hung hãn
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Nha môn Vọng Thành Đô đã không còn là nửa tháng trước, chỉ có mèo con hai ba con nữa, Lâm Duệ dựa vào Lý Lập giúp đỡ, giờ đã bổ sung hơn nửa số hai trăm ngự long trực. Mặc dù phần lớn trong đám này là gần đây mới chiêu nhập, còn chưa thích ứng quy củ Hoàng Thành Ty, nhưng khi cửa lớn Vọng Thành Đô vỡ vụn, lập tức hơn trăm người tay cầm đao kiếm từ trong nha môn vọt ra. Lý Lập khi nhận người cũng vô cùng chú ý, dù đám người này như chưa trải qua huấn luyện năm bè bảy mảng, nhưng thực lực tu vi tốt, lại không một ai nhát gan.
Ở nơi cửa leng keng tiếng binh khí cùng tiếng rống giận dữ:
- To gan!
- Làm càn!
Đó là thanh âm của mấy vị vũ đức đô úy thất phẩm gần đây Vọng Thành Đô mới nhận, bọn họ ngay lập tức xuất hiện ở cửa nha môn, dù bị người đánh bay ngược vào trong nhưng vẫn cản được ba vị án sát thiêm sự ở bên ngoài nha môn.
Khi Lâm Duệ đi ra thì nhìn thấy cảnh này, hơn một trăm ngự long trực thần tình kích động, trợn tròn mắt giằng co với đám người đề hình án sát sử ti, bầu không khí kiếm bạt cung giương, vô cùng căng thẳng.
- Nghịch tặc từ đâu tới, dám mạo phạm thiên tử, các ngươi định tạo phản sao?
Lâm Duệ vừa nói vừa nhìn về Vương Sâm, thấy đối phương đang đứng, tay cầm thuẫn chống đất, một tay xoa ngực, có vẻ không sao. Ngược lại ba vị vũ đức đô úy mới chiêu mộ thì khóe môi chảy máu, rõ ràng đã bị nội thương. Hắn nhìn ra cửa thì thấy Trương Tri Lực và Vương Thiên Động sắc mặt âm trầm đứng đó.
Ngoài ra còn có một vị mới, mặc quan phục ngũ phẩm, người này tuổi chừng bốn mươi, dáng người gầy gò, sắc mặt vàng như nghệ, xương khớp hai tay thô to, chính là người vừa đạp vỡ cửa – án sát thiêm sự Phùng Quảng! Hai tay hắn xách đao, chắp tay với Lâm Duệ:
- Lâm đại nhân! Chúng ta là người của đề hình án sát sử ti, có công văn của cấp trên, mang theo dấu ấn Hình Bộ, vì sao đại nhân một mực tránh không gặp, đó là đạo lý gì?
Lâm Duệ không chờ hắn nói xong, hai tay thả lỏng, cười lạnh nói:
- Các ngươi lo lắng cái gì, trừng mắt làm gì? Đừng quên thân phận của các ngươi, là thân quân của thiên tử, tai mắt của thần! Còn không bắt hết đám nghịch tặc dám xông vào Vọng Thành Đô này sao? Giết! Dám can đảm chống lại giết không tha!
Phùng Quảng nghe vậy sắc mặt tái nhợt, trước khi tới hắn cũng từng nghe Trương Tri Lực và Vương Thiên Động nói Lâm Thập Nhị này tính cách kiên cường bá đạo, tùy ý làm liều, không coi ai ra gì, không phải người dễ bắt nạt, nếu dùng cứng chỉ sợ không đạt được mục đích. Phùng Quảng lúc ấy cảm giác hai vị đồng liêu mềm yếu rồi, ba người bọn họ đều là ngũ phẩm, thêm vào một đám cao thủ của án sát sử ti nữa, ở chỗ này hơn mười ngày nay không làm được gì.
Tên kia đã nhẹ không ăn, khó chơi thì dứt khoát bá đạo chút, trực tiếp ép vào, để cho Lâm Thập Nhị xem, không cho thằng nhãi ranh này chút áp lực, hắn sao cúi đầu chịu thua? Nhưng hắn vạn lần không ngờ, phòng ngự sử Vọng Thành Đô này dám tùy tiện đến mức này! Lâm Thập Nhị này rõ ràng một bộ liều sống liều chết với đề hình án sát sử ti bọn họ! Quả thật là không chút kiêng nể! Không, là vô pháp vô thiên mới đúng, căn bản không để tâm đến hậu quả! Cũng không tuân quy củ quan trường rồi.
Hơn trăm vị ngự long trực nghe vậy thì nhiệt huyết xông lên, gầm lên giận dữ lao vào. Bọn họ dù chưa trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, đánh nhau lẻ tẻ nhưng khí thế hung hãn. Những người này hơn phân nửa là dân giang hồ liều mạng, nghe nói ngự long trực Vọng Thành Đô nhận người thì hoan hỉ tới xin việc, một lời không hợp là dám rút đao chiến đấu ngay. Họ còn nghĩ mình là thân quân thiên tử, người của Hoàng Thành Ty, sợ quái gì đám người đề hình án sát sử ti chứ? Thế mà chúng còn dám đến tận cửa khiêu khích, đúng là không có vương pháp mà!
Một bóng hình màu đỏ lao tới tấn công Phùng Quảng.
- Dừng tay!
- Là huyết đao cơ kia, cẩn thận!
Trương Tri Lực và Vương Thiên Động vội lao đến tiếp viện cho Phùng Quảng. Bọn họ biết huyết đao cơ kia lợi hại như nào, hai người ra tay toàn lực. Bốn người bộc phát xung kích mãnh liệt, đao khí kiếm cương càn quét làm người của đôi bên không thể không lùi lại để khoảng trống cho bốn người.
Án sát thiêm sự Phùng Quảng ban đầu có chút không kịp chuẩn bị, bị huyết đao cơ gọt bay mảng lớn tóc trên đầu.
Trương Tri Lực và Vương Thiên Động thì âm thầm kĩnh hãi, huyết đao cơ hôm nay chiến lực mạnh hơn nhiều mười ngày trước! Lúc trước hai người họ liên thủ đối chiến huyết đao cơ, có thể đánh ngang với nàng ta. Giờ ba người bọn họ liên thủ, lại là cục diện ngang nhau! Cần biết Phùng Quảng cũng không yếu, cấp 5 bậc vương, đã làm năm năm án sát thiêm sự, chiến lực mạnh nhất, tư lịch dày nhất trong hàng ngũ án sát thiêm sự nên khi người này vừa đến Vọng Thành, lập tức tiếp nhận cục diện.
Phùng Quảng cũng khẽ cau mày, đôi phượng đầu đoản thương trong tay hắn duy trì chống đỡ đao của huyết đao cơ, dưới tình huống ba đấu một mà hắn bị chém đến hai tay run run! Thực lực của huyết đao cơ này hơn xa miêu tả của Vương Thiên Động lúc trước.
Phùng Quảng ý thức được ba người bọn họ tuyệt đối không bắt được huyết đao cơ này. Lúc này tình huống xung quanh cũng không tốt lắm, vũ đức đô úy mới nhận chức của Vọng Thành Đô đều là cấp 4, bọn họ vừa nhận chức nên vô cùng hăng hái muốn ghi điểm trước mặt thủ trưởng Lâm Thập Nhị.
Bên phía đề hình án sát sử ti cũng có cấp 4, bộ khoái còn lại cũng ưu tiên chọn từ thành phần ưu tú của địa phương nhưng bọn họ đánh nhau bó tay bó chân, không đến bất đắc dĩ thì không dám ra tay mạnh, nên bảy mươi người bị đè đánh.
Cũng may phần lớn ngự long trực không hiểu chiến trận trong quân, nên cục diện vẫn chưa nghiêng hẳn về một bên.
Phùng Quảng lập tức nhìn hướng Lâm Duệ:
- Hai ngươi giúp ta chặn lại huyết đao cơ này một chút!
Sau đó hắn lóe lên, như diều hâu nhảy lên không trung vồ hướng Lâm Duệ. Bắt người đánh ngựa trước, bắt giặc bắt vua trước, chỉ cần bắt được phòng ngự sử Vọng Thành Đô này, chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng! Chỉ là một thằng nhãi ỷ vào hộ pháp ma hoành hành mà thôi!
Ánh mắt Phùng Quảng lóe lên tia hung hãn, Lâm Thập Nhị này không chịu cúi đầu thì hôm nay hắn dứt khoát không làm án sát thiêm sự nữa, trực tiếp làm thịt thằng nhãi này luôn! Tóm lại không thể để thằng nhãi này làm hỏng việc của đại nhân được.
Lâm Duệ híp mắt nhìn bóng hình trên không kia, thầm nghĩ đối phương quá coi thường mình rồi. Hắn có kích động muốn sử dụng Bạt Dương trảm, Phùng Quảng đang bay lượn trên không kia đơn giản chính là bia ngắm sống. Đoán chừng một đao chém ra không lấy được mạng đối phương thì cũng làm đối phương trọng thương. Nhưng không được, Bạt Dương trảm là bí đao độc nhất của hắn, đã từng dùng ở căn cứ số 9, vì lý do an toàn, hắn không thể dùng chiêu này ở Thiên Cực tinh được. Nhất là ở trước mặt mọi người! Nếu có dùng thì phải giết người diệt khẩu, không được để lộ ra ngoài!
Nhưng ngoài Bạt Dương trảm ra, Lâm Duệ còn nắm giữ rất nhiều đao pháp mạnh mẽ. Hắn đã sớm súc thế, yên lặng thả phù xung quanh từ trước.
- Làm càn!
Lâm Duệ tay phải cầm đao đột nhiên cuồng bạo lôi đình, hỏa diễm thiêu đốt:
- Dám can đảm ám sát bản tọa! Chết!
Khi hắn nói chữ dám, trường đao đã ra khỏi hông. Chính là bí đao Kinh Lôi Tuyệt Trảm S+! Lúc này khoảng cách giữa Lâm Duệ và Phùng Quảng chừng 26m, ánh đao tím xuyên thấu hư không chém về hướng mặt Phùng Quảng.
- Bí đao vượt vương?
Lại còn tu luyện đến đăng phong tạo cực! Phùng Quảng quá sợ hãi, hắn không ngờ Lâm Duệ có thể công kích từ xa đến thế, lại còn nhanh mạnh như này! Người này hẳn là tu luyện cả liễm tức thuật cao cấp, để người ta không thấy rõ hư thực. Khi hai người giao thủ, Phùng Quảng đã xác định được đối phương đã hoàn thành luyện huyết, tiến vào cấp 4! Chênh lệch giữa bọn họ không lớn như hắn tưởng.
Keng! Keng!... Lâm Duệ liên tục đánh ra năm đao Kinh Lôi Tuyệt Trảm, tất cả đều bị Phùng Quảng đón đỡ, hơn nữa còn chặn được một thanh phi kiếm lóng lánh!
Nhưng vào lúc này, thân hình huyết đao cơ đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, một đao chém xuống gần như chém ra ngực bụng Phùng Quảng. Nếu không phải Trương Tri Lực và Vương Thiên Động kịp thời đến giúp, ép huyết đao cơ thu đao lại thì Phùng Quảng đã bị huyết đao cơ chém đôi rồi! Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ, không chút do dự hô:
-Thằng nhãi ranh này khó giải quyết, mau rút lui!
Đã không hạ được đối phương, Phùng Quảng biết mình đã đánh giá thấp đối thủ, nếu đánh tiếp thì họ sẽ bị huyết đao cơ chém chết, hoặc bắt vào Vọng Thành Đô.
Đám cao thủ đề hình án sát sử ti và bộ khoái thấy vậy nhao nhao thoát đi, chạy túa ra ngoài.
Lúc này bách tính đang xem náo nhiệt thấy cảnh kỳ lạ, bọn họ thấy bộ khoái áo xanh thuộc án sát sử ti, thậm chí có cả người mặc quan bào thất phẩm, chen chúc chạy trốn, nhao nhao đâm quang đâm xiên trên đường phố. Đuổi theo sau họ là một đám ngự long trực hung dữ, khí thế hùng hổ hô to gọi nhỏ, bộ dáng không chết không thôi. Có vài bộ khoái không chạy kịp bị chém ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, hoặc buông binh khí giơ tay đầu hàng.
Lâm Duệ ra hiệu huyết đao cơ đuổi theo, tốt nhất là chém trọng thương ba tên án sát thiêm sự, như vậy hơn mười ngày nữa có thể kê cao gối ngủ ngon.
Khi hắn vừa dạo bước nha môn, muốn xem xét cửa lớn tổn hại như nào thì thấy một bóng dáng từ xa chạy tới. Đó rõ ràng là quận thừa Đông Linh Huệ!
Lâm Duệ trông thấy người này thì không khỏi nhíu mày, đối phương lại tới khuyên giải sao?
Nhưng Đông Linh Huệ ôm quyền nói từ xa:
- Lâm đại nhân, ma long kia đã khôi phục, giờ đang làm loạn hạ du sông Thiên Tương. Quận úy đại nhân vừa gửi cầu viện, quận trưởng đã đi trước, hi vọng Lâm đại nhân có thể mau chóng tới hỗ trợ chúng ta trấn áp yêu ma.
Lâm Duệ nghe vậy thì không khỏi tâm thần run lên.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Đăng bởi | TamTroYNguoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 94 |