Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

làm sao tính được số trời

Phiên bản Dịch · 2078 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Lâm Duệ sau khi xem xong nội dung lá thư thì nhíu chặt mày, chắp tay với ba người:

- Ba vị, Lâm mỗ có chuyện quan trọng cần làm, chỉ đành cáo từ trước!

Quận thừa Đông Linh Huệ phát hiện thần sắc hắn không đúng, cũng đáp lễ nói:

- Lâm đại nhân có việc cứ đi trước, công việc nơi đây giao lại cho ba người chúng ta được rồi.

Lý Xương Quốc bên cạnh cau mày nói:

- Lâm đại nhân, trị an phòng ngự trong thành sáng mai ta sẽ bàn giao lại cho đại nhân. Các điều kiện đại nhân vừa nói, ta sẽ nỗ lực phối hợp.

Đây là vì hắn phát hiện Lâm Duệ cưỡi ngựa không phải đi về hướng quận Vọng Thành mà là về phía bắc, quận Thiên Nhạc!

Lâm Duệ biết Lý Xương Quốc đang nhắc nhở hắn cần lấy trị an trong thành làm trọng, hắn quay người, ôm quyền đáp:

- Đại nhân yên tâm, Lâm mỗ hiểu rõ trong lòng, giữa trưa ngày mai nhất định sẽ quay về quận Vọng Thành.

Hắn lo lắng bị ma long nghe thấy nên dùng pháp thuật truyền âm, đưa thanh âm trực tiếp đến bên tai Lý Xương Quốc.

Ba người phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Thập Nhị, trong ấn tượng của bọn họ, đối phương làm người vững chắc, dù đối mặt quần ma vây giết vẫn trấn tĩnh tự nhiên, mặt không biến sắc. Không biết nội dung lá thư là gì, mà kẻ này vừa xem đã sợ hãi chạy đi ngay. Rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra, lại vô cùng khẩn trương, không biết có ảnh hưởng đến quận Vọng Thành không đây?

Lâm Duệ mặt trầm lại, giục ngựa chạy vội về phía bắc, ngựa mệt lại đổi sang ngựa của Cơ Tuyết Oánh. Cơ Tuyết Oánh toàn bộ hành trình đứng sau lưng hắn, châm giẫm nhẹ lên ngựa để tránh mất sức. Nàng vô cùng nghi hoặc hỏi:

- Chủ nhân, chuyện gì xảy ra vậy?

- Xảy ra chuyện lớn, vô cùng phiền toái!

Lâm Duệ khẽ thở dài nói:

- Tới nơi ngươi sẽ biết, quả nhiên, dựa núi núi đổ, dựa người người đổ, chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.

Cơ Tuyết Oánh nghe xong vẫn không hiểu nhưng nhịn hiếu kỳ trong lòng. Bọn họ một đường chạy về phía bắc, chạy hết tốc lực cho đến nửa đêm, Lâm Duệ đã tiến vào địa giới quận Thiên Nhạc, đi tới một gò núi nhìn quanh.

- Phía đông huyện Khuất La, cách 130 dặm, một ngọn núi nhỏ ngoại hình như hổ ngồi.

Lâm Duệ ánh mắt lập tức khóa chặt một ngọn núi cao chừng hai trăm trượng, làm người ngạc nhiên là mảng rừng nguyên thủy cạnh đó như vừa bị thiên thạch rơi xuống. Bên kia lượng lớn cây cối gẫy đổ, còn hiện ra hố sâu rộng mười trượng! Đó rõ ràng là dấu vết chiến đấu để lại, đôi bên tu vi cấp 6 trở lên, lại có chiến long, có thể gánh núi tát biển! Lúc này hai con lân mã của họ đã sùi bọt mép, họ chỉ có thể đi bộ đến gần. Nhưng Cơ Tuyết Oánh mang theo Lâm Duệ đi về phía trước rất nhanh.

Trong thư có nói ở một khe núi gần đó. Lâm Duệ khẽ cảm ứng, nghe thấy tiếng hò hét gần đó.

- Tìm được người rồi, ở trong thung lũng kia!

- Bẩm tiền bối bên trong! Chúng ta là người của Phần Đao tông, không có ác ý, chỉ là nghe thấy thanh âm đánh nhau kịch liệt nên đến đây dò xét!

- Nàng ta bị thương, máu mé khắp người!

- Bên cạnh là chiến long của nàng ta! Nhìn bộ dáng bị thương rất nặng, đã không ra tay được nữa!

- Kiếm lớn! Nữ nhân kia bất tỉnh, chúng ta gây ra ầm ĩ như vậy mà nàng ta còn không tỉnh lại, nghĩ biện pháp mang nàng ta về tông môn.

- Câm miệng! Nàng ta còn có thể nghe thấy!

Những thanh âm trò chuyện này còn mang theo tâm tình hưng phấn.

Lâm Duệ không khỏi nhíu mày, là Phần Đao tông sao? Nói đến ở gần đây đúng là địa bàn Phần Đao tông, tông môn này lấy Đại Ba sơn làm gốc, phạm vi thế lực mở rộng ra xung quanh ngàn dặm.

Lâm Duệ làm hiệu lệnh cắt cổ với huyết đao cơ, thiên quan đại nhân có nói rõ trong thư là không thể để lộ tình huống thương thế của nàng. Hắn không nghĩ ra được phương pháp nào ngoài giết người bịt miệng, đơn giản bớt việc. Hắn đột nhiên ý thức được mình có thể cũng không phải người lương thiện gì, không thể đẩy hết mọi chuyện lên đầu Tiết Bá Cao được.

Huyết đao cơ hiểu ý, nhanh chóng dịch chuyển, nàng ra tay vô cùng tàn nhẫn lại lặng yên không tiếng động, nháy mắt đã giết mấy người.

Nhưng đám người Phần Đao tông vô cùng cảnh giác, chốc lát sau đã có người phát hiện.

- Là ai?

- Cẩn thận, có người lén tập kích, Trương sư đệ đã chết!

- Phía ta cũng chết một người, nhìn như là yêu ma, áo đỏ!

- Là ai ra tay? Dám ra tay với Phần Đao tông chúng ta sao?

Tiếng hò hét vang lên nhưng không ngăn được huyết đao cơ giết chóc, trong rừng núi, từng mảng máu tung tóe bắn xuống bụi cỏ.

Lâm Duệ cũng vọt thẳng tới, ven đường liên tục giết ba người. Lúc này cũng có người thấy được Lâm Duệ, sắc mặt hắn tái nhợt, sợ hãi hỏi:

- Xin hỏi các hạ là cao nhân phương nào? Chúng ta là Phần Đao tông…

Người này còn chưa nói hết lời, Lâm Duệ đã lách mình đến trước mặt hắn. Bọn họ cùng là cấp 4, đối phương cũng đã sẵn sàng phòng ngự nhưng vẫn bị Lâm Duệ một đao chém xuống đầu.

Nơi này hơn hai mươi đệ tử Phần Đao tông, nháy mắt bị hai người dọn sạch.

Lâm Duệ vội vã bước vào trong khe núi. Hắn nhìn thấy một thiếu nữ khắp người là máu, nằm dựa vách núi. Chiều cao của nàng xấp xỉ huyết đao cơ, so với người Thiên Cực tinh là nhỏ bé, dung nhan xinh xắn, gương mặt trắng bệch không một giọt máu, mái tóc lộn xộn, một phần dính bết lại do mồ hôi và máu, nhìn qua vô cùng suy yếu.

Bên cạnh nàng là một chiến long, cao chừng sáu trượng, toàn thân bao phủ giáp đen, ở viền giáp là đường nét sắc vàng, vị trí khuỷu tay và đầu gối là lưỡi đao dựng ngược, tạo hình vô cùng uy phong. Đáng tiếc giờ nó cũng bị thương nặng, thiếu mất một chân, tay trái cũng mất nửa, ngực bụng có mấy lỗ thủng, thậm chí não trái còn bị đánh văng.

Thiếu nữ vốn hai mắt nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự. Nhưng khi Lâm Duệ tới gần 10m, thiếu nữ đột nhiên mở mắt, ánh mắt âm trầm sắc bén như đao.

- Hạ quan Lâm Thập Nhị. Chính là giáo úy Hoàng Thành Ty, phòng ngự sử Vọng Thành Đô, vội đến đây cứu viện cho đại nhân!

Lâm Duệ vội vàng dừng bước, nói ra thân phận của mình. Vừa nói, hắn vừa giơ ra quan ấn.

Ánh mắt thiếu nữ lúc này mới hòa hoãn lại, nàng nhìn huyết đao cơ phía xa, đánh giá toàn thân Lâm Duệ rồi khẽ cười, vô cùng chơ mong nói:

- Ngươi tới thật sớm, nhìn bộ dáng hẳn là đi gấp suốt đêm. Ngươi có mang theo đan dược chữa thương không?

Lâm Duệ vội lấy ra mấy bình đan dược, đặt trước mặt thiếu nữ. Hắn vốn sợ chết, trước khi ra khỏi thành đã mang theo đan được chữa thương của Vọng Thành Đô.

Ánh mắt thiếu nữ hơi chút thất vọng, đan dược này cấp bậc quá thấp, hiệu quả rất nhỏ với nàng, nhưng dù sao có vẫn tốt hơn không. Thiếu nữ trực tiếp mở bình đan, đổ hết vào mồm nhai như nhai đậu phộng.

- Lâm Thập Nhị, ngươi có mang theo thịt không, ta ngửi được mùi máu tươi.

Lâm Duệ ra hiệu với Cơ Tuyết Oánh, nàng khẽ gật đầu, biến mất. Không lâu sau, nàng mang về mấy con lân mã, vứt xuống trước mặt chiến long, đó đều là của người Phần Đao tông mang theo, tổng cộng hai mươi bốn con.

Con chiến long mở đôi mắt ám kim ra, trực tiếp nắm một con lân mã, mổ moi nội tạng rồi ném vào mồm ăn sống nhai răng rắc. Nó trong nháy mắt nuốt hai con ngựa, thần sắc hơi thỏa mãn. Lúc này huyết đao cơ lại nâng lên hai con lân mã, nhét đến trước người chiến long. Chiến long về bản chất không khác gì yêu ma. Yêu ma là tự thân ma hóa, chiến long thì là ma vật tách ra từ thân thể người.

Lúc này Lâm Duệ phát hiện thiếu nữ sau khi dùng đan dược, khí thế không cải thiện mà gương mặt thêm phần tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh. Đây là do thiếu nữ đè xuống thương thế nên giờ bộc phát.

Lâm Duệ âm thầm kinh hãi, nghĩ thầm không thể để nữ nhân này chết trước mặt mình được, hắn ra vẻ chần chờ rồi nói:

- Thiên quan đại nhân, trong tay ta có ít đồ có thể giúp ngài khôi phục thương thế, nhưng là đồ của thiên ma, thu được của Nguyên Cực, không biết ngài…

Đấy là một ống thuốc chữa nội thương số 5, quả thật là vật của Nguyên Cực. Đêm đó Lâm Duệ luyện hóa nguyên thần của Nguyên Cực, thu được một phần ký ức của đối phương, tìm ra hầm ngầm trong trạch viện, trong đó có 6 lọ thuốc, hắn còn cố ý thông báo đám người quận trưởng, để chứng mình nền tảng trong sạch.

Thiếu nữ nghe vậy ánh mắt hơi sáng lên:

- Ồ? Có thuốc của thiên ma sao? Ta không ngại, lấy cho ta xem!

Lâm Duệ cũng không giả vờ nữ, lấy ra lọ thuốc và ống tiêm đặt vào tay nàng.

Thiếu nữ nhìn lọ thuốc và ống tiêm:

- Thuốc chữa thương số 5? Trời không tuyệt đường ta.

Lọ thuốc chích này dù không thể giúp nàng khôi phục ít nhiều, nhưng có thể giúp thương thế không biến xấu. Nàng thành thạo tiêm thuốc.

- Ngươi lần này cứu ta một mạng rồi! Ta còn tưởng chết chắc rồi, chỉ mong di cốt và chiến long không rơi vào tay người khác.

Sau khi tiêm xong, sắc mặt nàng dần đỏ hồng, ánh mắt nàng sắc bén nói:

- Lâm Thập Nhị, ngươi mau đi về phía bắc, khoảng tám mươi dặm, tìm kiếm kỹ nơi đó. Tặc tử giao thủ cùng ta cũng bị thương nặng, hắn và hộ pháp ma thương thế nặng hơn ta, rất có thể rơi vào trạng thái hôn mê.

Lâm Duệ thật ra rất tò mò, theo như hắn biết Mộng thiên quan là cấp 6 vượt hoàng, thực lực vượt qua rất nhiều cấp 7 bình thường. Hôm nay nàng gặp ai mà bị đánh thành như này, gần như sắp chết?

Câu nói tiếp theo của nàng làm hắn biến sắc, tinh thần chấn động:

- Nếu như tìm tới hắn thì xem có cơ hội giết hắn không nhưng phải cẩn thận, an toàn bản thân là trên hết. Tên ác tặc kia là Phí Vân Lai! Là vực ngoại thiên ma vô cùng hung tàn, là trọng phạm truy nã của triều đình nên ngươi nhất định phải cẩn thận. Nhất là hộ pháp ma của hắn, có thể còn khả năng hoạt động!

Tâm trạng Lâm Duệ lúc này đắng ngắt khó nói nên lời, hắn thầm kêu than đúng là nhà dột còn gặp mưa! Hai cao thủ mạnh mẽ hắn trông chờ thì đụng vào nhau, còn đánh đến lưỡng bại câu thương nữa!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.