Đêm trăng vàng
Vào lúc trăng vàng nhô cao trên bầu trời, giữa thảo nguyên hoang vu phủ đầy sương mù nhàn nhạt, đoàn thương buôn quyết định dừng lại nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi người thì phân phát đồ dùng vật tư ,người thì phân loại việc nấu ăn múc nước con hào gần đây ,toán người thì cố khắc phục lại vật tư lô hàng qua hành trình vừa rồi ,âm thanh cứ huyên náo trả dừng . Tiếng lửa trại tí tách hòa lẫn với tiếng gió rít nhẹ qua những tán cây trơ trọi, tạo nên một bản nhạc đêm tĩnh lặng và có phần quỷ dị.
" Cậu chủ thân thủ cậu vẫn còn ổn chứ ? "
Một tiếng vong lại của Durcker thế mà khiến cậu vọng lại từ mê sang khi cứ nhìn chăm chăm hướng nơi đống lửa
" à ừ tay chân còn chút tê dại nhưng có lẽ nó sẽ bình ổn lại thôi không quan ngại gì mấy đâu "
Một khắc nửa sẽ ổn thôi anh không cần phải thật tình , cậu cũng là hà khắc còn quá may mắn khi còn có thể ngồi đây mà có thể ngồi úng dung nhìn như chết thế này .Nhìn lại nơi trên cao anh thấy thân ảnh Durcker tiều tụy khổ sợ chả kém gì anh nhưng ông vẫn chỉnh tề nhất có thể , một bên cách tay trái còn phải bó cây vì cứu anh mà gãy một bên tay trái qua sự việc bị ngã xe kéo từ đồi xuống
" Đây là thuốc của cậu ,nó mới được bắc xuống còn chút hơi nóng mong cậu để nguội chút đã "
" à được đưa tôi đi "
Cầm lấy chiếc bát phần nào cũng kĩ nhưng lại được chất lỏng đen nâu kì dị hòa lẫn trong sắc của trời và ngọn lửa tạo thêm cho anh loại tình huống gựng người khó tả ,khi nhận lấy chiếc bát như nét nẽ đấy anh cảm nhận được phần ấm dưới bề mặt ngoài bát cùng hương vị hòa lần trong gió khó lòng sánh bằng đâu đó đôi long mày anh cũng đã nháy nháy không ít lần rồi
" thật xin lỗi ngài ,chỉ vì ý niệm của tôi mà để ngài chịu khổ suốt cả đoạn đường rồi tôi không biết nên dùng cái mạng mình đã trả lỗi cho ngài kiểu gì "
Nhìn ra đâu đó vẻ mặt ủy khuất của Durcker anh đặt bát thuốc xuống nhìn xa săm ngoài kia không bóng người trong đêm tôi đó trầm tư
" haiza anh chịu khổ cái gì , cũng là ý định của tôi mong muốn về sớm ham rẻ mà thành thôi ,anh không cần phải câu nệ làm gì bất quá anh mà không cứu tôi ra khỏi đống hàng và xe đầy cẩy lên người tôi e cái mạng này còn chả thề trở về đến quê nhà nửa huống chi là ôm lỗi lẫn nhau cũng là về nhà tôi cũng là một người đàn ông của Cao Lăng chút ủy khuất này không vấn đề gì đâu ,thế nên đây là yêu cầu của tôi hay chỉnh đốn lại tinh thần và thể xác của anh cho hết mùa lễ hội Misaklvo Sen cho tôi đừng để tôi thấy cái vẻ mặt ôm lỗi đó của anh Durcker "
" Tôi đã hiểu thưa cậu tôi sẽ làm theo "
"Vậy thì tốt anh lui xuống đi khi nào cần việc tôi sẽ gọi ,hôm nay tôi không có tâm trạng để ăn uống nên tối nay không ăn gì đâu "
" Tôi đã hiểu rồi ạ vậy mong cậu chủ cứ thư giãn "
Anh không quay đầu về phía Durcker chỉ có thể loan thoáng mà tựa hồ mà nghe tiếng bước chân rời đi của ông ấy từ sau lưng .Anh ghét nhất là đối nhân và sự thế vì suy cho cùng anh không có loại bản lĩnh đó như cha và ông nội của anh nếu không có em trai của anh là Jame chịu trách nhiệm về quản lý điền trang và trở thành người kế vị tiếp theo của đất Đại Doanh và sự ủng hộ của cha và mẹ có lẽ anh sẽ đem mình một đời hối tiếc đến chết khi xuống mộ
Arsene lặng lẽ cứ nhìn nơi phương xa một cách đắm đuôi không rõ vì điều gì từ lúc bị xe hàng và các kiện hàng trong đó bị đè lên bất quả cũng đã liên lụy không ít tới vết thương lúc còn bị ngã sông Senn lần đó khiến nó lần nửa nứt nẽ may không để lại hậu quả đáng nghiệm trọng gì chỉ là từ đây trở về tới nhà anh sẽ phải đi tái khám lần nửa ,cơn gió từ màn đêm thổi mạnh qua một bên phía tai không thể không nói nó rất lạnh lẽo
" Đúng là phá gia mà "
Anh nhìn thấy chén thuốc đặt bên cạnh đã lạnh đấy đôi phần liền mạnh mẽ mà dốc hết một lượt mà uống xuống vâng kể cả khi uống mùi vị vẫn đôi phần rất kinh tởm không nói đến muốn đạp chén thuốc đi kể từ ngụm đầu tiên rồi nhưng vẫn là uông hết hậu vị để lại là sự đắng chát và hâm hỉ trong cuốn họng của anh
Anh cười khinh rồi rút ra từ trong người một cuộn giấy da, đặt bút viết thư trong ánh lửa le lói. Những con chữ cứ thế trải dài, dòng mực đen như hòa vào bóng tối, mang theo suy nghĩ dằng dặc về chuyến hành trình.
-Thật lấy làm vui mừng vì còn có thể giữa được cái mạng nhỏ nhoi này để viết thư cho cậu .Tôi đây vừa trải qua một chuyến hành trình “đáng nhớ” đến mức chẳng biết nên khóc hay cười. Nếu cậu còn nhớ, đoạn đường vượt dốc tại đồi Gió Quân vừa qua vốn đã chẳng lấy gì làm dễ dàng, nhưng nào ngờ,cả lên dốc và xuống dốc tại đèo nói gần thung lũng Sấm Ngâm tại đất Cử Nguyên Văn lần này lại chẳng kém phần… "kịch tính".
Tình hình thì thế này: cả đoàn chúng tôi, người thì lết, kẻ thì quỵ, chẳng khác gì một toán lính bại trận. Có một vài tay trong đội ngã gãy chân – ừ thì, chẳng thể trách được, đường trơn như mặt kính, lại thêm chiếc xe hàng nặng trịch cứ hăm hở kéo người xuống dốc. Đấy là chưa kể, chuột rút cứ như thể bệnh dịch lan truyền, ai ai cũng ít nhất một lần ôm lấy chân mà rên rỉ. Nhưng phải công nhận, đoàn chúng tôi bền chí lắm, vẫn lết được tới chân đèo, dù có người suýt khóc vì đau dùm họ.
Về phần hàng hóa, ôi thôi, thiệt hại chẳng hề nhỏ. Hai chiếc xe nặng nhất, hàng hóa trên đó đều bị đổ bẹp hoặc trượt đi mất một phần. Nhìn cảnh ấy, tôi chỉ biết cười trừ – cười để quên đi sự thật rằng mình vừa khóc dùm họ mất cả khối tài sản. Nhưng may thay, không ai bị thương nặng đến mức không thể đi tiếp, và quan trọng hơn, tất cả đều còn sống sót. Xét theo một cách nào đó, tôi nghĩ chúng tôi vẫn nên cảm tạ đức mẹ vì đã không để xảy ra tai họa lớn hơn.
Sau khi xuống đèo, cả đoàn cắm trại ven đường, dựng lều tạm nghỉ qua đêm. Đèn dầu le lói giữa màn đêm, ai nấy đều mệt rã rời, nhưng vẫn không quên chia sẻ vài câu chuyện hài hước để xoa dịu tinh thần. Tôi ngồi cạnh đống lửa, nhìn lại con đường vừa đi qua mà nghĩ: nếu còn phải trải qua thêm một đèo nữa, tôi e mình sẽ hóa thành tượng đá ngay tại chỗ.
Ngày mai, đoàn sẽ tiếp tục tiến về thành đô tại Cao Lăng . Thành thực mà nói, tôi chẳng mấy háo hức về những gì đang chờ đợi phía trước. Nhưng thôi, hành trình đã bắt đầu, không thể dừng lại được
....................
Viết được một chút cậu gác lại hết vào trong người và thở dài một cách liên tục về những chuyện vừa xảy ra trước đóng lửa trại .Và có một điều trước mắt khiến cậu đâm nặng lòng mình rất nhiều chỉ sau việc hành xác xuống đồi đó là trăng vàng đã lên rồi có nghĩa rằng điềm đen đã phát động chả trách hôm nay gió buồn còn chả yên phận
Ngước nhìn lên trên đêm trăng sáng vàng nhạt của mặt trăng, ánh trăng ở điểm này dường như không thể soi rõ mọi vật, để lại bóng tối lờ mờ, như thể bị che phủ bởi màn sương mỏng.Tiếng gió thổi qua đây có âm sắc lạ kỳ, tựa tiếng khóc hoặc tiếng cười gằn .Trãi qua đêm kinh dĩ thế này Aresene là tài nào không thể chợp mắt được đành phải thức nguyên đêm để canh chừng giấc nghỉ ngơi cho đám người Lynju còn mình thì sẽ thầm lặng xem xét điềm xui mình đêm nay
- Kể ra thì từ hôm nay cũng chả ít chuyện mình có thể thấy qua rồi
Dây cương bị chuột gặm: Khi dừng chân nghỉ ở lều trại, sáng dậy thấy dây cương đã bị lũ chuột gặm đứt sạch, khiến cả đoàn phải tốn công sửa chữa hoặc tìm dây thay thế.
Đá lăn từ trên đồi xuống: Một tảng đá nhỏ từ đâu lăn xuống đường đúng lúc xe hàng đang đi qua, làm xe trượt ra khỏi lối đi, gây ra một phen hú vía.
Ngựa bị giật mình bởi bóng cây: Một bóng cây đung đưa trong gió khiến con ngựa dẫn đầu tưởng là dã thú, hoảng hốt chạy loạn, làm cả đoàn suýt đổ.
Người bị tổ kiến lửa cắn: Một thành viên trong nhóm vô tình đặt chân lên tổ kiến lửa lúc dựng trại, gây ra cảnh nhảy nhót tán loạn giữa đêm.
Xe hàng đổ vì một cái hố nhỏ: Một bánh xe bất ngờ mắc vào hố do chuột đồng đào trên đường, làm xe hàng lật nghiêng, hàng hóa rơi vãi.
Lều sập giữa đêm vì cọc bị rút ra: Một cọc lều bất ngờ bị rút ra vì ai đó vô tình đá phải, làm cả lều đổ ụp lên người đang ngủ bên trong.
Bị chim tấn công: Một con chim lớn lao xuống định "trộm" thức ăn, gây náo loạn cả đoàn trong phút chốc.
Dây thừng buộc hàng bị mục: Dây thừng buộc hàng không đủ chắc, làm một số hàng hóa rơi xuống đường, phải mất công nhặt nhạnh.
Chà tới đức mẹ có nghĩ tới mấy việc như này không nhỉ tò mò thật đấy ,nhưng mà nghĩ kĩ lại trừ việc mình bị rẽ vết thương và chật chân khi kéo xe hàng xuống ra thì đã số các điềm xui điều xảy ra từ những người xung quanh của đoàn điều này là ý gì đây ? lần sau về tới Thánh Mẫu phải nói lại với phu nhân Sally
" hahaha....hmmm ? "
Mặt trăng vàng vọt treo lơ lửng trên bầu trời thảo nguyên, vằng vặc như một con mắt cổ xưa đang dõi theo thế gian. Không rõ bao lâu đã trôi qua, khi ngước mắt lên, anh mới phát hiện ra điều lạ lùng. Trại vốn đầy tiếng người trò chuyện, tiếng động vật cựa quậy giờ đây hoàn toàn im bặt.
Ánh mắt anh quét qua từng bóng dáng quanh lửa trại. Những người đồng hành – thương nhân, lính hộ tống, thậm chí cả gã phu khuân vác hay than vãn – tất cả đều nằm ngủ mê man, không một chút động tĩnh. Ngay cả đàn ngựa, những con chó giữ trại cũng nằm im, lồng ngực phập phồng đều đều như thể bị ru vào một giấc ngủ sâu bất thường.
Sương đêm bỗng trở nên dày đặc hơn, len lỏi giữa các bóng người đang ngủ say, tạo nên một cảm giác siết chặt, bức bối khó tả. Arsene nhíu mày, tay vô thức siết chặt cây bút lông trên tay. Một linh cảm mơ hồ bò dọc sống lưng anh, như thể có một đôi mắt nào đó đang nhìn anh chằm chằm từ phía sau màn sương. Arsene khẽ nhíu mày, cất cây bút và cuộn giấy da dê lại bỏ vào túi áo trong , cảm giác một thứ gì đó mơ hồ, vô hình, đang len lỏi qua khe hở của bầu không khí.
Sương mỗi lúc một dày hơn, uốn lượn quanh những thân người ngủ say như một tấm màn lụa trắng muốt, che đi ranh giới giữa thực và ảo. Cảm giác này... có gì đó không đúng.
Nhưng kỳ lạ thay, chỉ có mình anh còn thức. Anh lại xe gỗ phía sau anh ,Lynju còn đang nằm dài ở đó đặp chăn thoải mái mà ngủ ngon giữa không khí có phần cổ quái này
" Lynju Lynju Lynju...này mau dậy đi LynJu ?? "
Gọi lớn ,lắc lung người của Lynju hoàn toàn không có chút gì là động đậy hay là có chút gì phản ứng lại lời nói của anh chỉ là nhưng đoạn thở đều từng hơi rồi lại từng hơi như đã say trong giấc nòng vậy
- Không đúng gì đúng là hậu sự là rất mệt nhưng tới cái độ như thế này không phải là quá kì quái rồi chứ
Cảm nhận được loại chuyện không ổn cậu bỏ qua Lynju nằm mộng mĩ trở lại với hành lí của mình mà lục tung để rồi tìm được chiếc huy chương bằng bặc của hiến hội theo đó anh lấy ra từ trong góc vali ấy là túi bọc anh cất kĩ vào trong người
- Haiza biết thế mang nhiều hơn rồi
Đồng thời lấy ra con dao ngắn trong va li ấy để nơi người anh nốt .Xong hết thảy anh mới chịu ra ngoài khỏi cổ xe đẩy và đi một vòng quang khu vực của thương đoàn kiểm tra
Arsene đứng dậy, gió đêm khẽ luồn qua lớp áo choàng khiến anh bất giác rùng mình. Cảm giác quái lạ càng lúc càng nặng nề như có một bàn tay vô hình đang siết chặt bầu không khí.
Anh bước qua những thân người nằm la liệt dưới ánh trăng, những gương mặt lặng lẽ đắm chìm trong giấc ngủ sâu như thể vừa bị một thứ gì đó cướp mất linh hồn. Một người đàn ông vẫn còn ôm khư khư bọc hàng trong tay, đầu dựa vào thân xe, hơi thở đều đặn như kẻ say ngủ. Một tên lính gác đổ gục ngay trên thanh kiếm của mình, hai mắt nhắm nghiền, tấm áo choàng phủ xuống như một tấm vải liệm.
Arsene cúi xuống, khẽ lay vai gã. Không có phản ứng.
Anh thử mạnh tay hơn, thậm chí tát nhẹ vào má gã, nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi. Đến cả hơi thở cũng không hề xao động dù chỉ một chút. Không phải ngủ say… mà là một sự bất tỉnh tuyệt đối.Hắn bước chậm qua từng thân thể bất động, đôi ủng dẫm lên nền đất khô khốc, cảm giác như đang đi giữa một bãi tha ma. Người nằm la liệt, có kẻ còn vịn chặt tay vào bánh xe, như thể gục xuống ngay khoảnh khắc đang cố trèo lên. Một gã khuân vác ngã sõng soài, tay còn nắm chặt dây cương, con ngựa bên cạnh cũng đã gục đầu xuống, hơi thở phả ra chầm chậm như một cơn ngủ sâu không đáy.
Cả đoàn thương buôn rơi vào tình trạng tương tự—từ những kẻ khuân vác vạm vỡ cho đến mấy cậu bé phụ việc, tất cả đều nằm im, như thể thời gian đã ngưng đọng lại chỉ riêng với họ. Đám ngựa cũng vậy, đứng yên như những pho tượng, đầu cúi xuống, bờm xõa rũ rượi, không hề có lấy một cử động nào dù nhỏ nhất. Cả bầy chó vốn dĩ phải sủa inh ỏi mỗi khi có kẻ lạ bén mảng cũng im bặt, chỉ còn những tiếng thở nhẹ nhàng, trầm lắng hòa vào bầu không khí u ám.
Dù lặng lẽ đến đâu, cả một đoàn người, thú, xe cộ đồng loạt bất tỉnh vẫn tạo ra một khung cảnh quá sức quỷ dị.
Trong lòng Arsene dâng lên một dự cảm chẳng lành, bàn tay bất giác siết chặt lại khi tiến về phía một bóng người quen thuộc—Durcker. Anh ta ngồi bệt dưới đất, lưng dựa vào một chiếc thùng hàng, hai mắt nhắm nghiền. Cơ thể bất động đến mức có cảm giác như linh hồn đã rời đi từ lâu.
“Durcker.” Arsene gọi khẽ, không có hồi đáp.
Anh quỳ xuống, đặt tay lên vai gã, lay mạnh. Vẫn không có phản ứng.
Khóe miệng Arsene giật nhẹ một cái. Cảm giác lạnh lẽo bò dọc theo sống lưng.
“Durcker!”
Lần này, anh gần như hét lên, bàn tay siết chặt lấy cánh tay người bạn đồng hành, lay mạnh đến mức cả cơ thể gã cũng lắc lư theo. Nhưng không, vẫn vậy—vẫn cái nhịp thở đều đặn đáng sợ, vẫn gương mặt chìm trong một giấc ngủ sâu không mộng mị.
Hít sâu một hơi, Arsene lướt mắt nhìn xung quanh rồi dồn sức kéo Durcker dậy, đặt anh ta dựa vào một chiếc xe kéo gần đó. Cảm giác bất lực tràn qua tâm trí—như thể chính anh cũng sắp bị nhấn chìm trong cơn mê muội kỳ dị này.
Một làn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo một âm thanh khe khẽ, mỏng manh như hơi thở. Arsene đã nghe được anh cũng bất giắc run người nỗi mẫn khắp toàn thân
- Chả lẽ có người tĩnh ??!
Anh dỏng tai lên nghe kĩ lần nửa ,dỏng tai lắng nghe—là tiếng cười. Một tiếng cười con trẻ, ngắt quãng, rời rạc, tựa như vọng ra từ một nơi rất xa, và lần này … ngay phía sau lưng anh
".....!!? "
Anh bất giác quay người ra sau mà coi nhưng huống hồ lại là không một bóng hình trẻ còn nào xuất hiện ngay sau anh cả hoàn toàn là không có bóng người
- Gì vậy rõ ngay sau mình mà ???
Một vùng bất giác nhiệm lạnh và đóng cứng trái tim anh một nháng ,tâm trí anh đã bị triệt để làm cho sợ hãi rồi .Hơi thở của hắn bỗng trở nên dồn dập. Một sự im lặng đáng sợ bủa vây, không một tiếng gió, không cả tiếng côn trùng. Chỉ còn lại sự vắng lặng, tĩnh mịch đến mức nghe được nhịp tim chính mình.
Và rồi, giữa sự yên ắng rợn người ấy—
— Và lại một lần nửa một tiếng cười trẻ con vang lên từ xa.
Mỏng manh. Nhẹ bẫng.
Nhưng rõ ràng đến kinh hoàng. Lấy từ trong người ra chiếc huy chương bạc, hắn siết chặt nó trong tay. Một bên tay đặt sát chuôi dao, sự lạnh lẽo của thép giúp tâm trí không trượt vào những hoảng loạn vô nghĩa.
“Đùa à…”
Hắn lầm bầm, mắt đảo qua khung cảnh xung quanh. Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy một đứa trẻ thực sự có mặt ở đây.
Nhưng rồi, tiếng cười biến mất.
Thay vào đó, một bài đồng ca vang lên.
Những âm thanh nhỏ, rời rạc, giống như những lời thì thầm giữa đêm, nhưng khi hòa vào nhau, chúng trở thành một giai điệu u ám, ma mị, như thể từng đứa trẻ đang cùng nhau hát lên từ một thế giới khác:
"Hạt giống vùi sâu dưới đất,
Rễ ngoằn ngoèo uống máu xương,
Trăng mờ gọi kẻ lang thang,
Mẹ về cùng bóng đêm."
"Trăng tròn treo trên cổ thụ,
Bé con ngủ vùi bên nấm mộ,
Mẹ đi xa, không về nữa,
Chờ con dưới hố sâu."
Mỗi câu hát ngân lên, bóng tối như càng dày hơn, ép sát lấy hắn.
Aresene siết chặt huy chương, hít một hơi dài. Hắn bước từng bước chậm rãi, thận trọng nhìn quanh. Không có đứa trẻ nào. Không một hình bóng nào hiện ra. Nhưng những giọng hát vẫn cứ cất lên, vang vọng từ tứ phía, như thể được cất ra từ chính màn đêm.
Hắn lùi dần khỏi khu trại. Bỏ lại những cỗ xe, những con ngựa bất động, những người bạn đồng hành còn đang chìm sâu trong giấc ngủ .Hắn biết thời khắc điềm đen tới đồng nghĩ nó chỉ có thể phát sinh trên người mình hắn mà thôi ,hắn không dám bảo đạm nhưng thứ hắn nghĩ ngay trước mắt chính là chạy khỏi chổ này để cố gắng phát sinh chờ cho tới trời sáng chắc chắn hắn sẽ an toàn .
Hắn không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ biết rằng tiếng cười của lũ trẻ đã im bặt, những câu đồng ca rợn người cũng đã chìm vào bóng tối. Mọi thứ yên ắng một cách bất thường, và giữa màn đêm, hắn nhận ra trái tim mình cũng đang dần thả lỏng.
Hắn đứng lại giữa khu rừng, hơi thở nặng nề. Từ trong người, hắn lấy ra một túi vải nhỏ, mở nút thắt, rồi rắc một ít bột vào không khí.
Bột phấn lấp lánh, phát ra ánh sáng mờ ảo như những mảnh sao vụn rơi giữa cánh rừng tối. Chúng không rơi thẳng xuống đất, mà trôi lơ lửng, nhảy múa theo những dòng khí vô hình. Đôi khi, chúng tụ lại thành một hình thù kỳ quái rồi tan biến, như thể có thứ gì đó đang tồn tại giữa không gian này, dù mắt thường chẳng thể thấy.
Loại bột này không phải thứ ai cũng có thể dễ dàng sở hữu. Nó được tạo ra từ mạt da của phân hoa Hoạt Phỉ, trộn với hỗn hợp liceropet—một chất dùng trong các nghi lễ thanh tẩy tại giáo đường. Với những người theo tín ngưỡng, nó giúp làm dịu tâm trí, xoa dịu linh hồn. Nhưng trong lĩnh vực thông linh, nó có một công dụng hoàn toàn khác: xác định sự hiện diện của những thực thể vô hình.
Dưới tác dụng của không khí, các hạt bột dường như bắt đầu chuyển động theo những quỹ đạo kỳ lạ, chúng không đơn giản là rơi xuống đất mà vẽ ra những đường xoáy nhẹ, lượn lờ như những hạt bụi trong không gian. Theo lý thuyết của hắn, các hạt này tương tác với tần số dao động hổn loạn của các sinh vật linh thể, những sinh vật không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, nhưng lại hiện hữu trong không gian. Những sinh vật này chỉ tồn tại trong một tần sóng đặc biệt, mà mắt thường và các giác quan không thể nhận ra.
Dù không thể cảm nhận trực tiếp, bột mạt da này sẽ giúp hắn nhận ra những biến đổi trong trường năng lượng xung quanh—đặc biệt là nơi các sinh vật linh thể hoạt động. Và đúng như hắn mong đợi, giữa không gian tối tăm này, bột không rơi xuống đất theo cách thông thường. Thay vào đó, chúng trôi dạt về một vùng không gian mà mắt hắn không thể nhìn thấy rõ, nơi đó không có gì ngoài một cảm giác tĩnh lặng chết chóc, như thể đang có thứ gì đó quan sát hắn.
Cảm giác này, giống như một tần sóng không thể nhận ra, nhưng đã kích hoạt được cảm nhận vô hình trong không gian. Các hạt bột vẫn bay lơ lửng, tạo thành những vòng xoáy kỳ quái, như một dấu hiệu cảnh báo. Chắc chắn có thứ gì đó không bình thường.
Aresene bước tiếp, lòng đầy bất an. Mỗi bước đi trong khu rừng đều nặng trĩu, như thể từng nhịp đập trong lồng ngực hắn là một tiếng gọi xa xăm của sự chết chóc. Dù hắn có bột mạt da trong tay, dù hắn đã gieo nó ra không gian xung quanh để tìm kiếm sự an toàn, nhưng cảm giác an lành vẫn lẩn tránh hắn. Cảm giác lạnh lẽo và không gian đen tối khiến tâm trí hắn cứ mãi rối bời, và trái tim hắn không ngừng đập loạn xạ, như thể đang bị bóp nghẹt bởi một thế lực vô hình nào đó.
Mỗi khắc trôi qua, hắn lại phải rắc thêm một ít bột mạt da ra không gian xung quanh. Những hạt bột ánh lên ánh sáng nhàn nhạt, như những vì sao tàn lụi trong một đêm tối đen không thể thấy đường ra. Mặc dù bột mạt da có thể cảm nhận được những dao động nhỏ, những sinh vật vô hình trong khu rừng, nhưng nó không thể xua đi nỗi sợ hãi đang bủa vây hắn. Cứ mỗi lần hắn nhìn lại xung quanh, cảm giác như có thứ gì đó đang theo dõi hắn từ trong bóng tối, từ phía sau những tán lá dày đặc.
Hắn không thể dừng lại. Mỗi bước đi trong khu rừng này như một cuộc chạy trốn vô hình, không có mục tiêu, không có nơi đến. Mặc dù bột mạt da giúp hắn nhận diện những dấu vết của sự sống, nhưng sự im lặng đáng sợ đó, sự tĩnh lặng ngột ngạt như thể khu rừng này đang bị chiếm đoạt bởi một thế lực nào đó khiến hắn không thể thở nổi. Mỗi lần hắn dừng lại để kiểm tra xung quanh, những ánh sáng le lói của bột mạt da phản chiếu trong mắt hắn lại khiến hắn càng thêm lo sợ, như thể có thứ gì đó chực chờ nuốt chửng hắn vào bóng tối.
Tim hắn đập mạnh, như muốn vỡ tung ra. Không phải vì bột mạt da không có tác dụng, mà vì hắn không thể xua đi được cảm giác lạc lõng và mơ hồ đang bao trùm mọi thứ xung quanh. Hắn không biết mình đang chạy trốn gì, cũng không biết mục tiêu cuối cùng của hắn là gì, chỉ biết rằng, trong cái im lặng chết chóc này, hắn là người duy nhất còn thức, còn cảm nhận được sự sống đang rời bỏ khu rừng này từng chút một.
Cứ mỗi một bước đi, hắn lại càng thêm kiệt sức, và nỗi lo sợ của hắn cứ thế chồng chất, như thể một vòng xoáy vô hình đang cuốn hắn vào.
Aresene đứng bất động giữa khu rừng âm u, cảm giác như bị bao trùm bởi một màn sương vô hình. Bột mạt da trong tay hắn đã cạn kiệt, ánh sáng lập lòe của nó không còn nữa, để lại xung quanh chỉ là bóng tối đặc quánh cùng sự im lặng nặng nề. Dù đã dùng đến thứ bột thiêng của Hoạt Phỉ, nhưng cơn sợ hãi vẫn đeo bám hắn, chẳng thể nào xua tan. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, nhưng bầu không chẳng hề biến đổi, như thể thời gian đã ngừng trôi.
Đúng lúc đó, giữa màn đêm mịt mờ, Aresene thoáng thấy một đốm sáng nhỏ dao động phía xa. Ngọn lửa từ chiếc tay đèn leo lét chiếu xuống mặt đất, kéo dài bóng hai người lạ mặt đang tiến lại gần. Họ khoác lên mình những bộ đào bào truyền thống trong các dịp lễ cưới , thêu viền tinh xảo, dấu hiệu rõ ràng của phù rể đang chờ đoàn chú rể tới. Đó là một cậu trai trẻ cùng đứa bé trai đi theo
Họ dừng bước trước mặt hắn, ánh mắt thận trọng nhưng không hề mang địch ý. Một người cất giọng trước, hơi khàn do đi đường dài:
"Ngươi là ai? Sao lại lẻ loi giữa khu rừng này? "
Aresene không đáp ngay. Hắn còn đang cố xác định xem họ có giống như những thứ quái dị mà hắn đã gặp trước đó hay không. Nhưng không—dáng vẻ và khí tức của họ hoàn toàn bình thường. Sau một thoáng ngập ngừng, hắn chậm rãi trả lời: "Ta là người trong đoàn hộ tống có chút việc nên bị cuốn tới đây "
Hai người nọ đưa mắt nhìn nhau. Một người gật đầu như thể đã nghe qua chuyện này từ trước:
" thì ra đoàn của ngươi chắc là đoàn rể sắp đến làng rồi. Chúng ta là phù rể, được cử ra đón các ngươi.'
Aresene khẽ cau mày. Đón rể? Hắn chẳng quan tâm lắm đến hôn lễ này, điều hắn quan tâm là tình trạng bất thường của đoàn.
" không có lẽ cậu lầm rồi tôi chỉ là người trong đoàn thương buôn thôi đoàn đường của chúng tôi không có dừng lại ở ngôi làng nào cả "
" vậy chú không liên quan đến chú rể "
Cậu bé trẻ cất lên tiếng nói non nớt khi nhìn xuống cậu
" Nhóc có thể hiểu như vậy cũng được "
" vậy có chuyện gì mà có mình anh phiêu bạt ở đây thôi vậy ? "
" trong đoàn tôi có nhóm ngủ mê man. Không ai tỉnh dậy cả. Cả chó, cả ngựa, mọi thứ đều chìm vào giấc ngủ như thể bị ai đó cướp mất ý thức. "
" mất ý thức á "
Cậu bé hồn nhiên mà đứng bên cạnh mà lắng nghe
"..... "
Hắn thấy hai anh em đó cứ nhìn nhau một hồi rồi lại quay qua anh
" xin hỏi làng hai anh em cậu có gần đây không ? "
Hắn cố nặn một khuôn mặt thoải mái nhất có thể vì suy cho cùng đây cũng là công rơm cậu có thể chạm tới được rồi
" có tầm 2 dặm đi bộ qua rừng thôi anh đi được không ?"
Nghe vậy hắn cũng chật vui mừng đôi chút vì gần như hắn cũng có thể yên tâm được phần nào việc không bị những linh thể đeo bám phía sau ,vì suy cho cùng nếu ta đi theo nhóm đông người trường hợp bị các thực thể hữu hình đeo bán phía sau là vô cùng thấp đằng này là những người bản địa ở đây nửa nên trái tim cậu gần như thả lỏng đi phần nào được thả lỏng đi đôi chút
" được tôi được à có thể cho tôi hỏi tiếp được không liệu tôi có thể mời lăng băm hoặc lang y của làng các cậu tới coi tình hình trong nhóm của tôi "
Hai người nọ nhìn nhau, rồi một người gật đầu: "Có. Nếu muốn, ngươi cứ đi theo bọn ta. Trưởng làng sẽ quyết định có cử người xuống hay không."
" hai người có thể chỉ đường cho tôi được không ? "
" Được đi theo đi "
" Chú đi theo nhé ,cận thận khéo lại bị trượt chân đấy"
Dù chưa thể hoàn toàn tin tưởng hai người này, nhưng Aresene biết mình không còn lựa chọn nào khác. Hắn lặng lẽ bước theo họ, ánh sáng từ tay đèn phía trước soi rọi con đường nhỏ dẫn về ngôi làng xa lạ của hai người nọ phía trước.
Anh đi đường cũng với hai người phụ rể này là một đoạn họ chả nói gì cũng chả quay xuống nhìn anh đi vật vả ra sao cứ đi rồi cứ đi bình thãn giữa màn đêm của khu rừng đấy ,anh trắng có lẽ đã bị mây đen che phủ vì gần như không một gợn ánh sáng nào xuất hiện ở đây cả ,nhưng hắn sẽ sống sót vì suy cho cùng phu nhân Sally sẽ đảm bảo về số mệnh đấy cho anh
" quan hài à không biết nên xưng hô tên với hai nhóc kiểu gì nhỉ ?"
Anh thấy không khí cũng có phần lạnh đi không ít rồi ,nhưng tuyệt nhiên hai đứa trẻ trước mặt anh thì cứ để bóng dáng mà đi nửa ,anh còn nghe đứa nhỏ đi bên cảnh còn ngâm hát một cách rất ngọt ngào
" Gọi ta Lệ "
Giọng của đứa lớn nhất cầm đền trả lời nhưng là không quay mặt mà nhìn
" Gọi ta Linh "
Đứa nhỏ đi bên cạnh nói phụ họa
Lệ ,Linh có thể nói đây không phải là người chủ yêu ở đất thành đô mà có thể là người Man Di nhập tịch vào bằng chứng cho cái tên của chúng cũng là rất dễ hiểu .Nhưng anh nghe nói là tranh chấp lãnh thổ nên người theo tộc Man Di là gần như rất ít thế hệ sau này do hậu quả của chiến tranh dành lãnh thổ nhưng anh chả biết nên coi là may hay xui trong tình hình hiện tại nửa vì anh còn nghe nói rằng qua sự việc lần đó mà thế hệ người Man Di là rất có ác cảm với người như anh theo cách gọi của họ là người Đông Tạng nhưng đa số chỉ là những lời truyền miệng của các lữu hành khi đi qua vùng đất mà các ông tổ để lại khi bao vệ lãnh thổ
" hôm nay thời lành tháng giêng của nhà nào mà rướt dâu trể vậy mấy nhóc "
" có nói chú cũng chả biết đâu nhưng nhà rể lần này được ăn quả mỏng lắm đó "
" hả ? "
Cậu nhóc bên cạnh nói nhưng vẫn là không thèm quay xuống nhìn anh ,nhưng những câu nói đó của thằng nhóc Linh cũng khiến anh không kém phần khó hiểu rồi
" ý là lần nhà rể của tui này kiểm được một thê tử trăm hợp lắm ,nghe nói nhà đó phức lắm đấy "
Đứa lớn tên Lệ bên cảnh giải thích
" à ra vậy ,mà bình thường mấy kiểu địa phương các nhóc là hay cưới buổi sáng mà nhỉ sau lại cử tối rồi vậy "
" ơ không phải mấy Đông Tạng các chú cũng cưới theo kiểu này mà "
Thằng nhóc nhỏ Linh nói
" hả?!! à cũng là có nhưng bọn chú sẽ làm phong tục kiểu ấy theo cả ngày "
Anh chưa kịp nêu ra danh phân thì đã bị nhóc nhỏ tên Linh nhìn ra được thân phân
" hả thích ghê vậy là các chú sẽ được ăn nhiều kẹo coi pháo nổ thích ghê "
Thằng nhóc Linh tỏa ra giọng ngượng mộ nhưng vẫn là tuyệt nhiên không thêm liếc mắt nhìn xuống
" ừa nhóc nói cũng đúng nhưng cũng khá phiền khi phải bày đủ thứ lắm "
Anh thấy hai tay mình cũng đã nắm rất chặt một bên tay trái đã nắm huy hiệu rất chặt đâu đó hắn có cảm giác rằng mình sẽ làm tụi mất chiếc huy hiệu bạc do mồ hôi tay mất ,một bên tay phải của anh là chiếc túi để bột mạt da đã hết vẫn siếc chặt chả buông ,anh thấy thế tự hỏi nhiều lắm nhưng cũng thôi nghĩ ngợi thả lỏng tay ra bỏ lại chiếc huy hiệu bằng bạc đấy trong túi áo mình tay kia thì dùng miếng vãi túi lau mô hôi tay hai bên
Khi lau xong hắn tính cất lại dẽ lau tay tiện lợi ấy lại vào túi quần nhưng nhìn qua lượt chúng còn sót lại đâu đó chút mạt da bên ngoài túi và cả trong ,anh phủi phủi mạnh qua một bên
Một lượng nhỏ còn lại bụi mạt da bay ra khỏi túi như củ chúng vẫn toán loạn ngoài không khí không theo chuyện động cơ học nào.....nhưng đột nhiên lần này chúng lại tụ nhanh chóng về một điểm mà rơi xuống nền đất một cách vô tình
Thế này đại biểu cho điều gì .......vâng hắn đã gặp quỷ rồi !
Vậy tại sao chúng không lập tức tấn công hay tra tấn hắn tiếp đi mà lại hiện diện ngay gần đây câu trả lời chỉ có thể nằm ngay trước mặt hắn rồi
" .......? "
Mặt hắn bắt đầu co cắp lại người hắn lại bắt đầu nổi da gà lên vì không khi lạnh đập vào người hắn ,nhưng hắn vẫn cố nhìn sợ lại nhất có thể bàn tay cầm túi bụi mạt da đắp lên mũi hắn hít lấy hít để loại vấn trấn an linh hồn hắn và cố nhìn lại mọi thứ
- nếu bột mạt da có phản ứng chỉ có thể nói là thứ chết tiệt ấy ngay gần đây rồi ,bĩnh tĩnh bình tĩnh ,bình tĩnh lại cho tao ,phu nhân Sally từng nói qua rồi linh thể chính là không thể tiếp xúc ,không thể nhìn thấy cũng chả thể nào chạm vào vậy trước mắt mình chính là người trần da thịt có thể nói chuyện bình thường ,đúng rồi người bình thường chưa được ban phước bởi nữ thần chính là chính là mắt trần không thể thấy cũng là chả cảm nhận được notrinon hay tần số dao động nên bọn hắn mới có thể nói là đi đướng bình thường ở đây........không không may nói tùm lum gì thế hả thằng chó này bĩnh tĩnh lại đi nào hít sâu vào ....mày phải hít sâu vào đi theo họ xuống làng chắc chắn mình sẽ an toàn
Hắn nhìn lại hai người phù rể trước mặt, rồi quyết định kể lại những âm thanh mà hắn đã nghe thấy—tiếng cười trẻ con vang vọng giữa rừng, những câu đồng ca kỳ dị vọng lại từ nơi không thể xác định.
Nhưng ngay khi nghe hắn nói, cả hai người kia bật cười, một cách tự nhiên, như thể hắn vừa kể một câu chuyện hoang đường nào đó mà ai cũng biết là chuyện hù dọa con nít.
"Tiếng trẻ con à? Đồng ca giữa rừng à? "
"Ngươi có chắc là không nghe lầm không? Bọn già trong làng hay kể mấy chuyện kiểu này để dọa đám nhỏ thôi."
" thật sự không có trường hợp các ngươi nghe thấy mấy tiếng đó sau "
" đương nhiên rồi ,ta nói anh này nhà ta sống cũng bốn đời rồi chả có trường hợp nào trong làng nghe mấy thứ nhứ thế cả nếu có thì làng của hai bọn ta cũng chả sống yên ổn đến ngày hôm nay rồi "
Vẫn như thế vẫn là cái điệu bộ nói chuyện không thèm quay xuống của hai đưa đấy
" vậy ta hỏi hai ngươi vì cái gì từ đầu đoạn đến cuối đoạn đường hai ngươi đạp gót là có ý gì ? "
Gió rừng bắt đầu đổi hướng. Ban đầu, nó chỉ là những cơn gió nhẹ như hơi thở của đất, nhưng chẳng bao lâu, nó trở thành những luồng khí quấn quýt, vờn quanh Aresene như những ngón tay vô hình.
Mỗi bước chân của hắn trên nền đất ẩm đều vang lên tiếng sột soạt quá lớn trong không gian yên lặng đến mức kỳ lạ. Hai người phù rể đi trước vẫn cầm tay đèn, ngọn lửa leo lét run rẩy mỗi khi có một cơn gió lạnh thổi qua.
Bấy giờ, Aresene bắt đầu nhận thấy điều khác thường. Bóng hai người phù rể in trên mặt đất không giống như lúc nãy. Khi ngọn đèn lắc lư, bóng của họ lẽ ra phải lay động theo, nhưng nó lại đứng yên như bị ghim chặt xuống đất. Hắn chớp mắt, cố xác định lại—không, không chỉ đứng yên, mà còn kéo dài ra, như thể đang vươn đến hắn.
Cổ họng Aresene khô khốc. Hắn cố kìm hơi thở, cố thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là ảo giác của mình. Nhưng rồi… hắn nhận ra thêm một điều: tiếng bước chân của hai người phù rể kia không hề phát ra âm thanh.
Họ đang đi, nhưng hoàn toàn không có tiếng động.
Hắn dừng lại. Hai người kia cũng dừng theo. Một người quay đầu, nghiêng nghiêng cái cổ dài bất thường, hỏi bằng giọng đã thay đổi, không còn giống giọng người ban nãy:
— Sao không đi nữa?
Hắn nuốt khan. Trong đầu nhanh chóng tính toán: Nếu hắn bỏ chạy ngay bây giờ, liệu có kịp không? Liệu có đủ thời gian để trở về thương đoàn trước khi thứ này...
Hắn chưa kịp dứt suy nghĩ thì đột nhiên, từ bốn phía xung quanh, tiếng cười trẻ con lại vọng đến. Nhưng lần này, nó không vang xa xa nữa.
Nó ở ngay sát tai hắn.
Không khí chợt trở nên đặc quánh. Aresene cảm nhận được từng nhịp tim đang dồn dập đập trong lồng ngực, như thể muốn xé toạc cơ thể để tháo chạy. Hắn không cần quay đầu lại cũng biết rằng thứ gì đó—thứ gì đó kinh khủng hơn cả nỗi sợ—đang ở ngay sau lưng mình.
Hắn nắm chặt chuôi dao bên hông. Ngón tay siết đến mức trắng bệch.
Bỗng nhiên, một giọng nói thì thầm bên tai hắn, giọng trẻ con nhưng méo mó, vặn vẹo như có hàng chục cái miệng đang cùng nói một lúc:
" Đừng sợ... đến lượt chú rồi. "
Rồi một bàn tay lạnh ngắt chạm vào gáy hắn. Hắn mươn theo đó dật phanh đi cái tay của tiểu hài tử tên Linh đấy đông thời từ trông người lấy ra một bột tro sắm quăn trước mặt bọn hắn
" Kịt.....bùng !!! "
Một cái búng tay hội tụ nhỏ các dòng notrinon xung quanh khiến làn dài bụi sám đấy phát nổ tạo nên quả cầu lửa sáng một vùng tích tắc ,hắn nhân cơ hội đó mà chạy ngược lại nơi hắn đi để tìm đừng thoát khỏi cánh rừng này
- Quỷ tha nhà nó...mình đụng phải thứ chết tiệt gì thế này
Aresene chạy như tên điên không màng bất cứ thứ gì ở phía sau ,rồi theo đoạn đường hắn lại một lần nửa nghe toán loạn những tiếng cười quái đạng của lũ trẻ ấy lần nửa nhưng hắn mặc kệ vì hắn rõ nếu tiếp tục dây dưa nửa ở cái rừng chết tiêt này hắn chỉ có một từ cho cái mạng này thôi......chết
Đèn chong một ngọn, ai đưa dâu?
Đèn tắt một ngọn, ai cầm đầu?
Nghiêng nghiêng bóng liễu, ai bước chậm?
Quay đầu nhìn lại, ai không đầu?
Khăn đỏ che mặt, ai còn khóc?
Khăn trắng phất gió, ai nín thinh?
Cười cười không mắt, ai theo bước?
Bước rồi, bước nữa, chẳng còn mình...
Nhìn đi, nhìn lại, còn mấy đứa?
Đếm đi, đếm nữa, đâu còn ai?
Hôn nay thành khóc, ai còn nhớ?
Trăm năm một khắc... đi thôi mà!
Cùng theo nhưng tiếng cười quái dị đấy lại là những bài đồng dao anh chả muốn nghe một chữ quái nào nhưng vui kiểu gì lại là nuốt hết lời của lũ quỷ kiệt đấy ,nhưng nó chả liên quan gì tới hắn cả ,hắn phải rời đi và đó chính là vấn đề hắn phải hiểu
" má nó đừng để tao túm được đầu chúng bây rồi đập tơi tả "
Cậu chửi một câu trong lòng
Aresene lao đi như kẻ điên.
Gió rít qua tai hắn, hòa vào tiếng cười khe khẽ văng vẳng giữa khu rừng. Những tán cây vặn vẹo trong màn đêm, như những bàn tay xương xẩu vươn ra muốn tóm lấy hắn. Lá mục dưới chân hắn lạo xạo, nhưng chẳng hiểu sao… dường như có nhiều hơn một đôi chân đang giẫm lên đó.
Phải thoát ra ngoài!
Nhưng hắn đã chạy bao lâu rồi?
Trước mắt hắn vẫn là bóng tối trùng trùng điệp điệp. Mồ hôi túa ra lạnh toát, thấm đẫm lưng áo, nhưng dù đã chạy thục mạng, đôi mắt ấy—vẫn còn đó.
Ánh đèn lồng của hai phù rể lơ lửng giữa những tán cây, như thể đang trêu ngươi hắn. Chúng cứ đứng đó, chẳng hề đuổi theo, nhưng mỗi khi hắn lơ là…
Bịch!
Ngọn đèn tay rơi xuống đất.
Ánh sáng lập lòe phản chiếu lên gương mặt hai kẻ kia—hai cái miệng há rộng đến tận mang tai, như những vết rách đen ngòm ngoác ra trên nền da trắng bệch. Một kẻ bỗng nghiêng đầu, động tác giật cục như một con rối bị đứt dây. Đôi mắt vô hồn của nó không có tròng trắng, chỉ là hai hốc đen sâu hun hút.
Hắn lùi lại.
Lúc này, giữa rừng rậm, tiếng đồng ca văng vẳng:
“Hôn nay thành khóc, ai còn nhớ?”
“Trăm năm một khắc… đi thôi mà…”
Bất chợt, hắn nghe tiếng bước chân. Rất nhiều bước chân.
Một đoàn người đang tiến tới, nhịp điệu đều đặn như một nghi lễ được sắp đặt từ trước. Dưới ánh sáng mờ, Aresene thấy những tấm áo đỏ lộng lẫy, những dải lụa thêu hoa vương trên mặt đất bẩn.
Một đoàn phủ rể.
" NÀY ĐỪNG QUA ĐÂY CÓ NGUY HIỂM...NÀY !!!!! "
."........!!!? "
Hắn muốn hét lên này nửa với đoàn người rướt dâu trước mắt nhưng hắn đã quên một điều rằng thứ hắn đối mặt bây giờ không phải là sự kinh hãi của một hay hai linh thể xuất hiện nửa rồi mà là một toán quân quỷ tới rồi
Họ không cười nói, không ồn ào như những đoàn rước dâu thường thấy. Họ chỉ đi. Từng bước một, như bị dẫn dắt bởi một thế lực vô hình đi đầu không rõ tướng mặt chính là phủ rể hắn đội mình lên chiếc khăn đỏ cùng bộ đồ rể đỏ hoắc xuống dưới bàn chân hắn cầm bình hoa không bông cài nào đi đầu
Đi bên cạnh người hài quân đấy là những hài nhi trên người khắc khoắc lên mình phù rể trên mặt thì ủy khuất che lại bằng một miếng vãi hình hùa kì lạ chúng nâng giở ném hoa lan tuệ lên trở tao nên cảnh tượng hoa lệ đôi phần phía sau chúng là nhưng sĩ kèn phua chúng thổi lên bài nhạc tiệc mừng
Trống cất lên.
Thình...
Thịch...
Hắn bây giờ triệt để tuyệt vọng hoàn toàn rồi nội tâm không ngừng cắn xe lẫn lộn trong việc nên tiếp tục chạy hoặc ủy khuất mà chết tại đây ,da đầu hắn tê dại nóng rát như thể chính cái đầu hắn sẽ phát nổ bất cứ lúc nào .Thân thể cứ liên tục rung rẩy mồ hôi cũng đã tía khắp người
Một bài đồng dao chậm rãi vang lên, lời ca kéo lê trong không gian ẩm lạnh.
"Lửa cháy rực rỡ, bóng tối dày đặc,
Bước từng bước, lời thì thầm khe khẽ.
Đoàn ta qua, âm thầm, lặng lẽ,
Linh hồn gọi, có ai nghe thấy không?"
"Chỉ còn bóng đêm, không ai trở lại,
Ta là ma quái, đi không về.
Đừng dừng lại, đừng ngừng bước,
Cùng nhau tan biến vào trời đêm này."
Aresene khẽ rùng mình.
Hắn không biết vì sao, nhưng bài đồng dao này... cứ như thể đang nhắm vào hắn.
Hắn thử quay mặt đi, không muốn nhìn nữa. Nhưng...
Lần thứ nhất, hắn chớp mắt.
Lần thứ hai, hắn chớp mắt.
Hắn nhìn lại đoàn người.
Không còn là đoàn rước dâu là huyên nào trùng điệm nửa mà là một khúc trắng lóa cả đoàn ,không còn là những mãn hoa đỏ rộn ràng bầu trời đêm mà thay vào đó là những pháo giấy trắng vươn mình theo gió .Không còn những khúc cả hoan hỉ cho lễ trọng đại mà thay vào đó là âm điệu của chiếc kèn quái dị thổi sầu nỗi buồn .Không còn là đoàn rước râu linh đình nửa mà là đưa tiễn người trong hỉ loạn .
Hắn triệt để nhìn lầm rồi đây không phải là rướt dâu rể gì cả đây chính là đoàn đưa tang.
Những tấm áo đỏ đã trở thành áo liệm, màu vải sậm lại, bết bùn và máu khô. Những gương mặt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng, không còn tròng mắt, chỉ là hố sâu đen ngòm.
Hắn nhìn xuống.
Đôi giày hắn đang mang... ngập trong bùn đen.
Không phải bùn.
Hắn hít vào, định quay người chạy đi.
Nhưng rồi...
Có ai đó nắm lấy tay hắn.
Một bàn tay lạnh như xác chết, kéo giật hắn về phía sau.Đó là thằng nhóc lớn tên Lệ nay tên này không mang áo đỏ nửa mà hắn mặc đồ đưa tang trên mặt cũng đã phù lên mình chiếc khăn trắng xóa
" Khách quan đi đâu vậy ngày vui tới rồi xin cùng góp vui "
Thằng nhóc đấy thốt ra tiếng nói đục điều của bao con người trong cùng một câu tạo nên êm thanh kinh tởm .Khiến người như một phen hót tim ra ngoài hắn muốn cựa quậy mà thoát ra nhưng chẳng may một bên chân trái thế mà đã bị giữa lại từ lúc nào bởi một vị tiểu hài ăn mặc không khác gì
" MAU CÚT RA CHO TAo !!!!"
" Hôm nay ngày vui xin cùng góp vui "
" Vui cái con chó mày ấy !!!!"
Hắn nhanh tay chọp trong người ra phấn sám lần nửa nhưng không may tay hắn đã bị chọp lại nhanh chóng và ghi xuống đất ,một phen chưa kịp định hình thì thân hắn theo cố năng lực lạ nào đó cũng là đè hắn thẳng xuống nèn đất một cách mạnh bạo ,lần lượt tay và chân đâu đâu tư phương cũng bị ghìm chặt lấy không thể thoát ra hay vùng
" Hôm nay ngày vui xin cùng góp vui thưa quan khách "
Một hình bóng ung dung đi lại đó thế mà lại là chú rể nay cũng đã hóa thân thành người đưa tang trên tay hắn nay cùng cầm theo chiếc bình hoa đấy nhưng trong đó đã cắm những bố hoa chết rồi phẩn phất nhỏ còn là nhưng loại bỏ nhỏ rút rịt trong bình hoa đấy
Hắn ngước lên—một khuôn mặt không có mắt, nhưng miệng thì cười đến tận mang tai.
Hơi thở phả ra mùi ẩm mốc, mùi quan tài cũ kỹ.
Chú rể mở miệng, giọng thì thầm như gió rít:
"Đến lượt ngươi rồi."
Tiếng trống tiếp tục vang lên. hắn bị buộc lại mắt bằng dãi đen không thể nhìn thấy rõ hoàn cảnh ,nhanh chóng theo đó hắn còn có thể cạm nhận miệng hắn cũng theo đó cũng đã là bị bịt lại rồi hắn tuyệt vọng ngọ ngậy nhưng cũng là bất thành giữa cổ lực lớn
" ƯMMMMM !!!!!!!!! "
Một khắc nhanh chóng hắn .Chân trái của hắn vậy mà như bị chặt xé ra, không phải một nhát mà là hàng loạt, từng nhát bổ xuống thớ thịt rồi tới xương, đau đến tận tim và xương tủy . Cảm giác như có ai đó dùng dao chặt vào khối thịt của mình, từng nhát sâu hoắm, từng mảnh thịt dường như đã bị cắt đứt, hằn sâu trong cơ thể hắn. Tiếng dao cứa vào xương, không nhẹ nhàng mà đầy bạo lực, nhịp điệu đều đặn nhưng tàn nhẫn.
" ƯMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! "
Rồi tiếp đến chân phải. Hắn cảm nhận nó bị tách ra, không có sự đối xử nào nhẹ nhàng hơn. Những cú chặt vào xương không khác gì, khiến cơ thể hắn như muốn quỵ ngã hoàn toàn. Cơn đau thấu tận óc, máu như đang sôi sục dưới lớp da, từng ngón tay nắm chặt, cố gắng chống lại sự tê dại đang lan dần lên cơ thể.
Rồi đến đôi tay. Hắn chỉ cảm nhận được không gian lạnh lẽo xung quanh, nhưng vẫn chưa cảm thấy được cái kết. Cánh tay bị trói lại không thể động đậy, nhưng sự đau đớn đang từ từ xâm chiếm.
..............................................................................................................................................................................................................................
Tiếng hát vẫn kéo dài.Hắn không biết được bao lâu mình bị cực nhọc tra tấn hành vi hắn thấy như mình sắp chết rồi vậy ,hắn như chả có ý chí sống nửa rồi vậy ,dây đeo mắt lỏng léo mà rơi ra để lộ một con ngươi đã đỏ hoe con mặt đên sì ,hắn còn có thể cảm nhận sự hoạt động của các cánh tay bàn chân nhưng ai đó bên cạnh đã nói với hắn rằng giờ tư chi của hắn không còn nửa rồi
" đừng ngọ ngậy làm gì bị chặt hết rồi "
- ta không tin....tao không tin
Hắn có thể đang siết chặt lấy một mảnh cát ,vâng hắn đang siệt cặt chúng nhưng không để hắn định hình tiếp một ai đó lực lưỡng đã vác hắn lên hắn tôi nỗi tâm nhìn đâu đó cũng mù lòa đi cũng không ít
"Quỳ dĩ, quỳ dĩ, ai còn sống?
Nắm tay rồi, cùng về thôi..."
Aresene bị bế vào quan tài đấy hắn cảm nhận nhẹ là mình đang nằm trên một cái xác nói bốc múi thúi rửa y hệt vị lang quân ở ngoài ,hắn thấy được bầu trời đêm nay nửa không có một vì sao chỉ có trăng vàng cùng đám mây đêm nay chiếu rọi một vùng hoang sơ nhưng kì dị đến chả kém
Hắn thấy cổ nắp quan tài từ từ đống lại từ chân hắn cho đến đĩnh đầu để lại một không gian tối đên như mực không lấy được một tí ánh sáng nào
Hắn có thấy bóng mình đối diện phản chiếu trên vũng nước đen trước mătk.
Nhưng trong bóng đó, hắn không có mắt và hắn nở một nụ cười quỳ dị .
Đăng bởi | jhjhjhjh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |