Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chống đỡ được

Phiên bản Dịch · 2443 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Vương Thiên Động trơ mắt nhìn Hách Bình Dịch bị Lâm Thập Nhị chém thành mấy phần. Trong lòng của hắn đầu tiên là tràn ngập sợ hãi rồi đến vô cùng tức giận.

- Rống!

Vương Thiên Động gầm lên như dã thú, hai mắt trợn lên, tràn lan tia máu như muốn nứt vậy. Hắn biết Hách Bình Dịch chết thay cho hắn. Nếu như vừa rồi Hách Bình Dịch không tới, người bị Lâm Thập Nhị chém chết chính là hắn!

Vương Thiên Động nghĩ mãi không hiểu, Lâm Thập Nhị dùng chiêu đao gì mà nháy mắt đã giết chết Hách Bình Dịch. Người này sao lại có bí đao mạnh vậy chứ? Thằng nhãi ranh đấy không phải đệ tử đại tộc gì, sao lại học được đao pháp mạnh vậy chứ?

Vương Thiên Động cũng lười suy nghĩ, hắn như dã thú điên cuồng vung thiết giản đập phía Lâm Thập Nhị.

Giết! Giết! Giết! Giết! Hắn chỉ muốn dùng thiết giản dày nặng trong tay đập chết tên súc sinh này.

Lâm Duệ khẽ chau mày, lúc này Vương Thiên Động trong mắt hắn như một con lợn rừng vậy, dù bị thương, thể lực sắp hao hết nhưng vẫn liều mình húc tới, vô cùng nguy hiểm.

Lâm Duệ lại tiếp tục duy trì khoảng cách, cẩn thận hơn nữa thi triển độn pháp, chú ý vừa né tránh vừa dùng tiểu quang minh thánh kiếm du đấu với Vương Thiên Động. Thanh phi kiếm này chỉ có cấp 4 thượng vị, uy lực đã có chút kém nhưng dùng để tập kích quấy rầy thì vẫn được.

Lâm Duệ như thợ săn lão luyện, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.

Cũng vào lúc này, Trương Tri Lực đã dẫn người lên. Hắn nhìn cảnh trước mắt mà sững sờ, nhất là thi thể Hách Bình Dịch làm tâm thần hắn chấn động, ngay cả tiểu Hách cũng đã chết sao, chết dưới đao Lâm Thập Nhị? Vị phòng ngự sử Hoàng Thành Ty này chỉ cấp 4 mà thôi mà chiến lực đáng sợ vậy?

Trương Tri Lực nhanh chóng thu hồi tâm thần, sắc mặt tím xanh:

- Giáp Mộc đại nhân, kế hoạch thất bại, sau khi thuộc hạ tiến vào tầng thứ 3 thì thấy thi thể Chu Hoài Mộng, nàng ta bị loạn đao đâm chết nhưng chưa thể xác định có thật sự tử vong không, hơn nữa trong tầng 3 ngục giam, còn có hai con vực ngoại thiên ma cấp 4 bậc hoàng, thuộc hạ không phải đối thủ của chúng.

Hắn vừa nói chuyện vừa cùng hai vị cao thủ nữa, gia nhập chiến đấu với Lâm Thập Nhị.

Trương Tri Lực nhìn ra được thể lực của Vương Thiên Động sắp hao hết, nếu như không có ngoại lực giúp đỡ thì vị đồng liêu này cách cái chết không xa!

- Còn có! Chu Hoài Mộng trước khi tử vong có nói án sát sử Sa Châu và tổng đốc cấu kết mưu phản, nàng ta có chứng cứ trọng yếu. Chúng ta tới nơi này là để giết nàng ta diệt khẩu.

Trương Tri Lực không ngờ chiến cuộc bên ngoài hỏng bét như này, chỉ đành cố gắng báo cáo vắn tắt. Khi nói, ánh mắt của hắn tràn đầy nộ hận. Hiện giờ nhớ lại, chuyện ngày hôm nay có rất nhiều điểm đáng nghi. Ví như vấn đề truyền âm, tầng 3 nhà ngục cũng có tuyệt nguyên thạch, nhưng khi Chu Hoài Mộng hét to, lại truyền đến tầng trên một cách rõ ràng, làm tất cả mọi người nghe được.

Chương Trần nghe vậy thì da đầu tê dại, thảo nào vừa rồi đám tù phạm liều mạng chạy ra. Những kẻ này là sợ bị bọn họ giết người diệt khẩu sao? Cho nên không chút nghi ngờ gì nữa, bọn họ bị rơi vào cạm bẫy!

- Tất cả lui lại cho ta! Ta bảo vệ!

Lúc này rút lui cũng là vấn đề, vì ngự long trực từ bốn phương tám hướng vây lấy, dùng đủ loại tên nỏ bắn cho bọn họ không ngóc đầu lên được. Trong lao hơn năm mươi ngục tốt cũng đang phản công, ngoài ra còn có ngự long trực đi tuần phố cũng đang chạy về, hình thành thế vây kín nha môn Vọng Thành Đô.

Mấu chốt là ở chiến lực cấp cao, bọn họ không có chút ưu thế nào khi chiến đấu với chủ tớ Lâm Thập Nhị, còn đã chết mất hai người.

Chương Trần cắn chặt đầu lưỡi, kích thích năng lực huyết mạch của mình. Lúc này giáp cốt trắng của hắn bỗng được bao bởi một tầng gân xanh máu thịt. Điều này làm thân pháp của Chương Trần giảm đi nhưng lực lượng thêm mạnh mẽ bá đao. Đao mang đánh ra bao trùm hai mươi trượng, làm huyết đao cơ không dám đối đầu trực diện. Hắn lúc này tự như cơ giáp hạng nặng, mở đường, yểm hộ, không gì không làm.

Đao cương bá đạo của Chương Trần thậm chí còn cuốn ngược mũi tên ngự long trực bắn tới, che chở cho đám người áo đen từng bước rời khỏi nha môn Vọng Thành Đô.

Cho dù là Lâm Duệ cũng không thể không tránh lui đến hơn mười lăm trượng, để tránh bị đao mang của Chương Trần quét tới.

Nhưng ngay khi đám người áo đen chuẩn bị tản ra, mượn địa hình phức tạp để chạy trốn thì Lâm Duệ đột nhiên xuất đao từ khoảng cách mười lăm trượng. Đây là Thiên Quang trảm, xuyên thấu hư không mười lăm trượng, chặt đứt đôi chân của Vương Thiên Động. Sau đó hắn lại điều khiển tiểu quang minh thánh kiếm, nháy mắt chém đi đôi tay của đối phương.

- Thằng nhãi ranh này!

Án sát phó sử không khỏi đầy căm tức trừng nhìn Lâm Thập Nhị. Hắn biết thằng nhãi ranh kia là muốn bắt sống Vương Thiên Động. Kẻ này ra tay rất khéo, chính là vào lúc Vương Thiên Động tâm thần buông lỏng, khí lực suy thoái, cũng là lúc Chương Trần hắn vừa bộc phát xong, đang hết lực.

Điều này làm Chương Trần muốn giết người diệt khẩu cũng không làm được. Hắn đầy không cam lòng nhìn Vương Thiên Động nằm trên đất, sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Lâm Duệ cũng không đuổi theo, hắn nhìn bóng lưng Chương Trần, mỉm cười thu đao vào vỏ.

- Tất cả trở lại cho ta, giặc cùng đường chớ đuổi!

Theo tiếng ra lệnh của hắn, đám ngự long trực nhanh chóng dừng lại truy kích. Bọn họ trước khi gia nhập Hoàng Thành Ty, đều đã lăn lộn giang hồ, kinh nghiệm phong phú, biết tình huống này đuổi giết quả thật vô cùng nguy hiểm.

Đám người án sát sử ti vẫn duy trì ưu thế thực lực, thêm vào trời tối như bưng, chỉ cần có người tài ba tổ chức phản kích thì chắc chắn bọn họ tử thương thảm trọng.

Lúc này mấy vị vũ đức đô úy nhao nhao tìm đến, thần sắc họ tràn đầy khâm phục hành lễ với Lâm Thập Nhị.

- Đại nhân uy phong! Mới cấp 4 mà giết liền hai vị cấp 5, để thuộc hạ phục sát đất!

- Đêm nay may có đại nhân, nếu không Vọng Thành Đô chúng ta bị bọn chúng giết xuyên rồi!

- Đao pháp đại nhân lợi hại thật! Hộ pháp ma của đại nhân cũng quá lợi hại!

Lý Cổ Lực sắc mặt xấu hổ, chắp tay nói:

- Đại nhân, thuộc hạ không giữ được đại lao, con thiên ma Chu Hoài Mộng kia đã bị giết chết, còn có Lâm huynh ngục chính nữa, cũng đã hi sinh vì nhiệm vụ.

Vương Sâm lẩn trong đám người nghe được không khỏi khẽ cười. Ngục chính mới nhậm chức tên là Lâm Dư, nhưng trên thực tế không hề có người này, đây là Lâm Duệ dùng để đỡ trách nhiệm hộ. Người đóng vai Lâm Dư là sư huynh của bọn họ, Lữ Hân Nhiên, trước mắt đảm nhiệm binh khoa ti lại trong quận nha, cũng là cao thủ cấp 4 bậc hoàng, thực lực ngang với Lý Lập. Bây giờ “ngục chính Lâm Dư” hoàn thành xong nhiệm vụ nên biến mất, dù sau này tình thế phát triển như nào, cũng có thể đẩy trách nhiệm sang cho vị ngục chính này.

- Cái này không trách được ngươi! Ta không ngờ đám người đề hình án sát sử ti lại điên cuồng như vậy! Đám lòng lang dạ thú này, trăm phương ngàn kế, huy động nhân lực đến nên không trách ngươi, chỉ đáng tiếc, Lâm Dư.

Lâm Duệ nghiến răng nghiên lợi, giận dữ nói. Sau đó hắn vỗ vỗ vai Vương Sâm nói:

- Lần này làm rất tốt, còn có các ngươi nữa. Văn chưởng sách, sau đó nhớ báo tình huống lên trấn thủ sử đại nhân, đồng thời thỉnh công cho mấy vị huynh đệ.

Lần này hơn bảy mươi ngự long trực nội nha là do Vương Sâm chỉ huy, quả thật chiến thuật hợp lý, đánh rất tốt. Bọn họ đánh thương nhiều, bị thương rất ít, trong toàn bộ chiến đấu, chỉ chết sáu vị ngự long trực, bị thương mười hai người.

Vương Sâm nghe vậy thì cười khổ, hắn nghĩ Lâm Duệ đừng thỉnh công cho hắn thì hơn, giờ hắn còn chưa nắm chắc thông qua thiên ma trắc.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Chưởng bí thư Văn Thái Lai vội lĩnh mệnh, trên mặt lo lắng:

- Đại nhân, nhưng kể từ giờ, án sát sử sợ là không bỏ qua?

Sao có thể bỏ qua được chứ? Văn Thái Lai đoán vị kia nhất định muốn nuốt sống Lâm Thập Nhị! Hôm nay Lâm Thập Nhị giết nhiều người của đề hình án sát sử ti như vậy, đã đánh ra huyên náo không thể kết thúc. Văn Thái Lai thầm nghĩ nếu như mình là án sát sử, vậy bây giờ khẳng định không giữ quy củ quan trường, lập tức lao tới làm thịt! Án sát sử là cấp 6 – Hóa Long hậu kỳ, là quan lớn tứ phẩm của hình bộ. Chỉ cần vị này làm sạch sẽ chút thì dù Hoàng Thành Ty muốn bắt hắn cũng rất phiền phức.

Lâm Duệ nghe vậy thì mỉm cười:

- Hắn không bỏ qua cho ta, ta còn không muốn buông tha hắn! Ngươi giúp ta dựng mấy bức chữ lớn, ý là án sát sử và tổng đốc Sa Châu cấu kết, ý đồ mưu phản thí thần, hôm nay tập kích Vọng Thành Đô là muốn giết nhân chứng quan trọng! Nhưng việc này đã bị lộ, bản quan vì đề phòng án sát sử giết người diệt khẩu nên chiêu cáo thiên hạ! Nếu như bản quan chết không minh bạch, hoặc chết trong tay vực ngoại thiên ma thì nhất định là án sát sử và tổng đốc gây ra. Nhớ, viết càng to càng tốt, treo ở cửa thành cho mọi người thấy rõ, còn có…

Lâm Duệ chỉ Vọng Thành Đô đang nằm trên đất:

- Treo vị án sát thiêm sự này cùng với thi thể lên tường thành, đây là chứng cứ.

Văn Thái Lai nghe vậy thì không khỏi tê cả da đầu, phòng ngự sử đại nhân không ngại làm lớn chuyện a.

Văn Thái Lai thoáng suy ngẫm, bắt đầu thấy đau đầu cho vị án sát sử kia. Một khi công bố ra, đừng nói là án sát sử, dù là tổng đốc Sa Châu cũng phải lửa giận công tâm. Nhưng tương ứng, hai vị này cũng rơi vào diện bị hiềm nghi, phiền phức tới rồi!

Cùng lúc đó, cách chừng 200 trượng, binh khoa ti lại Lữ Hân Nhiên đã mang theo Chu Mộng lặng yên đến bên người giáo sư Hàn.

- Giáo sư! Chúng em may mắn thành công. Toàn bộ mưu tính của sư huynh đều rất thuận lợi.

Hắn không biết thân phận Lâm Duệ, cho nên vốn cho rằng chuyện tối nay là mưu kế của Lý Lập.

Chu Mộng thần sắc xấu hổ đầy cảm kích nói:

- Cảm tạ lão sư! Lần này đều là em làm việc sơ suất, làm phiền mọi người!

Nàng trước đó bị giam trong nhà lao, còn tưởng mình chết chắc rồi.

Giáo sư Hàn chỉ khẽ lắc đầu, thầm nghĩ người Chu Mộng nên cảm tạ là người khắc, hắn là lão sư nhưng không giúp được nhiều.

Lữ Hân Nhiên nhìn theo ánh mắt giáo sư Hàn, nhướng mày nói:

- Lý sư đệ dự định đi theo Lâm Thập Nhị sao? Đây là con đường không sai, Lâm Thập Nhị thiên phú hơn người, tư chất rất cao, còn có hộ pháp ma mạnh mẽ nữa, tiền đồ rộng mở, khó mà đoán được, tương lai nhất định là nhân vật lớn của Thiên Cực tinh!

Lữ Hân Nhiên khẽ lắc đầu, đầy cảm thán nói:

- Em lần đầu tiên nhìn thấy người Thiên Cực tinh lợi hại như vậy, cấp 4 chém giết cấp 5 như mổ gà giết lợn! Lý sư đệ đi theo hắn cũng sẽ có duyên phận lớn.

Hàn giáo sư nhịn không được khẽ cười, vuốt cằm nói:

- Đúng là tiền đồ rộng mở!

Cũng trong lúc này, Mộng Vi Vân mỉm cười, thần sắc thả lỏng đi vào trong phòng. Nàng đã thông qua chiến long thấy được tình hình chiến đấu ở Vọng Thành Đô.

Mộng Vi Vân vốn cho rằng nếu chiến cuộc ác liệt, mình dù phải hao tổn nguyên khí cũng phải bảo vệ tính mạng Lâm Thập Nhị. Nhưng thiếu niên kia mạnh hơn nàng tưởng nhiều. Nhất là bí đao vượt hoàng kia, để người ta nhìn mà than thở.

Mộng Vi Vân chưa từng thấy môn bí đao này, cũng không thấy điển tịch nào ghi lại. Nhưng theo như nàng hiểu về Lâm Thập Nhị thì rất có thể là đối phương tự tay sáng tạo. Ví như Thăng Dương Kiếp đao của Lâm Thập Nhị, chính là tổng hợp mấy loại võ quyết sáng tạo ra.

Nếu như là thật thì thiên phú võ đạo của đứa nhỏ này cao đến đáng sợ!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.