Bài ca của tự do và sự tự hỏi
Sau khi những lời nói sau cùng của các vị đồng lão kết thúc ,thì không hẹn trước mà gặp một số người trong khán đài đã hét lên vui sướng tạo nên ảnh hưởng đám đông tạo nên tiếng ồn hân hoan đến vui sướng ,đâu đó nhiều mẫu giấy được ném lên không trung hàng loạt Tiếng reo hò vang vọng khắp , không ai giữ được sự bình tĩnh nữa. Những tờ giấy nháp bị vò nát, những tập đề cương gấp gọn giờ đây được tung bay lên trời, lấp lánh như những mảnh pháo hoa rực rỡ.
Hàng loạt trong số đó còn là những lời ca tụng tới nữ thần và lời yêu thương đến cha mẹ và cái mạng của mình vì đã sống sót qua kì thì .Đâu đó thì một số ít thì ôm mặt đau khổ và một vẻ mặt nhợt nhạt vì cho rằng mình chưa đủ tốt với loại vấn đề vừa rồi .Riêng Aresene thì theo số đông ,cảm xúc anh không đặc biệt giao động gì quá nhiều nhưng đâu đó trái tim anh như một nhịp nhẹ nhàng hơn nhiều đi tí ,anh chỉ ngồi đó ,ngôi đó và nhìm đắm vào cảnh tưởng hổn loạn này với nhiều bộn bề và những dự định sẽ làm gì trong tuần lễ thánh Misakolver Sen
" à muốn uống chút rượu và đồ ăn ấm ghê "
Cậu nỡ một nụ cười mịa mai nhất với một ý tưởng sẽ lằm no chiếc bụng nhỏ nhắn của mình làm rộng tâm trí của mình bằng cơn say men và hưởng cho mình một giấc ngủ thật ngon trong vòng tay của đức mẹ Selena
".......... "
Để lớp tầng giấy bên cạnh cậu lấy hai bàn tay mình mà xoa nát quả đầu và cười mĩn và ngay lập tức rời khán đài ,rời khỏi tòa thápVosgaron vẫn chiếm chệ sự vĩ đại trong mặt anh đấy một toàn thành trì sẽ không bao giờ sụp đổ Đường phố náo nhiệt, từng tốp sĩ tử nhanh chóng rủ nhau kéo về các quán rượu và tiệm ăn gần chợ lớn. Aresene chạy một mạch tới một quán ăn ngon anh cho là yêu thiwchs nhất .Tiếng cười nói rộn ràng vang lên khắp các gian nhà lợp ngói, hòa quyện cùng mùi thơm của bánh nướng, rượu ngô với nồng độ tính chế thấp, và những món ăn đậm đà của vùng quê Entist thuộc trung phân phía tây đế quốc Inderburg. Những chén rượu đầu tiên được nâng lên như lời chúc tụng, rồi nhanh chóng đổ xuống từng cái bụng đói khát. Thịt nướng, cá hấp, và cả những chiếc bánh tro vàng ruộm được mang lên liên tục, chẳng mấy chốc chất đầy bàn. Anh nốc như chưa từng được ăn tận hưởng trọn vẹn những hương vị đang chém điên loạn trong lưỡi dù trong nhìn thấy được khuôn mặt mình nhưng có thể cảm nhận qua khuôn miệng vuông tròn đến mang tai để đủ hiểu rằng bửa ăn đã khiến anh vui đến chết đứng như thế nào rồi
" Chó má nó ngon đỉnh !!!!!! "
Vẻ mặt đâu đó là sự thỏa mãn đến cực điểm ,cứ vừa nốc vừa uống nớp rượu ngô vừa ngọt ,chua và đắng đấy
Khi men rượu bắt đầu len lỏi, thì chẳng có ai chịu ngồi yên. Aresene ăn nhanh chóng và trả tiền một mực chạy thật nhanh vừa đi vừa chạy trên đậu cậu rất có nhiều tính toán về đoạn đường trước mắt vì ý định của cậu là rất rõ cậu phải về thật nhanh
'nếu tính theo quỹ đảo độ dịch chuyển và vấn chuyển sẽ là 5 cây trên một đơn vị đoạn đường thì..,nhưng mà hướng gió tây nam lần này không mạnh lắm tưởng vào thu bắc rồi chứ chắc là gió giữa mùa vậy thì quỹ đạo về độ dịch chuyển sẽ bé lại trên một đơn vị tham số không sao cả miễn là tốc độ phần nào đó được tăng thì không phải là điều thiết yếu nữa rồi ,và đo đặc tới các phân tử Notrinoron tưởng tưởng nào liên kết với chúng ,liên kết với chúng ,liên kết với chúng....'
Trong đầu cậu linh hạt đến việc đếm và tưởng tưởng ,tưởng tưởng đến cát hạt nhỉ nhất và cách chuyển động của nó qua cách chúng thể hiện mình là một làn gió qua từ khe tơ chân tóc và làn da này
Và đâu đó nơi bàn tay cậu dù không có hình thái rõ ràng nhưng cũng là sự giao động của làn gió ,nhưng tính đẩy tham số lên cao hơn thì đôi tròng tử phải nhéo lại thuật tính toán đã phải dừng lại lực chạy của cậu cũng giàm hẳn lại đi
" ừa nhỉ nếu mình mà làm thế sẽ phải đống tiền phạt mất "
Không phải là cậu không có hứng làm nửa mà do một phần túi tiền cậu sẽ cháy đen hết vì hành động ngu xuẩn của mình mà thôi ,theo luật của đế đô ban hành đến thánh quốc kể thành phố Mẫu đế thì các trường hợp được sử dụng pháp trân trến 10 độ ritenno thì có các cuộc thi và lễ hội ma pháp được tổ chức hằng năm để khuyến khích việc sử dụng ma pháp vào mục đích tốt đẹp, xây dựng xã hội phồn vinh ,tiếp theo đó hội đông viên kiểm trước thuộc an ninh và ổn định trật tự
Các trường hợp cố ý dùng pháp trận mà không thuộc các trường hợp trên sẽ bị phạt nặng tiền ,bắt lao động xã hội công ích ,cậu rất muốn dùng lực phản của gió để giúp mình chạy thật nhanh tới khu nhà trọ cho thuê nhưng vì đấy là thành phố Mẫu Đê nên không thể dùng pháp trận linh tinh được
Vậy nên cậu đã lựa chọn đi bộ thông thả về dù gì đêm vẫn là rất dài khi ta đối mặt với nó ,vừa đi vừa tản mát con đường chiếu rọi ánh lam của những ngọn đèn thạch lam qua việc hấp thụ những vận thể hạ phân tử của mặt trăng để giúp nó tỏa sáng trong màn đêm tối như một mặt trang nhỏ vậy cậu không phải là kỉ tác chế nhân nên không rõ các vận thành quy trình của đèn chiếu rọi qua khoáng vật thạch anh lam nhưng cậu vẫn có phần nào đó thích thú
" mà tại sao mình phải nghĩ chứ.... "
Nghĩ được tới thế cậu dập tắt đi ngay cho đỡ nhứt đầu và nhanh chóng lết những bức chân nặng chịu đấy để có thể trở về sớm nhất có thể ,đi một đoạn dài đấy với vấn tốc cậu cho là nhanh hết mức cậu chỉ thấy thấm mệt khắp cả người lục đục kiếm chìa khóa qua túi vali và mở chìa vẫn là căn phòng ấy vẫn là khung cảnh ấy nó giống như thưởng ngày cậy bỏ chiếc nón kép trước xuống ,cỏi chiếc áo khóa và chiếc áo sơ mi đã thấm đậm mồ hôi xuống và cố tìm một chiếc áo sơ mi khác để mặc .Xong suôi mọi chuyện cậu cầm chút đồng lẻ còn lại và chạy tới quán rượu cậu cho là tấp nập và náo loạn nhất
và khi chạy được một lúc cậu đã tới được quán rượu đấy trên bảng treo bảng hiệu ( Tiến Vong Nha ) một quán rượu khá động khách qua việc thu hút hương vị và những câu chuyện phiến khiến nói đây được coi là nơi náo loạn nhất thành đô khi mở cửa đi vào mọi trường nơi đó phải đánh sộc vào lỗ mũi và lỗ tai cậu một cách điện loạn nơi mà không khí như thể bị cuốn xoáy bởi hàng ngàn âm thanh hỗn loạn. Ngay khi mở cửa, anh nghe thấy tiếng cười nói vang vọng, những tiếng la hét phấn khích xen lẫn với tiếng chai lọ va chạm leng keng, như một bản giao hưởng bất quy tắc của cuộc sống của đám dân đen của đám sĩ tử vừa mới thoát khởi con ác quỷ của giảng đường
Mùi rượu mạnh pha lẫn mùi khói thuốc, thỉnh thoảng điểm chút hơi men đắng ngọt từ ly cocktail bị đánh đổ đâu đó, bao trùm lấy không gian. Đèn vàng nhạt, mờ ảo, dường như không đủ sáng để soi rọi hết góc tối, tạo nên một bầu không khí vừa náo nhiệt vừa ngột ngạt.
Ở quầy bar, người pha chế thoăn thoắt pha chế, tiếng lắc shaker hòa nhịp với tiếng gõ ly cốc. Những người đàn ông vai rộng, tay lăm lăm cốc bia, hét to với nhau như thể họ đang ở trên chiến trường, trong khi một nhóm bạn trẻ gào thét theo điệu nhạc rock vang dội từ chiếc loa cũ kỹ đặt sát tường.
Thỉnh thoảng, một tiếng "rầm" khi ai đó đánh rơi ghế hoặc cãi vã bùng lên ở góc xa, thu hút ánh nhìn tò mò nhưng chẳng ai thật sự quan tâm, bởi tiếng ồn chung đã nhấn chìm mọi thứ. Bầu không khí đó là một thứ hỗn độn đầy năng lượng, nơi con người dường như đang trút hết cảm xúc của mình vào từng tiếng nói, từng tiếng cười, như thể không tồn tại ngày mai.. Tiếng đàn sáo rộn ràng hòa quyện với tiếng hô vang chúc tụng, biến nơi đây thành một lễ hội thu nhỏ. Những vị khách khác, từ thương nhân giàu có đến dân buôn nhỏ, cũng bị cuốn vào không khí hừng hực ấy.
Aresene tiến thẳng đến quầy bar, nơi ánh đèn hắt lên khuôn mặt thẫn thờ, đầy vẻ bất cần của những người đàn ông ngồi rải rác. Anh ngồi xuống một chiếc ghế gỗ cũ kêu cọt kẹt, ra hiệu cho bartender.
"Cho tôi một cô tiên xanh đi," anh nói, giọng khàn và lơ đãng, như thể đây không phải lần đầu anh thốt ra câu này.
" Anh muốn uống đặc hay pha loạn ,tôi nói với cậu loại này nặng đô lắm đấy chơi được không ? "
Người pha chế nơi quầy như thói quen mà hỏi quý khách trẻ trước mắt
" Cho đặc đi dù gì tôi muốn tối nay có thể ngủ ngon một chút mà à ,không phiền cho thêm đậu rang chứ "
Anh không để tâm lắm vì đây chả phải lần đầu anh được tiếp xúc loại nặng như này rồi
" Được không vấn đề của cậu 10 đồng penny "
Nghe được giá tiền ấy cậu lực chút trong túi còn may là 14 penny cậu đưa cho chủ quán và chờ rượu và đồ ăn lên cậu nghe chút chuyện phiến ,những bạn nhạc đồng qua bởi nhạc sĩ đường phố bên đường
Ly rượu mạnh được đặt xuống trước mặt, chất lỏng hổ phách sóng sánh trong ánh đèn vàng. Anh nhấp một ngụm, vị cay nóng tràn qua cổ họng như thiêu đốt, nhưng anh chẳng nhíu mày. Một đĩa đồ nhắm được mang đến – đậu phộng rang, xúc xích khô, và vài lát chanh vàng. Không phải bữa tiệc xa hoa, nhưng là thứ phù hợp với không khí nơi đây.
ơi ánh đèn leo lét và tường treo đầy chân dung các quý ngài đã khuất, một lão già, râu tóc bạc phơ, đang cười khùng khục với người bạn trẻ ngồi đối diện.
"Cậu có biết," lão cất giọng, "ngày xưa ta từng yêu một tiểu thư xinh đẹp, da trắng như sữa, môi hồng như rượu vang."
Chàng trai tò mò: "Rồi sao nữa, lão huynh? Bà ấy là vợ lão à?"
Lão già lắc đầu, đôi mắt lóe lên như kẻ sắp kể một bí mật lớn: "Không, cậu à. Một hôm, ta ngỏ lời với nàng, nàng bảo ta: 'Muốn lấy ta thì ngươi phải trèo lên ngọn tháp chuông nhà thờ, lấy về cái chuông bạc treo trên đỉnh!' Thế là ta trèo, trèo mãi, tưởng đâu chết luôn trên đó."
"Rồi lão lấy được cái chuông chứ?"
"Ồ, lấy được, nhưng mà..." – lão cười ha hả, hớp một ngụm rượu trước khi nói tiếp – "...khi ta quay lại thì nàng đã cưới tên thợ rèn ở làng bên, chẳng cần đến cái chuông chết tiệt của ta!"
Cả quán cười ầm lên, nhưng lão vẫn chưa dừng: "Mà để ta nói cho cậu biết, cái chuông ấy... là vật báu gia truyền nhà ta! Ai ngờ ta lại dại đến mức tự đi trả lại cho nàng để nàng làm của hồi môn với thằng khác!"
Một ông khách bên cạnh vỗ bàn, cười hô hố: "Ít ra lão cũng được trèo tháp! Còn ta, bao năm qua chỉ toàn trèo... ý tưởng mà chẳng có nàng nào bắt lấy!"
Cả quán rượu lại bùng nổ tiếng cười, đầy sự châm biếm nhưng cũng chẳng kém phần ấm áp, như thể mọi chuyện đời, dù lố lăng hay thê lương, đều có thể trở thành trò cười để xoa dịu lòng người.Trong một góc quán rượu, nơi ánh nến lay lắt soi rõ hơn nếp nhăn trên khuôn mặt của những người đã uống quá chén, một tay nhạc sĩ lang thang đang vỗ về cây đàn lutes cũ kỹ của mình. Hắn cất tiếng, kéo dài như thể đang khởi động một màn biểu diễn:
"Thưa quý vị, hãy nghe câu chuyện của ta, một gã từng có cả vinh quang và... vài nàng tiên trong cuộc đời. Nhưng tất cả tan biến chỉ vì một chiếc giường."
Tiếng cười rộ lên, một người đàn ông say gật gù hỏi: "Giường? Hẳn là giường của ai đó không phải của ngươi rồi?"
Nhạc sĩ nhếch mép, nheo mắt như người giữ bí mật lớn: "Đúng vậy, bạn ta. Là giường của phu nhân bá tước! Nhưng hãy để ta kể từ đầu. Một buổi tối trăng sáng, ta được nàng mời đến đàn hát, và tất nhiên, làm gì có nhạc sĩ nào từ chối khi một phu nhân mời? Nàng bảo rằng ta nên chơi thứ gì đó 'tình cảm và lãng mạn.' Thế là ta chơi, nhưng nàng lại bảo: 'Không, ngươi hiểu nhầm rồi. Ý ta là chúng ta sẽ chơi cùng nhau.'"
Tiếng ồ lên khắp quán. Tay nhạc sĩ cười khẩy, rồi tiếp tục: "Nhưng định mệnh nghiệt ngã thay! Khi ta đang... ừm, thưởng trăng trong vòng tay phu nhân, thì ai bước vào? Chính là bá tước, người mà ta ngây thơ nghĩ đang đi săn tận miền xa."
Một gã đàn ông trẻ vội hỏi, mắt mở to: "Vậy ngươi làm gì?"
Nhạc sĩ nốc một hơi rượu, thở dài: "Ta nhảy qua cửa sổ, bỏ lại cả đàn lẫn quần áo. Nhưng này, không ai nói trước rằng khu vườn bên dưới lại đầy gai hồng đến vậy! Sáng hôm sau, khi tỉnh lại trong bụi cây, ta tự hỏi, phải chăng số phận đã không muốn ta làm nhạc sĩ mà làm... một kẻ kể chuyện cười."
Cả quán rượu bật cười vang, tiếng ly chạm nhau chan chát, vài người vỗ bàn khen ngợi màn trình diễn. Một người già cất giọng: "Ngươi là nhạc sĩ giỏi, nhưng là kẻ chạy trốn còn giỏi hơn!"
Khi tiếng cười của câu chuyện trước vừa lắng xuống, một ông lão tóc bạc, áo choàng sờn cũ, chống gậy bước tới, đặt ly rượu lên bàn. Mặt ông nghiêm túc, giọng khàn khàn nhưng đầy mỉa mai:
"Chuyện của các chú thì thường, nghe ta kể về một nàng mộng mơ và một đêm ta suýt mất mạng chỉ vì… một con mèo!"
Cả quán nhao nhao: "Mèo? Làm sao mà mèo giết người được?!"
Ông lão nheo mắt, như muốn nhấn mạnh tầm quan trọng:
"Ta nói là suýt thôi. Nhưng hãy nghe ta kể từ đầu. Năm đó, ta còn trẻ, nghèo xác xơ, nhưng cái tài thổi sáo thì khối cô mê. Có một góa phụ giàu, nhà to nhất vùng, bảo ta rằng: 'Chỉ cần ngươi làm ta vui, ta sẽ trả ngươi cả túi vàng.' Thế là ta nhận lời. Nhưng đêm đầu tiên, khi ta thổi sáo trong phòng nàng, có thứ gì đó nhảy vào lòng ta... là con mèo của nàng!"
Một gã bụng bự chen vào: "Thì sao? Đàn bà nào mà chẳng yêu mèo!"
Ông lão nghiến răng, nói tiếp:
"Thì cái con mèo ấy không giống bình thường. Nó cứ liếm má ta, liếm tai ta, rồi nhìn ta bằng ánh mắt... không phải của một con mèo! Mà khổ nỗi, góa phụ ấy lại cười, bảo rằng: 'Chà, con mèo nhà ta có vẻ ưa ngươi đấy!' Ta thấy lạnh cả sống lưng, nhưng vì vàng nên ta cố chịu."
Mọi người cười rần, nhưng ông lão vẫn tiếp tục:
"Đến đêm thứ ba, khi ta chuẩn bị xong xuôi thì con mèo ấy lại xuất hiện. Nhưng lần này nó không liếm nữa mà cào. Nó cào vào cổ ta, máu chảy ròng. Ta hét lên, vứt cây sáo bỏ chạy. Góa phụ đuổi theo, vừa cười vừa bảo: 'Ngươi không biết sao? Chồng ta hóa thành con mèo đó! Ai dám động đến ta mà hắn không làm thịt, thì người đó may mắn lắm rồi!'"
Cả quán cười vang, một tay gõ ly rượu vào bàn hô to:
"Vậy túi vàng đâu?!"
Ông lão nhún vai: "Túi vàng thì ta không có, nhưng cái sẹo trên cổ đây thì vẫn còn! Và đó là lý do ta không bao giờ nhận lời bất kỳ góa phụ nào nữa!"
Cảnh tượng bấy giờ trở nên huyên náo hơn bao giờ hết. Những gã đàn ông, vừa nghe xong câu chuyện đầy mùi vị của ông lão, cười ngả nghiêng như thể chính họ cũng từng chạy trốn khỏi những con mèo kỳ dị hay những phu nhân tai tiếng. Nhưng giữa tiếng cười đó, ai đó đứng bật dậy, giơ cao ly rượu và hét lớn:
"nào nào các người anh em, hôm nay là đêm trước thánh lễ Misakoler Sen! Hãy cùng nhau uống, hát, và mừng ngày trọng đại này! Nhạc sĩ Tuler, ngươi đâu rồi? Kéo lên khúc nhạc của tổ quốc nào!"
Tuler – tay nhạc sĩ lang thang với cây đàn lutes mòn vẹt – vốn dĩ đã ngà ngà say, nhưng nghe thấy lời gọi, hắn ngẩng đầu, mắt long lanh như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này cả đời. Hắn ngồi thẳng dậy, búng nhẹ dây đàn để chỉnh âm, rồi bắt đầu kéo lên những giai điệu trầm hùng nhưng phóng túng, những nốt nhạc như nhảy múa trong không khí.
Ngay lập tức, cả quán đồng loạt đứng dậy. Những gã đàn ông lảo đảo ôm vai nhau, cánh phụ nữ cười ngất, tất cả cùng đồng thanh hát vang bài ca tổ quốc – một bản đồng ca vừa hào hùng vừa ngổ ngáo, mỗi câu chữ như một sự tôn vinh dành cho cuộc sống phiêu lưu, rượu ngon và những đêm chẳng bao giờ kết thúc.
Tiếng đàn của Tuler như thúc giục, tiếng hát như hòa quyện cùng nhịp bước chân dậm sầm sập trên sàn gỗ, làm rung rinh cả những ly rượu còn dang dở. Trong cơn náo loạn, có người đập vỡ một cái bình, có kẻ đứng lên bàn hét lớn, nhưng chẳng ai phiền lòng – tất cả đều hòa mình vào bầu không khí cuồng nhiệt.
Và khi bài hát kết thúc, quán rượu bỗng dưng lặng đi trong một giây ngắn ngủi. Rồi, như không chịu nổi sự yên tĩnh, cả đám bật cười sảng khoái. Một ông lão tóc bạc giơ cao ly rượu, giọng khàn đặc nhưng đầy khí phách:
"Chúng ta, những kẻ sống sót qua bao đêm, những kẻ chẳng sợ trời đất, hãy cùng nâng ly vì ngày mai – một ngày có thể đến hoặc không, nhưng đêm nay, chúng ta sống như những vị vua!"
Cả quán rượu lại gầm lên. Những giai điệu của Tuler nối tiếp, kéo dài đến tận lúc ánh bình minh mờ nhạt xuất hiện nơi chân trời, và chẳng ai còn phân biệt đâu là sự vui mừng vì lễ Misakoler Sen, đâu là tiếng cười cho chính cuộc đời đầy hỗn loạn và tuyệt vời của họ.
Sự náo nhiệt ấy chẳng thể kéo dài mãi. Tiếng vó ngựa vang lên trong đêm tối, và đoàn tuần tra của viên kiểm xuất hiện, khuôn mặt lạnh lùng như muốn đóng băng cả không gian. Họ gạt đám đông ra hai bên, buộc từng người phải giải tán.
" Này muốn chết à giờ nào rồi mà còn dám náo loạn quận Holmes Banl ,các người tốt nhất nên ngậm cái miệng lại mà cút về với cái đùi của vợ các người đi "
" thưa ngài viên kiểm tôi đây chưa con chưa vợ thì về rung đùi với ai đây "
Đâu đó trong đám say mèn ấy đổ lên những tiếng nói thật buồn cười làm sao làm cười không ít quý ông trong quán
" Tôi không cần biết về nhà mà thành tâm với chúa đi "
Nhân vật chính của chúng ta, trong cơn men chưa tan, bị kéo ra khỏi quán rượu với một nụ cười nhếch mép đầy ngông cuồng, nhưng trong lòng lại rộn rã vì biết rằng đêm nay đã làm anh rộn lòng đến nhường nào ,cảnh tưởng về những điều đau khổ nhất kêu nhau qua những câu chuyện phiến đến cao hứng ,một táng đàng ông đứng lên banf ghế mà hát ca như thể ngaỳ mai sẽ chẳng còn là họ thật khiến trái tim cậu đâu đó động lọng người
Cậu để tâm trí mô hồ của mình đã bị tẩy não bởi rượu anh lang tháng qua những con đường lớn ,những con ngõ nhỏ nhất trên môi đôi khi sẽ hát thầm bài ca thánh quốc của các dân đen ,và đi và cứ đi đến khi cơn gió thổi mạnh của tây nam phải vào lưng anh đâu đó sự tĩnh táo nhỏ mới ổn định lại
Câu chuyện chuyển mình, từ náo nhiệt của quán rượu sang sự tĩnh lặng kỳ lạ nơi đường lớn. Gã say rượu lảo đảo bước đi, đầu còn váng vất hơi men. Khi tỉnh táo đôi chút, hắn ngẩng lên và phát hiện mình đang ở khu đường lớn, một con đường lộng lẫy nhưng trống trải, không một bóng người qua lại.
Bầu không khí lạ lùng bủa vây, sự tĩnh mịch như áp lực vô hình đè nặng. Rồi đột nhiên, một âm thanh nhỏ vang lên, âm sắc nhẹ nhàng mà rõ ràng đến lạ – tiếng kèn harmonica. Một giai điệu đơn giản nhưng ám ảnh len lỏi qua gió, như mời gọi mà cũng như thách thức.
Gã dừng lại, tai nghiêng về phía âm thanh, cảm thấy như nó đang ngân nga lại khúc ca hắn vừa hát trong cơn say. Tò mò, hắn bước theo tiếng kèn. Đôi chân lần mò, dẫn hắn đến một cây cầu bắc qua sông.
Dưới ánh sáng nhạt nhòa của trăng, hắn nhìn thấy một bóng người ngồi ở giữa thành cầu. Đó là một quý ông, trang phục áo choàng măng tô quốn mình bên trong chỉ là sự trang trong của bộ đồ vest nhưng mang vẻ kỳ dị. Khuôn mặt của ông ta bị che bởi phần nón, được bấm ghim kín đáo che đi đôi mắt. Chỉ có đôi môi và đôi bàn tay đeo găng là lộ rõ – những ngón tay thon dài, mềm mại, đang giữ chặt chiếc kèn harmonica nhỏ bé.
Ông ta thổi nhạc với sự điêu luyện khiến không gian như bị thôi miên. Mỗi nốt nhạc cất lên, không khí xung quanh càng thêm huyền bí, như một màn sương mờ ảo cuốn lấy cả cây cầu và một màn đêm lạnh lẽo của thành phố mẫu đế
Gã say đứng đó, nhìn chăm chăm, không nói một lời. Một cảm giác vừa sợ hãi vừa bị hút hồn khiến hắn không dám tiến lại gần hơn. Quý ông trên cầu vẫn thổi kèn, nhưng dường như ý thức được sự hiện diện của hắn. Ông ta dừng lại trong một khoảnh khắc ngắn, nghiêng đầu như để lắng nghe điều gì đó trong không khí.
Rồi bất ngờ, ông cất giọng, giọng trầm và nhẹ nhàng, nhưng vang dội:
"Ngươi đã nghe, đã hát, và giờ đã tìm đến. Nhưng liệu ngươi có dám bước tiếp để biết được kết thúc của giai điệu này?"
Gã say như cậu cảm thấy sống lưng lạnh toát. Câu hỏi ấy như thấm vào tâm hồn hắn, khiến hắn phải đối mặt với một điều gì đó sâu thẳm hơn cả tiếng nhạc, cả màn đêm, cả chính hắn
Hắn nuốt nướt bọt và cũng cố trai tim đang đạp mạnh vì sợ hãi đấy
" tôi không rõ ngài nói gì lắm nhưng ngài đã thành công chọc tôi sợ rồi đấy "
" chà có lẽ vậy thật ta chỉ thấy chán qua nên mới thổi chút thôi cứ nghĩ đoạn đường này ngoài viên kiểm sẽ đi ngang ai lại biết một người như cậu thiếu niên đây lại xuất hiện "
Quý ngài đội nón ghim đầu đấy cười mĩn qua một khuôn mặt chả thể thấy được góc cạnh
"Không phải là một đêm thật kỳ lạ sao?" Giọng ông nhẹ nhàng, nhưng có gì đó khó hiểu trong lời nói. "Có bao giờ cậu tự hỏi, giữa đêm khuya vắng vẻ, chúng ta thực sự đang sống hay chỉ là những bóng ma lặng lẽ trôi qua?"
Gã say đứng lặng người, không hiểu hết những gì ông vừa nói, nhưng không thể phủ nhận rằng có điều gì đó sâu thẳm trong câu hỏi ấy khiến hắn phải suy nghĩ.
"Ngồi đi," quý ngài măng tô tiếp tục, chỉ tay về chiếc ghế đá gần đó. "Hãy ngắm nhìn dòng sông, để tâm hồn nhẹ nhõm. Ta có chút rượu, mời cậu một ngụm."
" tôi nghĩ mình đã uống khá đủ rồi "
Cậu đâu đó có chút nghi nghi với vấn đề chút và một trái tim đạp dữ dôi khiến đâu đó tạo nên cho gã say như một cảm giác bồi hồi lo lắng không sao ta riết
" vậy sau nhưng yên tâm đi đây là rượu cam thôi mà ,rượu cam nên uống ấm vào khoảng không gian lạnh lẽo này chứ "
"...... "
Bốn mắt họ nhìn nhau nhưng bao bốn mắt nhìn nhau thì vẫn không đúng vì không biết có phải một phần do tác dụng của cô tiên xanh không mà anh không thể thấy rõ khẩu vị khuôn mặc của người đàn ông măng tô trước mắc cả ,như một quý ông thần bí che lấp sự thành diện mình qua anh màn đên đôi càng thêm mờ ảnh đi sương mù nhân khói lại càng nào đó tôn lên sự ảo ảnh của quá ông măng tô và cậu đâu đó đã cảm thấy chút lạnh gáy rồi
" cậu thiếu niên à ,tôi chỉ là một quý ông lang thang đừng phố để thả ròng những muộn phiền mà thôi ,tôi sẽ lấy làm rvui nếu một người như chàng trai trẻ như cậu có thể cùng tôi có thể trò chuyện một chút để đở chút nỗi buồn cô đơn đấy "
"....."
Cảm giác như đang lạc vào một giấc mơ, gã say ngồi xuống theo lời mời mặc dù trước đó chính cơ thề này đã phải đổ mồ hôi lạnh về một cảm tính xa lạ nhưng mọi thứ đã không theo quyền năng của cậu nửa rồi quý ông măng tô lần nửa lôi chiếc kèn nhỏ nhắn của ông ra thổi một bàn nhạc đồng quê quen thuộc mà cậu biết những giai điệu cứ thế lần lượt kéo nhau thả trôi mình qua màn đêm tĩnh lặn của thành phố mẫu đế đấy giai điệu sâu sắc đến quý hóa làm sao, mắt vẫn dõi theo giai điệu mà quý ngài măng tô thổi lên. Chỉ một ngụm rượu, hắn cảm thấy như có một sức mạnh nhẹ nhàng trôi qua cơ thể mình, như thể rượu không chỉ làm ấm cơ thể mà còn gột rửa tâm trí khỏi những lo toan, những cơn say tạm bợ.
Và sau khi thổi xong một bài ông cầm bình rượu cam ấy tua một hơi bên cạnh cậu quý ông măng tô mở lời ông kể chuyện ngụ ngôn về con rồng chiếc lồng sắt một loại chuyện khá phổ biến câu chuyện ấy kể như sau :
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi, có một cậu bé tên là Leo, người mơ ước trở thành một người anh hùng. Mặc dù còn trẻ, nhưng cậu luôn tưởng tượng mình dũng cảm, đi khắp nơi chiến đấu với quái vật và bảo vệ công lý. Một ngày nọ, một con rồng khổng lồ xuất hiện, đe dọa phá hủy ngôi làng của cậu. Người dân trong làng sợ hãi và không biết phải làm sao.
Leo quyết định rằng đây là cơ hội để chứng minh lòng dũng cảm của mình. Cậu lấy thanh gươm sắc bén của cha mình, quyết định lên đường tìm con rồng và chiến đấu với nó. Cậu đi qua những ngọn núi cao, xuyên qua những cánh rừng tăm tối, và vượt qua những con sông rộng lớn. Trong suốt hành trình, cậu gặp phải nhiều thử thách: từ những cơn bão tơi tả, những con quái vật nhỏ quấy rối cho đến những địa hình hiểm trở mà cậu phải tìm cách vượt qua. Tuy nhiên, mỗi lần gặp khó khăn, Leo lại tìm ra cách giải quyết, luôn nhớ đến lý tưởng của mình và không bao giờ bỏ cuộc.
Sau nhiều ngày đi bộ, Leo cuối cùng cũng tìm thấy hang động của con rồng. Rồng, với đôi cánh rộng lớn và bộ vảy sắc nhọn, đang ngủ say. Leo cảm thấy một chút sợ hãi nhưng quyết tâm tiến lại gần. Thay vì lao vào chiến đấu ngay lập tức, cậu đã để lại một món quà — một chiếc vòng cổ với viên đá quý sáng lấp lánh mà cậu mang theo từ lâu. Cậu đặt nó gần miệng rồng, hy vọng rằng có thể dùng sự khôn ngoan để khuất phục con quái vật thay vì đối đầu trực tiếp.
Khi rồng tỉnh dậy, nó nhìn thấy viên đá quý, và thay vì tấn công, nó bắt đầu nói chuyện với Leo. Rồng kể rằng nó không phải là một sinh vật xấu xa, mà chỉ đơn giản là bị cô đơn trong hang động lâu năm. Món quà của Leo đã giúp nó nhận ra rằng mình không cần phải sợ hãi con người và có thể sống hòa bình với họ. Sau cuộc trò chuyện, rồng đồng ý rời khỏi ngôi làng và bảo vệ những người dân bằng cách giúp họ chống lại những mối nguy hiểm khác mà không gây hại cho ai.
Leo trở về làng với lòng tự hào không phải vì chiến thắng trong trận chiến, mà vì sự khôn ngoan và lòng dũng cảm đã giúp cậu giải quyết một tình huống khó khăn mà không cần phải sử dụng vũ lực. Cậu trở thành người anh hùng không phải vì thanh gươm sắc bén, mà vì khả năng lắng nghe và thấu hiểu.
Bài học của câu chuyện: Sức mạnh không chỉ nằm ở vũ khí hay sự dũng cảm, mà còn ở khả năng giải quyết vấn đề bằng trí tuệ và lòng nhân ái.
Cả đoạn đường đấy cậu yên ắng mà nghe và trầm tính lời mở đầu của ông không phải là giới thiệu mình là ai như thế nào mà là một câu chuyện ngụ ngôn hay cho lời mở bài ,gã say như cậu cũng chả có bất mãn gì cả như vậy với cậu cũng là ổn
" chà tôi không biết ngài cảm thấy nó như nào tôi vẫn có chút không hài lòng mấy về loại chuyện này lắm "
Cậu vừa nói vừa uống ké một chút loại rượu cam của quý ông măng tô
" ta có thể nghe lời bất mãng của cậu về nó chứ ? "
Ông nghiêng qua với một ngươi mặt không rõ góc cảnh đấy cười mĩn
" chà nếu ngài không chê Leo, cậu ta có gì ngoài một thằng nhóc thích giả vờ anh hùng? Thế giới này đâu có chỗ cho những kẻ mềm yếu, chỉ có chiến thắng mới mang lại sự tôn trọng. Đó là lý do tại sao cậu ta không cần phải đi cứu rồng hay gì đó. Con rồng chỉ là một quái vật ngu ngốc, một thứ sinh vật không biết gì ngoài sự ích kỷ. Dám gọi cái món quà đó là sự giải quyết vấn đề sao? Chỉ là một trò hề thôi. Cậu ta không làm gì khác ngoài việc hòng tự vỗ ngực rằng mình đã thay đổi thế giới. Thật là một câu chuyện đầy ảo tưởng, chẳng có gì hơn ngoài sự khờ dại và sự hám danh."
" ta nghĩ đó cũng là ý đúng vì ta cũng có thể thấy nhiều loaih chuyện ngụ ngôn khác có tầng ý nghĩ qua việc châm biếm của nó đối với nhiều vấn đề ,à nếu thế có thể loại kì quạc đấy cậu thư sinh này cậu từng đọc qua ngụ ngôn gia đình tấm chãi của tác gia Penkiol "
" à tôi có nghe một lần khi đi ngủ ,công nhân mọi thứ đề ồn thật đấy nếu cô chị không về mà đêm cô em mình nấu thành bánh dâu cả "
" đúng chứ ta nghe nó suất bản 1 phần thì bị nghiêm cấm không cho ban hành nửa đấy "
Gã say và quý ngài măng tô tiếp tục trò chuyện, chẳng có câu chuyện cụ thể nào, chỉ là những lời đùa vui, những câu chuyện phiếm về cuộc đời. Nhưng kỳ lạ thay, hắn cảm thấy một sự kết nối kỳ diệu giữa mình và người đàn ông này, như thể họ đã quen nhau từ rất lâu, mặc dù cả hai chẳng nói về những điều quá sâu sắc.
Nhưng rồi, đột ngột, quý ngài măng tô ngừng lại, ánh mắt ông chuyển sang một vẻ trầm tư.
"Thế giới này không như chúng ta nghĩ," ông nói, giọng không còn nhẹ nhàng nữa, mà trầm đục, như một lời cảnh báo.
"Chúng ta chỉ là những mảnh ghép trong một trò chơi vô hình, những kẻ lạc lối trong những giấc mơ không bao giờ thành hiện thực."
" mơ cũng là một khái niệm tuyệt vời thưa ngài "
" điều đó cũng không thể phủ nhận được ta sống cũng đủ lâu cũng đủ chán ghét đến âm ĩ làm sao ? "
Quý ngài măng tô tự nhiên bất thình lĩnh đứng dậy trên thành câu nơi ông từng ngồi ,ông dang hai tay mình ra và nợ một nụ cười của kẻ khờ nhất đến ánh tráng sáng lạ nhất trên bầu trời kia ,khiến cậu ngồi bên cạnh đâu đó ngờ ngàng với hành động vừa rồi của quý ngài măng tô
" Hỡi ngươi trên cao nâng ly như thể đang nắm lấy tự do, nhưng có nghĩ rằng mỗi lần say, ngươi chỉ càng tự đẩy mình sâu hơn vào cái lồng giam ngọt ngào của ảo vọng? Thần linh nào đã ban rượu cho đầy tớ, hẳn là kẻ mỉm cười cay đắng, bởi hắn biết rằng xiềng xích bền nhất không phải làm từ thép nguội, mà là từ sự trốn chạy khỏi thực tại. Ngươi gọi đó là lạc thú, nhưng thế gian này chỉ cười, vì trong khi ngươi cố quên đi, nó vẫn tiếp tục nghiền nát ngươi dưới bánh xe của nó, lạnh lùng và không khoan nhượng hahahahahahahahahahahahahahah hahahahahahahahahahahahahahah !!!!!! "
Rồi bất chợt từ nhiên một nụ cười quỳ dị phát lên rõ cây cầu tô đâm thân hình quý ông lịch thiệp nhưng lại chết dẫm mình vào sự điên cuồng ấy ,Aresene bỗng chợt rợn người sau lưng vì qua loạt hành động vừa rồi của quý ông măng tô cậu chỉ nghĩ là ông đã quá say nhưng lần này loại hành vi là vượt hơn những gì cậu nghĩ rồi .Ông ta cứ cười điên loạn như thế một mai ông sẽ phải xuống địa ngục ,ông ta vẫn vẹo hết thân hình cho ra những hình hài qủy dị
" thưa ngài........ "
"...... "
Bỗng chốt khi cậu nói ra câu đó quý ông măng tô đã dừng loạt hành động đó lại một cách nhanh chóng ,ông ta che lấp khuôn mặt mình lại qua đôi bàn tay nhưng rồi thất thần buông chúng ra và nhìn đámư cảnh vật trước mắt ông đấy là con sông nằm lặng như một con rắn khổng lồ, dòng nước đen ngòm nuốt trọn bóng tối từ bầu trời. Chiếc cầu đá bắc ngang, sừng sững và lạnh lẽo, như một cái bóng của thời gian, nơi những câu chuyện đã bị lãng quên còn vương lại trong từng khe nứt của đá. Tiếng gió rít qua nhịp cầu nghe tựa tiếng than thở của những linh hồn lạc lối, còn mặt sông bên dưới phản chiếu một hố sâu hun hút, mời gọi bất kỳ ai dám nhìn lâu hơn một nhịp tim.
" cậu thư sinh à có lẽ đây là điểm kết đấy "
" .... ? "
Cậu chưa rõ ý ông ấy khi nói ra những lời đó chỉ thấy ông vẫn đứng trên đó hờ hững mà nhìn không ngoái lại nhìn cậu
" Trong mỗi giọt rượu cậu uống, có phải cậu cảm nhận được lời thì thầm của một vị thần xa lạ, kẻ ban phát cơn lạc thú ngắn ngủi nhưng đòi lại linh hồn bằng những sợi xích vô hình? Xiềng xích ấy không phải từ sắt thép, mà từ chính khao khát giải thoát của ngươi – một vòng lặp bất tận giữa cái mà ngươi gọi là tự do và điều mà ngươi sợ hãi nhất: đối diện với chính bản thể mình. Phải chăng đó là thử thách hay sự trừng phạt, hay chỉ là nơi ngươi mãi là tù nhân trong giấc mơ ngươi tự dệt nên?
Gã say, bối rối, cố gắng nắm bắt ý nghĩa trong lời nói ấy, nhưng chỉ thấy sự mơ hồ dâng lên. Hắn nhìn vào mặt nạ của quý ngài măng tô, cảm giác như ông ta không phải là một người bình thường.
" xin lỗi tôi chưa hiểu ý ngài lắm......!!!!! "
Đột ngột gã say có cảm giác rằng có hai bàn tay đẩy mạnh từ sau lưng .Gã say không kịp phản ứng, cơ thể mất thăng bằng, và trước khi kịp hiểu chuyện gì, hắn đã rơi xuống dòng sông lạnh ngắt. Cảm giác nước lạnh thấm vào người, làm hắn tỉnh táo trong tích tắc. Hắn vật lộn trong làn nước, nhưng kỳ lạ thay, thay vì cảm giác hoảng loạn, hắn cảm thấy một sự bình tĩnh kỳ lạ. Những cơn sóng cuốn lấy hắn, nhưng hắn không còn sợ hãi nữa, chỉ còn lại một cảm giác mơ hồ, như thể mọi thứ chỉ là một phần trong một trò chơi lớn hơn, một kết cục mà hắn không thể thay đổi.
Trên cầu, quý ngài măng tô đứng lặng lẽ, không một động tác. Ánh sáng từ mặt trăng chiếu xuống tạo nên một vầng sáng mờ ảo, làm khuôn mặt ông thêm phần kỳ bí. Ông chỉ lặng nhìn gã say đang dần chìm vào dòng sông, ánh mắt không thay đổi, như thể ông ta đã biết tất cả những gì sẽ xảy ra, và không có gì phải hối tiếc.
" không cậu hiểu đấy Aresene "
Đăng bởi | jhjhjhjh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |