chúng ta trở về rồi nói
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lâm Duệ và Vương Sâm hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Vương Sâm nhận được ánh mắt ra hiệu của Lâm Duệ. Hắn lập tức hiểu ý của Lâm Duệ, nếu hai người trước mặt này thật sự là hai người kia, thì thân phận của họ cũng rất khó giấu được đối phương. Hai người kia không chỉ biết thời điểm họ giáng lâm, còn biết nghề nghiệp của họ, sau thoáng liên tưởng là phát hiện ra ngay.
Vương Sâm thầm nghĩ một lát rồi nhắn tin riêng cho giáo sư Hàn.
Quái tiểu thanh niên (Vương Sâm): Giáo sư, có phải ngài đang ở Tĩnh Cảng không vậy?
Hắn quả thật có ý nghĩ về phương diện này. Hai người trước mắt, một họ Hàn, một họ Lý, chín chín phần trăm là dị thể hành giả nữa. Mà giáo sư Hàn học thức uyên thâm, dễ làm đến tiến sĩ ở đây lắm…
Phong hỏa liên thành (Hàn Khả Đạo): Vương Sâm, em có chuyện gì không? Nếu không phải chuyện quan trọng thì lát sau nhắn lại, tôi hiện giờ đang có chuyện quan trọng cần làm.
Vương Sâm nuốt nước bọt ừng ực rồi tiếp tục nhắn.
Quái tiểu thanh niên (Vương Sâm): Giáo sư, hiện giờ có phải ngài đang ở thị bạc ti Tĩnh Cảng không?
Hoàng Thiên Thông không khỏi nhíu chặt lông mày. Hắn đang mất kiên nhẫn, chuyện hiện giờ liên quan đến sống còn một học sinh của hắn. Sao Vương Sâm lại nhắn tin không đúng lúc như vậy. Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn thứ hai của Vương Sâm, hắn không khỏi giật mình, tại sao hắn và Lý Lập lại lộ hành tung?
Hoàng Thiên Thông cân nhắc một lúc rồi mới nhắn lại.
Phong hỏa liên thành (Hàn Khả Đạo): Sao em biết, em đang ở đâu?
Vương Sâm nhìn tin nhắn trả lời mà đau đầu, thầm nghĩ người trước mặt quả thật là giáo sư Hàn. Sắc mặt của hắn vô cùng phức tạp khẽ gật đầu với Lâm Duệ, không tránh được biến sắc. Ông trời ơi! Mình vừa rồi thu của giáo sư Hàn 100 lượng phí “gặp mặt” a. Dù là giáo sư Hàn chủ động đưa, nhưng sau này biết hành xử như nào đây?
Lâm Duệ thì lại thấy vô cùng may mắn, may mà phát hiện ra sớm! Nếu không đợi khi bọn họ thu xong “lễ vật” mới phát hiện ra thì không biết còn xấu hổ đến mức nào, khéo còn không dám gặp mặt giáo sư Hàn ấy chứ.
Lâm Duệ chợt nghĩ đến đêm qua mình và Vương Sâm bán cho giáo sư, 1000 ma ngân đổi 1400 đồng Liên Bang! Hắn không khỏi sinh ra ý nghĩ chuyện này nhất định phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể để lộ ra là mình làm thịt giáo sư được!
Lý Cổ Lực ở bên cạnh không biết chuyện, chỉ nghĩ là vị Lâm phòng ngự sử này hẳn là trẻ tuổi non mặt, chưa trải qua quan trường hun đúc, chưa mặt dày nhận tiền được nên cười rạng rỡ, chắp tay thi lễ với Lâm Duệ:
- Lâm đại nhân, thảo dân mong đại nhân nâng đỡ như lữ khách sa mạc chờ mong nước uống! Xin đại nhân cho thảo dân một cơ hội.
Lý Cổ Lực vừa nói xong, Hàn Khả Đạo bên cạnh sắc mặt tối sầm lại. Hiện giờ hắn đã có chút liên tưởng, suy đoán ra được – mặc dù suy đoán này rất hoang đường, khó mà tin nổi.
Hàn Khả Đạo hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Lâm Thập Nhị:
- Lâm đại nhân, ngài đến từ huyện Ngân Nguyệt à?
- Đúng vậy! Ta và Nhập Thất đều đến từ huyện Ngân Nguyệt, hôm qua mới đến đây.
Lâm Duệ cười ngượng ngùng, chắp tay ôm quyền trả lời.
Ầm! Trong đầu Hàn Khả Đạo không khỏi ngây ngốc, ý thức choáng váng lung lay. Vừa rồi hắn đã có suy đoán, nhưng giờ nghe Lâm Thập Nhị thừa nhận vẫn choáng váng không thôi. Lâm Thập Nhị trước mặt hắn là Lâm Duệ! Học sinh của hắn giờ là vũ đức đô úy thất phẩm của Hoàng Thành Ty, tạm đảm nhiệm phòng ngự sử Vọng Thành Đô, đã tiến vào trung tâm Hoàng Thành Ty! Huyết mạch của Lâm Duệ đã là cấp 3 bậc vương, chiến lực rất mạnh! Mà Lâm Duệ còn có hộ pháp ma mạnh mẽ dị thường, cấp 4 vượt hoàng, đủ để đối kháng chính diện với quận trưởng! Tên này còn lọt vào mắt xanh Thần Sứ trong kinh nữa, chỉ cần không bại lộ thân phận, ngày sau chắc chắn bay cao trong Hoàng Thành Ty!
Mấu chốt là mình chạy tới hối lộ học sinh của mình! Quá buồn cười a... Dù rung động và xấu hổ vô cùng nhưng may mắn, vui sướng cũng dần nảy sinh cho đến tuôn trào trong ngực hắn.
- Biểu huynh?
Lý Cổ Lực nghi hoặc nhìn sang bên phải mình, cảm thấy tình huống không đúng. Đúng vào lúc này, Lý Cổ Lực đột nhiên hiểu ra, hai người trước mặt mình đến từ huyện Ngân Nguyệt, tuổi mới hơn 18, liệu có khi nào? Lúc này sắc mặt của Lý Cổ Lực cũng vô cùng đặc sắc! Má nó chứ!
Lý Lập đang điên cuồng mắng chửi, Lâm sư đệ của mình quá trâu bò rồi! Mới giáng lâm được hơn tháng, đã làm tới phòng ngự sử Vọng Thành Đô rồi! Mà võ lực đã sáng ngang với cao thủ cấp 5, thậm chí có thể nghiền ép cấp 5 sơ kỳ! Hắn lập tức bình tĩnh thở phào giải tỏa áp lực trong lòng. Hắn biết việc của Chu sư muội đỡ lo rồi, có Lâm sư đệ giúp đỡ, hẳn không còn lo lắng tính mạng. Nhưng cứ nhớ đến mấy câu vừa rồi, cái gì mà như lữ khách sa mạc mong chờ nước uống… quá mất mặt a!
Giáo sư Hàn không nói một lời, lập nhóm chat cho 4 người.
Phong hỏa liên thành (Hàn Khả Đạo): chúng ta trở về rồi nói, ở đây nói chuyện không tiện.
Trở về trong lời hắn là quay về căn cứ số 9. Nói chuyện ở đại đường thị bạc ti đương nhiên không tiện rồi.
Sáng sớm hôm sau, ở căn cứ số 9, Lâm Hi tháo dụng cụ kết nối não ra, hất hất đầu thả lỏng mái tóc. Nàng nhìn tài khoản ngân hàng của mình rồi khẽ mỉm cười, đêm qua nàng kiếm được 20 vạn đồng Liên Bang.
Đêm qua nàng nhận được một đơn hacker lớn, thu hoạch lớn nhất từ trước tới giờ, rất đáng để kỷ niệm a! Từ khi có server riêng của mình, lại là máy Thiên Diễn số 9 mạnh mẽ, kỹ thuật hacker của nàng tiến nhanh. Với tinh lực ủng hộ, nhiều kỹ xảo trước kia nàng không làm được có thể làm dễ dàng cho nên những việc trước kia nàng không dám nhận, hiện giờ cũng có thể nhận một phần.
- Cũng không biết giáo sư Tư Mã cần bao nhiêu tiền chế tạo dị thể cho ta nữa? Giáo sư Tư Mã cũng không chịu nói với ta.
Lâm Hi biết giáo sư Tư Mã cũng là có ý tốt, cũng không định từ chối. Nếu có thể còn sống, làm gì có ai muốn chết chứ? Nhưng nàng không muốn để anh trai một mình phấn đấu, nàng cũng phải nghĩ biện pháp kiếm tiền. Nhưng đúng lúc này, giáo sư Tư Mã nhắn tin cho nàng.
Thần y Tư Mã (Tư Mã Lâm): Tiểu Hi, em mau chóng tới phòng thí nghiệm. Tôi làm kiểm tra gen lần cuối cho em, anh trai em đã gửi đủ tiền cho tôi rồi, hiện giờ có thể bắt đầu chế tạo dị thể.
Thần y Tư Mã (Tư Mã Lâm): Tôi đã kết nối với cục quản lý dị thể, em lựa chọn thân phận giáng lâm trước. Anh trai em đã chọn hộ em rồi, đã chụp lại gửi em, em nhớ chọn cho đúng nhé.
Lâm Hi nhìn tin nhắn mà sững sờ, nửa ngày sau mới tỉnh lại. Đứng dậy lấy ra một viên thủy tinh đỏ trong tủ hành lý, đấy chính là viên thủy tinh còn lại mà cha nàng dặn. Lâm Hi nhắn lại.
Hạ Mạt Thiển Niệm (Lâm Hi): Giáo sư, anh em không phải còn nợ ngân hàng tiền thực trang à? Sao vừa giáng lâm một hôm đã gom góp đủ tiền rồi, phí chế tạo dị thể của em là bao nhiêu thế?
Thần y Tư Mã (Tư Mã Lâm): 3300 vạn đồng Liên Bang! Tên kia giáng lâm một ngày mà gom đủ, thật là bội phục, cũng không biết hắn làm gì ở dưới đó nữa, kiếm tiền nhẹ nhàng thật.
Lâm Hi cảm giác toàn thân tể cứng, khó mà tin nổi. Ba ngàn ba trăm vạn đồng Liên Bang? Dị thể của nàng tốn vậy sao? Không đúng! Mấu chốt là anh trai nàng đã làm gì để gom đủ tiền? Hắn đi cướp kho vàng à? Dị thể của hắn ở dưới đó là như nào vậy?
Hạ Mạt Thiển Niệm (Lâm Hi): Vậy anh em đâu, hiện giờ hắn đầu rồi? Em không nhắn tin được.
Thần y Tư Mã (Tư Mã Lâm): Tôi không rõ, hắn chuyển tiền và ảnh chụp thân phận dị thể của em rồi biến mất luôn.
Ngay khi Lâm Hi nghi hoặc, Lâm Duệ đang trong phòng giáo sư Hàn, ngồi đối diện với giáo sư và Lý Lập.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Đăng bởi | TamTroYNguoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 108 |