Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lộ Trăng Bạc

Tiểu thuyết gốc · 8827 chữ

Aresene và Durcker ngồi trong chiếc xe kéo, chiếc bánh xe lạo xạo trên con đường đất đầy đá sỏi. Dù đã tối, nhưng không khí không quá lạnh, chỉ có sự tĩnh lặng bao trùm. Cả hai thỉnh thoảng trò chuyện nhỏ nhẹ, đôi lúc chỉ là những câu hỏi vu vơ về hành trình sắp tới, hay những gì họ đã trải qua trong suốt chuyến đi dài. Ánh trăng mờ mịt chiếu sáng trên đầu họ, như một dấu hiệu nhẹ nhàng báo hiệu một đêm bình yên.

"....Bà thấy chưa, giá cả cứ leo thang, cái gì cũng đắt đỏ. Ngay cả cái củi để nấu ăn cũng chẳng phải dễ kiếm nữa. Đợt trước đi chợ, tôi mua được một bó củi, giờ giá tăng gấp đôi rồi. Có khi cái nhà này không đủ tiền mua củi suốt mùa đông mất."

"Ông đừng có nói nữa, tôi nghe chán rồi. Cứ mỗi lần ra chợ là thấy hàng hóa đắt lên từng ngày. Đừng nói chi cái củi, mà là gạo cũng vậy. Thằng Hai nhà tôi nó đã lớn rồi, mỗi ngày nó ăn hơn hai bát cơm, mà giờ cái giá gạo sao mà tăng chóng mặt vậy?"

"Cái đó tôi cũng thấy. Mà bà có nghe chuyện về cái thuế thân chưa? Quân chủ cứ ngày một đẩy thuế lên, càng lúc càng nặng, giờ người ta không trả nổi nữa đâu. Nhiều gia đình bây giờ phải bán nhà bán cửa để lo cho con cái mà thôi."

"Tôi nghe nói có gia đình không trả được thuế thân cho con, rồi người ta đến bắt đi luôn đó. Họ bảo rằng con cái phải có nghĩa vụ phục vụ cho quân đội, mà ai không lo nổi thì đành phải chịu phận. Không biết họ có cho người ta gặp lại con mình không nữa."

"Đúng đó, có lần tôi thấy một người đàn ông đi ngang qua xóm này, mắt anh ta đỏ hoe, vừa đi vừa lẩm bẩm gọi tên con. Đến khi hỏi ra mới biết, anh ta không trả nổi thuế thân cho con, họ mang con đi rồi, không biết giờ đâu mà tìm."

"Thật là khổ, cái xã hội này, người dân thì nghèo, còn mấy tên lãnh chúa thì cứ đè lên đầu người ta đủ thứ. Thuế tăng, giá cả tăng, làm sao mà sống nổi? Tôi nghe nói nhiều gia đình vì không trả được thuế, mà cuộc sống giờ trở nên bấp bênh."

"Chắc chắn là thế, cái xứ này nó cũng như vậy thôi. Cứ nghĩ đi, tên lãnh chúa chổ tôi càng đẩy thuế lên cao, dân đen càng khổ. Mấy thằng chó con điếm thì ngồi trên đỉnh cao, không quan tâm gì đến lũ dân chúng ta mà ...chậc chậc chậc."

"Ai mà biết được, may mà còn sống được đến giờ. Mà tôi cũng không dám nghĩ đến chuyện nếu bây giờ có con cái lớn lên, làm sao mà lo nổi cho nó khi thuế cứ tăng như vầy..."

Ngồi lặng yên một bên, Aresene không thể phản bác gì thêm, vì thực tế hiện nay, không ít lời đồn về việc hoàng gia đang cố thủ trong các đồn trú ở biên giới tại các dặm nước láng giềng. Trải qua 39 năm kể từ biến cố trăng thần 1764, phiên quốc bên phía tây, liên quốc Vonlope, đã bị xâm chiếm phần lớn lãnh thổ do tài nguyên và nguồn nô lệ dồi dào. Nhưng giờ đây, một bộ phận nhỏ trong tầng lớp nô dân của Vonlope đã đứng lên đấu tranh, mong giành lại tự do từ thế lực đàn áp. Từ đó, các cuộc chiến giành lại lãnh thổ đã dẫn đến hàng loạt cuộc bạo loạn, bị chính quyền đàn áp dồn dập. Quân đội Inderburg phải điều động một lực lượng hùng hậu để chinh phục lại các vùng đất đã mất, giữ vững quyền kiểm soát từ tay những người nông dân, trí thức, và nô lệ. Chính vì vậy, hoàng gia không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gia tăng thuế đối với toàn quốc, nhằm duy trì quyền lực và ổn định đất nước.

- Ở đồn điền tại đại doanh cũng ảnh hưởng không ít từ sắc lệnh ban xuống từ các Chi Liêm của hoàng gia ,chắc là cũng gây không ít phiên phức cho cha rồi

"Chắc sắp đến rồi." Durcker cuối cùng cũng lên tiếng, nhìn ra ngoài , nơi bóng tối đã bắt đầu bao phủ mọi thứ.

" Ông chủ chúng tôi sẽ dừng ở đây "

" của các anh 3 penny một người "

Trả cho người gánh xe 6 penny cho hai người thế là hai cái bóng họ bị bỏ lại giữa đường cùng đống vali của họ ,họ đi bộ giữa đường mươn theo ánh sáng của ánh trăng tròn Aresene lấy ra từ trong người là hai que gỗ cầm tay có chức năng bật lửa khi mở nắp hai người cầm trên tay một gậy và mở ra từ trong đó là vải sợ lớn bị cuốn từng dây lạy đã thấm dầu thô mỡ cá ,mở nắp ra một tỉa lửa nhỏ ré nhỏ rồi phóng lớn ra một cầu cầu lửa vừa chiếu sáng một vùng của hai người ,theo sự chỉ dẫn Durcker họ vượt rừng trong đêm

Sau khoảng hai ba cây số, họ đến được quán trọ nhỏ nằm ngay giữa một khu vực hoang vắng. Đám đuốc cháy sáng le lói bên ngoài quán, tạo thành những hình bóng kỳ dị khi ánh sáng vặn vẹo trong làn gió lạnh. Những người trong đoàn thương đội vẫn đang tụ tập ăn uống trong căn phòng lớn của quán. Durcker đi qua những chiếc bàn gỗ thô sơ, ánh mắt tìm kiếm một khuôn mặt quen thuộc. Và rồi, anh nhìn thấy Lynju – người bạn cũ của mình.

Khi chiếc xe kéo dừng lại, Durcker và Aresene bước xuống và bắt đầu đi bộ. Con đường đến quán trọ khá ngắn, và họ nhanh chóng đến nơi. Bước vào quán trọ, không khí ấm áp và mùi thức ăn thơm phức lập tức bao trùm lấy họ. Những người trong thương đội đã tụ tập tại các bàn, đang ăn uống và trò chuyện vui vẻ.Durcker đi qua những chiếc bàn gỗ thô sơ, ánh mắt tìm kiếm một khuôn mặt quen thuộc. Và rồi, anh nhìn thấy Lynju – người bạn cũ của mình.

"Lynju!" Durcker kêu lên, bước nhanh tới chỗ anh ta, tay vẫy nhẹ.

"Durcker! Cậu đến rồi à!" Lynju đứng dậy, vẫy tay gọi họ lại.

"Vừa tới là thấy không khí đã rộn ràng, có vẻ như cậu cũng không đi đâu xa.Còn làm tôi tưởng chuyến này mất vía nửa chứ "

" Bảo hẹn gặp nơi quảng trưởng rồi đến khi tôi tìm lại chả thấy đâu "

" xin lỗi xin lỗi tôi mệt quá nên ngủ lố giờ nên không thể tới quảng trường kiếm cậu được "

Lynju thân hình nhỏ nhắn gãy đầu cười trừ

" ..... "

Đâu đó ngươi mặt đơ người của Durcker

" o vậy đây là người đi theo đây là "

Nói chuyện một lúc thì Lynju mới phát hiện ra Aresene phía sau bóng lưng của Durcker

Durcker nghe vậy nhìn lại sau mình chút và Durcker giới thiệu: "Đây là cậu chủ nhà tôi Aresene, cậu sẽ theo đồng hành cùng tôi trong chuyến đi này."

Aresene nở một nụ cười, đi lên phía trước Durcker lại Lynju .Một tay phải chỉ lên giữa trán và kéo xuống ngược như cách chào của những người đàn ông ở Inderburg với Lynju. "Rất vui được gặp anh thưa anh Lynju."

" vâng rất hân hạnh được gặp cậu "

Lynju cũng làm vậy với Aresene

" thôi thôi đừng nhìn thế mà nào nào đi đường cũng mệt rồi không lại ngồi ăn cơm đi.....à cứ đặt vali ở dưới gầm bàn đi "

Lynju nhiệt tình kéo hai người lại bàn

" Làm phiền mọi người dùng bửa rồi "

Durcker ngồi kế hai kéo xe bên cạnh một bên chủng tộc người lớn và kế bên là chủng tộc người nhỏ

" Không sao cứ ngồi đi "

" khách sao quá ăn uống thoải mái đi "

" cảm ơn các vị "

Ngồi kế bên Durcker là Aresene cậu

" Tiểu gia ,cho bàn này thêm hai bát dĩa nửa đi "

Lynju vừa kịp ngồi xuống liền thấy tiểu nhị bên bàn cạnh đã bưng xong đồ ăn thì tiện tay kêu

" à được được.....tới đây "

Ba người ngồi xuống bàn, và bầu không khí lập tức trở nên vui vẻ. Lynju bắt đầu kể về những câu chuyện hài hước trong đoàn. "Chắc cậu chưa nghe chuyện mới nhất đâu, có một anh chàng trong đội, mỗi lần cậu ấy đi tìm nước, lại quay lại với... một cái xẻng!" Lynju phá lên cười, khiến Durcker và Aresene cũng không thể nhịn cười.

"Thế cậu ấy định làm gì với cái xẻng đó?" Aresene hỏi, mắt sáng lên vì tò mò.

"Để đào nước chứ còn gì!" Lynju đáp lại, làm một cử chỉ như thể đang đào đất, rồi lại bật cười. "Thật không hiểu nổi, cậu ấy bảo rằng trong những tình huống này, xẻng là công cụ cứu mạng!"

Durcker cũng không thể nhịn được nữa, tiếng cười của anh hòa vào không khí vui vẻ. "Đúng là trong đội của các cậu, mọi thứ đều có thể xảy ra."

Câu chuyện lại chuyển sang một chuyện khác, và Durcker nhận ra rằng, mặc dù chuyến đi này có thể sẽ gặp phải nhiều thử thách, nhưng ít nhất lúc này, họ vẫn có thể tìm thấy niềm vui trong những câu chuyện vui nhộn của nhau.

"Bao giờ thì các cậu chuẩn bị rời đi ?" Durcker hỏi, chờ đợi một câu trả lời nghiêm túc sau khi những câu chuyện cười đã kết thúc.

"Sẽ sớm thôi ," Lynju nói, nhấp một ngụm rượu. "Chúng tôi sẽ lên đường vào giờ đêm nay, hiện tại là lúc mọi người cần nghỉ ngơi một chút trước khi lại tiếp tục hành trình."

Cả bàn người tiếp tục thưởng thức bữa ăn, tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Mặc dù vẫn có một chút lo lắng không nói thành lời, nhưng bầu không khí lúc này hoàn toàn khác biệt so với sự căng thẳng trước đó. Những nụ cười, tiếng cười đùa và những câu chuyện thú vị làm cho họ cảm thấy như thể mọi thứ đều có thể vượt qua, ít nhất là vào lúc này.

................................................................................................................................................................................................................................................................................

Không khí trong quán trọ vừa náo nhiệt lại vừa có chút mệt mỏi. Một số người đang nhai ngấu nghiến miếng thịt nguội cuối cùng, vài người thì gục đầu xuống bàn, tay vẫn giữ chặt cái bát như sợ ai đó cướp mất. Tiếng cười khúc khích bỗng vang lên từ góc phòng, nơi một nhóm xe kéo tụm lại, tranh thủ tán dóc trước giờ xuất phát.

“Ê, tụi bây nhớ vụ thằng Hựu ngày trước hông?” Một ông lớn tuổi, gầy gò nhưng trông lanh lợi, hỏi với nụ cười lém lỉnh.

“Nhớ sao không! Thằng đó mà là dân kéo xe thì tao là vua!” Một người khác cười hô hố, tay đập bàn đánh “rầm” khiến người bên cạnh giật nảy mình.

“Chuyện gì vậy?” Một gã trẻ hơn xen vào, mắt đầy tò mò.

“Thì nó nhận kéo hàng cho khách. Bữa đó trời đổ mưa, đường trơn như mỡ heo. Mới chạy được nửa đường, xe nó tụt dốc, hàng thì văng ra tứ tung! Tội cái mặt nó tái xanh như tàu lá chuối, cứ đứng đó mà lắp bắp: ‘Mất rồi, mất rồi…’.”

Cả nhóm phá lên cười. Người kể chuyện hào hứng vung tay như đang diễn lại cảnh tượng. “Chưa hết đâu! Lúc khách ra hỏi, nó còn đổ thừa: ‘Tại con bò lạc đằng trước làm tôi phân tâm!’ Trời đất, nguyên cả đoạn đường đó làm gì có con bò nào?”

Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, kéo theo những ánh mắt tò mò từ các bàn bên. Một vài người đang ngủ gật cũng phải nhoài đầu dậy xem chuyện gì vui đến vậy.

Một người khác tiếp lời, giọng còn run run vì cười: “Mà vụ đó chưa thấm gì đâu. Nhớ hôm thằng Nhân vác cả xe hàng đi vòng mấy tiếng chỉ để nhận ra nó… đi ngược hướng không? Khách hỏi hàng đâu, nó dõng dạc bảo: ‘Yên tâm, chắc chắn sáng mai tới nơi!’ Mà tới sáng, xe thì ở đây, còn nó thì đang lạc tận bên thôn khác!”

“Ha ha ha! Nhắc mới nhớ, tuần rồi thằng Tám cũng vậy, nó kéo xe mà quên luôn cột dây. Đường lắm ổ gà, hàng rơi sạch, quay lại chỉ thấy lũ chó với gà đang tiệc tùng vui như hội!”

Tiếng cười lại ầm lên, đến nỗi một ông già ngồi gần đó phải chống cây gậy gõ “cộc cộc” xuống sàn để ra hiệu im lặng. “Bớt ồn coi, mấy ông! Muốn cười thì ra ngoài mà cười, không để tụi trẻ nó ngủ nữa!”

Một người trong nhóm hạ giọng, cười khúc khích: “Đúng là đời xe kéo, vừa cực vừa khổ, mà không cười thì chỉ có nước chết vì buồn. Mai tụi mình lại lê bước, hy vọng đêm nay không ai mơ thấy bò lạc nữa!”

Cả bọn lại phá lên cười một lần cuối trước khi đứng dậy, sửa soạn hành lý. Giờ đêm đã điểm, và tiếng chiêng từ tầng dưới đã giục giã họ bước vào một đêm dài nữa.Trong quán ăn, ánh đèn mờ ảo tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt, hắt lên những khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy sự tập trung. Dù đã muộn, không khí vẫn rộn ràng bởi tiếng chén bát lách cách, tiếng nói cười râm ran của những người đang tranh thủ bữa ăn cuối trước giờ lên đường. Một vài người đã lăn ra ngay giữa sàn, tranh thủ chợp mắt, mặc kệ tiếng ồn xung quanh. Ở góc khác, vài người lặng lẽ đi lên phòng, kiểm tra đồ đạc hoặc sắp xếp lại hành lý lần cuối.

Bất chợt, từ phía cửa, một bóng dáng cao lớn, dáng vẻ uy nghiêm xuất hiện. Ông ta vận áo khoác dài, bụi đường phủ kín, khuôn mặt vuông vức và bộ râu quai nón khiến ông trông như một vị tướng. Trên tay, ông cầm chiếc chiêng đồng lớn, từng bước đi đều dội tiếng giày nặng nề lên sàn gỗ.

Đến giữa phòng, ông dừng lại, giơ chiếc chiêng lên cao và gõ liên hồi. Tiếng chiêng vang lên trầm hùng, khiến mọi tiếng nói cười trong quán chợt ngừng bặt. Mọi ánh mắt đồng loạt quay về phía ông.

Khi cảm thấy sự chú ý đã đủ, ông hạ chiếc chiêng xuống và cất giọng trầm ấm nhưng đầy nghiêm nghị:

“Giờ đêm đã tới! Ta cho các người một khắc nữa, tất cả phải chỉnh đốn lại đồ đạc, bản thân và chuẩn bị sẵn sàng. Nếu ai không làm được, thì cút về nhà mà ăn lễ đi ! Chúng tôi không cần những kẻ lười biếng, cũng chẳng cần ai vì vài đồng bạc lẻ mà làm chậm cả đoàn!”

Cả phòng chìm trong sự im lặng ngột ngạt. Những người đang ăn vội vã đặt bát xuống, vài người còn đang ngủ gật cũng bật dậy, xoa mắt. Cả quán như một tổ kiến vừa bị khuấy động, ai nấy đều tất bật chỉnh trang và chuẩn bị hành lý. Một vài tiếng cười nho nhỏ vang lên khi có người làm rơi đồ đạc hoặc lóng ngóng đeo lại túi.

" Ôi trời ạ tới giờ rồi "

Sao khi nghe tiếng rống của trưởng thương đoàn thì Lynju làm một hơi nước chén trà và vội ngồi dậy với các người kéo xe khác đi vội

" Hai người cứ ngồi đi nhé xong cơm thì đem hành lí ra sau trọ chờ tôi đem xe hàng tới nhé "

Thế là Lynju rời đi nhanh chóng

Nghe vậy hai người họ vẫn ăn một chút để đảm bảo mình sẽ no bụng cho cả đoạn đường ,Sau bữa ăn đơn giản nhưng đủ no, Aresene và Durcker chỉnh trang lại quần áo, xốc lại hành lý, rồi nhanh chóng ra phía sau trọ chờ xe kéo hàng của Lynju. Tiếng côn trùng râm ran cùng làn gió lạnh từ đồng cỏ khiến không khí trở nên nặng nề hơn. Cả hai đứng dưới ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn dầu treo lủng lẳng trước hiên, đôi mắt chốc chốc lại hướng về con đường phía xa, nơi mà những chiếc xe kéo vẫn chầm chậm nối đuôi nhau qua lại.

Cuối cùng, xe của Lynju cũng xuất hiện. Chiếc xe kéo nặng trĩu hàng hóa được che lại bới một mãnh vài được vái nhiều lớp nhưng có thể coi là đủ dài , cọt kẹt từng bước khi tiến đến gần. Gã bước xuống xe, dáng vẻ không chút vội vàng, miệng ngậm một cọng rơm khô như thể chẳng bận tâm đến thế gian.

" Lâu qua đấy Lynju "

" Thông cảm cho tôi chút đi ai biết hôm nay con lừa nhà tôi lại biếng ăn đâu chứ ,tôi phải mất thời gian mà bón cho nó ăn chút đấy sợ rằng đi trên đường e nó nghẹo qua chổ khác mà ăn cỏ dại mất "

Sau khi trao đổi vài lời, thỏa thuận giá cả được đặt ra: đoạn đường từ Thánh Mẫu đến Lao Căng sẽ mất hai bảng mười saule một người. Durcker, vốn cẩn trọng, đã chuẩn bị sẵn hợp đồng viết tay để phòng trường hợp Lynju “quỵt tiền”.

“Cẩn thận dữ ha,” Lynju cười nhếch mép, nhìn Durcker đầy thú vị. Không nói thêm lời nào, hắn dùng đầu dao nhỏ rạch một đường trên đầu ngón tay trái, để lại dấu máu trên bản hợp đồng như một lời cam kết. “Thế này chắc đủ yên tâm rồi chứ?”

Durcker không đáp, chỉ gật đầu, cuộn hợp đồng lại cẩn thận rồi cất vào túi áo. Anh trả trước cho Lynju 3 bảng 5 saule coi như phí đảm bảo và khoảng còn lại là 2 bảng 5 saule sẽ được thanh toán khi hai người họ về tới Cao Lăng .Cả ba nhanh chóng leo lên xe kéo, hòa vào dòng thương đội đang nối đuôi nhau rời khỏi trạm trọ, tiến về phía Bắc trong màn đêm tĩnh mịch.

Con đường phía trước tối đen như mực, chỉ được chiếu sáng bởi những ánh đèn dầu lẻ loi treo trên xe của đoàn thương buôn. Những ánh sáng vàng vọt ấy lắc lư theo từng bước chân của ngựa, phản chiếu lên mặt đường gồ ghề và những bóng người thấp thoáng. Trên bầu trời, những ngôi sao lấp lánh như kim cương rải rác, ánh trăng tròn của Nữ Thần soi sáng cảnh vật một cách huyền bí, làm cho khung cảnh vừa thanh bình vừa lạnh lẽo.

Bánh xe nghiến lên mặt đất khô khốc, tiếng cọt kẹt hòa lẫn với những âm thanh rì rầm từ xa. Một vài tiếng cười nói vọng lại từ những xe hàng phía trước, tạo nên chút sinh khí cho đêm dài cô quạnh. Aresene tựa nhẹ vào thành xe, đôi mắt nhìn chăm chú lên bầu trời đầy sao, như muốn tìm kiếm điều gì đó trong ánh sáng mờ ảo của đêm trăng.

Durcker, ngược lại, không mấy để ý đến cảnh sắc xung quanh. Anh chăm chú kiểm tra các túi hành lý, thi thoảng lại liếc nhìn Lynju như để chắc chắn rằng gã thương nhân kia không giở trò. Lynju chỉ cười nhạt, một tay cầm dây cương, một tay gõ nhẹ vào thùng xe như đang đếm nhịp thời gian trôi qua.

Ánh trăng lạnh lẽo trải dài trên con đường đất gồ ghề, tạo nên những mảng sáng tối loang lổ giữa tán cây thưa. Đoàn thương buôn kéo dài như một con rắn khổng lồ, lấp lánh những ánh đèn dầu chao đảo trên các thùng hàng chồng chất. Tiếng vó ngựa lộp cộp xen lẫn tiếng bánh xe nghiến trên mặt đất khô khan, tạo thành một bản hòa tấu đơn điệu, nhưng lại có gì đó cuốn hút kỳ lạ trong màn đêm yên tĩnh.

Aresene ngồi trên thùng xe, ánh mắt xa xăm dõi theo con đường phía trước. Gió lạnh buốt thổi qua, làm tóc cậu khẽ bay, vương lại một vài sợi trên gương mặt. Cậu kéo lại áo khoác, nhưng vẫn không quên giữ chặt thanh kiếm nhỏ đeo bên hông. Trước giờ, cậu chưa bao giờ quen với việc đi đêm, nhưng trong hoàn cảnh này, chẳng còn lựa chọn nào khác.

Durcker, ngồi đối diện, khẽ nhướn mày nhìn Aresene, rồi bật cười khẽ. “Có phải lần đầu ngồi xe kéo không đấy? Trông cậu như một chú nai bị lạc vào rừng vậy.”

Aresene lườm nhẹ, nhưng không nói gì, chỉ siết chặt tay hơn trên thanh kiếm. Thấy thế, Lynju, người cầm dây cương, liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu của xe rồi bật cười. “Cậu nhóc, thả lỏng chút đi. Con đường này chẳng có gì đáng sợ ngoài vài con cáo lạc đâu.”

“Còn cả những kẻ cướp đêm nữa,” Durcker nhún vai, giọng điệu đầy mỉa mai.

“Anh đừng làm cậu ấy mất cảnh giác.”

Lynju phì cười, nhưng không nói thêm. Gã kéo nhẹ dây cương, khiến chiếc xe chậm lại đôi chút để giữ nhịp cùng đoàn. Trong lúc ấy, từ chiếc xe hàng phía sau vang lên tiếng trò chuyện rôm rả của những người phu xe.

“Lão Morrow kể tao nghe tuần trước có đoàn xe mất hàng gần con đèo phía đông,” một giọng khàn khàn vang lên.

“Nghe đâu không phải cướp thường, mà là bọn bịt mặt, vừa nhanh vừa tàn nhẫn.”

“Thôi đi, đừng dọa nhau nữa!” Một giọng khác chen ngang, tiếng cười gằn nghe còn lớn hơn tiếng ngựa hí.

“Bọn tao đi qua con đèo đó hàng trăm lần, chẳng thấy ma nào cả. Lần nào tụi bay cũng đổ tại ‘bịt mặt’ với ‘bóng ma’. Nếu tao mà gặp thật, chắc chỉ cần thổi là bọn nó bay hết!”

Tiếng cười vang lên từ những xe hàng phía sau, phá tan bầu không khí yên tĩnh. Lynju lắc đầu, nhếch mép cười.

“thật là lúc nào rồi lại kể chuyện tào lao nửa rồi mong là không có cái miệng quạ đen nào ở đây ,mà thôi cứ thả lỏng đi. Màn đêm chỉ đáng sợ khi cậu để nó hù mình thôi cậu chủ nhỏ à .”

Aresene ngước mắt lên, nhìn bầu trời sao. Những ánh sáng nhỏ nhoi nhưng kiên cường ấy dường như đang thì thầm điều gì đó với cậu. Có lẽ Lynju nói đúng. Đôi khi, nỗi sợ chỉ tồn tại trong tâm trí.

................................................................................................................................................................................................................................................................................

Cả đoạn đường dài dằng dặc cứ thế trôi qua, ổn định đến mức khiến người ta gần như quên đi khái niệm về thời gian. Hành trình kéo dài 6 ngày sáng và 5 đêm tối, với những bữa ăn vội vã giữa đường và giấc ngủ ngắn tạm bợ ngay trên thùng xe. Durcker và Lynju luân phiên nhau giữ dây cương, như thể đã quen thuộc với nhịp điệu này từ lâu. Khi Lynju chợp mắt ở phía sau, Durcker sẽ lên thay, đôi tay mạnh mẽ nhưng đầy cẩn thận điều khiển đoàn xe tiến về phía trước trong màn đêm.

Aresene, trái lại, tận hưởng chuyến đi theo cách riêng của mình. Cậu dựa vào đầu thành xe, ánh mắt dõi theo khung cảnh thiên nhiên trải dài vô tận. Những ngọn đồi uốn lượn, dòng suối róc rách ven đường, hay thậm chí chỉ là những tán cây rì rào trong gió – tất cả đều mang đến cho cậu một cảm giác bình yên hiếm hoi giữa cuộc hành trình đầy gian nan này.

Thỉnh thoảng, những âm thanh vui nhộn từ các phu xe phía trước hay phía sau lại vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của con đường. Những giai điệu mộc mạc, đôi khi lạc nhịp nhưng đầy nhiệt huyết, khiến cả đoàn xe như sống dậy trong niềm hân hoan. Aresene không khỏi mỉm cười khi nghe mấy lão tử kéo xe phía trước vừa hát vừa gõ nhịp lên thùng gỗ, khiến âm nhạc vang vọng giữa núi rừng. Có lúc, cả đoàn xe hưởng ứng, tạo thành một dàn đồng ca bất đắc dĩ, nhưng cũng chính những phút giây ấy khiến hành trình trở nên đáng nhớ hơn bao giờ hết.

Dĩ nhiên, không phải lúc nào mọi thứ cũng suôn sẻ. Mỗi lần những giai điệu hào hứng ấy trở nên quá lớn, người phụ trách giám sát đoàn xe lại nghiêm khắc quát mắng vài câu. “Chúng bay lo mà giữ mắt trên đường, đừng để bị lạc đoàn rồi kêu trời kêu đất nhé!” Giọng ông quát như tiếng sấm, nhưng chẳng ai thật sự để tâm. Chỉ vài phút sau, tiếng hát lại rộn ràng vang lên, như thể chẳng điều gì có thể dập tắt được tinh thần phấn khởi của những con người này

Ngày thứ 4 đêm tối

Aresene ngồi trên đầu ghế lái kế bên trên tay anh là một cạp giấy đã bấm thanh tre khổ lại tạo ra một quyển tập vẽ ,anh dùng đầu than mỏng không còn sử dụng khi còn ở bếp nửa gọt ra vài đường thì có thể tao ra một cây bút than dễ viết và dễ vẽ trên quyển tập là anh đang vẽ lại một cảnh lá rừng trong đó là chiếc cây đại thủ là điểm nhấn của tranh vì anh ấn tưởng với nó qua hai ngày sáng vừa rồi

Có điểm thú vị rằng anh có thể vừa vẽ bằng tay trái một bên tay còn lại có thể viết hoặc vẽ các sơ đồ trận hoặc lý thuyết nếu muốn mà trong đầu anh cũng có thể suy nghĩ ra đủ loại chuyện mà vẫn có thể khiến bức tranh có thể đẹp đẽ không góc chết .Hiện tại anh đang viết một lá thư cho một người bạn của anh đang là giữa đoạn nơi anh kể loạt các cảm nhận của mình một bên tay thì cứ phát họa tự nhiên như thể anh có hai đầu bốn tay

..........................

+Ngày thứ ba rồi ,đoạn đầu của lộ trình vẫn an toàn , đoàn thương buôn phải băng qua một khu rừng của Thiên Đoan mà cậu biết đó đấy là một khu rừng khá rậm rà của đế quốc chỉ sau khu rừng Siberia tại vùng tây bắc thôi đấy nó rậm rạp nhưng không có cản trở . Nơi đây thường có tin đồn về thú dữ và những tay cướp đơn lẻ. Tuy nhiên, vẫn vượt qua được cũng không xuất hiện cướp bóc gì , rừng Thiên Đoan lại là nơi cung cấp nguồn nước sạch và thảo dược cho đoàn tớ cũng gom không ít về cho mình dự định của tớ là đem bán hoặc nhờ bếp của nhà xấy khô gửi cậu một ít uống trà nhé Alyssa , ban đêm thì không xuất hiện trăng vàng theo lời phu nhân nói mất tới một ngày rưỡi sáng để thoát ra khởi khu rừng rậm rạc đấy công nhân với cậu là ngủ vào ban đêm tớ bị côn trùng ,mũi cắn chích chả ít ngứa rang lắm đấy

Ra khỏi rừng, bọn người tớ đi thêm 10 dặm độ tiến nửa thì trú lại tại một ngôi làng nhỏ vừa hay lại có quán trọ nhỏ đối chút cho đoạn thương buôn ,người ở làng khá thân thiện chúng tớ cũng có thể trao đổi hàng hóa hoặc mua lại không ít để bổ sung lương thực và tiếp tế cho đoạn đường tiếp theo đó chính là tiến tới đồi Gió Quân

Cái tên nghe thôi cũng uy dũng quá nhỉ quả là mắt phàm hạ nhân cũng chả phải lời nói đểu đâu Alyssa ,đường sẽ dẫn đến một loạt các đồi cao chồng chất nhau như những con sóng lớn. Địa hình thì hiểm trở, với gió mạnh thổi liên tục. Lên gần tới đỉnh đồi, người ta có thể nhìn thấy cả vùng thung lũng bên dưới, nhưng việc giữ vững bánh xe và hàng hóa trên đoạn đường đèo dốc này là một thách thức lớn. Cũng thật may trong đoàn đều là người có kinh nghiệm rất lớn trong mấy dạng vẫn chuyển thế này vẫn là an suôi qua được một chút .Chỉ tiết là đoạn đừng xuống đồi thì gặp trận mưa khiến nửa người trong đoàn bị sốt rét và số ít khác thì cảm lạnh đành phải thoái lui một ngày đi để bao toàn nhân lực

Ở lại quán trọ có tên là Góc Liễu nửa buổi có thể nghỉ ngơi và bổ sung lương thực mà điều thú vị lại là nơi hiếm hoi có nguồn nước ngọt chảy từ suối trên đỉnh.Công nhân là uống mát khỏi phải bàn đấy chứ ,lần sau có nhịp trở về lại thánh mẫu phải uống tiếp mới được khu vực nơi đồi Gió Quân khá khắc nghiệt nó tốn 2 ngày sáng để có thể xuống đồi .Qua hai ngày đó tớ thấy mình thật nhỏ bé giữa những người đàn ông trai tráng trong đoàn mà

.......

Dừng bút viết lại giờ cậu cũng không viết tiếp nửa vì cái gì cậu đã trãi nghiệm cũng đã kể sạch ra hết rồi chỉ trờ ngày mai để có thể cảm nhận sự tươi mới tiếp từ cuộc chuyện đi

- Khả năng khi đi hết đoạn đường này sẽ tới đất cử nguyên văn mà sát đầu ra của cử nguyên văn lại là thung lũng sấm ngầm địa hình đi sẽ không vấn đề vì có lẽ trong đoàn cũng tính trước các vấn đề như thế này rồi ,mà nhắc mới nhớ mình cũng từng đi qua đó một lần khi đi ngoạn để tới Thánh Mẫu .Một thung lũng hẹp, nơi những cơn gió rít qua các vách đá tạo thành âm thanh như tiếng sấm vang rền. Tiếng động này đôi khi khiến ngựa và bò kéo hoảng sợ, người nghe thì cũng rợn .À mình cũng có nghe đồn người ta kể rằng có một cây cầu gỗ cũ kỹ bắc qua một vực thẳm sâu trong thung lũng. Ai băng qua cây cầu mà không cúi đầu chào “thần gió” đều gặp bất trắc.

- chà vẫn là nên trãi nghiệm nửa rồi ,mong rằng vẫn có thể trở về nhanh chóng

Gấp gọn lại lá thư và cất trọn vào túi trong của áo khoác vừa hay bức tranh bên tai trái của anh cũng vừa xong một bức tranh đã phát họa ra nhìn rất vừa mắt ,gấp cuồn sổ lại và hưởng thụ hương thơm của màn đêm hôm nay

Suốt cả buổi tối hôm đó, đoàn xe vẫn miệt mài lăn bánh, như thể từng bánh xe đang cố gắng chinh phục con đường dài bất tận. Ánh trăng dịu nhẹ len qua những đám mây lười biếng, trải xuống mặt đất một thứ ánh sáng mờ nhạt nhưng ấm áp. Aresene ngồi lặng lẽ ở một góc xe, cảm nhận gió đêm lạnh buốt luồn qua mái tóc. Tiếng bánh xe cọt kẹt hòa cùng tiếng vó ngựa đều đặn tạo thành một bản nhạc nền cho màn đêm sâu thẳm.

Đôi lúc, cậu nghe được tiếng cười nói vọng lại từ những chiếc xe kéo phía trước. Một lão phu xe, giọng khàn đặc vì những năm tháng gào thét trong gió bụi, đang kể lại một câu chuyện cười cũ kỹ.

“Các ông biết không,” lão bắt đầu, giọng lơ lớ nhưng đầy hào hứng, “hồi còn trẻ, tôi từng theo cha đi buôn muối qua đèo Nakar. Một hôm, bọn tôi bị cướp chặn đường. Thay vì cướp sạch muối, bọn chúng còn bắt cha tôi phải nếm thử từng bao để kiểm tra xem có lẫn cát không. Nếm xong, ông cụ quay qua bảo: ‘Chúng mày tha tao đi, đừng cướp nữa. Đời tao ăn đủ mặn rồi!’”

Cả đoàn xe bật cười rôm rả. Tiếng cười ấy vang xa, phá tan sự im lặng tĩnh mịch của con đường khuya. Một phu xe khác, trẻ hơn nhưng cũng chẳng kém phần lém lỉnh, lập tức tiếp lời:

“Chuyện đó nhằm nhò gì! Hồi trước, tôi từng chở một lão nhà giàu qua đèo. Gặp đúng hôm trời mưa to, đường lầy lội, xe cứ trượt tới trượt lui. Lão ta nhảy xuống, quát tôi: ‘Lái xe kiểu gì vậy, hả?’ Tôi bực mình quá, đáp lại: ‘Thưa ông, tôi lái tốt lắm, chỉ có ngựa của ông là không biết bơi thôi!’”

Lần này, tiếng cười còn lớn hơn. Ngay cả Durcker, người luôn giữ khuôn mặt nghiêm nghị, cũng bật cười khe khẽ. Aresene nhìn anh, ánh mắt lấp lánh trong ánh trăng.

“Đúng là không ai hiểu đời bằng mấy ông xe kéo,” cậu nói nhỏ, như tự nhủ với chính mình.

Aresene cười nhạt, nhưng không nói gì thêm. Đoàn xe vẫn tiếp tục tiến bước trong màn đêm, để lại phía sau những tràng cười giòn giã và cả những dấu bánh xe in hằn trên mặt đường bụi bặm.

..........................................................................................................................................................................................................................................................................

Sáng ngày thứ 5 hôm sau đoàn hành trình vẫn tiếp tục cuộc hành trình của mình tới đất cử nguyên văn ,hôm nay là Lynju phụ trách cầm dây cương Durcker thì tranh thủ dựa vào hàng hóa mà chợp mắt một chút khi đến lượt ông còn phía Aresene thì ngồi cạnh người điều khiểu ngựa mà tranh thủ đọc chút sách đôi lúc lynju và Aresene sẽ nói chuyện đôi chút về thời tiết hôm nay ,ngày hôm qua đã có gì và hôm nay sẽ ăn gì

.................

" tôi nghĩ là súp đậu "

" eh cậu thích cái món đó tới vậy ạ tôi mà ăn nó cả ngày thôi thì tôi chết luôn cho cậu xem "

" haha cũng không tệ đến thế đâu mà "

Cười trừ một chút thì cậu lại trở mà đọc sách ,ngồi kế bên Lynju đôi lúc sẽ liếc nhìn cuốn sách mà Aresene cầm Lynju nhìn qua những trang giấy mà Aresene lướt qua anh gần như liếc chả hiểu một chữ cái nào trong đó ,cũng có thể hiểu là anh là đứa mù chữ giỏi lắm thì chỉ có thể đọc ra được vài từ nhưng chỉ có thể đọc trên đầu ngón tay

- Haiza bỏ đi đọc cũng là không hiểu ,tốt nhất là cùng tên này có giao hữu đi là vừa nhìn mấy ngày qua ăn mặc thì bình thường không có lễ nghi vấn sự gì cả nhưng có thể nói hắn chính là một tên công tử giàu có nhìn tên Durcker chăm sóc tên nhóc này và cách hắn được mấy tên kia nhận nhờ đọc thư dùm cũng là rõ có thể nó là có ăn có mặc có học , những chủ đề mà mình biết tên nhóc này cũng chỉ có thể nói là sơ sài và có thể là cũng chả biết nhưng các vấn đề về dân đen như mình hắn lại quá là để tâm chứng tỏ một điều hắn có thể là người của quận trọ hoặc là nếu mình may mắn hơn hắn là người của triều đình thì sao đấy .Thế là chẳng phải nói có dao hiểu rồi lại giúp đỡ sao này lại chả tốt sao .

" Cái này cậu Aresene này , nhìn phong độ vậy, chắc là người học rộng tài cao, chắc cũng đã đi nhiều nơi rồi ha? Không biết trước đây anh từng học ở đâu nhỉ?"

"Ồ, học thì cũng có học chút đỉnh... À mà nhắc tới phong độ, hôm trước tôi còn bị người ta nhầm là sứ giả đấy! Người ta nhìn bộ áo tôi mặc, cứ tưởng là quý nhân trong triều đình. Haha, nhưng thôi, chuyện đó qua rồi!"

"Thật ngưỡng mộ đấy , chắc là cậu có xuất thân từ gia đình danh giá. Nói mới nhớ, cuốn sách anh cầm trên tay đây, bìa mạ vàng, chắc là đồ hiếm nhỉ? Phải là người có điều kiện lắm mới mua được thứ này!"

"À, cuốn này á? Đồ cũ thôi mà, tôi mua ở chợ đêm ấy, giá có hai đồng penny thôi. Nhưng mà bữa đó vui lắm nha, ở chợ còn có một ông bán gánh hát, đứng kể chuyện cười mà cả chợ rần rần luôn. À, anh có hay đi chợ đêm không?"

"Haha... không nhiều. Nhưng mà, cậu nói chuyện khéo ghê, chắc cậu quen giao thiệp với các quan chức lớn đúng không? Trông cậu vừa đạo mạo vừa uyên bác thế này..."

"Quan chức gì đâu. À mà anh biết không, tôi từng cứu một con chim sẻ bị gãy cánh đấy! Tôi nuôi nó mấy tháng trời, giờ nó bay giỏi lắm. Thi thoảng nó còn về đậu lên vai tôi nữa. Chắc cái duyên tôi với động vật cao lắm!"

"Thôi... tôi chịu. Uống nước đi, anh bạn."

Aresene mỉm cười lịch sự, con trong đầu của Lynju thầm nghĩ: "Không hổ danh là kẻ biết né tránh mà ." Anh ta nghiêng người về phía trước, giọng nhỏ nhẹ hơn.

Aresene vẫn như cũ vẫn chăm chú vào cuốn sách đang cầm trên tay đấy ,qua cuộc nói chuyện vừa rồi Aresene cũng tinh ý lần nào về việc Lynju muốn bới móc thông tin của anh ,anh không rõ Lynju sẽ làm loại chuyện gì nhưng tốt nhất là anh nên cận thận hơn nhiều vào những cuộc nói chuyện và cả sau này tránh gây ra những phiền phức không đáng có cho mình và những người xung quanh

Mọi thứ lại quay về quy đạo cũ bánh xe vẫn lăn ngựa vẫn gấp khúc mà đi ,bầu trời thì cứ biến thoái không ngừng đâu đó trong đạo ảnh xanh đấy đã dần biến hóa thành những màn xám rõ ràng

" BRUHHHHHH ........ CHENG CHENG CHENG "

Đột ngột từ phía đồi đưa hành phía trước dội lên một âm thanh cực lớn phóng đại ra tới tận chổ anh và Lynju ,anh không biết cái tiếng đồng đó là gì những ba phát chen sau liền xác nhận là cái kiền mà người đàn ông từng dùng qua tại quán trọ khi lần đầu anh gặp Lynju

" CHENG CHENG CHENG .......BRUHHH "

Âm thanh cứ không ngừng uyên áo cả một vùng trời khiến cho Aresene phải ngơ ngác không hiểu sự tình sẽ diễn ra điều gì tiếp theo .

" Đạo tặc tấn công sao "

" Không đó là tiếng kèn và tiếng chiền của thương đoàn "

Sau khi kết thúc loạt âm thanh vang trời đấy ,Aresene cố ngòm người dậy đến nhìn coi tình hình như nào nhưng anh đã chậm mất vài nhịp đoàn xe phía trước anh không ít bổ dạng đã ngò người dậy từ trước để coi tình hình từ phía xa anh còn thấy có người còn trèo lên cả hàng để coi chuyện .Thấy tầm nhìn đã có chút chả rõ anh lựa chọn từ bỏ và quay trở lại thùng xe và đi trốn không quên ra hiệu với Durcker làm thế vì khi cố nhón người để nhìn kĩ hơn chút thì anh đã thấy vài người của tổ giám sát và bảo đạm an toàn của việc vẫn chuyễn đã kéo ngựa xuống dưới đây rồi

Theo thỏa thuận cho chuyến đi lần này anh và Durcker không được phép để lộ danh tính là người đi cùng trong chuyến buôn hàng lần này ,nếu trực tiếp bị dò ra sẽ gây ra những thất trách không hay cho Lynju

" TẤT CẢ MAU NGƯNG NGỰA LẠI ,LẬP TỤC DỪNG NGỰA LẠI HẾT ,ĐÂY LÀ LỆNH CỦA TRƯỞNG ĐOÀN LẬP TỨC DỪNG HẾT LẠI NHANH "

" DỪNG NGỰA NGAY NGHE KHÔNG HẢ ??? "

Ngay sau đó là tiếng la hét của những người giám sát thì anh có thể cảm nhận rằng xe chở hàng của Lynju cũng có chút dừng xe lại ,Lynju rất chuyên nghiệp việc dừng xe có chút đột ngột nhưng các kiện hàng theo quán tính dừng đột ngột đều là không vấn đề sơ xuất gì

" làm sao mà ngưng xe thế hả "

Đột ngột từ phía bên cạnh chính là ở ngoài lều anh có thể nghe rõ mồn một âm thanh ở ngoài có thể chỉ vài bước găng tay

" nghe tin từ đoàn tham trú thì có lẽ là tin xấu về lộ tuyến đường phía trước ,đoàn trưởng kêu chúng ta phải xử lý vụ việc dưới đây và đạm bảo an toàn cho lô hàng "

" vậy thế này đi ta sẽ canh gác ở đây chút mày thì lên đó một đoạn đi một khắc sao tao và mày sẽ đổi vị trí canh "

" được vậy đi "

Kết thúc ngắn gọn cuộc trò chuyện như thế ,chỉ còn lại tiếng vó ngựa nhưng cũng từ từ biến mất đi dần

"cậu chủ.... "

Khi Durcker tính nói thì cậu ra hiệu dơ tay dừng lại sau đó giữa lại ngón đầu chỉ ngang bàng tay báo hiệu im lặng ,cậu thấy loại chuyện đã vậy thì cũng chả thể hành động như thường nửa đành phải suy xét lại hành động từ bây giờ

" từ đây hãy nhỏ tiếng và nói ít lại ,chúng ta không biết sẽ có chuyện gì tiếp theo, nên tạm thời cứ an phận ở đây chờ tin bao tiếp theo từ đoàn đi đã "

" vâng "

Durcker hiểu ý của Aresene ,liền an tọa tại một chổ mà trú .Còn phía cậu thì chỉ có thể ngơ người mà chờ đợi hành sự phía trước sẽ như nào ,và cũng cầu mong còn đừng phía trước có thể suôn sẻ mà trở về nhà kịp lúc trước khi kịp đón tuần lễ

- Thật quái lạ hôm qua mình đã nhìn rất rõ là không hề có trăng vàng mà cớ gì mà xảy ra điềm đen chứ ,cả ngày hôm qua nửa và hôm kia nửa chả lẽ là đã xuất hiện mà mình vô tình bỏ qua....Haiza nếu thế thì quá khó sử rồi

Một khắc rồi lại một khắc thời gian cứ trôi qua nhưng đối với Aresene nó chả khác gì là một sự chậm chạp đến đáng sợ một khắc hiện giờ đối với anh như cả liên kì vừa mới xảy ra vậy nhưng anh cũng chả thể làm được gì nhiều chỉ có thể an phận mà tiếp tục mà chờ đợi .Bên phía Durcker do vẫn còn có chút thiếu ngủ nên đã gục mặt mà ngủ trở lại .Lynju thì bị thời gian làm mòn sự kiên nhẫn nên đã quyết định qua các xe chở khác để nghe ngóng tin hình vừa xảy ra .và khi trở lại kể anh nghe những chuyện vừa mới nghe kể lại được con tim anh như hẫn lại đi một nhịp

Một người đưa tin từ phía trước đã hối hả trở lại, mang theo tin tức chẳng mấy tốt lành: lối đi chính dẫn ra khỏi vùng Đất Cử Nguyên Văn đã bị sạt lở nghiêm trọng. Một đóng khối đất đá khổng lồ chắn ngang toàn bộ con đường, khiến việc tiếp tục tuyến lộ dự kiến trở thành điều bất khả thi.

Cả đoàn buộc phải họp bàn ngay tại chỗ. Sau một hồi tranh cãi và cân nhắc, quyết định được đưa ra: họ sẽ mượn đường vòng qua Đồi Lớn, một con đường hiểm trở với những dốc đá ngoằn ngoèo và rừng cây rậm rạp. Tuy nhiên, đi qua đồi này sẽ làm kéo dài hành trình thêm ít nhất một ngày sáng – một điều khiến không ít người trong đoàn phải thất vọng, bởi vì độ nguy hiểm của chuyến lên đèo này và nếu tệ hơn có thể là bỏ cái mạng mình ở đó thay vì là hàng hóa lần này , ai nấy đều mong kịp trở về gia đình.

Lynju, người dẫn xe kéo, chỉ thở dài và lên tiếng:

"Muốn về thì phải qua, chứ đất đá kia có đợi người ta dọn cũng chẳng xong trước khi trăng tới kỳ tiếp theo luôn đấy . Mà lần này chuẩn bị ngựa, cột chặt hàng hóa hơn nửa rồi , và à khi xuống đẩy nhớ là đi cẩn thận. Chuyến này mà sơ suất là không còn đường quay lại đâu."

" Tệ thật đấy "

Cậu góc đầu mà nhìn lên thì thấy phần nào sự xám xịt cũng đã rõ vài phần không kém rồi dự định lần này chồng chất kèm theo sự khó khắn không kèm đi cùng .Nhưng bánh vẫn phải lăn ngựa thì cũng đã chạy đoàn người cứ thế kéo nhau về hết một con đừng duy nhất để có thể vượt qua đất Cử Nguyên Văn

.........................................................................................................................................................................................................................................................................

Những người trong đoàn nhanh chóng chỉnh sửa lại dây buộc, kiểm tra kỹ các xe kéo và động viên lẫn nhau. Aresene ngồi phía sau, nhìn lên những ngọn đồi chập chùng phía xa. Cậu mơ hồ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, như báo trước rằng đoạn đường phía trước chẳng dễ dàng chút nào.

Khi đoàn thương buôn bắt đầu băng qua con đường , rồi từ từ thành các con dốc và dốc đứng dẫn vào Đồi Lớn, họ chỉ còn biết dựa vào ánh sáng mờ nhạt của mặt trời buổi sớm. Trên đầu, những tán cây che phủ phần lớn bầu trời, tạo thành một khung cảnh vừa u ám vừa tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng xe lộc cộc và tiếng thở nặng nhọc của lũ ngựa.

Quá trình leo dốc bắt đầu với sự chậm chạp và nặng nề đến ngột ngạt. Con đường đá sỏi dẫn lên đỉnh đồi gồ ghề, từng viên đá nhọn nhô ra như những cái bẫy nhỏ, chỉ chực làm trật bánh xe hoặc xé rách móng chân của lũ ngựa. Gió từ trên cao thổi mạnh xuống, mang theo cái lạnh buốt giá lẫn mùi ngai ngái của đất đá ẩm ướt.

Những chiếc xe kéo nặng trĩu hàng hóa kêu cót két, bánh xe rít lên khi cố gắng xoay qua những chỗ dốc dựng đứng. Các tay kéo xe phía trước nghiến răng, gân tay nổi rõ khi họ gồng mình kéo những sợi dây thừng căng cứng như muốn đứt. Đôi khi một chiếc xe trượt bánh, lật nghiêng một chút, buộc tất cả phải dừng lại, dồn sức đẩy ngược nó về đúng hướng. Mồ hôi họ chảy ròng ròng, hòa lẫn với lớp bụi đất phủ khắp người, khiến ai nấy trông chẳng khác nào những tượng đất biết di chuyển.

Từng cơn gió lạnh thổi ù qua, kéo theo hơi nước mơn man trên da thịt, báo hiệu một cơn mưa không thể tránh. Và rồi, chẳng chờ lâu, mưa ào đến như thác đổ, xối thẳng xuống đầu người lẫn ngựa, biến con đường đất thành một vũng lầy trơn tuột.Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đất đá dưới chân bắt đầu nhão ra, lầy lội và phản chủ, cuốn trôi cả những bước chân vững chắc nhất.

Nhanh chân lên, tụi bay! Tao không có cả đời để chôn chân ở cái đèo chết tiệt này đâu! Mưa thì mưa, hàng thì vẫn phải tới, hiểu chưa!" – Một ông phu xe già gân gào lên, tiếng át cả tiếng mưa, cây roi trong tay quất xuống đất tạo nên âm thanh chan chát đầy uy lực.

"Cái xe đó mà không qua nổi con dốc này, tao thề sẽ lấy cái dây cương đó mà tròng cổ tụi bay đấy! Lên! Lên nữa coi! Đừng có mà để tao thấy tụi bay ngồi thở dốc!" – Một người giám sát đẩy mạnh chiếc xe hàng, khuôn mặt đỏ gay vì hét suốt cả quãng đường.

"Chết tiệt thật! Đừng có mà để cái xe này tụt nữa! Dồn hết sức vào! Một, hai, ba... đẩy đi mấy thằng khốn! Đừng có mà nhìn tao nữa!" – Một gã to con đập mạnh tay vào thùng xe, hét lên khàn giọng, rồi gồng mình đẩy chiếc xe hàng qua đoạn bùn lầy trơn tuột

"Lên rồi hẵng mà ngồi thở! Chưa tới đỉnh thì chưa được nghỉ! Con dốc này không thắng được tao đâu, lũ bây nghe rõ chưa?!" – Giọng khản đặc của người trưởng đoàn vang lên, tiếp sức cho cả nhóm.

"Ê, ê, giữ chặt dây đó! Thằng nào buông tay là tao quật chết! Thà gãy tay chứ đừng để gãy bánh xe, nghe rõ chưa?! Đồ của người ta, không phải của tụi bay đâu mà giỡn!" – Một ông lớn tuổi trợn mắt, vừa chửi vừa dốc sức kéo.

"Đẩy mạnh coi! Tụi tao bên đây đổ mồ hôi, còn tụi bây bên kia thì làm cái gì? Đừng có mà giả vờ trượt nữa nha!" – Một gã phía sau cười khẩy, giọng mỉa mai rõ rệt.

"Người ta bảo dốc này là dốc quỷ, tao thấy đúng rồi! Nhưng mà tao thề, hôm nay quỷ phải thua tao! Đẩy đi anh em, hết hơi thì lấy mưa mà uống, trời cho rồi!" – Một anh phu trẻ cố cười, cố vực tinh thần cả nhóm.

"Đẩy cái bánh xe này coi! Nó mà mắc vào đá nữa thì tụi bay ở lại đây mà khóc luôn đi! Ai biểu làm nghề này, giờ thì cố mà lết!" – Một ông phu gân guốc vừa mắng vừa hì hục đẩy.

Giữa trận mưa nặng hạt, Aresene thở dốc, đôi tay run rẩy bám chặt vào khung xe. Cậu không quen việc nặng, nhưng nhìn thấy Lynju và Durcker đang gồng mình đẩy từ phía sau, cậu biết mình không thể bỏ cuộc. Chiếc xe hàng nặng trịch, bánh xe cắm sâu vào lớp bùn trơn nhão, mỗi bước di chuyển chẳng khác nào kéo cả một ngọn đồi trên vai.

Aresene cảm thấy từng thớ cơ trong người mình như bị kéo căng đến cực hạn. Đôi tay run lên bần bật, cố bám chặt lấy khung xe lấm bùn, trong khi lòng bàn chân cậu trượt dài trên lớp đường nhão nhoẹt. Hơi thở của cậu gấp gáp, phả ra thành từng làn khói trắng giữa tiết trời lạnh cắt da. Chiếc xe nặng như hàng tấn đá đang đè lên đôi vai cậu, không ngừng gào thét đòi cậu buông tay.

Cậu cảm nhận rõ mùi bùn đất, mùi gỗ ẩm, mùi nước mưa hòa quyện trong không khí. Mỗi lần cậu cố đẩy, bùn văng tung tóe, bắn lên cả mặt và áo. Lưng áo cậu sũng nước, lạnh ngắt, dính chặt vào người như một lớp da thứ hai. Nhưng Aresene chẳng còn đủ sức quan tâm.

Trí óc cậu mờ mịt, chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Không được dừng lại. Không được để chiếc xe này trượt ngã. Lồng ngực cậu đau nhói từng cơn, mỗi nhịp thở tựa như dao cứa vào phổi.

Cậu nhắm chặt mắt trong một khoảnh khắc, tự nhủ rằng phải gắng thêm chút nữa. Chỉ cần qua khỏi đoạn dốc này thôi. Nhưng mỗi lần cậu ngẩng đầu lên, con đường phía trước vẫn như không có điểm kết. Cậu không biết mình còn có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa.

- Đúng là chó má thiệt mà

" CẬN THẬN CÓ XE ĐỔ XUỐNG !!!!! "

"!!!!? "

Bạn đang đọc Vì tôi hãy chết hết đi sáng tác bởi jhjhjhjh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi jhjhjhjh
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.