ thể hắn nặng trịch như bị kéo chìm xuống. Cánh cửa căn phòng mở toang, gió lạnh ào vào mang theo tiếng đồng ca xa xăm:

“Trăng treo ngược bóng lưng ai,

Gió lay khăn cưới đỏ hoài mộng tang.

Ngựa không vó, xe không người,

Rước dâu qua bãi hoang tàn... về đâu?”

Cả căn phòng rung chuyển ba bốn tiếng ười sự la hết thống khổ sự cười chê không tiết chế tạo nên âm hưởng hổn loạn hết thảy căn phòng. Cái bóng trong sâu thảm đó lao ra.

Aresene chỉ kịp thét lên một tiếng trước khi mọi thứ tối sầm—

Rồi hắn lại giật mình tỉnh dậy.

Vẫn là căn phòng ấy. Vẫn là tấm nệm cũ, ánh nến leo lét.Aresene ngồi xuống, tay ôm lấy đầu, như thể muốn giữ cho não bộ không bị vỡ vụn. Những hình ảnh cứ quay cuồng trong đầu hắn, mọi thứ như một đống hỗn độn: những bóng hình nhảy múa, tiếng cười rùng rợn vang lên từ chính trong tâm trí hắn. Cảm giác như cái bản thể trong gương đã xâm nhập vào mọi ngóc ngách trong đầu hắn, một sự hiện diện không thể rũ bỏ.

Aresene chỉ kịp thét lên một tiếng trước khi mọi thứ tối sầm—

Rồi hắn lại giật mình tỉnh dậy.

- Cái chó gì vậy ???!

Mắt hắn mở to, nhưng những gì nhìn thấy chẳng thể tin được. Căn phòng không phải là căn phòng hắn vừa bước vào. Mọi thứ thay đổi, như thể thực tại đang uốn cong và co lại, những bức tường gần lại, rồi lại dãn ra, như thể chúng đang chơi trò đùa với hắn. Cánh cửa không còn là cánh cửa, mà giờ nó là một cơn gió lạnh, một cái bóng đen dày đặc nuốt chửng mọi thứ.

Đoạn cười của bản thể cứ vang vọng trong đầu hắn, không thể tắt được, như thể chính hắn đang cười. Mọi cảm giác về thời gian cũng mất đi. Khi hắn quay lại, mọi thứ lại trở về nơi chúng bắt đầu, và hắn không thể nói được liệu đã bao lâu trôi qua.

Aresene chỉ thét lên một tiếng trước khi mọi thứ tối sầm—

Rồi hắn lại giật mình tỉnh dậy.

Lần này hắn lại tỉnh dậy trên chiếc giường đó một lần nửa toàn thân hắn tê dại dương mắt mà nhìn lên trên nhả nhưng.........cái bản thể đáng lí ra trong cổ qua tài đỏ khắm giờ không chỉ nằm lê lết nửa hắn đang đứng đó nữa, như một sinh vật sống, ghê rợn và lạ lùng. Mắt của hắn bắt đầu nhòe đi, mọi thứ biến thành những mảng mờ ảo, như là hắn đang nhìn qua một lớp thủy tinh bể. Cái bóng đó lại gần hơn, và mọi âm thanh từ ngoài đều chìm vào một khoảng im lặng vô tận. Hắn không thể chạy. Hắn không thể la hét. Và, có lẽ, hắn không còn muốn làm gì nữa ngoài việc nằm im chờ đợi... sự kết thúc?

Aresene chỉ thét lên một tiếng trước khi mọi thứ tối sầm—

Rồi hắn lại giật mình tỉnh dậy.

" không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không không.... "

Aresene không còn nhận ra mình nữa. Cái bản thể trong ngay bên cạnh chỉ tầm đó ba bốn bước chân dài nửa sẽ tới gần giường của hắn nhưng thằng đó vẫn còn ở đó mặc cho biệu hiện méo mó của Aresene , lấn át từng ý nghĩ. Mọi thứ không còn rõ ràng nữa. Từng bước đi của hắn đều là một sự va vấp, như thể đôi chân đã mất hết sức lực. Những bóng hình xung quanh, những âm thanh ồ ạt, tất cả hòa vào nhau tạo thành một hỗn loạn vô hình, chẳng thể phân biệt đâu là thực, đâu là ảo. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào bức tường, nhưng bức tường không đứng yên. Nó di chuyển, thay đổi như thể chính nó là một sinh vật sống, vặn vẹo, co quắp. Và rồi, một tiếng động vang lên, như là một tiếng thở dài nặng nề. Cái âm thanh ấy đến từ phía sau hắn, từ chính cơ thể của hắn.

Aresene chỉ thét lên một tiếng trước khi mọi thứ tối sầm—

Rồi hắn lại giật mình tỉnh dậy.

Cái bản thể kia lại xuất hiện, nhưng lần này khoảng cách đã được rút gọn nữa. Nó đứng đó, cách hắn chỉ vài bước chân, đôi mắt trống rỗng nhìn hắn với cái nhìn đói khát. Những khớp xương gãy, những vết rạn nứt trên cơ thể, chúng không chỉ là vết thương nữa, mà như một phần của sự tồn tại không thể phá vỡ. Hắn không thể chạy trốn. Hắn không thể làm gì. Cái bản thể đó cười một cách vô cùng ghê rợn, âm thanh như đang rít qua từng lớp da của hắn, làm máu trong người hắn dường như đông lại. Đôi môi của nó nhếch lên, cười đến méo mó, rồi nó lầm bầm những lời không thể hiểu được.

Aresene không thể kìm nén được nữa, đôi đồng tử léo lên nhưng tia nước mắt của sợ hãi tia mặc máu cũng bám hợt lên tia đồng tử nhỏ bó đấy. Những ngón tay hắn bấu chặt vào mái tóc, kéo mạnh, như thể muốn kéo ra khỏi đầu mình một phần của sự thật không thể chối cãi. "Không!" Hắn hét lên, nhưng giọng nói của hắn nghe như là của một người khác.

" KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG ,KHÔNG KHÔNG CÚT ĐI ....BIẾN ĐI THẰNG CHÓ !!!!!!!! "

Một tiếng gầm gừ rồi lại thêm một tiếng gầm nửa theo đó cứ loạt câu chửi được phát ra từ miệng nhưng lại là giọng của ai đó, không phải của con người, mà của cái gì đó còn tồi tệ hơn. Cái bản thể kia vươn tay về phía hắn, tay nó không còn là tay người nữa, mà là một thứ vật chất quái dị, méo mó và gớm ghiếc.

Hắn muốn cố lùi lại, nhưng không thể trốn. Không còn chỗ để chạy nữa. Cái bản thể đó tiến lại gần, cười càng lúc càng lớn, làm không khí xung quanh hắn nặng trĩu, như thể tất cả không gian đang co lại xung quanh hắn. Đôi mắt trắng dã của nó nhìn hắn như thể không còn gì là người, và hắn nhận ra rằng chính hắn mới là kẻ bị giam cầm trong cái không gian này. Cái bản thể không phải là hắn, mà là hắn mới là cái bóng phản chiếu ghê rợn kia, không thể nào thoát khỏi. Hắn hét lên, nhưng ngay lập tức nhận ra không phải hắn hét, mà chính bản thể đó đang hét lên từ trong cổ họng hắn.Mọi thứ bắt đầu tan rã. Bức tường, trần nhà, không gian, tất cả đều biến mất trong một cơn cuồng loạn. Chỉ còn lại cái cười, và những cái bóng đó, đang lướt qua hắn, kéo theo sự tuyệt vọng.

Aresene gục xuống, cơ thể hắn mềm nhũn. Thế giới quanh hắn giờ chỉ còn là tiếng cười, tiếng cười của một sinh vật đã mất hết lý trí, tiếng cười của chính bản thể mà hắn đang cố gắng tránh né... và rồi, hắn nhận ra một điều—sự tỉnh thức của hắn đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự rối loạn và sự hoảng loạn không ngừng.

.......................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................

Bên ngoài thực tại tiếng chó trong đoàn bắt đầu sủa, âm thanh vang vọng giữa không gian yên ắng của buổi sáng sớm. Mọi người bật dậy, mắt mở to trong hoảng loạn khi nhận ra có điều gì đó không ổn. Khói mờ ảo từ đám lửa chưa dập tắt hoàn toàn từ đêm qua bắt đầu lượn lờ trong không khí, và ánh sáng của nó lại bùng lên gần khu vực xe ngựa của họ, như một lời cảnh báo chết chóc. Sự bất tỉnh của cả đoàn thương nhân đã vô tình để lại một hậu quả khôn lường—ngọn lửa đang nhanh chóng lan rộng, và nếu không kịp thời dập tắt, hàng hóa của cả đoàn có thể bị thiêu rụi trong chớp mắt.

Đám đông lộn xộn, tiếng bước chân vội vã, sự hoảng loạn lộ rõ trên khuôn mặt của những người còn tỉnh táo. Mắt họ quét nhanh xung quanh, cố gắng giữ bình tĩnh trong khi những ngọn lửa quật vào các vật dụng gần đó. Những người tỉnh dậy lập tức lao vào dập lửa, mỗi người làm một phần việc, tay cầm xô nước, khăn, hay bất kỳ thứ gì có thể dùng để ngăn chặn ngọn lửa đang leo lên với tốc độ kinh hoàng.

Một vài người hoảng loạn, miệng hét toáng lên khi thấy đám lửa gần như sắp nuốt chửng cả chiếc xe ngựa. Tuy nhiên, những người còn lại không hoảng loạn, họ vội vã làm việc để dập tắt ngọn lửa, lấy lại sự kiểm soát. Phần lớn đám cháy được dập tắt chỉ trong phút chốc, nhưng sự căng thẳng vẫn chưa buông tha. Cả đoàn hít thở dồn dập, trong đầu họ vẫn đang hình dung lại những gì vừa xảy ra—nếu không có sự phản ứng nhanh chóng từ những người tỉnh táo, giờ này đoàn có lẽ đã tan tác trong đám lửa.

Dù đám cháy đã tạm thời được khống chế, thiệt hại vẫn là điều không thể tránh khỏi. Hàng hóa vẫn có vài món bị cháy, nhưng không nghiêm trọng. Nhưng cái mất mát lớn hơn là con số 12 người trong đoàn vẫn còn bất tỉnh, bao gồm cả con nhỏ, xe phu, khuân vác, và Aresene nửa. Nỗi lo lắng không nguôi ngoai trong lòng mỗi người, như thể cả đoàn đã đi qua một ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết.

Khi mọi thứ lắng xuống, không khí trở nên tĩnh lặng lạ thường. Không ai nói gì, nhưng mỗi người đều cảm thấy nỗi lo âu dâng lên. Lynju cầm dây cương dẫn ngựa, tay hắn nắm chặt, đôi mắt chăm chú nhìn phía trước, không nói gì nhưng tâm trí hắn đang đầy lo toan. Những bước đi của đoàn chậm lại, như thể mọi thứ đang trì trệ, không ai dám nhìn vào mắt nhau quá lâu vì sợ sẽ thấy sự sợ hãi và mệt mỏi.

Lynju cầm dây cương, dẫn ngựa đi một cách điềm tĩnh, trong khi Durcker lo lắng chăm sóc Aresene vẫn còn bất tỉnh. Đoàn người không còn lựa chọn nào ngoài việc tiếp tục đi, nhưng mọi ánh mắt đều nặng trĩu lo âu.

Aresene đột ngột tỉnh dậy từ cơn ác mộng, mắt hắn mở to trong hoảng loạn, đầu ngẩng lên như thể đang tìm kiếm một lối thoát. Hơi thở của hắn gấp gáp, như thể cả cơ thể muốn vỡ vụn trong nỗi sợ hãi. Durcker ngồi bên cạnh, mặt vẫn đầy vẻ bất ngờ, ánh mắt dò hỏi không biết có chuyện gì xảy ra với người bạn của mình. Nhưng Aresene chẳng nhận ra gì cả, chỉ thấy một bóng hình mơ hồ trước mắt, hắn hốt hoảng nhìn xung quanh.

“Durcker…” Aresene khẽ gọi, giọng khàn khàn, nhưng không phải để hỏi thăm, mà như thể đang cố xác định xem hắn có thực sự đang tỉnh hay không.

" vâng tôi đây ,tôi đây cậu vẫn ổn chứ có đau ở chổ nào không ? "

Durcker sốt sắng hỏi han tình hình nhưng mà biểu hiện của Aresene vẫn hệt như vậy

Đầu hắn quay một vòng, nhìn qua nhìn lại, tứ phía đều lạ lẫm. Hắn không còn thấy căn phòng quen thuộc của mình, không còn thấy những bóng tối ấy nữa—chỉ là những hình ảnh mơ hồ, những âm thanh mơ màng từ thế giới ngoài kia.

Tay hắn run rẩy, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Bất giác, hắn ngước mắt lên nhìn Durcker, nhưng lần này, không phải với sự lo lắng dành cho người bạn đồng hành nữa, mà với ánh mắt nghi ngờ—hắn cảm thấy như có một sự lạ lùng, một thứ gì đó sai sai trong không khí.

Durcker, dù đang ngồi cạnh hắn, vẫn chưa thể hiểu rõ tình trạng của Aresene. Lynju thì thấy tình cảnh vừa rồi sau lưng liền dừng ngựa lại và ngồi đứng gần đó, miệng lẩm bẩm an ủi, nhưng không có chút hiệu quả. Họ không biết làm gì hơn ngoài việc vỗ về, cố gắng tìm ra lời nào đó để khiến Aresene cảm thấy yên tâm.

“Aresene,xin cậu hay bình tĩnh lại đã,” Durcker nói, giọng ấm áp nhưng có phần lúng túng. “Cậu chỉ mới tỉnh dậy thôi. Không có gì phải lo.”

Nhưng Aresene chẳng thể nghe lọt được những lời ấy. Hắn vẫn tiếp tục nhìn quanh, như thể muốn chắc chắn rằng mình không bị lạc vào một thế giới khác nữa. Hắn muốn trở lại căn phòng đó.....

—nhưng cái cảm giác kỳ lạ trong không khí khiến hắn không thể yên tâm. Hắn nhìn Durcker với ánh mắt như thể đang đối diện với con quỷ trong mơ.

“Hắn… hắn không phải là người,” Aresene lầm bầm, giọng nhỏ như gió, rồi vội vàng lùi lại, muốn tránh xa Durcker. “Cậu là… con quỷ. Đừng lại gần tôi.”

Durcker và Lynju chỉ đứng nhìn, không biết phải làm gì tiếp theo. Những lời an ủi dường như không có tác dụng, nhưng họ không thể bỏ đi. Cả hai chỉ có thể đứng im, cố gắng tạo ra không gian yên tĩnh để Aresene có thể lấy lại bình tĩnh. Cậu chỉ có thể biết ôm đầu thống khổ hai đôi mắt đâu đó cũng đã ngân lệ đi cũng chả ít khi tâm trí cậu cứ ồ ạt là nhưng cảnh tượng kinh hãi dấy ,nhưng cậu không biết lần này mình sẽ được cho loại trãi nghiệm gì nửa....vâng cậu rất sợ trái tim cậu cứ không ngừng mà quạng thắt đầy đau khổ

Chẳng mấy chốc, Aresene cảm thấy một sự lạnh buốt chạy từ trong cơ thể ra ngoài. Hắn ngẩn ngơ nhìn xuống tay mình nhưng không có gì ở đó cả, và rồi như một phản ứng tự nhiên, hắn đưa tay vào trong áo, mò ra chiếc huy hiệu bạc của Hiến Hội—một vật mà hắn nhớ là mình đã có lấy qua và bỏ vào người từ trước nhưng con dao ngắn ấy thì không còn thấy nửa rồi . Tuy nhiên, sự lạnh lẽo từ chiếc huy hiệu mới khiến cậu bận tâm bàn tay hắn như đông cứng lại, lạnh hơn bất kỳ thứ gì hắn từng cảm nhận.

Aresene nhìn vào chiếc huy hiệu, rồi từ từ đưa mắt lên nhìn Durcker và Lynju còn đứng bên cạnh mà hỏi than cậu . Một sự thật lạnh lẽo dần dần khắc sâu vào tâm trí hắn— vâng cậu đã quay lại rồi. Những ký ức trong đêm tối, những cơn ác mộng, tất cả đều dồn lại như một cơn sóng dữ. Rồi không kịp kìm lại, Aresene vội vã chạy ra khỏi cổ xe một cách nhanh chóng nhưng không may lại là ngax giữa đừng điều này thu hút không ít sự chú ý xung quanh nhưng cậu đã làm ngơ cậu chạy lại bên đừng một cách hối hả rồi khụy xuống rồi nôn ra một tràng ói sắc sủa, tràn đầy mùi vị thối rữa. Cái cảm giác kỳ lạ, lạnh lẽo từ chiếc huy hiệu trong tay khiến hắn không thể kiểm soát được chính mình nữa. Cả cơ thể hắn như bị đóng băng, nhưng tâm trí lại đang lao vào một cơn hoảng loạn tột độ.

Cậu nôn hết nhưng gì trong bụng mình ra ,nôn xong vẻ mặt cậu thêm phần thống khổ cũng chả kém ,nhưng rồi cậu lại nằm bệt ra một bên vì qua kiệt sức

" hahahaha.....sống ...rồi "

Đôi đồng tử cậu nhòe đi không ít ,bên tai vẫn còn có thể nghe loáng thoáng chút nhưng với cậu thì cũng là quá mệt rồi cậu khép hờ đi đôi mặt ,mặc kệ vấn đề

.......................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................

Aresene tỉnh dậy lần nữa, lần này trong một căn phòng đơn sơ, ánh sáng nhờ những ngọn nến leo lét đang phủ lên bức tường, tạo thành những bóng đổ kỳ quái. Hơi ấm từ đống lửa gần đó làm dịu đi không khí lạnh lẽo bao quanh. Cậu từ từ mở mắt, và ngay lập tức, cậu thấy Durcker ngồi cạnh bên. Tuy không còn gương mặt hốt hoảng như lúc trước, nhưng cậu vẫn nhận ra sự mệt mỏi rõ rệt trong đôi mắt của người bạn đồng hành.

Durcker ngước nhìn Aresene, gương mặt hiện rõ sự lo lắng nhưng pha chút nhẹ nhõm. Tuy nhiên, qua đôi mắt ấy, Aresene cũng nhận ra một điều—Durcker tiều tụy không kém, đặc biệt là khi cậu nhìn thấy tay trái của anh ta—gãy, với những vết thương chưa lành hẳn, nhưng anh vẫn không ngừng chăm sóc cho cậu.

“Cậu tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?” Durcker lên tiếng, giọng ân cần, nhưng trong đó có chút mệt mỏi lẩn khuất.

Aresene hít một hơi dài, cảm giác cơ thể đỡ mệt mỏi hơn nhiều so với trước, nhưng vẫn còn chút khó chịu. Cậu liếc nhìn người bạn của mình, rồi từ từ ngồi dậy, cố gắng ổn định lại hơi thở.

“Cảm ơn anh… Durcker,” Aresene nhẹ nhàng đáp, một nụ cười yếu ớt nở trên môi. " tôi ổn rồi. Cảm giác như sau một giấc ngủ dài, mọi thứ trong đầu mình đều trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều."

" có thể cho tôi xin chút nước được không ? "

" à được cậu chờ tôi chút "

Nói ngay lập tức Durcker lại bàn và rót ra từ cái bát nước đầy cầm một từ từ khéo léo đưa lại cho Aresene ,cậu cũng biết điều mà lấy cận thận tránh làm ướt chăn giường uống một ngụm lớn cổ họng cậu gần như được làm dịu đi không ít ,rồi thêm hai ba ngụm nửa bát nước cũng theo đó mà hết sạch sẽ ,cậu xin Durcker thêm chén nước nửa và cậu cũng uống sách ổn định lại tinh thần rồi cậu lục lại kĩ nơi người thì thấy trong túi quần mình là chiếchuy chương bạc nhưng nhìn chúng thì cậu lại cất vào

Cậu cố gắng ngồi vững trên giường, dù cơ thể vẫn còn có chút yếu ớt. Thực ra, trong tâm trí Aresene lúc này có một sự thanh thản lạ kỳ—một cảm giác như thể cậu đã được tái sinh, như thể những ký ức và ám ảnh từ cơn ác mộng đang dần trôi đi, thay vào đó là sự bình yên hiếm hoi.

Durcker nhìn Aresene, nở một nụ cười nhẹ nhõm nhưng cũng đầy vất vả. “Thật sự mình mừng khi cậu ổn hơn. Nhưng mà… tôi nghĩ khi ta về tới Đại Doanh tôi nghĩ chúng ta nên tới nhà thờ xử lý hậu sự còn lại cho cậu "

" vẫn ổn , là do tôi gặp ác mộng thôi nhưng đúng là loại chuyện như thế này nên được báo cáo qua với giáo đường thì tốt à đúng rồi anh đã tỉnh lại lâu rồi, hiện tại chúng ta đang ở đâu thế "

" à Chúng ta đã đến Cao Lăng rồi ạ hiện tại là quán trọ trong khu vực địa phương nếu từ đâ thuê ngựa chạy về sẽ kịp đến Đại Doanh đúng vào tuần lễ thánh. "

" vậy sao thế đoàn thương buôn và Lynju thì sao ? "

" tạm thời là vẫn ổn họ cùng cùng trọ với chúng ta e là hai ngày sáng hôm sau họ sẽ khởi hành tiếp , thực ra khi ngài ngất thì cả đoàn cũng có vẻ là có giấu hiệu y hệt vậy nhưng may mắn là không có thương vong hay mất tật đồ gì chỉ là lúc cả đoàn tỉnh lại và hướng địa điểm xuống Cao Lăng thì lúc ấy còn mười hai người trong tổng 39 người đi theo lần này vẫn bất tỉnh trong đó có cả cậu nửa thưa cậu Aresene "

" tôi ngất trước đó á ??! , ở trong xe ngựa với Lynju luôn à "

Cậu đâu đó có chút bất ngờ vì tính qua sự kiện đi vào rừng chạm trán với những linh thể trong đó ,thậm chí là bị chặt hết tứ chi rồi gặp cái thứ chết tiệt đấy chỉ là qua một giấc mơ nhưng nó lại thể hiện quá chân thực khiến cậu còn sẽ là không tin loại thực tại này trước mắt nếu khống có sự mách bảo của huy hiệu bạc rằng cậu đã thoát......

" vâng ,lúc đó tên Lynju ấy còn muốn trộm chiếc huy hiệu bạc của cậu khi cậu còn trong trạng thái bất tỉnh ,cũng may tôi kịp dậy và trở về không cậu chủ có lẽ bị mất vài món rồi "

Đâu đó dù không thể hiện chút cảm xúc nào nhưng anh thấy đâu đó trong đôi đồng tử ấy là một sự tức giẫn sâu sắc được thể hiện qua con ngươi

"ahhhh........ "

" vậy trước ta có ai đã dậy chưa ? "

" hiện tại tính cả ngài thì mới là người thứ 3 thôi còn những nạn nhân còn lại thì tôi không biết rõ cho lắm có thể đã tỉnh hoặc là vẫn còn say giấc nồng không tỉnh dậy "

" vậy ạ........ "

Cậu nhìn về hướng trong góc phòng và đăm chiêu nếu loại thực tại kinh khủng cậu được thấy trong mơ đấy ,thì đối với những ngườia chưa tĩnh dậy ấy liệu có khả năng là đang bị không ?

" Durcker trước khi anh tỉnh dậy anh có nhớ mình xảy ra điều gì trong giấc mơ không ? "

" tôi ?!.....hình như là không lúc ấy tôi gấp qua cũng là không để ý lại tình tiết này lắm ,nhưng có lẽ là không thưa cậu nếu để miêu tả nó đen hết kiểu như ngủ sâu vậy "

Khám phá thêm thông tin mới đâu đó cậu cũng hoài nghi không ít

- Tới Durcker cũng là không nhớ loại giấc mơ như mình mà có thể nói là không thề có mơ mà chỉ là ngủ sâu ,nếu nó không diễn ra ở Durcker thì sao vậy nó có thể xảy ra trên bất cừ xác suất người trong thương đoàn ,nếu tính người đi đường bị ngất là 12 vậy trường hợp hiện tại chỉ còn 9 người chưa tỉnh mà thôi ?.........mà sao mình phải suy nghĩ làm gì chứ đây không phải là chuyện nghành của mình tốt nhất nên ghi nhận lại tình hình hiện tại và báo cáo tình hình lại cho giáo đường và người của hiệp hội về quảng đường đèo cuối của đất Cử Nguyên Văn rồi

Suy nghĩ một hồi cậu lại vứng qua chuyện khác

" à anh gì chưa Durcker ?"

" à tôi có ăn sơ qua rồi , cậu đói không để tôi đi lấy phần cho cậu ? "

" thôi khỏi đi ,hôm nay tôi không có hứng ăn lắm ,tay của anh vẫn ổn chứ ? "

Cậu nhìn lại về phía cánh tay vẫn còn bị quốn vãi thô đấy của Durcker

" Tôi vẫn ổn xin cậu vẫn yên tâm chỉ là sẽ nhói tí nếu tôi cử động mạnh thôi còn lại vẫn có thể hoạt động bình thường nên xin cậu chớ lo cho tôi "

" vậy thì tốt ,đồ đạc chúng ta không mất gì chứ ? "

" tạm thời là không thưa cậu chỉ là qua vụ việc lên đèo thì quần áo ta dùng qua lần trước phải bỏ lại vì tôi nghĩ nó sẽ ảnh hưởng tới cậu "

" vậy cũng được ,không vấn đề gì "

" cậu chủ ,cậu muốn về trong đêm nay sao "

" không không anh nên nghỉ ngơi trước đi dù gì cũng chịu khổ cả đoạn vì tôi rồi mà ,hãy đợi tới nửa sáng ngày mai đi cũng không muộn đâu "

" tôi vẫn có thể đi ạ "

" tôi nói không anh hãy ngủ giấc đi đã ,dù gì anh cũng không muốn tôi phải vác một cái xác về cáo phó với gia đình và vợ của anh đó chứ "

Cậu bước ra khỏi giường và cố kéo đẩy Durcker lại giường bên cạnh ,vì thân thề của Durcker cũng khá mệt rồi nên anh ta cũng không thể phản kháng lại hành động của cậu chủ nhà mình chỉ có thể miễn cưỡng mà quay lại chổ giường mình

" Thế nhé hãy nghĩ ngơi đi mai ta sẽ phải đi cực mà để về sớm đấy "

Cậu không nói vòng vo nửa mà trực tiếp quay lại về giường mà nằm ngửa đắp chăn xoay người vào từng gỗ muốn đi ngủ tiếp ,Durcker ngồi kế bên cũng chỉ biết cười trừ ,anh nghe loáng thoáng bên tai Durcker làm gì đó có lẽ là sắp xếp đồ đạc

" Làm gì đấy ,mau đi ngủ đi chứ "

" Tôi dọn lại ít đồ rồi sẽ đi ngủ ngay thôi "

" Để đó đi ,nghe tôi mà đi ngủ đi anh mà không ngủ ngoan đức mẹ sẽ chả yêu nổi anh đâu Durcker "

Anh nghe loáng thoáng đâu đó tiếng phì cười nhẹ từ Durcker

" vâng tôi theo lời cậu "

Và một khắc nhỏ nghe tiếng giường cọt kẹt ,tiếng chăn được kéo lên có lẽ Durcker đã lựa chọn đi ngủ ,cậu nằm quay lưng nên không thể ngó đầu mà xác nhận được nhưng chưa đầy một khắc sao anh đã nghe thấy tiếng ngáy ở giường bên cạnh

- ôi trời ạ chắc là mệt lắm rồi đây mà.....

Cậu có khép hờ con ngươi mình lại làm rộng tâm trí mình để có thể rơi vào giấc ngủ một lần nửa

Aresene bật dậy, hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh túa ra khắp trán. Ngực cậu phập phồng như thể vừa thoát ra khỏi một cơn ác mộng kinh hoàng. Trong khoảnh khắc đầu tiên, tâm trí cậu trống rỗng, chỉ có cảm giác sợ hãi còn vương lại như một dư âm không dứt. Đôi mắt cậu đảo quanh căn phòng tối om, lòng thấp thỏm tự hỏi liệu lần này cậu lại trở về cái nơi đáng nguyền rủa đó hay không.

Nhưng không, dù không có cửa sổ để kiểm chứng, cậu vẫn nhận ra đây là phòng trọ tại Cao Lăng của mình. Mùi gỗ ẩm, không gian tù túng, chiếc vali quen thuộc vẫn nằm im trong góc. Không có tiếng thì thầm, không có những chiếc bóng méo mó. Cậu vẫn còn ở đây. Cùng với Durcker vẫn còn đang ngáy ngủ như thường.

Cậu nằm xuống thêm một lúc, nhưng cơn đói cồn cào không để yên Người cậu bắt đầu cũng đã tê tái do nằm ngủ quá lâu rồi đâu đó còn cảm thấy loáng thoáng có chút tê bì đau lưng nhưng tâm trí bắt đầu chuyển hướng về cái bụng vẫn còn nhòm nhàu. Cậu biết rõ giờ này chẳng ai sẽ dọn cơm cho mình, vậy nên chỉ còn cách tự tìm thứ gì đó lót dạ. Cậu ngồi dậy, liếc nhìn Durcker. Ông ta đã ngủ, dáng vẻ tiều tụy chẳng kém gì cậu. Một cánh tay bị băng bó, còn phải chăm sóc cho cậu, hẳn là chẳng dễ dàng gì.

Cậu chậm rãi rời khỏi giường, tránh gây tiếng động. Hành lý của cậu vẫn còn đó ngay trong góc. Cậu cúi xuống, mở vali một cách cẩn thận nhất có thể, tìm một chiếc áo khoác dày vì biết rõ cái lạnh ban đêm ở Cao Lăng không thể xem thường nhất là vào thời điểm giữa giờ đêm .

Nhưng rồi, một ý nghĩ chợt lóe lên. Cậu ngừng lại, luồn tay vào góc sâu nhất của vali, tìm kiếm thứ gì đó—bột mạt da và phấn tro. Khi ở trong cơn ác mộng, cậu đã sử dụng chúng. Nếu chúng vẫn còn, vậy thì tất cả chỉ là một giấc mơ. Nếu chúng không còn… thì sao?

Tay cậu run lên khi chạm vào những túi bột quen thuộc. Vẫn còn. Tất cả đều ở đây. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Lức đó cũng chỉ là mơ.Nhưng sao chúng lại chân thực đến mức dạo lòng thế kia

Khoác áo lên, cậu lặng lẽ rời khỏi phòng. Không gian hành lang quán trọ im lặng đến lạ thường, chỉ có ánh nến hiu hắt soi rọi lên vách gỗ. Không có cửa sổ, nhưng chỉ cần nhìn cách ánh sáng mờ dần, cậu biết đêm đã khuya.

Cánh cửa chính đã khóa, cậu phải đi vòng ra cửa sau, nơi chuồng ngựa và kho hàng nằm ở đó. Mùi cỏ khô trộn lẫn với hơi thở ấm của gia súc khiến không khí trở nên đặc quánh. Xa xa, cách đó nửa cây cậu thấy vài người vẫn đang thay phiên canh gác, ánh lửa trại hắt lên những bóng người, trông như những pho tượng câm lặng. Một số đang đi tuần tra, một số ngồi lại quan sát lô hàng.

Aresene không để tâm. Cậu đi ngược hướng, bỏ lại sự náo nhiệt phía sau, hòa mình vào màn đêm của Cao Lăng. Nơi này vẫn như trong ký ức của cậu—hoang sơ và u ám khi màn đêm buông xuống. Đường đá gồ ghề dưới chân, những căn nhà thấp thoáng trong bóng tối, những bức tường phủ đầy rêu phong như đang quan sát từng bước chân cậu. Không khí lạnh buốt, mang theo hương vị của đất và gió núi.

Khi màn đêm phủ xuống, Đất Cao Lăng trở nên im lìm như một bức tranh vẽ, xa lạ và đầy huyền bí. Những ngọn đồi bao quanh thành phố như những hình bóng mờ nhạt, uốn lượn trong bóng tối. Chúng không hùng vĩ, không ầm ĩ, mà chỉ lặng lẽ nằm đó, như thể đang giữ trong mình một câu chuyện chưa được kể. Những đỉnh đồi thấp thoáng, hờ hững trong đêm tối, như những đường nét mềm mại của mẹ thiên nhiên vẽ lên trên nền trời đen huyền bí.

Không khí nơi đây lúc nào cũng mát lạnh, hơi se lạnh như ôm ấp lấy cơ thể đủ để khiến cậu phải lạnh đến tun người khi tiếp súc qua với nó, đôi lúc còn mang theo một làn sương nhẹ nhàng, thấm dần vào từng ngóc ngách của không gian. Khi cơn gió nhẹ thổi qua, cánh đồng bên ngoài như chuyển động mơ hồ, khẽ lay động những cây cỏ ven đường, mang theo âm thanh như tiếng thở của đất, một làn gió vô hình mà hữu cảm.

Con đường quanh co dọc theo những sườn đồi vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài bóng cây cổ thụ đứng yên, im lặng, như những người gác cổng của vùng đất này. Chỉ có tiếng bước chân thập thò của những người qua đường làm phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch ấy, nhưng âm thanh ấy không đủ lớn để xé tan sự lặng lẽ, mà chỉ như thêm phần hòa hợp vào không gian rộng lớn. Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn trên đường mòn hắt lên mặt đất những bóng mờ, vẽ lên một bức tranh của một vùng đất xa xăm, hư ảo và thần bí.

Những ngọn đồi này không hẳn là cao, nhưng đủ để nhìn thấy những dải ánh sáng yếu ớt phát ra từ xa, từ thị trấn Cao Lăng, như những điểm sáng đơn độc trong đêm tối. Và trong không gian rộng lớn ấy, không một âm thanh nào có thể phá vỡ sự tĩnh lặng tuyệt đối, ngoài tiếng gió rít qua từng khe đá, từng nhành cây.

Ven đường, những bụi cây cằn cỗi cũng mang một vẻ gì đó vắng lặng, trầm mặc. Thỉnh thoảng có tiếng động vật khuya khuất bóng, nhưng rồi lại lặng im, như thể chúng đã hòa vào bóng tối, trở thành một phần của Đất Cao Lăng, im lặng và đầy bí ẩn.

Bước chân hắn khẽ nện xuống con đường lát đá lạnh lẽo của thị trấn, từng cơn gió buốt nhẹ lướt qua gáy, mang theo hơi ẩm từ những dãy nhà thấp thoáng trong bóng tối. Hôm nay là đêm đầu tiên của tuần lễ thánh Misaklvo Sen, cái thời điểm mà người dân trong vùng đua nhau mở cửa hàng muộn hơn để tận dụng dòng người hành hương, kẻ buôn kẻ bán đi qua mà kiếm thêm chút lợi lộc.

Hắn bước qua vài ngã rẽ, đôi mắt quét nhanh từng tấm biển gỗ treo lủng lẳng dưới mái hiên. Rồi một ánh sáng vàng nhạt lọt vào tầm mắt – ngọn nến lớn được đặt trước hiên một quán ăn nhỏ, báo hiệu rằng nơi này vẫn còn mở cửa. Trên tấm biển cũ kỹ, dòng chữ được khắc thủ công, dù đã mờ theo năm tháng nhưng vẫn còn đủ rõ để đọc ra tên quán: "Lò Đất Nhỏ".

Cánh cửa gỗ vang lên một tiếng kẽo kẹt khi hắn đẩy vào. Bên trong, hơi ấm lập tức ôm lấy hắn, xua đi cái lạnh cắt da thịt bên ngoài. Đây không chỉ là quán ăn, mà còn pha chút dáng dấp của một quán rượu địa phương – một kiểu quán mà dân vùng quê và miền núi hay lui tới.

Ánh sáng từ những cây nến và đèn dầu le lói, chiếu lên những bộ mặt trầm tư của thực khách. Có người lặng lẽ ăn, có người chỉ ngồi đó, tay khẽ lắc nhẹ chén rượu như đăm chiêu suy nghĩ điều gì. Sau quầy, một người đàn ông đứng tuổi, áo vải lanh bạc màu, tay đang chậm rãi lau cái cốc gỗ, đôi mắt nheo lại khi thấy hắn bước tới.

Hắn không ngồi xuống ngay mà tựa khuỷu tay lên quầy, giọng trầm thấp nhưng dứt khoát:

" chào mừng một ngày mới trong vòng tay của đức mẹ "

Hắn lễ phép gật đầu với người chủ già trước mắt ,đối với người đất Cao Lăng họ có một tình thần đức tinh rất cao cả với mẹ Serena và tổ tiên bao đời nay trên khu vực đất Cao Lăng này nên việc chào hỏi mà có luôn có đức mẹ ở trong câu chào hỏi chính là câu chào địa phương của người Cao Lăng

" chào ngày mới trong đức tin của ngài ,sao muốn ăn gì ?"

“Có món gì còn nóng sốt thì làm một phần, thêm bình rượu nhỏ. Hành trình dài làm bụng dạ kêu oang oang rồi.”

Lão chủ quán khẽ nhếch mép cười, ánh mắt lão dò xét hắn một lát trước khi cất giọng khàn khàn, mang đậm chất vùng miền:

“Dân lữ khách à? Đêm thế này còn mò ra ăn, chắc hẳn là bụng sôi lộn ruột lắm rồi nhỉ ?. Được thôi, có một ít cháo lúa mạch với thịt khô, thêm bát dưa muối, ăn xong uống một chén cho ấm người. Rượu thì loại nhẹ hay nặng đây?”

Hắn cười nhạt, tay khẽ đặt xuống quầy, gật đầu:

“Loại nào mà các ông già trong làng uống không say, nhưng người trẻ uống thì dễ té nhào ấy.”

Lão chủ quán bật ra một tràng cười khàn khàn, tay vỗ mạnh lên quầy một cái:

“Chà, ngươi nói chuẩn rồi đấy! Ngồi xuống đi, ta lấy ngay cho của mày 7 penny nhóc con.”

Nói rồi, lão quay lưng đi, để lại hắn một mình giữa những tiếng rì rầm khe khẽ trong quán. Không khí ấm áp, mùi gỗ cũ, mùi thức ăn hoà quyện với hương rượu nhẹ nhàng vờn quanh mũi hắn, như thể cả quán ăn này đã tồn tại cả trăm năm chỉ để đón những kẻ lữ hành đi ngang qua.

Cậu lấy ra từ trong túi quần 7 penny khi lấy áo khoác ra thì anh thấy mình còn chút đồng lẻ trong hành lí nên tiện tay lấy luôn ,hắn chờ chủ quán ra rồi trả rồi hắn kéo một cái ghế không ai ngồi mà gần mình nhất kéo lại quầy ngồi

Một khắc theo đó trôi qua chủ quán bưng đồ ra theo đúng những gì ông nói một báo cháo nhão nâu đỏ ,một ít thịt khổ ướp muối và một dĩa nhỏ dưa chuột ngâm, vừa đặt xuống bàn thì hỏi: “Này, cậu ăn đi cho nóng, đừng để cơm nguội như cái mặt cậu lúc nãy, nghe nói dạo này Cao Lăng có chuyện hay sao?”

" của ông tiền cơm đấy "

Hắn thuận tay trả những đồng tiền lẻ ấy trên bàn ,lão chủ quán cũng nhanh tay bỏ vào chiếc hộp nhỏ bên cạnh rồi theo đó thuận tay quay người ra sau lựa trong đống chai rượu được xếp lộn xộn đấy mà lựa ra một chai đựo bọc kính bằng túi vãi mở nút thắt ra và lấy ra một cái chén trước mặt hắn mà rót ra màu sắc có chút trắng nhõa nhưng đâu đó có sự nồng của của hương cam trong đó

Hắn cười hề hề, gắp một miếng thịt rồi đáp: “Ờ thì... mấy hôm nay ở Cao Lăng có chút biến động. Dân tình không biết là có phải do... thiếu muối hay gì mà cứ làm gì cũng ngại ngần hết trơn.”

Chủ quán nhướng mày, tay lau chén: “Thiếu muối? Nhóc ,mày nghĩ Cao Lăng thiếu muối sao, thiếu gì thiếu muối, cả lũ buôn bán quanh đây cứ như thợ làm muối vậy mà!”

Hắn nhún vai, vừa nhai cơm vừa nói: “Thì cũng giống nhau thôi, cứ như ai cũng đang ướp mình trong mấy chuyện không đâu vậy. Ai đi ngang qua cũng nhìn nhau, rồi lén lút như mấy con chuột. Mà chẳng biết họ sợ cái gì nữa.”

Chủ quán khoanh tay, cười khẩy: “Cậu định làm tên thổi kèn gọi chuột mà giải quyết đám chuột đó luôn hả? Hay là để tôi kêu thêm mấy anh thợ săn về, họ không cần bắt chuột đâu, chỉ bắt những người nghi ngờ thôi.”

Hắn bật cười, xua tay: “Không cần đâu, tôi chỉ đến ăn cơm thôi mà. Mấy cái chuyện đó đành để cho ai rảnh rỗi làm. Còn tôi, ăn xong rồi về ngủ là được.”

Chủ quán giả vờ rưng rưng: “Lúc trẻ chúng mày bây giờ… ăn thì không dừng, mà nói thì lại muốn đi về sớm, cứ như là tao là một cái quán xá lẻ tẻ vậy.”

Hắn cười hề hề, nói: “Thôi mà, tôi phải về kẻo tối còn bị ‘bắt’ nữa. Dưa chuột ngâm ngon quá, nhưng tôi vẫn thích cái chuyện ‘đi về’ hơn.”

" chủ quán quá khách sáo rồi "

" lũ trẻ chúng mày đúng là phiền đến hết chổ chê mà "

" à đúng rồi ông chủ hôm nay là ngày thứ mấy trong tuần lễ thánh Misaklvo Sen thế ? "

" nếu tính giờ hiện tại tầm ngày mai giờ nửa sáng sẽ được coi là chính thức bước vào ngày đầu tiên của tuần lễ thánh Misaklvo Sen đấy "

Nghe được như thế cả người cậu run vì vui vẻ có lẽ sau những ngày bán sống bán chết cuối cùng cũng được đức mẹ Serena yêu thương vô bờ rồi có lẽ cậu cũng đã có thể về kíp tới nhà như ý muốn không cần phải lo lắng làm gì nửa

" vậy thì tốt rồi..... "

" à nhắc nhé quê mày ở đâu đấy ,mà sao nói được tiếng địa phương chổ tao tốt vậy hả ? "

" không phải ngài nên coi tôi là anh em ở đây sao "

" oh thì ra là đồng hương hèn gì rạch ròi thế....chà chà không tệ ở đâu trên Cao Lăng đấy "

" trên phủ Đại Doanh nha đại ca cách tầm 7 cây từ đây đến đó thôi "

" oh vậy à may mắn cho chú đấy ,nên về sớm nhé "

" đương nhiên tôi phải về sớm chứ....."

Cả hai người cười hề hề, không khí trở nên nhẹ nhõm như thể không có chuyện gì phức tạp trong thế giới này cả. Nói được một chút thì Aresene cũng đã dọn sạch hết đồ ăn trên bàn rồi không biết có phải do bị bỏ đói từ cái hôm bị rượt đó hay không hay do nôn hết ra từ lúc tỉnh lại đấy mà bửa ăn 7 penny này hắn ăn rất ngon lành ,nó ngon tới độ chỉ muốn ăn thêm mà thôi nhưng trong người cậu chỉ còn 2 penny mà thôi .Rượu ở đây cũng ngọn và cay tê không kém nó cho cậu một sự ấm áp đến toàn người khi uống nồng độ tinh chất có lẽ rơi vào 34 hoặc 41% phần trăm nên uống cũng khá tê tê cái đầu

Cậu trả thêm 1 penny nửa để được uống hai chén rượu lần cuối khi ra khỏi tiệm ăn " Lò Đất Nhỏ " , Và khi ra ngoài gần như cái không khi lạnh về đêm của Cao Lăng giờ cũng chả làm được gì anh nửa chưa bao giờ Aresene thấy sỉ đến vậy hắn tự luyến rằng mình khôn ngoan quá cũng phòng trước được chuyện này

Nhưng là do hắn quá nhớ rượu nên mới vậy thôi

....................................................................................................................................................................................................................................................................

Aresene co vai, kéo cổ áo lên tận cằm, bước thấp bước cao về phía quán trọ, lòng tự nhủ: Trời thì lạnh, bụng thì rỗng, đời thì khổ… đúng là tổ hợp hoàn hảo để làm một thằng xấu số. Nhưng mới lò dò được vài bước, hắn lập tức khựng lại.

Cách đó chừng một đoạn, một ánh đuốc lập lòe cháy, kèm theo bóng người lừ lừ tiến tới.

Người tuần đêm.

Toang rồi!

Giờ này mà còn lang thang ngoài đường, không giấy tờ, không phòng trọ, nhìn không khác gì một thằng đạo chích hạng bét vừa đột nhập nhưng chẳng trộm được gì ngoài một cơn cảm lạnh. Chạy thì không kịp, nấp thì chẳng có chỗ, Aresene đành đứng yên tại chỗ, vờ như mình chỉ là một người dân lương thiện bị cái đẹp của màn đêm mê hoặc đến mức quên cả thời gian.

Ánh đuốc rọi lên mặt hắn, người đi tuần kia cũng đã nhận ra hắn, ánh lửa hắt lên gương mặt người nọ, râu ria lún phún, mắt nheo nheo soi xét. Nhưng khi nhìn kỹ lại, người ấy chỉ hừ nhẹ rồi cất giọng:

"Ơ hừm, thế ra ngươi là người đi cùng xe của Lynju. Đi khuya vậy hở?"

Aresene chớp mắt, nhanh trí vuốt lại nếp áo, dựng thẳng lưng, tay chống nạnh như thể mình có lý do chính đáng nhất trần đời để đi lang thang lúc nửa đêm.

"Ấy chà, đêm là lúc người ta tư duy sâu sắc, ông bạn ạ! Mà nghĩ nhiều thì đói, đói thì phải đi kiếm cái gì đó bỏ bụng. Chẳng may lại lang thang hơi lâu thôi."

Jack, người tuần đêm, nhướn mày, nheo nheo mắt nhìn hắn như thể đang cân nhắc xem có nên đập cho hắn một trận trước rồi mới hỏi tiếp không. Nhưng rồi lão chỉ khịt mũi, gật đầu một cái, đoạn quay lưng đi trước:

"Thôi, theo ta về trọ đi. Trông ngươi không đủ ngốc nghếch giống để đi móc túi ai đâu."

Aresene thở phào.

"Ấy, tôi xin ghi nhận lời khen đó."

Đó là Jack người trong đội tuần tra hắn nhớ gương mặt hắn vì hắn chính là người đầu tiên cùng với em gái hắn tới tìm hắn nhờ hắn đọc thư của bà nơi xa gửi về mà hai anh em người thì không biết chữ người thì đang cố học chỉ có thể loang thoáng học được vài từ nhưng vẫn rất à chăm chỉ trong việc học gặp được Jack ở đây đốivowis anh cũng là quá may mắn rồi đi ,Jack lờ đi.Và đi trước hắn

Hai người sóng bước trên con đường lót đá gồ ghề, ánh lửa trên tay Jack đổ bóng họ xuống nền đất méo mó như hai kẻ đang bước ra từ cõi âm.

Bỗng Jack khẽ thở dài, đoạn gãi đầu đầy phiền muộn:

" Ngươi dậy từ bao giờ vậy ? "

" Cũng mới đây thôi ta cũng bất ngờ lắm vì cũng không ngờ mình ngủ lâu vậy đấy "

" Lúc ngủ ngươi có bị gì không ? "

" không lắm cũng giống như lúc ngủ thường ngày thôi ? sao thế ai đi cùng ngươi vẫn chưa dậy à ? "

" ta cũng đang lo chết đi được đây. Em gái ta đi cùng chuyến này… đến giờ vẫn bất tỉnh. Gọi mãi không dậy, chẳng biết bị gì."

Aresene ngó sang, đôi mày khẽ nhíu.

"Ngủ mê man suốt bao lâu rồi?"

"Từ sáng đến giờ. Không sốt, không lạnh, chỉ là cứ ngủ mãi. Mai mà không tỉnh thì ta phải mời người giáo đường, hoặc đem đến trạm xá coi thử bệnh tình cho con bé xem sao ."

Aresene trầm ngâm. Hắn chẳng phải thầy thuốc, cũng không phải kẻ có tài xem bệnh, nhưng cái cảm giác bất an này thì hắn hiểu.Hắn nhếch mép cười nhẹ, vỗ vai Jack một cái:

"Ừm… thôi thì cầu cho sáng mai em ngươi tỉnh lại. Lắm lúc, một giấc ngủ dài cũng chỉ là cách để cơ thể tự chữa lành tâm hồn sao."

" ......"

Jack không nói gì, chỉ nắm chặt cây đuốc, thở ra một hơi dài.

Mà cũng tốt, vì quán trọ đã ngay trước mắt.Aresene vỗ vai Jack một cái, gật đầu ra vẻ trấn an rồi lủi vào lối cửa sau. Cửa mở, gió lạnh luồn vào, cái hành lang cũ mèm vẫn lặng như tờ, chỉ có ánh đèn leo lét phía trước chiếu sáng đủ để thấy đường đi. Không một bóng người.

Cũng phải thôi, giờ này ai còn thức trừ mấy kẻ như hắn, lang thang ngoài đường như một thằng trộm vặt vừa thất bại trong phi vụ lớn nhất đời mình?

Aresene chẹp miệng, lòng tự nhủ tốt nhất nên ngủ sớm, chờ Durcker tỉnh dậy rồi khởi hành luôn cho xong.

Hắn lẳng lặng đẩy cửa vào phòng. Một bóng người vẫn nằm đó trên giường, thân hình bất động, mắt nhắm nghiền. Chỉ có điều…

Không còn tiếng ngáy nữa.

Aresene nhíu mày, đứng nhìn một lúc lâu. Đêm nay yên ắng lạ. Không phải do mình bớt lải nhải trong đầu, mà là thiếu hẳn âm thanh ồn ào nào đó…

Chợt, một giọng trầm khàn vang lên ngay bên tai:

"Aresene."

Hắn giật bắn người, suýt nữa văng cả dép.

Hắn lật đật quay qua, chớp mắt vài cái rồi há hốc mồm:

"Ớ, dậy hồi nào thế hả? Giờ mới nhớ tới người bạn đường này à?"

Durcker – người trước đó còn nằm bất động như cái xác – giờ đã ngồi dậy, tóc tai bù xù, mặt mày bơ phờ y hệt một lão già vừa tỉnh khỏi cơn say dài. Anh day day trán, mắt lờ đờ nhìn hắn, giọng khô khốc:

"Ngươi đi đâu suốt từ nãy giờ?"

Aresene nhếch mép, hất đầu ra cửa, vươn vai một cái rõ dài:

"Đi ăn. Đời mà, ăn uống là chuyện lớn. Ta không ăn, chẳng phải sẽ đói sao?"

Durcker nheo mắt nhìn hắn một hồi, chép miệng, rồi chậm rãi buông từng chữ:

"Ngươi bỏ ta nằm đây, đi lang thang giữa đêm, giờ về còn cười hề hề như thằng trộm trót lọt. Ăn cái quái gì tới giờ mới lết xác về?"

Aresene lật đật giơ tay phân bua, mặt mũi đầy vẻ oan ức:

"Ấy đừng nghĩ oan! Ta chỉ đi kiếm miếng cơm manh áo thôi mà. Mà nói đi cũng phải nói lại, ta thấy ai cũng ngủ yên, chẳng lẽ gọi ngươi dậy đi ăn chung? Thế thì khác gì đánh thức cả một ngôi làng?"

Durcker trừng mắt, vẻ mặt không có vẻ gì là bị thuyết phục.

Họ thu dọn hành lý trong im lặng, chỉ có tiếng sột soạt của vải vóc và da thuộc vang lên giữa căn phòng tĩnh mịch. Đèn dầu trên bàn đã tàn, chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ của vài ngọn nến le lói ngoài hành lang, tạo nên những vệt bóng dài trên sàn gỗ.

Chẳng mấy chốc, mọi thứ đã gọn gàng. Tiền trọ đã được thanh toán trước bởi thương đoàn, chẳng cần bận tâm đến chuyện trả phòng. Họ chỉ việc rời đi, như những kẻ lữ hành vô danh thoáng qua một thị trấn xa lạ, để lại căn phòng trống trải sau lưng.

Men theo lối hành lang hẹp, họ bước nhẹ qua những cánh cửa đóng kín, tránh gây ra bất kỳ tiếng động nào có thể đánh thức những kẻ đang say ngủ. Không gian ngập trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió len qua kẽ cửa sổ cũ kỹ, khẽ lay động những mảnh rèm rách nát.

Cánh cửa sau của quán trọ mở ra, để lộ màn đêm sâu thẳm. Trăng treo cao, ánh sáng bạc trải dài trên con đường lát đá dẫn xuống thị trấn. Xa xa, những ánh đèn le lói từ vài căn nhà còn thức khuya, chập chờn như những đốm sáng cô độc giữa màn tối.

Họ không nói gì, chỉ kéo chặt áo choàng, rồi cùng nhau sải bước xuống con đường vắng lặng, hướng về phía Đại Doanh xa xôi.

Phu sa đã được thuê xong, người gác ngựa nhanh chóng dắt ngựa ra sân. Một con ngựa được Aresene chọn, và cậu cẩn thận đặt nửa hành lý lên yên ngựa. Con ngựa còn lại được trao cho Durcker vì ông sẽ đi cùng với người gác ngựa , với lý do tay ông không thuận tiện để cầm dây cương. Hơn nữa, việc để người gác đêm dẫn đường trong đêm tối này là điều hoàn toàn hợp lý. Với kinh nghiệm lâu năm, người gác đêm có thể điều hướng chính xác qua những con đường tăm tối, giúp cả đoàn đi đúng hướng mà không gặp phải trở ngại.

Với 8 Saule 4 Penny cho bảy cây số đã được thanh toán, cả ba bắt đầu lên đường. Lần này, không một ai nói lời nào. Chỉ có âm thanh nhẹ nhàng của vó ngựa vang lên giữa không gian im lìm, và tiếng gió vỗ về qua những ngọn cây già cỗi. Ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn xung quanh dần dần bị nhấn chìm bởi màn đêm sâu thẳm.

Đi suốt một quãng thời gian dài, bầu trời bắt đầu hé lộ những tia sáng đầu tiên. Rồi, khi mặt trời lên cao, phủ Đại Doanh hiện ra trước mắt họ như một khối đá khổng lồ giữa mênh mông đất trời. Họ đã đến

Bạn đang đọc Vì tôi hãy chết hết đi sáng tác bởi jhjhjhjh

Truyện Vì tôi hãy chết hết đi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi jhjhjhjh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.