Thần La Thiên Chinh
…………….
Tại một vùng đất hoang sơ không bóng người xung quanh được bao phủ bởi một nền cỏ xanh mướt, trên bầu trời bỗng xuất hiện thân ảnh một nam nhân đang lấy tốc độ chóng mặt lao xuống.
“Aaaaaaaaaaa!!!!!!!”
BỤPPPPPPP!
Lý Vương sau cú rơi vừa rồi khuôn mặt liền nhăn nhó vì đau đớn. Mặc dù lúc này bản thân hắn cũng đang là một Nhị thể tu nhưng rơi từ độ cao như vậy xuống cũng khiến hắn rất đau đớn.
“Con bà nhà ngươi sao toàn truyền tống ta xuất hiện trên không trung vậy? Tính chơi nhau à?” Hắn ngẩng cổ lên gào chửi.
Toàn thân hắn lúc này lấm lem đất cát, ngó nghía xung quanh thấy một con suối nhỏ, Lý Vương liền chạy lại vớt nước suối lên rửa mặt. Hắn nhìn xuống lấy khuôn mặt không phải của hắn đang phản chiếu dưới mặt suối.
“Ồ trông Lý Vương ngươi cũng đẹp trai đấy chứ, nếu không phải do số phận của ngươi thì hiện tại ngươi cũng đã lọt vào top thiên kiêu của thế giới này rồi đấy chứ!” Lý Vương lúc này mới được nhìn rõ hơn khuôn mặt của hắn cảm thán trước độ anh tuấn của của thân xác này.
Dáng người cân đối, thân cao gần mét 9, từ nhỏ thường xuyên ăn đòn và làm nhiều việc nặng nhọc nên cơ bắp săn chắc.
“Chậc chậc, nếu ngươi sinh ra tại thế giới của ta, chắc chắn ngươi có thể sẽ là một người mẫu nổi tiếng đó nha, chỉ tiếc rằng ngươi thế nào lại sinh ra tại nơi chỉ biết đến thực lực chiến đấu. Haizzz!”
Hắn chép miệng tự nhủ:
“Có lẽ chỉ có diện mạo điển trai này và tiểu huynh đệ ngoại cỡ kia là những thứ giá trị ngươi để lại cho ta.” Hắn chợt nhớ đến kích thước của tiểu huynh đệ trong quần hắn mà rùng mình, phải công nhận là nó được liệt vào hàng danh sách quái vật rồi.
“Chủ nhân, không ngờ trình độ tán gái của ngươi cũng thật là đỉnh chóp đó nha.” Ngọc Nhi xuất hiện trước mặt giơ lên ngón tay cái hướng về hắn.
Giật mình vì sự đột ngột này. Hiển nhiên Lý Vương vẫn chưa thể quen với việc trong tâm trí hắn đang tồn tại một tiểu cô nương, khoan đã! Nói vậy là mình làm gì chẳng phải Ngọc Nhi cũng biết hết sao? Kể cả là việc mình vừa làm với Hoa Thuỷ Tiên? Không thể làm vấy bẩn tâm hồn trẻ em được.
Nghĩ đến đây hắn vỗ vỗ trán bình tâm.
“Nha đầu thối ngươi thì biết cái gì? Nàng ta dù đầu óc có hơi khùng điên nhưng hiện tại đã là nữ nhân của ta! Mà đã là nữ nhân của ta, ta sẽ đối xử chân thành với nàng.” Hắn vênh mặt lên vỗ vỗ ngực nói.
Ngọc Nhi bĩu môi xì ra một tiếng:
“Xì………. Được rồi! Chủ nhân ngươi mau luyện hoá thuộc tính mà ngươi vừa có được của Hoa Thuỷ Tiên đi?”
Hắn ngơ ngác không hiểu nàng nói gì.
“Thuộc tính của Hoa Thuỷ Tiên? Cái quỷ gì ta không hiểu?”
“Hì hì, chủ nhân ngươi mau nhìn lại đan điền của mình nha!” Ngọc Nhi cười đáp.
“Hửm, cái gì thế này?”
Lý Vương động ý niệm quan sát đan điền bản thân. Ở giữa đan điền vẫn là một thứ có màu đen kịch bị lấp kín bởi từng sợi xích, xung quanh nó đang là Phong thuộc tính lượn lờ xung quanh trên bề mặt.
Chỉ là lúc này bên cạnh thứ màu đen kia là một viên ngọc màu xanh lam đang trôi lơ lửng, vật thể màu đen đang rung lắc như muốn ăn tươi nuốt sống viên ngọc đó.
“Ồ! Thứ này chính là thuộc tính của Hoa Thuỷ Tiên à? Làm sao ta có được nó? Không lẽ là do công pháp song tu kia?” Hắn thắc mắc.
“Đó hoàn toàn là do công pháp chủ đạo mà chủ nhân ngươi đang tu luyện Vô Song Thần Công nha! Mặc dù ngươi có thể tự động hấp thụ linh khí đất trời, là điều mà cường giả Hợp Thể kỳ trở lên mới có thể làm được. Nhưng với ngươi mà nói thì điều này gần như chả giúp gì được nhiều trong quá trình tu luyện cả!”
Ngọc Nhi hít một hơi nói tiếp:
“Mà điều làm nên sự đặc biệt của Vô Song Thần Công là dung nạp thuộc tính để nâng cao tu vi, càng nhiều loại thuộc tính khác nhau thì sức mạnh của ngươi càng được đề thăng khủng khiếp.”
“Ồ nói như vậy là bản thân ta có thể có được nhiều loại thuộc tính khác nhau số lượng không giới hạn? Nói cách khác là vô tận.?” Ánh mắt Lý Vương loé sáng.
“Đúng là như vậy nha, phải biết rằng tu sĩ ở thế giới này nhiều nhất chỉ có thể có hai loại thuộc tính trong cơ thể mà thôi. Một vài trường hợp đặc biệt hơn chút do đặc thù của công pháp chủ đạo tu sĩ tu luyện thì có thể có được nhiều hơn 2 loại thuộc tính. Nhưng tại thế giới này con số nhiều nhất chỉ là 5 mà thôi.!” Ngọc Nhi ra vẻ tri thức giải thích cho hắn hiểu.
“Ồ ồ, thật sự là bá đạo. Ta sẽ luyện hoá nó ngay, không biết sẽ là thuộc tính gì?”
Hắn chân ngồi xếp bằng nhắm mắt. Miệng niệm khẩu quyết luyện hoá.
Ầm ầm ầm……..!
Viên ngọc xanh lam lơ lửng trong đan điều hắn bị vật thể màu đen điên cuồng dung nạp. Từng đợt lôi đình chớp động phóng thích ra hoá thành một tia sét chạy dọc trên bề mặt của vật thể màu đen bên cạnh Phong thuộc tính.
“Hửm? Lôi thuộc tính?” Đột ngột lúc này hắn khẽ kêu lên một tiếng sảng khoái.
“A….aa….!” Tu vi Lý Vương tăng vọt từ Trúc Cơ viên mãn lên Kim Đan sơ kỳ.
“Kim Đan sơ kỳ? Con moẹ nó đã! Hoa Thuỷ Tiên đã để lại món quà quý giá này cho ta!” Hắn vui sướng nhảy cẫng lên, cảm nhận rõ ràng cơ thể lúc này đã mạnh hơn.
Lý Vương xoè tay phải ra, một luồng chớp động xanh lam xoay chuyển trong đó. Tay trái hắn xoè ra lại thấy một luồng gió lốc luân chuyển.
“Trông ngầu thật sự nha!” Miệng hắn cảm thán không ngớt.
“Hì hì, có một điều mà chủ nhân ngươi đã quên đó chính là mỗi một lần đột phá đại cảnh giới thì tu sĩ phải độ kiếp…..”
Hắn vội giật mình sợ hãi ngẩng mặt nhìn lên trời.
“Con moẹ nó ta sắp bị sét đánh sao?”
“Cái tên chủ nhân đầu gỗ ngươi, ta còn chưa nói hết lời đã nhảy vào họng! Tu sĩ bình thường khác đều phải độ kiếp vì bọn hắn bị chi phối bởi khí vận tu sĩ thông thường!” Ngọc Nhi liếc xéo hắn.
“Mà ngươi là người của Hệ Thống lựa chọn, khí vận của ngươi nằm ngoài kiểm soát của thiên đạo nên không phải độ kiếp nha!”
Hắn mừng rỡ nhảy cẫng lên chu mỏ muốn ôm Ngọc Nhi hôn một ngụm.
“Thật sao! Aaaaaa….. Ngọc Nhi ta yêu nàng chết mất.”
“Ngươi cút!” Ngọc Nhi khuôn mặt ghét bỏ né tránh, ngán ngẩm trước tên chủ nhân da mặt dày này.
“Chủ nhân để tiết kiệm thời gian ngươi mau mở gói quà nhiệm vụ đã đạt được đi.”
“Hệ Thống, cho ta triệu hoán tất cả vật phẩm!” Lý Vương hào sảng hạ lệnh.
“ĐINH!! Tiến hành triệu hoán công pháp ngẫu nhiên, thời gian đếm ngược 1000 giây, bắt đầu đếm ngược: 1000, 999, 998,……..
ĐINH!! Tiến hành triệu hoán vũ kỹ ngẫu nhiên, thời gian đếm ngược 180 giây, bắt đầu đếm ngược: 180, 179, 178,…….
ĐINH!! Tiến hành triệu hoán bí thuật ngẫu nhiên, thời gian đếm ngược 18088 giây, bắt đầu điếm ngược: 180, 179, 178,…….”
Lý Vương giật bắn người, nhìn từng dòng chữ hiện ra.
“1……1000 giây lận? Lần trước triệu hoán Vô Song Thần Công cũng 4000 giây, cái này 1000 giây. Chẳng lẽ có thể nói nó mạnh bằng 1/4 Vô Song Thần Công?” Hắn cảm thán nói.
“Chủ nhân ngươi có nhân phẩm không hề tồi nha!” Ngọc Nhi cũng là vuốt cằm nhìn lên từng dòng chữ.
…………….
Thời gian chậm trôi qua, hai vật phẩm lần lượt xuất hiện.
“ĐINH! Triệu hoán vũ kỹ ngẫu nhiên thành công, ký chủ nhận được Ngũ cấp cực phẩm vũ kỹ Thiên Điểu.
ĐINH! Triệu hoán bí thuật ngẫu nhiên thành công, ký chủ nhận được Ngũ cấp cực phẩm bí thuật Đa Trọng Ảnh Phân Thân Chi Thuật.”
Tiếng máy móc vang bên tai Lý Vương.
“Ồ! Đều là Ngũ cấp cực phẩm.” Hắn nhanh chóng đem hai vật phẩm ra nhỏ máu nhận chủ.
-Ngũ cấp cực phẩm vũ kỹ thiên điểu: Sử dụng lôi thuộc tính bao bọc ngoài bàn tay, trong phút chốc cơ thể đột ngột đề thăng tốc độ lao đến hạ sát đối phương.
-Ngũ cấp cực phẩm bí thuật Đa Trọng Ảnh Phân Thân chi thuật: Sủ dụng linh lực bản thân tạo ra phân thân không giới hạn, số lượng phân thân tạo ra phụ thuộc vào tu vi, khả năng của chủ thể. Mỗi phân thân được điều khiển bởi chủ thể và có thể sử dụng được vũ kỹ của chủ thể nhưng chiến lực sẽ yếu hơn . (Lưu ý: toàn bộ phân thân sẽ biến mất nếu chủ thể bị tiêu diệt)
“Vãi cả đái nó xịn!” Lý Vương cảm thán không nhanh chóng tiếp thu hai thứ vũ kỹ và bí thuật trên.
………………..
Qua một lát Lý Vương nhanh chóng đã tiếp thu hoàn toàn. Miệng hắn niệm khẩu quyết.
XẸTTT……..XẸT………!
Bàn tay phải hắn nâng lên, vô số lôi lực trong cơ thể kéo đến hội tụ thành hình một lưỡi kiếm ngắn, hắn hướng ánh mắt về một tảng đá lớn nằm bên bờ suối
“Thiên Điểu!”
VỤTTT! RÍTTTTTTTTT…………..RÍTTTTTT!!!!!! ĐÙNGGGGG!
Thân ảnh Lý Vương vọt đi với tốc độ khủng khiếp, sau lưng hắn lúc này được lôi lực hoá thành đôi cánh chim ưng. Hàng ngàn tiếng rít do chớp động tạo thành tựa như tiếng kêu của hàng ngàn con chim ưng. Lôi kiếm trong tay loé sáng đem hòn đá đánh nát thành từng mảnh vụn.
“Phù….phù…! Bảo sao có tên là Thiên Điểu! Nhưng ta cảm giác bản thân vẫn chưa thể hoàn toàn phát huy hết sức mạnh của nó.” Hắn cảm giác một chiêu vừa rồi rất mạnh nhưng sau đó lại thấy bàn tay đau nhức.
“Đúng vậy vì đây là Ngũ cấp thượng phẩm vũ kỹ, đối với người chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ như chủ nhân ngươi có thể vận dụng được như vừa rồi cũng đã là quá tốt rồi nha. Tu sĩ bình thường muốn phát huy hết sức mạnh của Ngũ cấp cực phẩm vũ kỹ thì thường phải là Nguyên Anh trở lên đó nha!” Ngọc Nhi vội vàng giải thích.
“Ta cũng cảm thấy như vậy, kể cả phân thân chi thuật ta cảm giác bản thân chỉ có thể triệu hồi cùng lúc nhiều nhất 4 phân thân để chiến đấu mà thôi!” Lý Vương vuốt vuốt cằm đăm chiêu.
“Nhưng dù sao thế cũng à quá tốt rồi, thử tưởng tượng thay vì đối thủ thay vì phải chống đỡ một chiêu Thiên Điểu thì hắn phải chống đỡ tận 5 đòn Thiên Điểu cùng một lúc thì cũng đủ đau đầu rồi.”
“ĐINH!! Triệu hoán công pháp ngẫu nhiên thành công, ký chủ nhận được Cửu cấp cực phẩm công pháp Thần La Thiên Chinh.”
“Con moẹ nó cái gì cơ?” Lúc này người nhảy lên không phải Lý Vương mà chính là Ngọc Nhi đang đứng trên vai hắn.
“Tên này giẫm phải bãi cứt chó gì đây?” Ngọc Nhi trợn mắt há hốc mồm nhìn thú vừa nhận được lại quay ra nhìn Lý Vương.
“Đù! Cửu cấp cực phẩm cơ à.” Lý Vương nhanh chóng đem công pháp ra nhỏ máu. Một luồng thông tin phóng thẳng vào đầu hắn.
“Aaaaaa……….đầu ta…… con bà nó đau quá!” Với khối lượng thông tin khủng khiếp từ một môn Cửu cấp truyền đến, hắn ôm đầu ngã lăn ra đất, đầu óc như muốn nổ tung.
“Hãy cảm nhận nỗi đau
Hãy suy ngẫm về nỗi đau
Hãy học cách chấp nhận nó, để biết thêm về nó
Những ai không biết đến nỗi đau sẽ không hiểu được thế nào là hoà bình thực sự
Đã đến lúc thế giới cảm nhận nỗi đau
THẦN LA THIÊN CHINH!”
………………………….
Đăng bởi | ThienTu66 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 23 |