Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bùa Tam Thanh

Phiên bản Dịch · 1580 chữ

Nghe xong suýt nữa tôi lăn từ trên giường xuống, vội cười dỗ dành con bé:

"Linh Linh ngoan nào, quay về véo tai chị con một cái đi, lát nữa anh rể dẫn em ra ngoài chơi, chịu không?"

"Không chịu, chị không lười biếng, mà anh rể mới lười ." Con bé nhìn tôi nói.

Tôi hết cách, nghiêng đầu bất lực bảo:

"Vậy em cứ véo đi, nhưng nhẹ thôi nhé, không thì anh rể sẽ giận đó."

Con bé chớp mắt nhìn tôi, dường như thực sự sợ tôi giận, lắc đầu nói:

"Vậy... vậy em không véo nữa, anh rể dậy dẫn em đi chơi, thì em sẽ rất ngoan ."

Tôi thầm nghĩ, dỗ trẻ con thật phiền phức, làm bộ khổ sở nói:

"Được rồi, ngoan lắm, vậy em đi tìm chị chơi trước đi, lát anh ra dẫn em đi chơi."

Con bé nhìn tôi suy nghĩ một lát, sau đó mới im lặng đi ra ngoài. Làm tôi tức điên, đang mơ đẹp thì bị Hồ Sương Sương hại tỉnh!

Tôi lăn mình ngồi dậy, ngẩn ngơ một lúc, nhìn đồng hồ, thực ra mới chưa đến bảy giờ sáng, thế là tính ngủ thêm một lát, không thì đến trường lại gật gù mất.

Nhưng vừa mới nằm xuống, liền nghe thấy giọng của Hồ Sương Sương từ phòng đối diện:

"Linh Linh, em qua xem anh rể dậy chưa, nếu chưa thì nói với chị nha."

Nghe vậy tôi lập tức hiểu ra ngay, vội vàng bật dậy, xỏ giày vào, đứng trước gương chỉnh tóc, làm bộ như đã dậy từ lâu.

Linh Linh chạy vào nhìn tôi một cái, sau đó tiu nghỉu chạy ra ngoài, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi thở dài một hơi thật mạnh, nghĩ bụng sáng nào cũng bị hành hạ như thế này, xem ra mai ngủ nhất định phải khóa trái cửa lại!

Cũng may hôm nay có Phương Tiểu Vũ ở đây, không thì Hồ Sương Sương chắc chắn sẽ xông vào gọi tôi dậy, mà cô ấy véo tai thì khác hoàn toàn với Linh Linh véo tai, đau gấp mười lần!

Không biết hai người họ định làm gì, mà dậy từ sớm như vậy. Lúc tôi ra khỏi phòng, Linh Linh đã mặc đồ mới, còn Hồ Sương Sương đang tết tóc cho con bé.

Thấy tôi bước ra, Hồ Sương Sương nói:

"Tướng công, hôm nay chàng không phải đến nhà bác sĩ Phương sao? Thiếp với Linh Linh đi chơi ở đó trước, chiều về chung nha."

"Được, nhưng hai người đừng chạy lung tung." Tôi gật đầu dặn dò, nghĩ bụng bảo họ ở nhà cũng không yên tâm, đến chỗ của cửu đạo tiên sinh thì an toàn hơn.

Xuống lầu, tôi thấy Dương Tùng cũng đã dậy, hôm nay ăn mặc nhìn có vẻ bảnh bao, còn cầm một chiếc gương soi tới soi lui, thỉnh thoảng lại len lén nhìn lên lầu.

Thấy cậu ta lén lút như vậy, tôi liền hỏi đang làm gì.

Cậu ta kéo tôi sang một bên, thì thầm:

"Đại ca, cô gái trên lầu chắc chắn chưa có bạn trai, em tính ra tay đây!"

Nghe vậy tôi liền bực mình, lần này không nhịn nổi nữa, giơ tay gõ vào đầu cậu ta một cái, bực bội nói:

"Bạn trai với bạn gái cái gì? Mọi người còn là sinh viên, thỏ còn không ăn cỏ gần hang, cậu đừng có mà có ý đồ xấu!"

Cậu ta ôm đầu suy nghĩ một hồi lâu, sau đó lại nói:

"Đại ca, cái này là huynh không hiểu rồi, em là người rất đứng đắn, tình cảm chung thủy, từ bé đến giờ chưa từng làm hại... phụ nữ gia giáo... à không... thiếu nữ! Huynh cho em một cơ hội đi mà..."

Tôi liếc mắt nhìn cậu ta một cái, định bụng trút chút sức lực lên đầu tên này, nhưng đúng lúc đó Phương Tiểu Vũ và mấy người họ xuống lầu, thế là tôi cũng không tính toán với cậu ta nữa.

Phương Tiểu Vũ vừa xuống liền nói với tôi:

"Bây giờ còn sớm, hay là mình đưa Sương Sương và Linh Linh đến nhà tớ trước đi, chiều các cậu có thể cùng nhau về luôn."

Tôi gật đầu đồng ý, rồi chạy vào phòng tắm rửa qua loa một chút, dù sao cũng phải đến trường, nên thay bộ quần áo sạch sẽ hơn.

Sau đó, chúng tôi ngồi xe của Dương Tùng, chở Hồ Sương Sương và Linh Linh đến Cửu Bắc Sơn.

Lúc chúng tôi đến nơi, Cửu Đạo tiên sinh vẫn chưa dậy, nhưng Phương Tiểu Vũ có chìa khóa, nên dẫn chúng tôi vào nhà, sau đó nhiệt tình giới thiệu nhà cửa với Hồ Sương Sương, bảo họ cứ tự nhiên vui chơi.

Tôi có hơi lo lắng về sự an toàn của Hồ Sương Sương và Linh Linh, sợ rằng nếu họ chạy lung tung sẽ bị kẻ thù phát hiện, thế nên tôi ở lại đợi đến khi Cửu Đạo tiên sinh thức dậy, rồi nhờ ông ấy trông chừng giúp.

Cửu Đạo tiên sinh bảo tôi cứ yên tâm, ở đây tuyệt đối an toàn, hơn nữa ông ấy cũng không thu tiền của tôi.

Tôi thật sự chỉ muốn đá vào mông ông ấy một cái, lúc nào cũng nghĩ đến tiền, đúng là lão già mê tiền mà!

Nói xong, Cửu Đạo tiên sinh bảo Phương Tiểu Vũ dẫn mọi người ra vườn sau chơi, còn gọi tôi vào nhà chính, lục lọi trên giá sách một hồi lâu, rồi lấy ra một quyển sách đưa cho tôi.

Tôi liếc nhìn, thấy tên sách là Tam Thanh Phù Lục, mở ra xem thì toàn là nội dung dạy cách vẽ bùa chú.

"Cảm ơn sư phụ, con sẽ nghiêm túc nghiên cứu nó." Tôi chân thành nói.

Ai ngờ ông ấy giơ một ngón tay lên lắc lắc trước mặt tôi, rồi bảo:

"Vi sư đưa con quyển sách này là có mục đích cả đấy."

Tôi ngẩn ra, trong lòng có chút bất an, liền hỏi:

"Chẳng lẽ... phải trả tiền ạ?"

"Không, tiền thì chắc chắn là phải trả rồi, nhưng vi sư không chỉ vì tiền, mà còn vì tương lai của nghề Yêu y chúng ta, cũng như tương lai của con nữa." Vừa nói, ông ấy vừa móc từ trong túi ra một chiếc bàn tính nhỏ.

Tính toán một hồi, rồi ông ấy nói với tôi:

"Hôm nay là ngày mười lăm, mấy ngày trước vi sư nhận một vụ làm ăn, nhưng giá thuê quá thấp, chỉ có con mới xứng với cái giá đó, cho nên ta muốn con lập tức nghiên cứu quyển sách này, ngày mai bắt đầu tiếp xúc với nghề này."

Tôi sững sờ một lát, thầm nghĩ đến chuyện tính ngày mà còn phải dùng bàn tính, đúng là lão già này keo kiệt quá mức! Nhưng tin tức này thực sự khiến tôi mừng rỡ.

Càng sớm được thực hành, thì càng sớm có thể đi trên con đường của Hồ Phong – một cao thủ thực thụ, nghĩ đến thôi đã thấy mong chờ rồi. Thế nên tôi gật đầu đồng ý ngay.

Nhân lúc Phương Tiểu Vũ và mọi người vẫn còn đang chơi với Linh Linh ở vườn sau, tôi tranh thủ đọc sách một lát. Quyển sách của Hồ Phong đưa cho tôi, tôi vẫn luôn mang theo bên mình, giờ kết hợp cả hai quyển, chắc chắn tốc độ học sẽ nhanh hơn.

Chúng tôi ở lại Cửu Bắc Sơn khoảng một tiếng đồng hồ, thấy cũng đã đến giờ, tôi liền chạy ra vườn sau gọi Phương Tiểu Vũ và Dương Tùng rời đi, phải đến trường rồi.

Trước khi đi, tôi lại căn dặn Hồ Sương Sương không được chạy lung tung, sau đó mới gọi mọi người xuất phát. Chỉ là xa nhau có vài tiếng thôi, thế mà tôi lại có cảm giác như phải chia tay vài ngày vậy.

Phương Tiểu Vũ cũng thế, cứ nựng nịu Linh Linh mãi, rồi mới chịu theo chúng tôi xuống núi.

Lúc chúng tôi đến trường, vẫn còn một chút thời gian trước khi vào lớp. Phương Tiểu Vũ đi thẳng đến lớp của cô ấy, còn tôi với Dương Tùng thì ngồi trên bãi cỏ trong khuôn viên trường tắm nắng.

Tôi mải mê đọc sách, nhưng Dương Tùng thì khác, cậu ta ngồi trước mặt tôi, cứ thấy nữ sinh đi qua là chào hỏi, tôi thực sự không hiểu sao cậu ta có thể trơ mặt đến mức này!

Thậm chí tôi còn cảm thấy mất mặt thay cho cậu ta.

"Người đẹp, tôi thấy ấn đường của cô tối sầm, ngực hơi sưng, chắc chắn gần đây gặp phải thứ gì không sạch sẽ, lại đây tôi bắt mạch cho nào..."

Đó là cách cậu ta bắt chuyện, và phản ứng của tất cả các cô gái đều giống nhau:

"Đồ thần kinh!"

Tôi vội vã giả vờ như không quen biết cậu ta, ôm sách bước về lớp. Có lẽ do quá mải mê tán tỉnh, cậu ta không để ý đến tôi, cứ ngồi đó tự nói một mình, chắc nghĩ tôi vẫn còn ngồi phía sau nghe.

Bạn đang đọc Vợ Là Hồ Yêu của Đạo Môn Cửu Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vhtlovehhh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.