Cô bé bám vào cửa sổ
Ơ, chẳng phải nàng đang nói thẳng là tôi xấu sao? Nhưng tôi cũng không để ý, ngược lại còn cảm thấy hơi đỏ mặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến nàng nữa.
Vì Tiểu Linh rất được yêu thích, nên trên xe náo nhiệt hẳn lên, nhiều hành khách có đồ ăn gì cũng đều mang ra dỗ dành con bé.
Nhưng dù nhỏ, Linh Linh lại cực kỳ thông minh. Người khác đưa đồ cho, con bé hoặc là không nhận, nếu có cầm thì cũng phải nhìn Hồ Song Song trước. Nếu nàng không chớp mắt ra hiệu, con bé sẽ không động đến.
Điều này khiến mọi người trên xe cười vui vẻ, bớt đi sự nhàm chán thường ngày. Mãi đến chập tối, xe mới đến bến.
Xuống xe xong, Hồ Song Song và Phương Tiểu Vũ không thể chờ được nữa, vội vàng kéo nhau đi mua đồ cho Linh Linh.
Trong phút chốc, tôi trở thành người vô hình, cứ như cái đuôi bám theo sau hai nàng.
Buổi tối là lúc phố xá náo nhiệt nhất, người đông nghìn nghịt, đèn lồng giăng khắp nơi, tiếng nhạc vang trời, khiến tôi có chút không chịu nổi.
May mà Linh Linh rất ngoan, dù đi siêu thị hay dạo phố, con bé đều hoặc là nắm tay tôi, hoặc là nắm tay Hồ Song Song. Ai rảnh tay thì nó bám lấy người đó, có vẻ như rất sợ bị lạc.
Ba người dắt theo một đứa bé, náo nhiệt vô cùng, tỷ lệ ngoái đầu nhìn chúng tôi trên phố chắc cũng đến tám mươi phần trăm. Đàn ông thì nhìn Hồ Song Song, còn phụ nữ thì chú ý đến Tiểu Linh.
Chẳng mấy chốc, hai chị em này đã trở thành tâm điểm của cả con phố.
Tôi thầm nghĩ, sau này tốt nhất đừng đưa Hồ Song Song ra chỗ đông người nữa, nếu không, e là sẽ xảy ra chuyện. Bây giờ lòng người khó đoán, cẩn thận vẫn hơn.
Dạo phố đến tận bảy giờ tối, lúc này đường đã bắt đầu chật kín. Đồ chơi, quần áo cho Linh Linh đã mua gần đủ, cuối cùng Hồ Song Song cũng chịu dừng lại, hớn hở kéo chúng tôi về nhà.
Phương Tiểu Vũ thì thích Linh Linh đến mức không nỡ rời xa, thẳng thừng tuyên bố sẽ không về nhà nữa, vì đúng lúc Hồ Song Song còn phải trị liệu, nên tối nay sẽ đến nhà tôi ngủ, mai đi học luôn.
Tôi cười khổ không thôi. Ai cũng biết con gái thường thích trẻ con, đó là bản năng làm mẹ, nhưng tôi chưa từng thấy ai “mê mẩn” đến mức này.
Thế là quyết định ngay tại chỗ, chúng tôi gọi taxi về nhà. Đến nơi, vừa xuống xe, tôi đã thấy chiếc xe của Dương Tùng đỗ ở đầu ngõ, trong nhà đèn vẫn sáng.
Biết ngay là thằng nhóc đó đang ở nhà, tôi cũng chẳng thèm gõ cửa, trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa, dẫn ba người họ vào.
Nhưng vừa bước vào, tôi lập tức sững người.
Chỉ thấy Dương Tùng ngồi trên ghế sô pha, mặt mũi sưng húp, bầm tím, lúc đầu tôi còn tưởng gặp ma, suýt nữa đã cầm ly trà trên bàn mà ném qua.
May mà hắn kịp giơ tay lên, hét lớn:
“Khoan đã, khoan đã, đại ca, đừng ném!”
“Dương Tùng?” Tôi lập tức đặt ly trà xuống, nghiêng đầu đánh giá hắn một lượt.
Hai mắt tên này thâm sì như mắt gấu trúc, má trái bầm tím một mảng lớn, còn bên phải thì sưng vù lên như bị ong chích.
Đừng nói tôi, có khi mẹ hắn cũng chẳng nhận ra nổi hắn nữa!
Tôi còn chưa kịp hỏi hắn có chuyện gì, thì Phương Tiểu Vũ và Hồ Song Song đã không nhịn được mà bật cười.
"Cậu bị người ta đánh à?" Hồ Song Song vừa dắt Linh Linh đến gần, vừa hỏi với vẻ quan tâm: "Đau không?"
Dương Tùng gật đầu lia lịa: "Đau!"
"Nếu đau thì." Hồ Song Song ôm lấy Linh Linh, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
"Nếu đau thì cứ đau thêm vài ngày nữa đi, đáng đời!"
Nói xong, nàng lại quay sang hỏi Linh Linh: "Linh Linh thấy đúng không?"
"Đúng." Linh Linh vừa nói vừa đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, chạm nhẹ vào mặt Dương Tùng.
Tôi cười khổ trong lòng, nghĩ thầm có hai chị em này ở đây, sau này Dương Tùng chắc chắn sẽ bị ăn hiếp dài dài.
Nhưng cả ngày nay ai cũng mệt rồi, tôi lo Linh Linh không chịu nổi nên nói với Hồ Song Song: "Cô đưa Linh Linh đi tắm trước đi, lát nữa ngủ sớm một chút."
Hồ Song Song lườm Dương Tùng một cái, Linh Linh cũng làm mặt xấu với hắn, rồi hai chị em dắt nhau lên lầu.
Tôi bảo Phương Tiểu Vũ ngồi xuống rồi cũng lên lầu, trong lòng biết chắc Dương Tùng lại đánh nhau ở trường.
Dù có ghét hắn thế nào, thì hắn cũng là em trai của Hồ Phong, nên tôi tìm lọ thuốc còn dư hôm trước, mang xuống cho hắn dùng.
Nhưng vừa xuống đến nơi, tôi đã thấy Dương Tùng như biến thành người khác, đang vắt chân chữ ngũ, cười nói vui vẻ với Phương Tiểu Vũ.
"Người đẹp, cô học lớp nào vậy? Bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai chưa?" Hắn vung tóc ra vẻ phong độ, hỏi Phương Tiểu Vũ.
Phương Tiểu Vũ đỏ mặt, lúng túng đáp: "Có rồi." Rồi lập tức chạy lên lầu, nói là muốn giúp Hồ Song Song trị liệu, cứ như chạy trốn vậy.
Vừa thấy nàng đi mất, mặt Dương Tùng lập tức xị xuống, ôm lấy mặt rên rỉ: "Đại ca, không phải tôi nói chứ, trường ông toàn cái thể loại gì vậy? Hở chút là động tay động chân!"
Tôi nhún vai, quăng lọ thuốc cho hắn: "Sau này bớt đánh nhau đi, trường tôi toàn người không dễ chọc đâu."
Hắn thở dài, nhận lấy lọ thuốc mà không nói gì, tự mình đổ ra rồi bôi lên mặt. Nhìn hắn như vậy, tôi thật sự có cảm giác muốn đấm cho một trận!
Mà ngay cả bản thân tôi cũng chẳng hiểu vì sao lại muốn đánh hắn!
Thấy thời gian còn sớm, tôi để Phương Tiểu Vũ và Hồ Song Song tắm rửa nghỉ ngơi, còn mình thì mở TV xem, chẳng thèm để ý đến Dương Tùng nữa.
Lát sau, hắn bỗng nói với tôi: "À đúng rồi đại ca, mấy ngày ông không có ở đây, có một mỹ nữ cứ hay đến tìm ông đấy."
"Tên gì?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Không biết, nhưng chắc chắn là mỹ nữ, có hôm còn trèo lên cửa sổ nhà mình nhìn vào nữa. Tôi định gọi cô ấy vào nói chuyện nhân sinh lý tưởng một chút, nhưng chắc thấy tôi đẹp trai quá, cô ấy ngại nên bỏ đi rồi."
Nghe hắn nói vậy, tôi không nhịn được mà đảo mắt một cái, nghĩ thầm có lẽ là Tần Nghiên Nghiên.
Tần Nghiên Nghiên là một lớp trưởng tốt, trong lớp ai ốm đau hay nghỉ học, nàng đều đến thăm vài lần. Mấy hôm nay tôi không đi học, chắc nàng tưởng tôi bị bệnh nên đến xem thế nào.
Nghĩ đến đây, tôi quyết định mai sẽ đến hỏi xem có chuyện gì. Lớp trưởng là người không thể đắc tội, nếu không sau này có chuyện gì, tôi sẽ bị bắt đi dọn vệ sinh mất.
Phương Tiểu Vũ chắc sợ Dương Tùng dê xồm, lên lầu rồi thì không thèm xuống nữa. Tôi với Dương Tùng xem TV đến hơn chín giờ, khi tôi lên lầu tắm thì phát hiện họ đã ngủ cả rồi.
Nghĩ đến việc có Linh Linh ở đây, sau này không thể ngủ chung với Hồ Song Song nữa, tôi cảm thấy có chút hụt hẫng.
Bất giác, tôi tự vả mình một cái, nghĩ thầm chỉ trong thời gian ngắn mà tôi đã quen với việc ôm nàng ngủ rồi sao?
Sau một hồi suy nghĩ lung tung, tôi tắm rửa rồi đi ngủ luôn, mặc kệ Dương Tùng dưới lầu.
Đêm đó tôi không ngủ ngon được, Dương Tùng hình như không có thói quen ngủ sớm, cứ cười ha hả như ma khóc quỷ gào dưới lầu vì xem hài kịch.
Mà chuyện còn chưa dừng lại ở đó, sáng sớm hôm sau, tôi cảm thấy có ai đó chạm vào tóc mình.
Mở mắt ra mới thấy Linh Linh đang đứng bên cạnh, ngây thơ nhìn tôi, bàn tay nhỏ xíu mân mê tóc tôi liên tục.
Thấy tôi tỉnh, con bé lập tức nói: "Anh rể, chị nói anh lười lắm, bảo em đến nhéo tai anh~~."
Đăng bởi | vhtlovehhh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |