Sống lại
Một vùng nào đó ở Đấu La Đại Lục.
-''Đây là đâu?''
Lắc Lư cái đầu vừa tỉnh lại sau khi chìm hôn mê, Hình Danh cảm thấy toàn thân mình rất là đau nhức như muốn tê liệt, gió từ cửa phòng thổi vào tuy nhẹ nhưng mà làm cho hắn không nhìn được mà rùng mình một cái.
Đầu Hình Danh toát mồ hôi lạnh,hắn vội vàng mở choàng mắt ra. Không gian xung quanh là 1 căn phòng lớn, xung quanh là một mảnh đen,sau một hồi lâu Hình Danh mới dần dần thấy ánh sáng,hắn đoán hẵn bây giờ đang là ban đêm.
- A...
Cơn đau điếng từ đại não truyền đến khiến hắn phải kêu lên một tiếng thảm thiết. Hình Danh cảm nhận được có một lực lượng kỳ lạ đánh vào đầu mình khiến hắn lập tức ngất đi một lần nữa.
Khi trời gần sáng Hình Danh mới từ từ tỉnh lại, nhưng khi nhận được tin tức mới từ đại não Hình Danh thiếu chút nữa liền ngất đi.
Hình Danh ròng rã cả tiếng đồng hồ, mới biết mình được chuyển thế sống lại.
-''Không ngờ ta lại được chuyển thế sống lại, trọng sinh vào cơ thể này''. Đời trước Hình Danh là một người không có tương lại, bỏ bê công việc, rượu chè suốt ngày, không nghĩ có một ngày hắn chết đi, cứ tưởng là được giải thoát ai ngờ được chuyển thế sống lại, điều này thật khó tin.
Tiền thân đã chết như thế nào ?
Hình Danh lật tìm ký ức, rất nhanh hắn liền lộ ra vẽ kỳ quái.
Không ngờ tiền thân và mình lại trùng tên, năm nay tiền thân vừa tròn 4 tuổi là con trai độc nhất của Hình Thiên, Tông chủ của một môn phái nhỏ nằm ở phía Tây, Thánh Hồn Thôn, mẫu thân,ông nội bà nội đã sớm mất từ khi Hình Danh còn nhỏ.
Tên nhóc này thật là to gan vậy mà dám đánh nhau với một đám lớn hơn mình ba, bốn tuổi, Hình Danh vốn thích một cô bé cùng thôn tên là Diệp Linh ngày hôm qua, hắn vừa ra ngoài thì bắt gặp cô bé bị bặt nạt nên mới ra tay với một đám người lớn tuổi hơn mình cuối cùng bị bất tỉnh, được người ta phát hiện, đem về nhà xong rồi mới chết.
-Nhờ vậy mà Hình Danh mới được trọng sinh vào cơ thể này...
Hình Danh không khỏi thì thầm: ''Không ngờ còn nhỏ như vậy mà đã chết non không sao ca đã được trong sinh vào cơ thể người, ca sẽ làm tròn trách nghiệm đối đãi với gia đình ngươi thật tốt, yên tâm mà nhắm mắt đi.''
Két két , cửa phòng được đẩy vào, một lão nhân nhìn lấy Hình Danh, vội vàng ân cần nói, trong mắt mang theo vài phần thương yêu.
-''Hình Danh,cháu đã tỉnh rồi sao ? cháu hôn mê được 3 ngày rồi, cha ngươi lo cho người lắm biết không.''
Thấy có người vào Hình Danh vội vàng sữa sang lại trí, mang theo vẻ mệt mõi nói:
-''Cháu biết rồi Nam thúc,cháu mệt quá cần nằm nghĩ thêm khi nào khỏe, rồi cháu sẽ gặp cha nhận tội.''
Theo trong trí nhớ của tiền thân nhận ra người này tên là Nam thúc,ngoài mẫu thân đã tại thế và Hình Danh ông rất ít khi tiếp xúc với ai, từ khi Hình Danh còn bé ông vẫn luôn để ý và chăm sóc.
Nhìn bóng lưng Hình Danh, ông nhẹ nhàng đóng cửa lại và thở dài xong rồi đi mất.
Ngày hôm sau, Hình Danh đi qua mấy hành lang dài, đến một cái đình viện to lớn.
Một nơi trong đình viện to lớn, Hình Danh đi vào trong viện,đứng trước một đình viện nhìn có một chút đơn sơ, do dự trông chóc lát,sau đó Hình Danh đẩy cửa phòng đi vào.
Trong phòng có một người đàn ông đang ngồi, mặc y phục màu đen,khoảng chừng bốn mươi sáu tới bốn mươi bảy tuổi, gương mặt thanh tú, khuôn mặt hơi tròn, dù ông đã trên bốn mươi tuổi nhưng nhìn vẫn rất là trẻ, trong mắt ông vẫn lưu lại mốt ít tơ huyết dường như đã khóc
Người đàn ông này vừa thấy Hình Danh thì vội vàng tiếng lên, nhìn Hình Danh thật sâu, xong thì thầm nói:
-''Con có sao không không?''
Hình Danh vội vàng trả lời :
-''Cha con không sao.''
Nhìn người đàn ông trầm lạnh trước mặt, trong hốc mắt vẫn còn lại ít tơ máu Hình Danh khẽ giật mình, con của ông đã chết,nhưng mình không thể đem sự thật này nói ra,về sau,mình sẽ là con của người.
Nhìn Hình Danh không sao vẫn còn nguyên vẹn phụ thân của hắn mới thở dài một hơi, lôi kéo hai tay của hắn hỏi:
-Hình Danh mau nói cho cha biết tại sao còn lại đánh nhau với đám nhóc đó tới hôn mê, bất tỉnh?
Hình Danh đáp lời, tất nhiên hắn sẽ không nói rằng con của ngươi đã bị người ta đánh chết.
-''Cha con xin lỗi là tại con thấy đám người đó bắt nạt Diệp Linh con hứa từ nay sẽ nghe lời cha ở nhà không đi đâu nữa.''
Nghe vậy ông cũng yên lòng đáp lại, đứa con này từ nhỏ đã rất tinh nghịch luôn làm người ta lo lắng
-''Ừm vậy tốt từ nay con ở nhà chuyên tâm đọc sách đợi hai năm nữa con tròn sáu tuổi cha sẽ dắt con đi thức tỉnh Võ Hồn.''
Nói xong ông vội vàng đi tới trước tủ lấy lấy vài quyển sách đặt vào tay Hình Danh, nhìn người đàn ông trước mắt mà Hình Danh rưng rưng nước mắt, ở kiếp trước hắn ta là một cô nhi không biết cha mẹ mình là ai, cuốc sống rất là khó khăn, nhưng mà kiếp này lại được trọng sinh sống lại tuy rằng vẫn không có mẹ nhưng ít ra vẫn còn người cha trước mặt này.
Hình Danh nhìn ông ta thật lâu xong rồi cầm sách đem về phòng, hắn cũng muốn nghiên cứu xem cái gì gọi là Võ Hồn và cái thế giới mình được trọng sinh sống lại này.
Đăng bởi | danhdanh02022004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 126 |