Học viện siêu phàm quốc tế
"Vậy hấp thu nó bằng cách nào".
Trần Long thắc mắc hỏi.
"Rất đơn giản".
Vừa nói Xuân Hùng vừa lại từ trong túi móc ra thêm một viên đá năng lượng nữa trực tiếp cho vào miệng nhai rộp rộp lấy, trông có vẻ rất ngon.
Trần Long nhìn trợn mắt hốc mồm, hắn còn tưởng sẽ ngồi xuống tĩnh tâm hấp thu như mấy bộ tiểu thuyết tiên hiệp nữa chứ, không ngờ tới như thế đơn giản thô bạo.
Thấy Xuân Hùng ăn ngon lành như vậy, Trần Long cũng không tự chủ bỏ vào miệng nhai thử một phen.
Một cảm giác sảng khoái xông lên đầu, ngay sau đó du tẩu khắp toàn thân, giống như ăn một viên kẹo bạc hà lại uống thêm cốc nước đá đồng dạng, phải nói là phê tận nóc.
Dùng ý niệm mở ra bảng hệ thống xem xét, thì chỉ thấy có chút thay đổi, ô kinh nghiệm từ 1000/30000, biến thành 1050/30000.
Trần Long như được mở ra một cánh cửa mới, thì ra ngoài giết quái hắn vẫn còn những cách khác để mạnh lên.
"Viên cậu vừa ăn tính theo tiền Việt thì có giá hơn 10 triệu đấy".
"Khụ khụ.."
Đang ăn cảm giác, thì Đặng Minh từ ngoài xía vào một câu khiến Trần Long ho sặc sụa.
Hắn chỉ biết dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Xuân Hùng.
"Ha ha, không có gì đâu, dù sao tôi cũng là một Hunter cấp bạc, đó chỉ là chút tiền lẻ mà thôi".
Xuân Hùng cười trấn an hắn nói.
Trần Long nghe vậy cũng khẽ an tâm, xong như nghĩ ra cái gì, buột miệng hỏi.
"Vậy tại sao vừa nãy lúc chiến đấu, mọi người không dùng thứ này để khôi phục".
"Khụ, khụ..."
Lần này không phải Trần Long mà là cả nhóm cùng nhau ho khan.
Chỉ thấy đám đàn ông đồng loạt nhìn đi chỗ khác, dường như không muốn trả lời câu hỏi này của hắn.
Chỉ có Liễu Y là lườm đám người một mắt, rồi nhìn vào Trần Long giải thích nói.
"Còn có thể vì lý do gì, đương nhiên là tiết kiệm tiền rồi".
"Tiết kiệm".
Trần Long bất ngờ.
"Đúng vậy, anh biết đấy, để có thể tranh giành được quyền khai thác khe nứt này từ những hội khác, chúng tôi đã phải bỏ ra cái giá không nhỏ, mặc dù trước đó hội đã xử lý vài khe nứt khác, nhưng cũng đều có khích tước khá bé, chỉ có thể chi trả một nửa, nửa còn lại đều là do hội trưởng cùng các thành viên chung sức bỏ ra. Nên bây giờ tài chính cả bọn có hơi túng quẫn".
Trần Long cũng gật đầu đã hiểu, xong lại áy náy nhìn về phía Xuân Hùng nói.
"Xin lỗi phó hội trưởng, tôi thực sự không biết điều này".
Xuân Hùng thấy vậy khoát khoát tay nói.
"Không sao không sao, mặc dù bây giờ chúng tôi có chút nghèo thật, nhưng cũng không đến mức độ một viên đá năng lượng cũng không bỏ ra nổi".
"Đúng vậy, hơn nữa cũng là nhờ có cậu mà chúng tôi đã có thể tiết kiệm được số tiền lớn, nếu không trong trận chiến vừa rồi tiêu hao sẽ là không nhỏ, với lại chỉ cần khai thác thành công khe nứt này, áp lực tài chính cũng không còn là vấn đề".
Đặng Minh vội vàng bồi thêm.
Trần Long nghe vậy cũng yên tâm.
Hắn lại thắc mắc hỏi tiếp.
"Nếu như thứ này có thể nâng cao hạn mức sức mạnh, vậy chỉ cần có đủ đá năng lượng thì dù là người siêu phàm cấp kim cương hay là Truyền thuyết đều có thể tùy ý đắp ra hay sao".
Xuân Hùng cười giải đáp nói.
"Cũng không phải như cậu nghĩ, mặc dù người siêu phàm có thể ăn đá năng lượng để tăng sức mạnh, nhưng tùy từng người mỗi lần hấp thu được số lượng sẽ khác nhau, người ăn được càng nhiều trong một lúc thì thiên phú càng cao, thành tựu tương lai cũng sẽ càng cao, và ngược lại".
Nghỉ một lúc cho Trần Long tiêu hoá hắn lại nói tiếp.
" Còn nếu như đã đạt hạn mức, mà vẫn cố ăn tiếp thì có thể dẫn đến vỡ mạch toàn thân, trở thành phế nhân, tôi nghe nói có một thiên tài hàng đầu của Việt Nam có thể một lần hấp thu được hơn 20 viên đá năng lượng cơ đấy, haiii chỉ tiếc...".
Nói được một nửa hắn lại thở dài tiếc nuối.
Nghe Xuân Hùng giải thích, Trần Long cũng mới để ý bản thân bây giờ có cảm giác như vừa ăn mấy bát cơm một dạng, tràn đầy năng lượng.
Trong lòng hắn cười khổ, mới có một viên đã có cảm giác thế này rồi, thì ra nếu không có hệ thống, bản thân thiên phú cũng chỉ bình thường nếu không muốn nói là kém.
"Vậy mọi người có thể hấp thu được bao nhiêu viên một lần".
Trần Long tò mò hỏi.
"Tôi 9 viên".
Liễn Y nhanh nhảu đáp trước
"Tôi thì 11 viên".
Đặng Minh tiếp lời.
"Còn tôi cũng 11 viên"
Vũ Quang thấy Trần Long nhìn sang cũng đáp.
Cuối cùng hắn nhìn đến Xuân Hùng.
"Tôi sao, thiên phú của tôi không bằng các cậu, chỉ có 7 viên".
"Vậy hội trưởng thì sao".
Trần Long buột miệng hỏi.
"Cẩm Tú sao, tôi cũng không biết rõ, vì cô ấy chưa nói bao giờ, nhưng ở tuổi đó mà đã có thực lực cấp hoàng kim hơn nữa còn là học sinh tốt nghiệp của học viện siêu phàm quốc tế, thì tôi đoán thiên phú cũng không dưới 17 viên đâu".
Nghe vậy Trần Long trong lòng cũng cảm thán về tiềm năng của Cẩm Tú, đơn giản vì học viện siêu phàm quốc tế hắn cũng biết là gì, vì thứ này hắn đã nhìn thấy trên internet qua.
Đơn giản mà nói thì nó giống như đại học của những người siêu phàm vậy, Trần Long chỉ biết được muốn vào được ngôi trường này cực kỳ hà khắc, nhưng cũng không biết cụ thể hà khắc tới mức độ nào.
Tiện thể ở đây hắn cũng trực tiếp hỏi luôn Xuân Hùng.
"Để được ứng tuyển vào đó thì cậu phải đáp ứng được hai yêu cầu, thứ nhất dĩ nhiên là cậu phải thức tỉnh trở thành người siêu phàm, thứ hai là tuổi tác dưới 20".
"Dễ như vậy sao".
Trần Long bất ngờ nói, hắn lại nghĩ đến bản thân cũng đủ hai điều kiện này.
Xuân Hùng thấy vậy cười vỗ vai hắn nói tiếp.
"Đừng vội, hai thứ đó chỉ cho cậu tư cách ứng tuyển mà thôi, nếu muốn chính thức nhập học thì cậu còn phải vượt qua một bài khảo sát cực kỳ khắc nghiệt của học viện đưa ra, nội dung như thế nào thì phải hỏi một chút người trong cuộc".
Vừa đến đây hắn trực tiếp nhìn sang Đặng Minh cùng Vũ Quang.
Trần Long cũng hiểu ra, hai người này chắc đã từng thi vào học viện đó, kết quả như nào thì chắc không cần hỏi cũng biết.
"Chuyện này sao, hai năm trước tôi và Vũ Quang thi cùng với nhau, kết quả là cả hai đều bị trượt".
Quả nhiên nghe lời Đặng Minh nói cũng không ngoài dự đoán của Trần Long, hắn vội hỏi
"Vậy nội dung khảo sát như thế nào".
"Nội dung thì nghe nói mỗi năm mỗi khác nên chúng tôi cũng chỉ có thể nói cho cậu việc chính mình trải qua".
Trần Long cũng gật đầu mời hắn nói tiếp.
"Ở năm của chúng tôi thì mỗi người muốn thông qua, sẽ phải kiên trì sống sót dưới sự tấn công của một con quái vật cấp 3 trong năm phút, nếu không kiên trì nổi thì có thể ra hiệu bỏ cuộc nhưng cũng đồng nghĩa với việc bị loại".
Nói đến đây Đặng minh như nhớ lại điều gì khẽ rùng mình.
"Nếu như lúc đó tôi ra hiệu chậm một chút thì bản thân đã không thể ngồi đây, họ thực sự có thể đứng nhìn tôi đi chết".
Trần Long nhìn sang Vũ Quang ý hỏi còn hắn thì sao.
"Tôi thì cũng chẳng khác Đặng Minh là bao, và tôi cũng xác nhận thật luôn, đó là nếu như có người không biết lượng sức, không chịu ra hiệu đầu hàng, thì những giám thị ở đó thực sự có thể để hắn đi chết, dù sao trước khi vào thi mỗi người đều được ký hiệp ước sinh tử".
Trần Long nghe vậy cũng có chút lạnh sống lưng. Chỉ là một cái học viện mà thôi, có cần phải khắc nghiệt như vậy không.
Đăng bởi | SSPson |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 33 |