Nguy hiểm
Một chiếc phi cơ đang bay trên tầng bình lưu với tốc độ Mach 3, hiện cách mặt đất 10.345m, hướng về phía Minh Châu Sơn.
"Sẵn sàng chưa Cuồng Lôi? Tổng chủ yêu cầu bảo mật thông tin tuyệt đối, hãy xử lý nhanh gọn"
"Lúc nào cũng sẵn sàng! đợi ta trở về đi ha"
Người thanh niên nói xong liền cười nhẹ một tiếng rồi nhảy ra khỏi Phi Cơ . Vượt qua độ cao 9km, lập tức trên cơ thể hắn dần xuất hiện những tử ngân sắc lân giáp, nhìn từ trên trời như một viên sao băng đang lao xuống. Trên tay là một thanh đao đang phát ra những đạo Tử lôi đầy chết chóc.
Bùng, một tiếng nổ vang lên trong không khí. Nơi đây, sau một chút xáo trộn trên không trung, thì dường như chưa từng có gì xảy ra.
...
"Thật nguy hiểm, xém chút nữa là toi rồi"
Trên mặt của Lâm Phong, lấm tấm mồ hôi và bụi, với vẻ mặt sợ hãi như vừa bước từ Quỷ môn quan trở về
Ngay lúc Kim Vân Điểu phóng những chiếc lông vũ sắc nhọn về phía của Lâm Phong và Lạc Tà, thì Lâm Phong đã ngay lập tức nắm lấy vai Lạc Tà, nhảy ra chỗ khác.
"Ngươi... sao ngươi lại cứu ta"
Lạc Tà run lên sợ hãi hướng ánh mắt về phía Lâm Phong
"Tên này bị ngốc à, lúc này còn nghĩ tới chuyện này được"
Lâm Phong nghĩ thầm bất lực, dẫu vậy Lâm Phong vẫn đang nghĩ đối sách để thoát khỏi tình hình này, không để ý đến Lạc Tà mà chỉ chăm chú nhìn về phía Kim Vân Điểu.
Lúc trước do có kiến thức từ việc đọc tài liệu trên mạng, đồng thời Kim Vân Điểu cũng cách Lâm Phong không quá gần nên mới có thể nhanh trí xử lý như vậy, nhưng nếu là lần nữa thì có thể sẽ không may mắn như vậy, riêng về khoản tốc độ thì cho dù là Chuẩn Tinh Giả thì cũng chắc chắn phải chết.
Từ khi luyện võ đến bây giờ, ngoài việc rèn luyện thân thể thì Lâm Phong cũng rèn luyện tâm thức của mình luôn trong trạng thái tốt nhất. Đạt tới trình độ luôn cảm nhận và đề phòng mọi thứ xung quanh. Có lẽ đây là thiên phú của Lâm Phong, cơ thể có thể yếu nhưng tâm thức thì rất nhạy bén. Đặc biệt là trên chiến trường, chỉ cần tâm thức không vững, không đủ nhạy bén thì một chút sơ sẩy thôi cũng đủ vạn kiếp bất phục.
Không để cho hai người nghỉ ngơi, một lần nữa Kim Vân Điểu lại dùng những chiếc lông vũ phóng xuống chỗ hai người vừa đứng. Trong một khắc hai người né tránh lông vũ của Kim Điểu, thì hai tên theo sau Lạc Tà đã chạy mất từ lúc nào.
"Chỉ cần chạy được vào rừng, kéo dài thêm chút thời gian". Lâm Phong hừ lạnh, ngay lập tức nghĩ ra một kế sách tức thời "Man thiên quá hải".
Trong rừng Minh Châu vô cùng dày đặc cây cối, sau thời kì Niết Bàn không chỉ động vật, con người mà thực vật cũng sinh trưởng và phát triển nhưng không trở nên quá biến dị.
Cây cối bình thường ở rừng thì tối thiểu là với lực đạo 1000kg, thì cũng chỉ có thể tạo ra một lỗ nhỏ trên thân cây. Với sức mạnh của Lâm Phong hiện giờ, không có khả năng ở lại dây dưa với Kim Điểu, lâu hơn nữa là chắc chắn phải chết, nếu chạy vào rừng kéo dài thêm chút thời gian, biết đâu có thể kiếm được một đường sinh cơ. Rừng cây vừa có thể chống đỡ được lông vũ, vừa để che tầm mắt của Kim Vân Điểu, Dù thần thức có nhạy bén đến đâu, cũng phải mất vài hơi thở thì mới phát hiển ra được vật thể sống.
Đây cũng gần với khu vực quân sự, chính phủ chắc chắn phải đang đưa quân đến đây, chứ không thể thần không biết quỷ không hay mà lại cho phép Kim Điểu tiến vào khu vực an toàn rồi gây loạn như vậy.
Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ cũng chưa thể hiểu được, 2 chân lập tức xoay mạnh về hướng phía cách rừng, định vận lực phóng về phía trước.
"Tên ngốc nhà ngươi, mau đứng dậy, cùng ta chạy về phía cánh rừng phía trước"
Lâm Phong hét to. Lúc này Lạc Tà mới chợt tỉnh ngộ, vừa mới thoát khỏi tử vong nên vẫn còn một chút bàng hoàng.
Lạc Tà bật dậy, định bụng dồn lực dùng hai chân phóng thẳng đến cánh rừng phía trước. Vừa phóng được một đoạn thì Kim Vân Điểu kế tiếp, liền không cho hai người nghỉ ngơi, dùng lông vũ của mình, một lần nữa phóng xuống dày đặc phủ kín khu đất trống.
"Xong rồi" Lúc này thấy Lạc Tà không tránh kịp, Lâm Phong nhanh trí bật nhẹ về phía trước, lập tức dùng chân, phát lực vào phía sau Lạc Tà, đồng thời cũng khiến bản thân tránh được một đạo lông vũ đang treo trên đầu. Khiến Lạc Tà không kiểm soát được, theo quán tính bản thân lao thẳng về phía cánh rừng phía trước.
Bất quá chỉ đủ khiến cho Lạc Tà chạy trốn. Mà không biết rằng ngay lúc đó có một chiếc lông vũ cắt ngang bắp đùi của Lâm Phong, khiến chiếc chân bay lên, máu văng tung tóe. Lúc này Lâm Phong cũng không còn khả năng kiểm soát được lực đạo của mình nữa, chỉ còn cách nén đau đớn, ngã về đằng sau.
Ngay từ đầu phía sau chính là vách núi, còn bên dưới vách núi là trùng trùng những tảng đá to, chắn qua lại dòng suốt, chảy xiết không ngừng, nếu rơi xuống thì người thường không chết thì cũng bị thương. Mà Lâm Phong cũng không thể làm được gì, chỉ biết ngã về đằng sau rơi xuống.
"Tất cả phải kết thúc ở đây sao... ba, mẹ..". Từ lúc Kim Vân Điểu phóng lông vũ đến chỗ hai người lần đầu tiên cho đến khi Lâm Phong bị cắt đứt một bên chân thì thời gian chưa đến 10 nhịp thở. Vì quá mất sức, trong lúc rơi xuống Lâm Phong phút chốc ngất lịm đi.
Sau hai nhịp thở bỗng có một tiếng nổ vang lên trong không trung. Kim Vân Điểu trong một khắc quay ra phóng lông vũ về hướng âm thanh phát ra.
"Đến muộn rồi"
Người thanh niên mặc tử sắc lân giáp đang đứng trên không trung vừa xuất hiện liền thở ra một ngụm trọc khí.
"Súc sinh, hãy bồi bổ cho thanh đao của ta"
Nói xong, từ vị trí của người thanh niên tử sắc lân giáp đến Kim Vân điểu, đồng loạt xuất hiện một đường tử lôi thẳng tắp xẹt ngang. Tất cả những lông vũ đang phóng về phía trước đều vì đạo tử lôi đó xẹt qua vỡ thành nhiều khúc văng ra hai bên.
Xoẹt, sau một nhịp thở, bụi bay trên không trung mù mịt. Sau một khắc, mọi thứ dần tán đi, hình ảnh của người thanh niên tử sắc lân giáp hiện ra. Còn Kim Vân Điểu lúc này đã mất đi dấu hiệu của sự sống ngay lập tức rơi xuống khu đất trống.
Uỳnh. Lúc này Lạc Tà vừa mới bị hất văng vào cánh rừng gần đó, đầu óc còn chưa được tỉnh táo đã bị âm thanh của đạo tử lôi, rung động mặt đất khi Kim Vân Điểu rơi xuống gây ra chấn động khiến cho bản thân còn chưa kịp hoàn hồn, liền choáng váng, thiếp đi lúc nào không hay.
Đăng bởi | Sangpham66 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |