Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử Hằng

Tiểu thuyết gốc · 1199 chữ

15:32 - 12/9/2065

Bệnh viện Hồng Sở, khu căn cứ địa số 6

"Đây là đâu ..." Đôi mắt Lạc Tà cố mở một cách nặng nề, liếc nhìn xung quanh , mới chợt hiểu ra lúc này bản thân đang nằm trong phòng bệnh. Cạnh giường, có một người đang ngồi, hướng ánh mắt lo lắng ra bên ngoài cửa sổ.

"Bố...", Lạc Tà mấp máy môi, gắng gượng nói, cố gắng chống đỡ hai tay ngồi dậy, song lại rất khó khăn. Toàn thân của hắn lúc này đang trong trạng thái đau nhức vô cùng.

"Tiểu Tà, con dậy rồi.... con không sao,.... là tốt quá rồi"

Lạc Hải lúc này mới nghe được tiếng của con mình, vô cùng xúc động, vội vàng đỡ lấy tay của Lạc Tà.

"Sao con lại nằm ở đây, đáng lẽ con phải ở ...."

Vừa nói đến đây, đầu của Lạc Tà đau nhức, dường như đang cố nhớ lại chuyện gì đó.

"Chúng ta tìm thấy con ở trong rừng Minh Châu cách chỗ cắm trại lớp con 1-2km , lúc đó con trong trạng thái toàn thân xây sát, theo mọi người kể lại thì hình như chỗ đó đã xảy ra sự kiện chấn động gì đó"

"Con cũng hôn mê được vài tiếng rồi, kể cho ta nghe xem, con lại bày chuyện gì ở đó hả?"

Lạc Hải nói trong sự xúc động sau khi thấy Lạc Tà chỉ bị xây sát ngoài da chứ không ảnh hưởng đến thần kinh, song vẫn không quên nóng giận với tiểu tử nhà mình, xem hắn đã bày ra cái gì mà thành ra nông nỗi này.

"Đúng rồi, Lâm Phong đâu rồi ?"

Lạc Tà có vẻ như là đã nhớ lại, chợt giật mình nói.

"Lâm Phong? ta nghe nói tiểu tử đó cũng mất tích trong chuyến đi dã ngoại lần này, nghe các học sinh khác kể lại rằng là lần cuối có thấy con đi theo Lâm Phong. Chẳng phải con đã làm gì nó rồi... thôi, thôi đừng lo lắng, có ta ở đây rồi, con không sao là tốt rồi. Nghỉ ngơi đi ta sẽ giúp con qua khỏi chuyện này"

"Không.., không.., Lâm Phong đã cứu con..."

Lạc Tà lạnh người, lắp bắp nói ra

"Cứu con?"

Lúc này từ cửa phòng bệnh, chậm rãi bước vào là một nữ quân nhân, quần áo chỉnh tể, tay để đằng sau, đang cầm theo một chiếc bảng "Quang tử".

....

Sau thời kì Niết Bàn, mặc dù nhân loại đang phải đứng trước thử thách vô cùng lớn là khôi phục lại nền văn minh, đồng thời chống lại sự tấn công của quái thú. Thì Công nghệ lại phát triển theo triều hướng tích cực mang tính cách mạng. Tất cả đều dựa theo sự hiểu biết của con người về một loại vật chất mới nằm trong "Tinh ngân" mà trước đó phát tán trong không khí bởi thiên thạch.

Loại tinh ngân này không những cải thiện gien của nhân loại, đồng thời sáng tạo ra một loại vật chất mới mang tên hợp kim "Tử Hằng", được đặt theo một hằng tinh đã tàn lụi, cách trái đất 2 triệu năm ánh sáng.

Phân tích một cách dễ hiểu, bản chất của mọi sự vật trên Địa Cầu đều được cấu thành bởi các phân tử. Các phân tử là sự kết hợp của các nguyên tử, và mỗi nguyên tử bao gồm hạt electron xoay quanh hạt nhân chứa proton và neutron.

Chính vì vậy mọi vật chất sẽ đều có một tính chất chung, chính là có cấu trúc và hình dạng cụ thể, nhưng "Tử Hằng" thì không có tính chất như vậy.

Chúng ta đều biết ánh sáng được các vật chất dẫn truyền và tán xạ, tức là không thể lưu trữ được ánh sáng. Nhưng "Tử Hằng" chính là kim loại được tạo ra từ vật chất mới trong "Tinh ngân" có khả năng tích tụ, lưu trữ ánh sáng.

Vì sự phát triển của "Tử Hằng" con người đã bước sang một thời đại lịch sử mới, thời đại lịch sử mang tên "Tử Hằng Hóa". Tức đại biểu cho, mọi vật chất đều có thể dùng "Tử Hằng" để cấu thành, ngoài ra có thể dùng để gia cố, phát triển các loại hợp kim sẵn có trên trái đất.

"Quang Tử" được chế tạo bằng hợp kim "Tử Hằng", đã trở thành một trong những phát minh vĩ đại của nhân loại sau thời kì Niết Bàn. Có khả năng lưu trữ thông tin dưới dạng ánh sáng, dẫn truyền thông tin với tốc độ ánh sáng mà không hề bị ngăn cản bởi các yếu tố hấp thụ, khuếch tán, phản xạ, phát xạ.... Đặc biệt có thể dịch chuyển bất kì thứ gì trong phạm vi của ánh sáng.

...

"Cậu tỉnh lại rồi, về sự kiện lần này bên phía quân đội chúng tôi sẽ đền bù thỏa đáng. Tuy nhiên đối với công tác lần này, bên phía chúng tôi mong rằng, chư vị ở đây sẽ không tiết lộ, hay truyền ra bên ngoài tất cả các sự kiện ở Minh Châu Sơn dưới bất kì hình thức nào. Mong chư vị chấp hành."

Nữ quân nhân mỉm cười, nói với giọng điệu nhẹ nhàng song đầy tính uy áp. Sau một khắc trao đổi với hai người, nữ quân nhân lập tức bước ra khỏi phòng bệnh ngay sau đó.

Lạc Tà thấy vậy chỉ biết mở to mắt, đành bất lực.... thầm nghĩ trong 1 khắc.

Lúc này hắn đưa mắt, nhìn về phía bên ngoài, ánh nắng lúc chiều tà đang từ từ, chiếu ngang qua khung cửa sổ bệnh viện.

"Lâm Phong, giờ ngươi đang ở chỗ xó nào?"

Lạc Tà thầm nói. Có lẽ đây là lần đầu tiên có người cứu hắn. Hắn thường ngày chỉ là một kẻ ích kỉ, bắt nạt nhưng hắn không ngờ có người lại sẵn sàng vì hắn mà bây giờ không biết sống chết ra sao.

Tuy là một kẻ xấu tính, nhưng bản chất Lạc Tà vẫn là một người nhân nghĩa, nếu ai đối xử tốt với hắn. Thì nhất định, nhất định hắn sẽ phải trả ơn bằng được.

...

"Có kịp cứu lấy người đó không?"

Một giọng nói già nua, nghiêm khắc cất lên một cách chậm rãi.

"Thưa Tổng chủ, Lúc ta đến thì...., người đó đã bị rơi xuống vực mà chết rồi"

Nếu người nào ở đây lúc này đều có thể nhận ra, đây là người thanh niên đã mặc bộ giáp tử sắc lúc trước, một đao chém chết Kim Vân Điểu.

"Hazz, thật đen đủi, mau sắp xếp thông báo với người nhà hắn ta. Báo nguyên nhân chết do tai nạn, đồng thời cho nhà họ một chút bù đắp. Ngoài ra tuyệt đối không được tiết lộ thông tin Kim Vân Điểu xuất hiện tại Minh Châu Sơn lần này"

"Rõ, Tổng chủ"

Sau khi nói xong, người thanh niên liền nháy mắt biến mất trong không khí.

Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Tinh Thuần sáng tác bởi Sangpham66
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sangpham66
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.