Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cực hạn tâm nguyên

Phiên bản Dịch · 2002 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Án sát sử Sa Châu – Đoạn Bằng Hiên hôm sau đã tới quận Vọng Thành. Sa Châu cách quận Vọng Thành cũng không xa, Đoạn Bằng Hiên xuất phát lúc rạng sáng, sau ba canh giờ đã đến trước cửa Vọng Thành.

Vị này cố ý vào thành từ cửa bắc, ở đó treo Vương Thiên Động và rất nhiều thi thể, còn có mấy bức vải trắng, viết chữ đỏ to rõ ràng:

- Tổng đốc Sa Châu và án sát sử Sa Châu cấu kết vực ngoại thiên ma, mượn tay thiên ma thanh trừ đối lập, ý đồ mưu phản!

- Hai người vì che giấu chân tướng, đêm qua tiến đánh lao ngục Vương Thiên Động, ý đồ giết hại nhân chứng!

- Nếu có người giết ta, chắc chắn là tổng đốc Sa Châu và án sát sử Sa Châu!

Bách tính đang tụ tập bên dưới châu đầu bàn tán ầm ĩ.

Đoạn Bằng Hiên thì thấy đầu đau nhức không thôi, khẽ xoa thái dương nói:

- Lâm Thập Nhị đâu, bảo hắn tới gặp ta.

Án sát phó sử Chương Trần đứng bên người Đoạn Bằng Hiên, sắc mặt trắng bệch nói:

- Đại nhân, Lâm Thập Nhị này tính tình kiệt ngạo tự cao, hung hăng ngang ngược tùy tiện, hung bạo giảo hoạt, chỉ sợ sẽ không nghe lệnh.

Nói đơn giản là không cho bọn họ mặt mũi.

Đoạn Bằng Hiên nhíu mày, từ bỏ suy nghĩ gặp mặt Lâm Thập Nhị, nếu tính cách đối phương như vậy thì gặp mặt cũng vô dụng. Kẻ kia chắc chắn sẽ không cúi đầu. Hơn nữa chuyện đã huyên náo lớn như này, giữa đôi bên khó mà cứu vãn quan hệ.

Khả năng tấu chương vạch tội của phòng ngự sử Sa Châu và đô sát viện Sa Châu đã vào đến kinh thành, bị chư công trong triều biết được rồi. Cho nên giờ Đoạn Bằng Hiên thuyết phục Lâm Thập Nhị thu lại những bức trướng này cũng không có ý nghĩa gì. Hắn lạnh lùng nhìn Chương Trần và Trương Tri Lực:

- Các ngươi nghĩ gì mà đi đánh vào lao ngục Hoàng Thành Ty, là điên rồi sao? Giờ phiền phức của chúng ta không đủ lớn sao?

Chương Trần đầy xấu hổ, bất đắc dĩ giải thích:

- Theo tin nội bộ truyền đến, Ma huyết hòe cấp 7 kia khả năng trong hai ngày nữa sẽ ngủ say, giáo sư Hàn và đội ngũ của hắn sắp vào động phủ Tần Ngạn. Bọn họ lấy được đồ vật sẽ rời đi ngay, hiện tại xem ra người của chúng ta đã bị lộ, là đoàn đội thiên ma cố ý truyền ra tin giả, mục đích là thúc giục chúng ta đi Vọng Thành Đô cướp người.

Bọn họ thu mua nội tuyết thiên ma cũng không phải nhân vật trong đội giáo sư Hàn, chỉ có thể biết chút thông tin rìa ngoài. Lần này tin tình báo có vấn đề.

Đoạn Bằng Hiên nghe vậy thì xem thường, dù vậy cũng không cần thiết đánh vào Vọng Thành Đô cướp người. Mấu chốt là vị phụ tá của hắn quá tự tin, cũng coi thường Lâm Thập Nhị, coi thường đoàn đội thiên ma của giáo sư Hàn. Hắn không ngờ hai phe này lại tụ cùng một chỗ, bày ra cạm bẫy. Còn có Trương Tri Lực này nữa, lúc ở dưới lao ngục đúng là ngớ ngẩn. Lúc đó có cả trăm người, làm sao giết sạch được? Đã không giết sạch được thì làm sao bịt miệng được chứ?

Đoạn Bằng Hiên không nhịn được tay đè yêu đao:

- Như vậy Lâm Thập Nhị này có vấn đề không?

Chương Trần híp mắt lại, suy tư:

- Người này thông qua thiên ma trắc cấp cao nhất. Nhưng không loại trừ khả năng kẻ này cấu kết vực ngoại thiên ma, ngoài ra còn có một điểm đáng chú ý, Vọng Thành Đô tuyên cáo hôm qua bọn họ chiến tử một vị ngục chính, vấn đề là đêm qua Trương Tri Lực không giết một ai cấp 4.

Đoạn Bằng Hiên không khỏi tự nở nụ cười châm chọc, bọn họ huy động nhân lực, tử thương nhiều như vậy mà không giết được một người cấp 4 nào, đúng là quá mất mặt mà.

- Cả một đêm các ngươi chỉ tra được chừng này thôi à?

Đoạn Bằng Hiên ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ. Với tính cách của hắn, hiện giờ trực tiếp giết đến cửa là được, hàng năm triều Đại Tống có rất nhiều quan viên tử vong bất ngờ, không kém một Lâm Thập Nhị này đâu.

Bây giờ thì không được, nếu Lâm Thập Nhị hôm nay tử vong, như vậy ngày mai ba vị Thần Sứ chắc chắn sẽ giáng lâm Sa Châu. Lúc đó đừng nói là hắn, dù là tổng đốc Sa Châu và ân chủ của hắn, một người cũng đừng mong trốn được. Ba vị Thần Sứ đại nhân sẽ không cần chứng cứ, bọn họ cho rằng ngươi khả nghi, uy hiếp “Thần” của bọn họ vậy là đủ rồi.

Để Đoạn Bằng Hiên tim đập nhanh là hắn cảm thấy tổng đốc rất có thể có ý kia. Hắn trước giờ chỉ là hợp tác với tổng đốc, hai bên tạo thuận lợi cho nhau, giờ lại bị trói vào cùng một phe.

- Đại nhân, chúng ta đã điều tra tình huống La Thiên sơn, động phủ Tần Ngạn quả thật ở bên dưới La Thiên sơn, Chu Hoài Mộng nói không sai!

Trương Tri Lực chắp tay nói:

- Chúng ta còn nhận được tin tức, sư muội của trấn thủ sử Sa Châu, thiên quan Mộng Vi Vân khả năng đã đến Vọng Thành.

Đoạn Bằng Hiên nghe vậy thì sững sờ:

- Các ngươi đã biết Mộng Vi Vân khả năng đã đến Sa Châu, sao còn dám cướp ngục?

Án sát phó sử Chương Trần sắc mặt trắng bệch:

- Đại nhân, đây là tin tức tối hôm qua mới nhận được. Mấy ngày gần đây quanh Vọng Thành xuất hiện dấu chân “chiến long”, nhưng không thể xác định thân phận chủ nhân. Cho đến đêm qua khi chúng ta cướp ngục, có người tận mắt nhìn thấy con chiến long kia, từ ngoại hình miêu tả thì rất có thể là cực thiên chiến long của Mộng Vi Vân.

Đoạn Bằng Hiên nghe vậy thì ánh mắt chăm chú, thầm nghĩ cạm bẫy Vọng Thành Đô hôm qua liệu có liên quan đến Mộng Vi Vân không? Có phải là trấn thủ sử Sa Châu bất mãn hắn liên thủ với tổng đốc Sa Châu, cố ý mượn chuyện này đả kích hắn và ân chủ? Hắn rất nhanh thu hồi suy nghĩ nói:

- Lập tức hành động, nhìn chằm chằm động phủ Tần Ngạn, không bỏ sót bất cứ gió thổi cỏ lay nào!

Đoạn Bằng Hiên trực tiếp bay lên, lơ lửng trên không, dùng đao khí chém đứt dây trói cho Vương Thiên Động. Hắn đỡ lấy nửa thân thể của Vương Thiên Động, ánh mắt hơi buồn. Giờ Vương Thiên Động tuy còn sống nhưng lại chết chắc, có người phá hủy cột sống của hắn, làm hắn chết từ từ.

Ánh mắt Đoạn Bằng Hiên âm trầm:

- Hạ các huynh đệ xuống, an táng cho họ!

Lâm Thập Nhị kia đã điểm danh là đề hình án sát sử ti bọn họ, vậy thì cũng không cần phải che dấu làm gì. Hơn nữa nơi này treo đều là người án sát sử ti bọn họ, cho dù có phủ nhận cũng vô dụng.

Đoạn Bằng Hiên sau đó nhảy lên tường thành, ánh mắt đầy sắc bén từ trên cao nhìn xuống nha môn Vọng Thành Đô. Thế gian này chưa từng có ai đắc tội hắn mà không phải trả giá, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. Thằng nhãi ranh kia chọc giận hắn thật rồi.

Đoạn Bằng Hiên không biết là lúc này Lâm Duệ không ở trong nha môn Vọng Thành Đô, mà đang ở trong biệt thự giữa núi. Hắn đến là để tu hành võ đạo cực ý, cường hóa kim đan. Hôm qua hắn kém chút là thành hình võ ý, kết quả bởi vì biến cố Vọng Thành Đô mà không thể không dừng lại. Cho nên sau khi Lâm Duệ xử lý xong công việc nha môn thì vội vã chạy về đây.

Sau một canh giờ đụng trán cùng Mộng Vi Vân, hắn cuối cùng cũng hoàn thành võ đạo cực ý, có thể sử dụng cho thực chiến.

Hiện tại võ đạo cực ý của hắn không cần súc thế như trước, chỉ cần ý niệm đến là có thể thi triển. Nhưng cấp độ võ đạo cực ý này hơi cao, mặc dù uy lực rất lớn nhưng tiêu hao tinh thần lực rất nhiều.

Lâm Duệ phát hiện hắn nhiều nhất có thể dùng liên tục chín mươi giây, sau giây chín mươi sẽ vô cùng đau đầu, đầu như muốn nứt ra vậy, sau đó phải hơn nửa giờ mới khôi phục. Như vậy hắn cần phân phối hợp lý trong chiến đấu.

Hiện giờ hắn đang ngứa nghề, quên cả trời đất sử dụng võ ý. Mộng Vi Vân lại đi tới nói muốn dạy cho hắn bí chiêu vượt hoàng của sư môn! Lâm Duệ cũng không suy nghĩ nhiều, thầm nghĩ còn có chuyện tốt này sao? Hắn vô cùng khát vọng tăng lên chiến lực. Bí chiêu vượt hoàng không phải muốn học là được, dù hắn có Chiến Linh giới cũng không thể thôi diễn ra từ số 0 được.

Nhưng sau khi Mộng Vi Vân thi triển hai lần cho hắn xem, lại nói rõ phương pháp tu hành, Lâm Duệ không khỏi nhíu mày nói:

- Nói cách khác, bí chiêu này chỉ có thể mượn năng lực huyết mạch bậc đế “cực hạn tâm nguyên” để thi triển?

Vấn đề là hắn không có “cực hạn tâm nguyên”.

- Không sai! Nhưng tương ứng, chỉ cần ngươi chân chính lĩnh ngộ “Cực Hạn trảm”, cũng giúp thúc đẩy nhanh chóng thức tỉnh huyết mạch bậc đế này.

Mộng Vi Vân khẽ vung thanh kiếm “Táng Nhật” của mình:

- Bí chiêu này dù lực sát thương không bằng Thiên Quang trảm của ngươi, nhưng trong một khoảng thời gian có thể cường hóa tất cả chiêu thức võ đạo của ngươi. Huyết mạch cực hạn tâm nguyên cũng là cơ sở để giúp ta có thể cường hóa bất cứ thứ gì.

Ánh mắt của nàng đầy chờ mong nhìn Lâm Thập Nhị:

- Với thiên phú của ngươi, hẳn là có thể rất nhanh lĩnh ngộ kỳ diệu, có chỗ nào không hiểu không? Ta có thể giảng thêm.

- Hóa ra là thế!

Lâm Duệ đã phát hiện không bình thường, nữ nhân này rõ ràng là đang hoài nghi mình, muốn mượn chiêu này kiểm tra thiên phú của hắn. Hắn bật cười nói:

- Không cần giảng nữa, ta đại khái đã hiểu bí chiêu này.

Hắn thật ra mới hiểu một chút, còn chưa thể hiểu được. Nhưng… “Giới linh, giúp ta thôi diễn Cực Hạn Trảm đến cấp tinh thông.”

Lâm Duệ suy nghĩ tỉ mỉ, khiêm tốn một chút vẫn hơn. Cho dù muộn dựng lên hình tượng thiên tài, cũng không cần thể hiện quá yêu nghiệt, đấy là bất bình thường, thôi diễn đến tinh thông là được rồi.

Mộng Vi Vân nghe vậy thì con ngươi tụ lại. Trong lòng nàng bán tín bán nghi, đứa nhỏ này chỉ nghe giảng hai lần đã lĩnh ngộ ảo diệu bí chiêu vượt hoàng sao? Tuyệt đối không thể!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.