Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về nhà

Tiểu thuyết gốc · 1515 chữ

Mà khoan đã mình quan tâm tới việc này làm gì cơ chứ, dù sao mình có hệ thống, chỉ cần giết quái là có thể thăng cấp, vậy thì có vào cái học viện đó hay không cũng đâu quan trọng.

Nghĩ đến đây Trần Long cũng mất đi hứng thú, tiếp sau đó là chuyên mục hỏi đáp giữa Hắn và những đồng bạn.

Mọi người cũng vui vẻ giải đáp, không chỉ thế họ còn chia sẻ với Trần Long về những trải nghiệm, niềm vui và cả những khó khăn khi trở thành Hunter.

Hắn cảm thấy mình không những học hỏi được nhiều điều, mà còn củng cố thêm quan hệ với đồng đội.

Được một lúc thì có người chạy tới, thông báo lối vào khe nứt đã được mở ra.

Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, biết rằng công việc đã hoàn thành, tất cả cũng vui vẻ chuẩn bị lên đường đi về nhà.

Trần Long cũng thế, cả ngày hôm nay hắn mệt mỏi vô cùng, rất muốn trở về nhà nghỉ ngơi một phen, sau đó tới bệnh viện thăm em gái, những việc tiếp theo đều có những người khác lo.

Vừa bước đến lối ra, Trần Long đã thấy Cẩm Tú đang đứng đó chờ cả nhóm, hắn cũng nhớ đến việc trả lại con dao găm cho nàng, Trần Long vội đi đến.

Cẩm Tú thấy Trần Long tiến lại gần, nàng quay sang thái độ như bình thường hỏi.

"Có chuyện gì sao, Trần Long?".

"Em muốn trả lại dao găm cho chị,"

hắn vừa nói, vừa chìa ra con dao lúc đó nàng ném cho hắn

Cẩm Tú nhìn con dao rồi nhìn Trần Long, mỉm cười nói,

"Cậu giữ lấy đi, coi như là món quà nhập hội và phần thưởng cho biểu hiện ngày hôm nay của cậu, nó rất hợp với cậu đó."

Trần Long nghe vậy chỉ kiên trì một chút rồi cũng chấp nhận.

“Cảm ơn chị hội trưởng”.

“Không có gì, chỉ là một món vũ khí cấp 3 mà thôi cậu không cần phải trịnh trọng như vậy, hơn nữa đây cũng coi như lời cảm ơn vì cậu đã cứu tôi lúc đó”.

Cẩm Tú phất phất tay nói, đến đây lại làm nàng nhớ đến tình cảnh bối rối đó, khuôn mặt có hơi mất tự nhiên lên.

Chỉ thấy nàng vội quay sang nhóm người hô.

"Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Cửa khe nứt đã mở ra. Mọi người chuẩn bị rời khỏi đây."

"Đã rõ”.

Cả nhóm đồng thanh, rồi nhanh chóng rời đi.

Chỉ có Trần Long là vẫn đứng đó nhìn bóng dáng của Cẩm Tú xa dần rồi biến mất vào không gian, hắn cười nhẹ, cất con dao găm vào trong không gian hệ thống rồi cùng với đám người.

Khi tất cả bước ra bên ngoài, những nhân viên chiến đấu là người bình thường đồng loạt hò reo lên, họ muốn phát tiết hết những áp lực và cảm xúc nạng nề trong cuộc chiến vừa rồi.

Những nhân viên hậu cần bên ngoài, khi thấy tất cả nhân viên chiến đấu là người bình thường còn sống sót, ai ai cũng bất ngờ không thôi, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người.

Những người này vội lại hỏi thăm một phen, họ muốn biết tình hình chiến đấu bên trong khe nứt ra sao, lẽ nào không có khốc liệt như lời đồn.

Những nhân viên chiến đấu cũng vui vẻ kể lại hết tất cả những gì họ chứng kiến.

Vừa kể họ còn vừa nhìn Trần Long với ánh mắt cảm kích. Cũng nhờ có hắn, họ mới có thể sống sót qua trận chiến này.

Những người bên ngoài cũng hiểu ra mọi chuyện, tất cả nhìn Trần Long ánh mắt tràn đầy hâm mộ.

Sau đó tất cả những nhân viên chiến đấu đều tiến lại gần Trần Long, lời cảm ơn không ngừng tuôn ra từ môi họ.

Trần Long chỉ cười khiêm tốn, gật đầu. Hắn không coi mình là anh hùng, nhưng lòng biết ơn từ những người này khiến hắn cảm thấy ấm áp.

Sau khi mọi người đã ổn định, nhân viên phụ trách tài chính của đội tiến đến thông báo về việc trả thù lao.

Tất cả đều được trả một số tiền hậu hĩnh như cam kết, ai nấy đều thỏa mãn không thôi.

Xuân hùng tiến đến, giao cho Trần Long một tấm séc vỗ vai hắn nói.

"Trần Long, đây là phần thưởng cho cậu,"

Chỉ thấy trên đó là số một và chín số không phía sau, rõ ràng là một tỷ đồng.

“Nhiều như vậy”.

Trần Long bật thốt lên.

Thấy biểu hiện của hắn Xuân Hùng cũng cười sang sảng nói.

“Ha ha, mới chút đó tiền mà cậu đã như vậy rồi, phải biết đây chỉ là số tiền cậu đáng được nhận do công lao trong trận chiến lần này thôi, còn bây giờ cậu đã là một thành viên của hội chúng tôi, nên cậu vẫn còn một số tiền khác được chia từ việc khai thác khe nứt nữa, nó sẽ được chuyển giao cho cậu sau”.

Trần Long nghe vậy cũng vui vẻ không thôi, vội nói.

“Cảm ơn mọi người, em cũng đang rất cần số tiền này”.

Xuân Hùng cũng cười, rồi tiếp tục nói.

“Chắc bây giờ cậu cũng rất mệt mỏi rồi, hãy về nhà nghỉ ngơi một phen, vài ngày nữa tôi sẽ dẫn cậu đi đăng ký chứng nhận người siêu phàm và làm thẻ Hunter”.

Trần Long gật đầu đã biết, sau đó cũng rời đi.

Vừa bước ra ngoài đã hít một hơi thật sâu, hắn cảm thấy mệt mỏi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thỏa mãn.

Khi trở về đến nhà, Trần Long tinh thần rã rời, do đã ăn đá năng lượng nên không cảm thấy đói bụng, hắn tắm rửa nhanh chóng, sau đó nằm dài trên giường, cảm nhận sự thoải mái từ chiếc gối mềm mại, trực tiếp ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Trần Long làm dĩ nhiên là tới bệnh viện bồi bạn em gái.

Mai Linh khi nhìn thấy hắn cũng nhận ra sự thay đổi rõ rệt, ánh mắt nàng trợn to vội hỏi thăm.

“Anh, sao hôm nay trông anh khác quá, trông to lớn hơn và còn đẹp trai hơn nữa chứ, chuyện gì đã xảy ra với anh vậy”.

Trần Long cũng không hề giấu giếm mà nói cho nàng biết hắn đã là một người siêu phàm.

Vừa nói hắn còn vừa dùng siêu năng lực điều khiển chiếc cốc trên bàn bay lượn xung quanh phòng.

Ánh mắt Mai Linh giờ đây đã chứa đầy tiểu tinh tinh, tỏa sáng nhìn Trần Long.

“Woa, thật thần kỳ, anh trai của em siêu quá”.

Tiếp sau đó hai anh em bắt đầu trò chuyện lên, Mai Linh thì hỏi đủ thứ, Trần Long cũng kiên nhẫn trả lời, hắn cũng kể cho nàng nghe chuyến đi vào khe nứt vừa rồi của mình, dĩ nhiên sẽ lược bỏ đi những yếu tố nguy hiểm chỉ để lại những thứ sẳng khoái thú vị.

Mặc dù vậy vẫn khiến Mai Linh lo lắng cho hắn không thôi, Trần Long chỉ đành giải thích mãi, cộng thêm việc hắn cởi áo khoe cơ thể săn chắc không một vết thương, mới khiến nàng an tâm.

Trần Long bồi bạn em gái rất lâu, mãi tới lúc nàng ngủ mất hắn mới tranh thủ chạy ra ngân hàng xử lý tấm séc hôm qua.

Nhân viên ngân hàng nhìn thấy tấm séc cũng biết ngay lai lịch của nó, nên giải quyết rất nhanh.

Sau một lúc Trần Long cũng bước ra khỏi ngân hàng với vẻ mặt thỏa mãn.

Hắn nhanh chóng trở lại bệnh viện thanh toán cũng như đóng thêm viện phí.

Trần Long còn trực tiếp tìm gặp giám đốc bệnh viện, hữu ý vô ý biểu hiện một phen bản thân là siêu nhân loại.

Hắn làm việc này không phải vô nghĩa, đơn giản là Trần Long muốn em gái hắn được điều trị trong điều kiện tốt nhất, hơn nữa cũng tránh những tình huống nhỏ nhặt không đáng có sảy ra.

Quả nhiên sau khi biết hắn là một người siêu phàm còn thức tỉnh siêu năng lực sau, thái độ tiếp đãi của những người lãnh đạo bệnh viện cũng thay đổi.

Sau đó em gái hắn đã được chuyển đến phòng bệnh tốt nhất ở đây, nơi này có đầy đủ những tiện nghi giải trí và công nghệ hiện đại nhất của bệnh viện.

Ngoài ra còn có y tá bên cạnh túc trực hai tư trên hai tư, phòng bất cứ trường hợp nào.

Trần Long thấy vậy cũng yên tâm vô cùng

Bạn đang đọc Vô Hạn Sát Lục Thăng Cấp sáng tác bởi SSPson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SSPson
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.