cấp 4 vượt hoàng
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Cùng lúc đó, Lâm Duệ đang nằm trong khoang ngủ, lật xem dự toán Tư Mã Lâm gửi đến, sắc mặt hắn tái như da nhái…
Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Giáo sư, sao dị thể của Lâm Hi tốn vậy, tận 30 triệu.
Thần y Tư Mã (Tư Mã Lâm): Đừng quên lúc trước dị thể của em tốn 5 triệu, đấy là có một phần được chính phủ hỗ trợ thanh toán rồi đấy. Tình huống của Lâm Hi hơi phức tạp, đợi em tốt nghiệp thạc sĩ lớp của tôi có thể hiểu rõ. Yên tâm, nể mặt Tiểu Hi, tôi không lấy tiền của em đâu, nhưng nếu em quyết định làm cho cô bé thì mau lên, đừng để sau này hối hận.
Trong phòng thí nghiệm, Tư Mã Lâm bĩu môi đầy khinh thường, chế tạo dị thể cho Tuyệt Vọng Thiên Nữ có thể rẻ được sao? Chỉ riêng nguyên chất rồng thôi đã rất khó xử lý rồi. Hơn 30 triệu còn là giảm giá rồi ấy, Tư Mã Lâm chuẩn bị nhét tiền điện và dịch dinh dưỡng vào các hạng mục nghiên cứu khoa học khác của hắn, về phần trang thiết bị cấp cao hỗ trợ hắn cũng không tính đến.
Lâm Duệ nhìn thấy tin tức thì khẽ hừ một tiếng, hắn hoài nghi Tư Mã Lâm và Lâm Hi có chuyện gì đó giấu hắn.
Hắn ngưng thần chút rồi nhắn tin cho Lâm Hi.
Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Em chuẩn bị sẵn sàng đi, thời gian tới học thêm tri thức về Thiên Cực tinh, tối đa một tháng nữa, anh sẽ giúp em chế tạo dị thể.
Một tháng kiếm được 30 vạn, Lâm Duệ cũng cảm thấy áp lực. Nhưng hắn coi Lâm Hi thuộc về trách nhiệm của mình. Em gái hắn như mỏ neo, để con thuyền là hắn không bị sóng biển đánh trôi dạt không biết đi đâu về đâu giữa trời đất bao la.
Lâm Duệ hi vọng yêu ma quận Vọng Thành có thể nhiều chút, ít nhất cũng phải như huyện Ngân Nguyệt. Nhưng nếu yêu ma nhiều thì bách tính bình dân khó sinh sống, Lâm Duệ lại thấy ý tưởng này rất ác độc. Hắn suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ nghĩ ra một phương pháp, đành làm phiền thân sĩ quận Vọng Thành vậy.
Hạ Mạt Thiển Niệm (Lâm Hi): Một tháng? Anh, chúng ta có nhiều tiền vậy sao? Em từng hỏi giáo sư Tư Mã, giáo sư nói dị thể của em tốn rất nhiều tiền, giáo sư không nói con số cụ thể nhưng chắc chắn là hơn ngàn vạn.
Hạ Mạt Thiển Niệm (Lâm Hi): Em hỏi Sâm ca rồi, lần trước các anh kiếm lời rất nhiều tiền, nhưng đó là trường hợp đặc biệt. Sâm ca nói anh cũng phải bỏ rất nhiều sức lực mới thu được, các anh vừa mới giáng lâm, giờ vất vả lắm mới đững vững được, đừng để em làm liên lụy.
Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): Dù như thế nào một tháng này em cũng phải học lịch sử địa lý Thiên Cực tinh đi, phương diện ngôn ngữ thì sau học dần cũng được, chữ viết nhận ra thì tốt, không thì không sao.
Lâm Duệ còn nghĩ nếu em gái hắn cũng mù chữ như lúc hắn mới giáng lâm thì cũng không tệ. Sau đó hắn nói chuyện với y tá bên cạnh:
- Chị Vương, giúp em giáng lâm dị thể!
Y tá Vương Tiểu Phương nhẹ nhàng gật đầu:
- Đã tiếp nhận chip lượng tử dị thể, bắt đầu giáng lâm!
Tinh thần Lâm Duệ hoa lên, chốc lát đã phát hiện mình đã xuống Thiên Cực tinh.
Giờ hắn đang cưỡi ngựa, ung dung đi trên quan đạo. Phía trước là Cơ Tuyết Oánh, nàng lập tức có cảm giác, quay đầu lại nhìn:
- Chủ nhân!
Lâm Duệ có chút kinh ngạc nhìn quanh:
- Trên đường có phải xảy ra chuyện gì không?
Hắn vừa giáng lâm đã nhận được cảnh báo của chip, nhắn là trước đó không lâu vừa xảy ra chiến đấu.
Lâm Duệ nhìn lại video thì phát hiện tối qua họ cũng bị tập kích bởi một đám yêu ma và ma tu, bảy tên cấp 2, hai tên cấp 3, có thể là thủ hạ của Chu Lệnh Thì lọt lưới, hoặc là ma biến do phóng xạ của tử diệu nguyên tinh. Chip sinh vật cảm thấy không nguy hiểm nên tự xử lý, không nhắn cho bản thể hắn.
- Chỉ là một đám yêu ma chiến lực thấp kém thôi, không đáng lo!
Cơ Tuyết Oánh thần sắc lạnh nhạt nói:
- Ta thấy chủ nhân hình như rất hận đám yêu ma, nên ta chặt đứt tay chân chúng, để chủ nhân tự mình kết thúc chúng.
Lâm Duệ nhìn thấy video cuối cùng, không khỏi buồn cười. Quả thật như Cơ Tuyết Oánh nói, huyết đao cơ này chém đứt tay chân yêu ma, rồi nối thành hàng dài, chờ “Lâm Duệ” ra tay giết chết. Hắn không khỏi thầm nghĩ mình quá chấp nhất với cướp điểm exp rồi, đến cả Cơ Tuyết Oánh cũng phát hiện ra. Đáng tiếc là nếu do chip sinh vật tiến hành giết hộ thì hắn không thu được điểm hồn lực.
Lâm Duệ lắc đầu nói:
- Về sau không cần thiết như vậy, gặp tình huống như này cần đảm bảo an toàn là hàng đầu, mau chóng giải quyết kẻ địch.
Nhưng có huyết đao cơ đi theo bảo vệ thật là an toàn. Chip sinh vật có năng lực tự chiến đấu, có thể học theo thói quen chiến đấu của Lâm Duệ, nhưng dù tốt đến đâu, được 2/3 chiến lực bình thường đã phải thắp nhang cầu khấn rồi. Không phải Liên Bang không thể chế tạo được chip tốt hơn mà nếu chế tạo chip quá thông minh thì lại nảy sinh nguy hiểm. Trước kia đã từng có một đợt nổi loạn của AI, dù bị trấn áp nhanh chóng nhưng Liên Bang cũng yêu cầu nghiêm khắc đối với AI.
- May mắn có ngươi bảo vệ. Nếu không ta không dám rời đi lâu như vậy.
Lâm Duệ nói lời cảm ơn.
Cơ Tuyết Oánh hơi nở nụ cười.
Lúc này, Vương Sâm cũng đã giáng lâm dị thể, hắn vội hỏi thăm:
- Chúng ta tới chưa?
- Sắp đến rồi!
Lâm Duệ đưa mắt về phía trước, tòa thành đã cách họ không xa nữa. Quận Vọng Thành ở chỗ quan trọng, trấn giữ phía bắc cho châu thành Sa Châu, vì thế thành cao 12 trượng, mỗi chiều dài đến 40 dặm, trải qua hơn sáu nghìn năm lịch sử vẫn vô cùng kiên cố.
Lâm Duệ có thể chứng kiến phía bắc ngoài thành còn có kiến trúc dân cư, kéo dài vàn dặm, đến tận bên bờ sông Thiên Tương. Có thể mơ hồ nhìn thấy bến tàu khổng lồ ở đó, cả ngàn cánh buồm đang giương. Đó chính là Tĩnh cảng, là bến tàu lớn nhất trên sông Thiên Tương, là chợ gạo, muối, sứ lớn nhất của Sa Châu. Nơi này tụ tập rất nhiều thương nhân, có thể thấy bách tính và xe cộ nêm chật kín đường đi, cảnh tượng vô cùng phồn vinh.
Bởi vậy quận Vọng Thành cũng là điểm thu thuế quan trọng, Trang Minh Nguyệt và sư huynh của nàng để hắn tới nhận chức Vọng Thành Đô, quả là miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Lâm Duệ nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mặt mà âm thầm sung sướng, cảm giác giống như chuột sa chĩnh gạo vậy!
Hai người không vội vào thành ngay mà vòng xem bố cáo dán ở cổng thành trước.
Lâm Duệ mới nhìn lướt một lượt mà hai mắt sáng rực. Hắn quay lại nhìn Vương Sâm, cả hai thấy được nét vui mừng trong ánh mắt của nhau. Nơi nay dán hơn 500 tờ truy nã yêu ma, mà treo thưởng còn cao hơn ở huyện Ngân Nguyệt! Quận Vọng Thành rất có tiền đồ a!
- Đi thôi. Chúng ta vào Vọng Thành Đô trước, xem tình huống ở đó đã rồi nghĩ biện pháp tới cửa hàng kia, cầm về đồ của chúng ta.
Lâm Duệ thúc ngựa đi về hướng cửa thành. Cửa hàng kia trong lời của hắn là chỉ cục quản lý dị thể, hai người mua hàng của cục, hiện giờ đã gửi đến Vọng thành.
Khi hai người tới gần cửa thành, quận binh đóng ở thành vui vẻ và đầy ngạc nhiên chào hỏi:
- Là Lâm bộ đầu đúng không? Lâm bộ đầu đến quận thành giải quyết việc công à?
- Đánh rắm! Bộ đầu gì chứ, đại nhân giờ đã là vũ đức đô úy của Hoàng Thành Ty rồi đấy!
- Đô úy đại nhân, ngài thăng quan phát tài không có biểu thị gì sao? Chúng tiểu nhân từng giúp đại nhân tuần phố mà.
- Mau mở cửa, Lâm đô úy là đến quận thành mời chúng ta nhậu một bữa đấy.
Đám quận binh này phần lớn đều từng tới huyện Ngân Nguyệt, trợ giúp huyện lệnh trấn áp yêu ma nên đều nhận ra Lâm Duệ.
Lâm Duệ nghe vậy thì không khỏi cười to, hắn cũng hứa mời các anh em ở đây một chầu rượu. Lúc này một trung niên cao lớn mặc quan bào đi ra khỏi cửa thành.
- Sao lại tùy tiện mở cửa thành?
Người này thần sắc lạnh lùng nhìn đám quận binh rồi đánh giá Lâm Duệ và Vương Sâm.
- Các ngươi là người phương nào, sao lại mang theo yêu ma?
Đám quận binh không khỏi cau mày lại, hơi chắp tay với người kia. Trong đó một vị đội trưởng lên tiếng:
- Trương tuần kiểm! Đây là Lâm đại nhân, là vũ đức đô úy của Hoàng Thành Ty, chúng ta mở cửa đón là hợp quy củ.
Khi hắn nói đến Hoàng Thành Ty còn cố ý nhấn mạnh. Ở trước mặt Hoàng Thành Ty, quan tuần kiểm bát phẩm như ngươi là cái rắm gì chứ!
Tuần kiểm và tuần tra sử tuy khác nhau mấy chữ nhưng quyền hành cách xa nhau. Tuần kiểm là chức quan ở thị trấn, quan ải, chuyên truy tra tội phạm, duy trì trật tự, nhưng nếu so với Hoàng Thành Ty thì như là gà sánh với phượng hoàng vậy.
- Hoàng Thành Ty?
Tuần kiểm kia ánh mắt chăm chú, nhìn Lâm Duệ chắp tay nói:
- Xin mời nghiệm thân phận!
Lâm Duệ cũng không nghĩ nhiều, đưa ra lệnh bài.
Trương tuần kiểm cầm lệnh bài của Lâm Duệ mà ghen ghét ra mặt, ánh mắt lóe lên tia đố kỵ. Nhìn xem, người trước mắt chắc mới hơn 18 tuổi, đã là vũ đức đô úy của Hoàng Thành Ty rồi. Mà tu vi hình như còn chưa vào cấp 4? Thật thú vị, triều Đại Tống thật không hiểu nghĩ sao lại cho một thằng nhóc là vũ đức đô úy!
- Các ngươi đứng ở đây chờ ta!
Trương tuần kiểm mặt không biểu tình, thu lệnh bài vào tay áo:
- Gần đây yêu ma quỷ quái lẫn vào thành rất nhiều, làm trị an không tốt, đạo tặc thừa cơ nổi dậy khắp nơi. Hạ quan phụng lệnh quận trưởng trông coi cửa thành, không thể khinh thường được, đợi ta cầm lệnh bài của ngươi đi xác nhận với quận trưởng đã.
Lâm Duệ thấy thế thì ánh mắt sắc bén! Tên già này rõ ràng định bắt nạt hắn trẻ tuổi tu vi thấp! Nếu để tên già này mang đi lệnh bài của hắn thì sau này đừng hòng làm được phòng ngự sử Vọng Thành Đô! Không quá một ngày, toàn bộ Vọng Thành Đô sẽ biết hắn là tên chết nhát!
- Làm càn! Bắt lại cho ta!
Lâm Duệ không chút biểu tình hô lên.
Trương tuần kiểm nghe thấy hai chữ bắt lại mà run lên, thằng nhãi này định làm gì?
Hắn thấy một bóng hồng nhoáng lên xuất hiện trước mặt mình, một quyền đấm vào bụng hắn! Tốc độ nhanh đến hắn không kịp phản ứng, quyền lực hung mãnh làm hắn cảm giác như bị đá lớn đập mạnh, đánh tan toàn bộ chân nguyên trong người, hai mắt tối sầm lại trực tiếp ngất xỉu.
Đội trưởng bên cạnh thấy vậy, không khỏi sững sờ:
- Lâm đô úy, đây là?
- Không liên quan gì đến các ngươi. Người này định ngăn bản quan vào tiếp quản Vọng Thành Đô, có chút khả nghi, có thể còn dính líu đến huyết án Vọng Thành Đô nữa, ta cần dẫn hắn về nha môn Vọng Thành Đô tra hỏi cẩn thận.
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, một thanh âm gầm lên giận dữ:
- Là yêu ma phương nào dám làm loạn trong thành? To gan!
Theo tiếng quát này, một bóng hình từ xa lao đến. Người này mặt quan bào màu xanh, thân hình nhỏ gầy nhưng khí thế mạnh mẽ, hắn ầm ầm lao đến.
Lúc này Cơ Tuyết Oánh đã tóm lấy Trương tuần kiểm hơi híp mắt, đao ý khổng lồ bộc phát đập trực diện vào đối phương. Chớp mắt này, sóng khí tủa ra mãnh liệt, bách tính bị thổi đến lảo đảo lùi lại.
Vị quan văn kia vốn định hạ xuống bắt yêu ma nhưng lúc này bị đao ý của Cơ Tuyết Oánh xung kích, không thể nào đến gần, chỉ đành dừng lại ở mái nhà phía xa. Hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ áo đỏ, con ngươi co rút mạnh mẽ, sắc mặt âm trầm, gần như nói gằn từng chữ:
- Cấp 4 vượt hoàng!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Đăng bởi | TamTroYNguoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 124 |