Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

thiên quang

Phiên bản Dịch · 2510 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

- Thiên quan đại nhân, giờ Vọng Thành Đô có biến, ta phải đi trước.

Lâm Duệ lập tức chắp tay, nhanh chóng đi tới trận đàn đã được bố trí từ trước, cùng đứng với hắn còn có huyết đao cơ chờ sẵn.

Lúc này Mộng Vi Vân đã ra khỏi phòng:

- Thập Nhị! Đám người kia trắng trợn gây sự hẳn là có niềm tin lớn. Ngươi lần này nhất định phải cẩn thận, nếu không ứng phó được thì lùi một bước, yên tâm. Lần này không phải lỗi của ngươi, ngươi có thể chống đỡ áp lực đến giờ đã không dễ.

Trong mắt của nàng không khỏi kinh sợ. Đám người đề hình án sát sử ti vậy mà dám cướp ngục Hoàng Thành Ty, dùng phương thức trắng trợn như này, hoàn toàn không coi Hoàng Thành Ty vào đâu! Quả đúng là lòng lang dạ thú, đại nghịch bất đạo! Để nàng lo lắng là dù Lâm Thập Nhị đã tiến bộ rất nhiều trên con đường ngưng tụ võ ý nhưng giờ vẫn chưa hoàn toàn thành hình, không thể sử dụng cho thực chiến. Tình huống đêm nay không biết Lâm Thập Nhị có ứng phó được không.

- Thuộc hạ hiểu rõ! Nhưng vấn đề không lớn!

Lâm Duệ khẽ nắm thủ ấn, nhìn hướng Vọng Thành Đô. Chớp mắt sau đó, hắn và Cơ Tuyết Oánh đồng thời hóa thành vệt sáng biến mất trong đêm. Hắn đã sớm nghĩ đến đám người đề hình án sát sử ti sẽ thừa cơ hắn không ở nha môn để động thủ, nên đã dự phòng sẵn.

Từ Vọng Thành Đô đến biệt thự này, cứ cách sáu mươi trượng, hắn sẽ bố trí một lá thiểm lôi phù. Còn về trận đàn, mục đích là giảm bớt tiêu hao tinh thần lực cho hắn. Dù sao lấy lôi pháp liên tục dịch chuyển tiêu hao rất lớn, cho dù có kịp chạy về nha môn Vọng Thành Đô thì hắn và huyết đao cơ lúc đó suy kiệt, khi đó không phải là đi cứu viện, mà là đưa đồ ăn…

Lâm Duệ bố trí trận đàn tác dụng như là trạm sạc vậy, có thể tăng điện áp, giảm bớt tiêu hao điện năng… Bọn họ khi về đến nơi chỉ tiêu hao chừng hai phần mười nguyên lực, nhưng cả hai đều có huyết hạch cuồng dương, có thể khôi phục nhanh chóng, gần như không tổn thất gì.

Chỉ ba hô hấp sau, hai người đã tới cửa thành bắc. Lâm Duệ đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt quét qua toàn bộ nha môn Vọng Thành Đô. Nơi này chỉ cách Vọng Thành Đô không đến năm mươi trượng, có thể quan sát toàn cảnh bên đó. Tâm tình của hắn có chút buông lỏng, tình huống trong nha môn tốt hơn hắn tưởng tượng nhiều, tử thương không nhiều.

Lý Lập làm khá tốt, nghiêm chỉnh chấp hành kế hoạch đã vạch ra từ trước. Hơn một trăm ngự long trực của nha môn lúc này có một nửa lui về nội nha thủ vững. Ở góc đông, trên tháp tên được xây dựng chuẩn bị từ trước, đám ngự long trực dùng đủ loại cung tiễn ám khí chào hỏi bên ngoài, tầm bắt rất tốt, vừa đúng bao trùm lao ngục. Còn có một phần lui vào lao ngục, tóm lại ở ngoại nha không thấy thi thể ngự long trực nào, có thể là Lý Lập phản ứng rất nhanh, quyết đoán lùi lại.

Cửa chính lao ngục đã bị phá phả khói xanh, cửa lớn bằng thép đã bị người đề hình án sát sử ti cưỡng ép nổ tung, để lộ lỗ thủng rất lớn. Nhưng ba tầng địa lao bên dưới đã được gia cố lại. Chờ đám người kia là ba tầng nhà lao, tầng nào cũng cửa lớn dày nặng.

Đang có hơn 40 người mặc y phục màu đen dạ hành, che mặt, thân mặc giáp trụ thủ vững ở ngoài cửa lao ngục, đối xạ với ngự long trực trong nội nha. Nhiệm vụ của họ là giữ đường lùi cho những người đã vọt vào địa lao.

- Quả thật là người đề hình án sát sử ti!

Lâm Duệ khẽ cười lạnh, hắn qua thân hình và các loại binh khí đặc thù của đám người kia nhận ra được vài vị người quen. Đám người này vẫn biết đổi y phục, che khuất mặt, thật là không dễ…

Lâm Duệ cảm giác chân khí bản thân đã khôi phục hoàn toàn, tay ấn đao Thiên Mang súc thế, đưa tay nói:

- Oánh nhi!

Cơ Tuyết Oánh hiểu ý của hắn, ma khí chấn động, điều khiển thanh đao Lôi Thần ra khỏi vỏ, rơi vào tay Lâm Duệ.

Lâm Duệ tay trái nắm chặt đao, nhảy xuống:

- Chúng ta đi thôi!

Cả người hắn như diều hâu khổng lồ, trực tiếp lao từ tường thành xuống, nhảy mấy lần linh hoạt đến trước lao ngục.

Đám người đề hình án sát sử ti đã sớm cảnh giác, trận địa đầy đủ chờ đón hắn. Ba cỗ võ đạo cực ý khóa chặt lấy hắn, hai người trong đó hẳn là án sát thiêm sự Phùng Quảng và Vương Thiên Động! Một người Lâm Duệ chưa từng thấy, khí tức rất lạ nhưng võ đạo cực ý sắc bén bá đạo, đang đối chọi gay gắt với huyết đao cơ bất phân thắng bại, tạo thành sóng khi lan rộng. Còn một vị cao thủ cấp 5 nữa, Trương Tri Lực thì hẳn là dẫn đội giết vào lao ngục cướp người, không có mặt ở đây.

Khi Lâm Duệ dừng lại thân hình, đám người đề hình án sát sử ti dồn dập ném tụ tiễn, phi tiêu về hướng hắn. Lâm Duệ không thèm để ý, thân hóa thành ngọn lửa, xê dịch ba trượng, đứng ở bên trên một bó đuốc.

Lúc này từ nội nha bắn ra mũi tên dày đặc. Đám ngự long trực giận dữ không thôi, kẻ địch còn có sức bắn về phòng ngự sử đại nhân của họ chứ! Trong tay bọn họ cầm vũ khí cao cấp hơn nhiều đám bộ khoái đề hình án sát sử ti. Vọng Thành Đô trang bị 50 thiên ngưu nỏ cấp 3, 20 thần tê nỏ cấp 4, tất cả đều là trang bị trong quân, uy lực hơn xa phi tiêu phi tiễn của đám bộ khoái. Lâm Duệ thậm chí còn cố ý an bài “thiên ngưu nỗ xa” dùng để phòng thủ tường thành đặt trên tháp tên.

Trước đó bọn họ phần lớn nhắm mũi tên về phía cao thủ cấp 5, chỉ vì trong đám người không ai đè lại được những cao thủ này, chỉ có mấy vị vũ đức đô úy cấp 4 huyết mạch bậc vương mới miễn cưỡng đỡ được mấy chiêu. Bọn họ nhất định phải đề phòng đám cao thủ cấp 5, không thể để bọn họ áp sát, nếu không mọi người chết hết! Dù đám người đề hình án sát sử ti đoán chừng không dám huyết tẩy Vọng Thành Đô nhưng cũng không thể không đề phòng.

Hiện giờ ngự long trực không cần cố kỵ nữa, tức thời mưa tên ào ào bắn đến làm hơn bốn mươi người áo đen trốn vào phòng không ngóc đầu lên được.

Dù là Phùng Quảng hay Vương Thiên Động, cũng không thể không trốn ở góc chết của tháp tên, không dám liều mình đón đỡ ba máy “thiên ngưu nỗ xa”.

Vương Thiên Động thần sắc đầy bất đắc dĩ, hơi thay đổi giọng nói:

- Lâm đại nhân! Hôm nay chúng ta tới đây chỉ là muốn mang người đi, nếu như ngài thức thời thì mọi người đến lúc chia tay rồi. Nếu như không biết tốt xấu, vậy ngày hôm nay không dễ dàng rồi, chỉ sợ cá chết lưới rách, máu tưới Vọng Thành.

Hắn thật ra phản đối hành động ngày hôm nay, cảm giác việc này đi quá giới hạn rồi. Dù Vọng Thành Đô hung hăng đánh mặt bọn họ hai lần, đánh thương, nhốt không ít người của họ nhưng đôi bên dù sao cùng là quan trong triều, là đồng liêu của nhau.

Hiện giờ tình thế Vọng Thành cũng đáng lo, Hoàng Thành Ty đang nỗ lực duy trì trị an địa phương, trấn áp yêu ma, là trụ cột không thể thiếu của quận Vọng Thành.

Nhưng dù là Phùng Quảng tư lịch sâu đậm, hay là án sát phó sử đại nhân mới tới đều cho rằng không cần thiết ăn nói khép nép cầu Lâm Thập Nhị kia. Bọn họ chủ trương đánh trả mạnh mẽ, trực tiếp cướp người, cho thằng nhãi ranh Lâm Thập Nhị kia biết trời cao đất dày! Người này khó chơi, mềm không được cứng không xong, khẩn cầu là vô dụng, phải dùng nắm đấm đao kiếm cho đối phương biết như nào là lễ độ!

Vương Thiên Động xuất thân bình dân, nhiều lần được ân chủ trọng dụng đề bạt mới có tiền đồ rộng lớn, làm quan ngũ phẩm. Lúc này hắn chỉ có thể phục tùng, không thể phản kháng. Hắn biết ân chủ buộc phải bắt được đám vực ngoại thiên ma giáo sư Hàn, dù phải trả giá như nào cũng phải bắt được người kia. Nhưng không đến bất đắc dĩ, Vương Thiên Động không muốn đôi bên không chết không thôi.

Lâm Duệ không để ý tới hắn, chỉ nhìn người đang giằng co võ ý với huyết đao cơ nói:

- Ngươi là đề hình ti án sát phó sử Chương Trần?

Đây chính là người chuẩn cấp 6 giáo sư Hàn có chút kiêng kị, nhờ người dẫn đi.

Chương Trần một mực giằng co cùng huyết đao cơ, chưa từng nhìn đến Lâm Duệ, cười lạnh nói:

- Ăn nói hàm hồ, ta nào phải án sát phó sử gì chứ? Ta từng nghe nói về vị anh hùng kia, nếu như Chương Trần ở đây, ta nào dám sinh sự chứ.

Lâm Duệ thầm nghĩ da mặt người này cũng rất dày, dám tự xưng anh hùng. Hắn nghe ra người này có ý kéo dài, muốn tranh thủ thời gian cho nhóm người xông vào lao ngục nên trực tiếp ngắt lời đối phương:

- Hiện tại buông xuống binh khí, giơ tay chịu trói, ta có thể để các ngươi tránh bị hình phạt sau khi vào tù.

Chương Trần híp mắt lại, ánh mắt âm lãnh:

- Nhóc con, ta cho ngươi mặt mũi ngươi lại tưởng thật! Ất Mộc, Bính Hỏa, bắt hắn!

Bọn họ lúc trước đã thảo luận kỹ, dùng Giáp Ất Bính Đinh… làm biệt danh. Ất Mộc chính là Phùng Quảng, Bính Hỏa là Vương Thiên Động.

Trước mắt thực lực Hoàng Thành Ty ở Sa Châu giảm mạnh. Hành động lần này chỉ cần không để lại chứng cứ xác thực, thì đối phương không làm gì được bọn họ.

Phùng Quảng không chút do dự lách mình tấn công. Trong mắt hắn tràn đầy lửa giận và hận ý, trước đó hắn đến Vọng Thành Đô đòi vực ngoại thiên ma bị huyết đao cơ chém rơi một cánh tay! Dù sau đó hắn nhờ danh y nối lại, nhưng tay trái đến giờ vẫn chưa thể hoạt động lưu loát. Vì vậy Phùng Quảng căm thù Lâm Thập Nhị đến tận xương, hận không thể ăn sống nuốt tươi đối phương!

Bình thường Lâm Thập Nhị có huyết đao cơ hộ thân, Phùng Quảng không làm gì được nhưng hôm nay huyết đao cơ đã bị Chương Trần áp chế. Không có huyết đao cơ kiềm chế, thằng nhãi ranh cấp 4 này hắn dùng một ngón tay cũng dí chết được!

Vương Thiên Động hơi do dự nhưng việc đã đến nước này, chỉ đành chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, giết người diệt khẩu, không để lại chứng cứ! Nhất là Lâm Thập Nhị này, không thể để đối phương sống được, đánh rắn không chết, hậu hoạn vô cùng!

Lâm Duệ mặt không biểu tình, mượn nhờ Xích Thiên Ngự Lôi pháp lui về phía sau.

Phùng Quảng cười lạnh toàn lực đuổi theo bóng hình Lâm Thập Nhị. Đối phương độn pháp rất nhanh nhưng đôi bên chênh lệch một cảnh giới, lực lượng huyết mạch của Phùng Quảng cũng không kém, là cấp 5 bậc vương, lúc này không giữ lại chút nào, khoảng cách đôi bên dần thu ngắn.

Nhưng đúng lúc này, hắn thấy Lâm Thập Nhị bỗng nhiên rút đao, là đao tay phải, đao vẫn một mực súc thế!

Phùng Quảng thấy thế không khỏi bất ngờ, vì đôi bên còn cách nhau mười lăm trượng. Tên này súc thế lâu như vậy, lại chém đao từ xa thế, chẳng phải súc thế vô ích sao? Nhưng hắn vẫn theo bản năng cảnh giác, cầm chặt đôi phương đầu đoản thương cẩn thận đề phòng! Chớp mắt này, hắn cảm giác được ý niệm tinh thần mạnh mẽ giáng lâm nơi này, làm linh hồn hắn run rẩy, bóp mép quy tắc thiên địa xung quanh.

- Không đúng! Đây là Vực Sâu? Là ít nhất hai loại khái niệm Vực Sâu.

Phùng Quảng vừa mới nảy sinh ý nghĩ này thì hắn thấy ánh đao vô cùng lạnh lẽo bá đạo chém vào mi tâm của mình. Đao tay phải của Lâm Thập Nhị chém xa như vậy, từ khoảng cách mười lăm trượng chém vào đầu hắn!

Con ngươi Phùng Quảng mở lớn khó mà tin nổi. Ý nghĩ cuối cùng của đời hắn là đao pháp đối phương dùng là gì? Vì sao khoảng cách mười lăm trượng mà đao nhanh như vậy, làm người ta không kịp phòng bị? Thân thể Phùng Quảng giờ đã chia làm đôi!

Vương Thiên Động đuổi theo phía sau ánh mắt mờ mịt nhìn hình ảnh máu tanh trước mặt. Lồng ngực hắn trào dâng sợ hãi, mỗi tấc da thịt của hắn đều nổi da gà. Hắn nhận ra một trong những khái niệm Vực Sâu mà Lâm Thập Nhị sử dụng. Đó là khái niệm – phải chết của Mệnh Chủ! Một thức bí đao này của Lâm Thập Nhị không thể nghi ngờ là cấp 4 vượt hoàng! Không, nói không chừng đã phá vỡ rào cản, cấp 4 bậc đế!

Vương Thiên Động hét lên một tiếng, cả người như hổ điên nhào hướng Lâm Thập Nhị. Hắn biết mình nhất định phải lao lên, không thể để Lâm Thập Nhị súc thế chém ra đao nữa, nếu không hắn chắc chắn sẽ chết ở đây!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.