bạt dương
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Trương Tri Lực trong nhà giam đầu óc hỗn loạn, hắn nhìn đám tù nhân đang vội vã chạy trốn thì hai mắt đỏ hồng, sát ý sục sôi:
- Giết cho ta!
Trương Tri Lực cũng không biết nữ thiên ma kia nói động phủ Tần Ngạn là thật hay giả, chỉ biết việc này rất quan trọng với án sát sử bọn họ, không thể sơ sảy được. Những người này đã biết tin tức động phủ Tần Ngạn thì không thể để bọn họ còn sống đi ra ngoài được. Nhưng ngay sau khi hắn hạ lệnh, hắn lại cảm thấy không đúng.
Bọn họ làm như vậy chẳng phải là ngồi vững thân phận đề hình án sát sử ti? Ngồi vững ý đồ muốn mưu phản giết thần, muốn giết người diệt khẩu? Mấu chốt là bọn họ căn bản không ngăn được!
Bên trong đám tù nhân có một trưởng lão nội môn Phần Đao tông, còn có bảy tám tên thực lực cấp 4, còn lại phần lớn là đệ tử Phần Đao tông, còn có võ tu giang hồ bị bắt vào nữa, tổng số hơn trăm người, chiến lực đều không kém. Ngoài ra rõ ràng đám người này đã được dùng thuốc gì đó, tinh thần phấn khởi, khí huyết tràn đầy mạnh mẽ. Đám tù nhân vừa nhổ trấn nguyên đinh và xương tỳ bà ra lại có thể nhảy nhót được ngay.
Trương Tri Lực tự mình ra tay, cùng hợp lực với một vị đồng liêu cấp 5 nữa cũng không thể giữ lại Cố Lai. Đám tù phạm sau khi tử thương hơn 30 người thì đã ùa chạy lên tầng 1.
Trương Tri Lực nhìn đám tù phạm đã chạy lên, không khỏi cắn răng, đầy căm hận nói:
- Mau tăng nhanh tốc độ, mở cửa ra!
Hắn biết việc này mình không xử lý tốt, đã không thể giết người diệt khẩu, lại còn cố thử hành động. Lần này trở về chắc chắn sẽ bị phê bình.
Nhưng lúc này có hai người áo đen đi xuống nói:
- Minh Thổ đại nhân đâu? Giáp Không có lệnh, để ngài mau chóng lên tiếp viện, lại lên thêm hai mươi người nữa, mau lên.
Trương Tri Lực nghe vậy thì sững sở, Minh Thổ là biệt hiệu án sát thiêm sử Hách Bình Dịch. Trong toàn bộ thiêm sư, người này tư lịch nông nhất, thực lực lại không kém, cũng là bậc vương như Vương Thiên Động.
Hách Bình Dịch sau khi nghe xong thì không chút do dự mang theo binh khí đi lên, hắn vừa đi vừa hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Ất Mộc chết rồi! Chết trong tay Lâm Thập Nhị, là chính hắn giết! Người này nắm giữ bí đao cấp 4 vượt hoàng, thậm chí có khả năng đạt đến bậc đế, đại nhân nhất định phải cẩn thận! Đám ngự long trực ở nội nha đang phản công, có chút khó giải quyết.
Hách Bình Dịch và Trương Tri Lực nghe vậy mà giật mình. Ất Mộc chết rồi? Phùng Quảng chiến lực mạnh nhất trong hàng ngũ thiêm sự chết rồi, còn chết trong tay Lâm Thập Nhị?
- Không thể nào!
Hách Bình Dịch và Phùng Quảng giao tình không tệ, hắn lòng đầy căm phẫn, mí mắt như muốn rách ra:
- Dưới cấp 5 không thể có bí đao bậc đế, cũng không có huyết mạch thánh thể bậc đế!
Dưới cấp 5 có thể tồn tại năng lực bậc đế đơn lẻ, nhưng chưa xâu chuỗi thành được hệ thống huyết mạch thánh thể! Về phần bí chiêu bậc đế thì trước giờ chưa từng có! Hắn muốn gặp Lâm Thập Nhị kia, nhìn xem người này giết lão Phùng bằng cách nào.
Tâm tình Trương Tri Lực thì vô cùng nặng nề, hiện tại tình hình trước mặt gian nan hơn xa tưởng tượng. Chớp mắt này, cửa tầng 3 bị nổ vỡ!
Bọn họ mang theo thuật sư biểu hiện rất tốt, phá mở cửa nhanh chóng, song khi Trương Tri Lực sải bước xuống tầng ba, nhìn quét xung quanh thì ngây người. Hắn trông thấy trong lao một mảnh khói đặc, hoàn toàn không nhìn thấy đám ngự long trực.
Trương Tri Lực lập tức đi hướng nhà giam Chu Hoài Mộng, bọn họ trước khi hành động đã đút lót ngục tốt, tìm hiểu kỹ hệ thống phòng ngự nhà lao cho nên dù khói đặc bao phủ, hắn vẫn có thể đánh giá đại khái vị trí nhà giam Chu Hoài Mộng.
Nhưng khi Trương Tri Lực vỗ một chưởng phá vỡ hàng rào, lao vào trong thì thêm một lần nữa ngây người. Nơi này chỉ có thi thể Chu Hoài Mộng, nàng gương mặt tím xanh nằm trên giường, toàn thân trên dưới chịu mấy chục đao, thân thể đã không còn sinh khí. Nữ nhân này chết rồi sao? Trương Tri Lực không khỏi nhíu chặt mày. Từ vết máu tươi trên người và nhiệt độ thân thể, nàng ta hẳn là vừa bị loạn đao đâm chết!
Cũng vào lúc này, hắn nghe thấy tiếng la lên trong sương mù dày đặc.
- Chu Hoài Mộng chết rồi! Vực ngoại thiên ma kia bị đám người áo đen giết!
- Bọn họ không phải đến cướp người mà là giết người diệt khẩu!
Trương Tri Lực lúc này chỉ muốn chửi ầm lên, lại là giết người diệt khẩu… Bọn họ chỉ muốn từ thiên ma này tìm được đám người giáo sư Hàn, chứ giết người diệt khẩu gì chứ…
Hắn lập tức choáng vàng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Hắn hiểu mình đã giẫm trúng bẫy, rất có thể là Lâm Thập Nhị giăng bẫy chờ bọn họ đến! Vấn đề là Lâm Thập Nhị có mục đích gì chứ? Người này thông qua thiên ma trắc nghiêm khắc nhất, trải qua hộ quốc chiến long nghiệm chứng, là người Thiên Cực tinh không thể nghi ngờ. Với tuổi và xuất thân của đối phương, cũng không khả năng cấu kết với vực ngoại thiên ma. Kẻ này có cần thiết phải làm chặt vậy không, không chết không thôi với án sát sử đại nhân a?
Hay là ý của Thần Sứ, hoặc là trấn thủ sử Sa Châu? Mục đích của bọn họ là gì, vì di vật của Vô Cực Đao Tôn Đỗ Tôn Long sao? Hay là liên quan đến triều tranh?
Ngoài ra, trong lòng Trương Tri Lực vẫn còn rất nhiều nghi vấn, Lâm Thập Nhị làm sao thuyết phục được vực ngoại thiên ma phối hợp, làm sao tính được bọn họ sẽ cướp ngục? Trong lúc nhất thời vô số suy nghĩ lộn xộn xuất hiện trong đầu hắn để hắn không hiểu nổi.
Trương Tri Lực đè lại suy tư, ánh mắt sắc bén nhìn quanh:
- Tìm ra đám chết tiệt Vọng Thành Đô! Chúng ta bắt mấy tên sống.
Trương Tri Lực biết mình phải làm rõ Chu Hoài Mộng chết như nào, là chết thật hay giả! Bọn họ không thể mơ hồ cái gì cũng không biết, ngờ nghệch lui ra ngoài được! Để đề phong có chuyện ảy ra, bọn họ nhất định phải bắt được người để chứng minh không phải bọn họ giết thiên ma kia. Tốt nhất là có thể bắt được khúc trưởng Lý Cổ Lực kia.
Nhưng vào lúc này, Trương Tri Lực nghe thấy một thanh âm vang lên:
- Lần này chỉ có mình ngươi là cấp 5 xuống thôi à?
Trương Tri Lực nghe vậy thì ánh mắt chăm chú, quay đầu nhìn sang hướng thanh âm:
- Ngươi là ai?
Ngay chớp mắt này, từ trong sương mù dày đặc vang lên tiếng sấm rền, một bóng hình lao nhanh tới:
- Vậy ngươi đừng mơ bắt được người sống!
Trương Tri Lực vung đao chống cự, cổ tay run lên bị ép lùi lại.
- Là Lôi Minh thiên Cương đại pháp?
Hắn đã biết người này là ai, là người trong đội của giáo sư Hàn, chiến lực đến gần giáo sư, cao thủ cấp 4 đỉnh phong, huyết thống bậc hoàng! Người này chủ tu võ đạo là Lôi Minh Thiên Cương đại pháp!
Điều này là Trương Tri Lực nội tâm hoảng sợ, trong sương mù ẩn hiện còn mấy khí tức nữa.
- Cấp 4 bậc hoàng?
Trương Tri Lực trái tim đập thình thịch đầy khó tin, lại một cao thủ cấp 4 bậc hoàng nữa! Hơn nửa cũng là người trong đội giáo sư Hàn, là vực ngoại thiên ma!
Trương Tri Lực chỉ giao thủ mấy chiêu đã biết đối phương thực lực cực mạnh, đủ đánh ngang hắn! Nếu hai người này toàn lực phối hợp, có thể giết chết hắn!
Trương Tri Lực không chút do dự, cắn đầu lưỡi, bộc phát khí huyết lùi lại cổng nhà giam.
- Rút lui cho ta!
Trong mắt hắn nghi hoặc thêm sâu đậm, tại sao trong ngục giam lại có hai vực ngoại thiên ma mạnh mẽ như này? Chẳng lẽ là Lâm Thập Nhị cấu kết vực ngoại thiên ma? Không đúng! Khả năng lớn là vực ngoại thiên ma lẫn vào dưới trướng Lâm Thập Nhị, lợi dụng Lâm Thập Nhị thiết cục, tá lực đả lực, hãm hại đề hình án sát sử ti bọn họ, dùng lực lượng Hoàng Thành Ty đối kháng với bọn họ!
Lúc này bọn họ chỉ có rút lui, lui lại đã rồi nghĩ biện pháp ứng phó tiếp sau.
Nửa khắc trước, Vương Thiên Động đang điên cuồng oanh kích Lâm Thập Nhị.
Lâm Duệ lợi dụng thân pháp linh xảo, độn pháp siêu tuyệt, mượn nhờ bùa chú nên thân hình biến ảo khó lường, thoát đông thoát tây.
Vương Thiên Động dù tu vi cao hơn Lâm Duệ một cảnh giới, nhưng không hoàn toàn bắt giữ được bóng hình Lâm Duệ, vì thế tới gần Lâm Duệ trong khoảng năm trượng cũng rất khó.
Vương Thiên Động không muốn cho Lâm Duệ súc thế tụ lực, chỉ đành toàn lực vung đôi thiết giản, bá đạo cương mãnh đập ầm ầm xuống, dùng phương thức này ngăn cản Lâm Duệ, ép bức hắn không ngừng di chuyển.
Điều này làm thoạt nhìn Vương Thiên Động như đang mạnh mẽ chiếm ưu thế, quét ngang phá hủy tất cả xung quanh! Phần ngực bụng vị này đã bao phủ giáp cốt trắng. Tu vi của hắn đã đến cấp 5 trung kỳ, giáp cốt bao phủ ngực và sau lưng, có thể giúp lực lượng và tốc độ tăng lên diện rộng. Nhưng như vậy cũng làm nguyên khí Vương Thiên Động tiêu hao nhanh hơn, ngực bụng không ngừng trập trùng thở dốc. Hắn biết mình tuyệt không thể dừng lại, dừng lại là phải chết! Trong lòng hắn thì đang đầy tuyệt vọng nghĩ, sao trên đời có yêu nghiệt đáng sợ như vậy chứ! Rõ ràng mới chỉ cấp 4 thôi, đã nắm giữ bí đao đáng sợ rồi!
Khi án sát thiêm sự Hách Bình Dịch đi ra thì thấy cảnh này. Hắn khẽ ngưng mày, sau đó không chút do dự lao lên tấn công Lâm Thập Nhị. Hắn gia nhập chiến đấu, phối hợp ăn ý với Vương Thiên Động.
Vương Thiên Động tâm thần buông lỏng, nhắc nhở:
- Lão Hách cẩn thận, tên này vẫn đang súc thế, vi huynh bất tài, không thể ngăn cản, dự tính hắn đã súc thế được một nửa.
Hách Bình Dịch dùng độn pháp cao siêu, nhanh chóng tiếp cận Lâm Thập Nhị. Hắn đã biết từ đám bộ khoái, Lâm Thập Nhị có bí đao vượt hoàng nên tiến lên vô cùng kiên quyết.
Lúc ấy Lâm Thập Nhị cách không xuất đao, nhanh chóng vô cùng xuyên thấu thời không, một đao giết chết Phùng Quảng! Nhưng rõ ràng trước khi xuất đao cần súc thế, hẳn là kẻ này tu vi không đủ, lực bộc phát không đủ! Muốn ứng phó loại đao pháp này thì phải cố hết sức áp sát, khoảng cách càng gần càng dễ ngắt được súc thế!
Nếu cách xa thì phiền toái lớn, vì đao này không nhìn khoảng cách, không nhìn thời không!
Thằng nhãi ranh này không có bí đao này thì không có gì phải sợ cả!
Lúc này khóe môi Lâm Duệ khẽ nhếch. Ngay khi Hách Bình Dịch đến gần hắn hai trượng, tay trái của hắn bỏ đao, tạo thủ ấn.
Chớp mắt này, ba mươi bảy tấm thiểm lôi phù và diệu quang phù nổ tung. Ánh mắt chói lóa giữa đêm tối làm mọi người bị lóa mắt, không tự chủ được nhắm mắt lại.
Phốc!
Xung quanh chỉ nghe được thanh âm rút đao bé nhỏ!
Đợi khi mọi người khôi phục thì giác thì chỉ thấy Hách Bình Dịch ngực bụng trào máu. Vết đao kéo dài từ vai phải xuống đến bụng trái, càng lúc càng rộng, đến lúc chia đôi người đối phương.
Vương Thiên Động thấy cảnh này thì mí mắt như muốn rách ra. Ngay vừa rồi không biết Lâm Thập Nhị dùng đao gì chém đôi Hách Bình Dịch!
Lâm Duệ chỉ khẽ vung đao, một đao chém bay đầu Hách Bình Dịch, triệt để xua đi sinh cơ của người này.
Hắn vừa rồi súc thế cũng không phải Thiên Quang trảm mà là Bạt Dương trảm, thời gian súc thế nhanh hơn nhiều!
Trước đó đám thuộc hạ ma long thổi sương mù đã cho hắn linh cảm, Bạt Dương trảm không thể dễ dàng thi triển trước mặt mọi người, vậy thì đừng để ai nhìn thấy là được. Quang lôi pháp của hắn cũng có hiệu quả này!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Đăng bởi | TamTroYNguoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 115 |