Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

xử lý

Phiên bản Dịch · 2286 chữ

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Năng lực của bất diệt thần dương tương đương với cương cân thiết cốt bản nâng cao. Ngoài giúp Lâm Duệ có xương cốt da thịt rắn chắc, còn tăng thêm năng lực tự lành của lục phủ ngũ tạng, huyết nhục. Ngay khi Lâm Duệ hô hấp, lượng lớn nguyên lực ba hệ quang, lôi, hỏa hóa thành điểm sáng, đền bù nội thương trong thân thể hắn.

Thêm vào huyết hạch cuồng dương không ngừng bổ sung nguyên lực nữa, giúp nguyên lực trong cơ thể hắn được bổ sung liên tục. Nên tình thế của hắn hiện giờ tốt hơn bề ngoài nhiều.

Lâm Duệ giờ tuy mới chỉ có bất diệt thần dương và huyết nhật thiên nguyên bậc đế, quang minh huyết và huyết hạch cuồng dương vượt hoàng, thiên tốc thượng vị nhưng đều là loại hàng chất lượng cao, quả thật tổng thể huyết mạch đã bước vào bậc hoàng.

Đương nhiên hắn không so được với huyết đao cơ, Cơ Tuyết Oánh dù chưa kể đến thực trang đã có hai loại bậc đế, bốn loại vượt hoàng. Cho nên Cơ Tuyết Oánh đánh giá tổng hợp là vượt hoàng, còn hắn mới là bậc hoàng.

Lâm Duệ trong nội tâm tràn đầy vui sướng, thầm nghĩ đêm nay còn kiếm lớn như này. Hắn đứng thẳng người, khẽ cười khinh miệt:

- Hừ, cái gọi là cơn giận của thất phu có thế thôi à?

Có bất diệt thần dương, hắn đã có lòng tin đánh một trận cùng Chu Trường Cung. Đánh thì chắc chắn là không thắng được, nhưng kéo dài một khoảng thời gian thì không thành vấn đề. Tên đối diện muốn đánh bại hắn trong thời gian ngắn là không thể.

Chu Trường Cung thì sắc mặt hơi lạnh nhìn qua tay trái của mình. Đao vừa rồi của đối phương không làm hắn bị thương được, phiền phức là đao này đã làm tổn thương thiên ma long giáp, trong thời gian ngắn khó mà sửa chữa được.

Chu Trường Cung hận hơn cả là bản thân chủ quan khinh địch. Hắn vừa rồi thật ra cũng không định làm gì Lâm Thập Nhị. Người này giết hai trưởng lão nội môn, tội đáng chết vạn lần! Vấn đề là đối phương có bối cảnh Hoàng Thành Ty, vô cùng khó giải quyết. Chu Trường Cung không thể giết quan trước mặt mọi người được, nhất là phòng ngự sử Hoàng Thành Ty!

Đáng bực là Vọng Thành Đô vừa bị huyết tẩy một lần, thêm vào mười ngày trước có án cướp ngục Vọng Thành Đô, giờ chỗ đó đang là điểm vô cùng nhạy cảm! Hơn nữa theo như hắn được biết, vị Thần Sứ kia đã thu được 30 vạn thạch thần tâm trà, tình thế nguy hiểm đã được giải trừ, bắt đầu chú ý các việc khác. Hiện giờ Phần Đao tông không dám mạo hiểm chọc giận vị Thần Sứ kia. Cho dù muốn giết đối phương cũng phải tìm trường hợp, chọn thời cơ thích hợp.

Chu Trường Cung hôm nay chỉ muốn giáo huấn Lâm Thập Nhị, hắn muốn bóp nát toàn thân xương cốt đối phương, để đối phương trả giá đắt mà thôi! Kết quả là mèo vờn chuột rồi bị chuột cắn!

Chu Trường Cung hít một hơi thật sâu nói:

- Ngươi muốn chết à!

Toàn thân hắn bùng nổ hỏa diễm thiêu đốt, nhiệt độ cao cực hạn đến mức hư không xung quanh cũng vặn vẹo.

Nhiệt độ bên người Lâm Duệ cũng đang theo đó dâng lên, nhưng hắn đã nghĩ ra biện pháp ứng phó, chuyển hết lực viêm hỏa sang thân đao. Vừa rồi Lâm Duệ dùng đao mang bổ hết nhiệt độ cao trả về cho Chu Trường Cung. Nói về năng lực khống hỏa, thì hiện giờ hắn không kém vị Xích Hỏa Thiên Phần này là bao.

- Chu Trường Cung! Ngươi đã phạm vào tội tàn sát bách tính, kháng pháp và tập kích quan lại! Dám ỷ vào tu vi tổn thương mệnh quan triều đình, đúng là không coi vương pháp ra gì! Khuyên ngươi vẫn là đưa tay chịu trói theo ta về nha môn, nếu không thiên hạ này không có đất cho ngươi dung thân.

Lâm Duệ vung vẩy trường đao Thiên Mang, lúc này đang bốc cháy hừng hực. Ngày mai hắn nhất định treo lệnh truy nã đối phương, là hai vạn lượng, giết chết không trách tội! Còn gửi thư trách cứ Phần Đao tông không biết quản lý thuộc hạ nữa. Lâm Duệ không có chút lo lắng sẽ đắc tội Phần Đao tông. Hành động của Chu Trường Cung hôm nay thật ra đã đẩy Phần Đao tông vào chỗ chết, đúng là người ngu không có thuốc chữa.

Chỉ tiếc Cố Lai kia, sau khi chạy về Phần Đao tông báo tin thì vội vã quay lại ngục giam luôn, làm Lâm Duệ có chút tiếc nuối, hắn vốn đã viết sẵn truy nã rồi, đã chuẩn bị cùng Vương Sâm vì dân trừ hại rồi lại đành thôi. Nhưng như vậy có thể thấy triều Đại Tống dù đã mục nát nhưng uy danh không giảm, vẫn đầy lực chấn nhiếp với cường hào giang hồ.

- Thằng nhãi ranh này!

Chu Trường Cung tức đến tim đập thình thịch, sát cơ trong lòng càng lúc càng mạnh. Thằng nhãi này sắp tiêu hết lý trí của hắn rồi.

Ngay lúc này, hai bóng đen xuất hiện phía trên Chu phủ. Đó chính là quận trưởng Lý Xương Quốc và quận úy Tần Hạ.

- Chu Trường Cung!

Lý Xương Quốc lạnh lùng nhìn Chu Trường Cung nói:

- Ngươi muốn làm gì, vào thành tùy ý giết người, phá hư nhà dân, tập kích quan lại, ta thấy ngươi đang muốn chết!

Hắn là vừa từ ngoài thành chạy gấp về. Những ngày này ma long hẳn là bị long huyết tri mệnh đan hấp dẫn, muốn vào động phủ Tần Ngạn cướp đoạt cơ duyên nên không có động tĩnh gì, giảm áp lực cho hắn và Tần Hạ. Vì thế hôm nay hắn vừa nghe tin là vội về thành ngay.

- Quận trưởng đại nhân định bao che cho nhau sao?

Chu Trường Cung khẽ cười lạnh, nghiêng đầu nhìn Lý Xương Quốc nói:

- Ta giết là cái gì, quận trưởng chẳng lẽ còn không rõ sao? Các ngươi định lẫn lộn trắng đen sao?

Lý Xương Quốc nhìn thoáng qua xung quanh, Chu gia giờ khắp nơi hoang tàn, ngổn ngang thi thể đầm đìa máu tươi. Vợ chồng Chu An và Vương thị cũng máu me khắp người, toàn thân là vết thương, máu thịt be bét, thần sắc uể oải đứng đó.

Lý Xương Quốc không khỏi nắm chặt nắm đấm, bùng nổ cương khí. Lửa giận và xấu hổ bùng nổ trong hắn. Chu gia ba đời trung lương lại rơi vào cảnh cả phủ ma biến này, Lý Xương Quốc đã thấy hổ thẹn với đồng niên Chu Nhượng, vì gián quân mà bị ban chết. Hôm nay người Phần Đao tông lại gây ra cảnh này ngay dưới mắt hắn!

Vợ chồng Chu An, Vương thị sắp chết cũng không muốn ma biến, không muốn hủy hoại danh dự Chu gia càng làm Lý Xương Quốc tâm thần rung động. Ba trăm năm thanh danh Chu gia không thể bị hủy được! Chuyện này với hắn, với triều đình đều không phải chuyện tốt! Chẳng lẽ muốn cho người thiên hạ biết, Chu gia ba đời tiến sĩ là nhà yêu ma sao? Như vậy Lý Xương Quốc hắn quản lý địa bàn như nào vậy, làm sao bàn giao với triều định? Chu gia ba đời trung lương bị hủy dưới mắt hắn, hắn làm sao trả lời được đồng môn, đồng liêu đây?

Chu Trường Cung này nhìn như thông minh nhưng lại ngu không tả được! Phần Đao tông vì nịnh bợ vị kia mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, đã làm thiên tử và quần thần căm tức, cũng không phải mong muốn của người kia. Bọn họ đang tự chặt đứt căn cơ!

Lý Xương Quốc sắc mặt lạnh lùng, đạm mạc nói:

- Chu gia là quan lại trong sạch, làm gì có yêu ma nào chứ? Chu Trường Cung ngươi dám nói dối, ăn nói bừa bãi à?

Quận úy Tần Hạ ánh mắt lạnh lùng, nói gằn từng chữ:

- Ở đây làm gì có yêu ma nào chứ? Chu Trường Cung, ta thấy ngươi điên rồi, dám giết chóc bách tính trong thành, tập kích mệnh quan triều đình, cử động lần này khác gì ma tu chứ?

Chuyện của Chu gia, hắn cũng có trách nhiệm. Là hắn và quận trưởng liên thủ ứng phó ma long, để Phần Đao tông thừa cơ lẻn vào gây rối.

- Hả?

Chu Trường Cung kinh ngạc phát hiện trong mắt Lý Xương Quốc và Tần Hạ tràn ngập chiến ý. Đây không phải là đe dọa, mà thật sự định liên thủ cùng Lâm Thập Nhị, vây giết hắn ở đây.

Đám người này! Chu Trường Cung trong lòng không hiểu, cảm giác mình đã tính sót gì đó. Hắn nhíu mày, hừ nhẹ nói:

- Tốt! Tốt! Tốt! Các ngươi vẫn có can đảm chỉ hươu bảo ngựa, lật ngược trái phải nhưng chỉ bằng ba người các ngươi muốn một tay che trời thì không làm được đâu.

Ngay khi nói xong, Chu Trường Cung hóa thành hỏa diễm biến mất, trực tiếp dịch chuyển ra ngoài mấy dặm.

- Việc này ta sẽ khiếu nại lên tổng đốc và đô sát viện Sa Châu, để xem triều đình sẽ xử các ngươi như nào!

Lý Xương Quốc cau chặt mày, nhìn ngọn lửa kia rời xa rồi nhìn quanh. Ánh mắt của hắn đầy âm trầm nói:

- Ngu ngốc!

Phần Đao tông đúng là tự tìm đường chết! Nếu tổng đốc đại nhân mà biết chuyện Chu gia thì nhất định một tay bóp chết Chu Trường Cung! Vị kia cũng chắc chắn sẽ xử lý quả quyết, dứt khoát cắt đứt quan hệ cùng Phần Đao tông, để tránh làm quan lại trong triều công phẫn.

Đám dã nhân giang hồ này, cứ tưởng là làm chuyện thông minh nhưng lại dẫn củi tự thiêu, đúng là ngu xuẩn tột cùng. Nhưng quận Vọng Thành lại thêm phiền toái, họa ma long chưa yên, lại thêm Phần Đao tông nhảy ra. Cũng không đúng, sơn môn Phần Đao tông là ở quận Thiên Nhạc, không phải ở đây.

Nhưng Lý Xương Quốc nghĩ đến chuyện Chu gia ma biến đã bị tên ngu xuẩn kia tuyên dương thì lại đau đầu. Hắn, quận úy, quận thừa đã muốn xử lý chuyện Chu gia, đã liên thủ ép việc này xuống hơn mấy tháng, nhưng hôm nay vẫn bị chư công trong triều biết được sao?

Lâm Duệ bình tĩnh thu đao lại nói:

- Hai vị! Mời hai vị tạm thời rời đi, chuyện nơi này để ta xử lý được chứ?

- Hả?

Lý Xương Quốc không khỏi cúi đầu nhìn hướng Lâm Thập Nhị. Hôm nay hành động của Lâm Thập Nhị làm hắn bất ngờ, một là Lâm Thập Nhị dám đối mặt với Chu Trường Cung, hai là đối phương mới cấp 4 lại đón đỡ bí đao vượt vương của Chu Trường Cung mà không chết, xem thương thế thì hẳn là chỉ bị thương nhẹ.

Xem ra Lý Xương Quốc hắn còn coi thường tên mặt trắng này! Tên này không phải chỉ dựa vào gương mặt kiếm cơm, đao trong tay cũng đủ cứng! Nhất là độn pháp, vô cùng khó giải quyết.

Lý Xương Quốc đã triệt để bỏ đi ý định lấy lại thể diện. Hắn biết vũ lực của mình còn kém hơn Chu Trường Cung nhiều, ngay cả Chu Trường Cung còn không thể làm gì đối phương thì hắn cũng bó tay.

Quận úy Tần Hạ thì hỏi:

- Lâm phòng ngự sử định làm như nào?

Chuyện của Chu gia bọn họ đau đầu hồi lâu nhưng không biết nên xử lý như nào mới phải.

Bọn họ mong đợi phương thức xử lý là Hoàng Thành Ty ra mặt diệt Chu gia. Nhưng phòng ngự sử trước kia không đủ thực lực, phòng ngự sử mới thì một mực kéo dài không chịu làm.

Lâm Duệ nhìn Chu An và Vương thị, nói từng chữ một:

- Tông môn giang hồ Phần Đao tông thừa dịp ba vị đại nhân đối phó ma long, uy hiếp hãm hại Chu gia, thậm chí tàn sát nô bộc Chu gia. Gia chủ Chu An không chịu nổi nhục, lưu lại huyết thư rồi châm lửa tự thiêu cùng cả nhà trên dưới!

Hắn vừa nói dứt lời, quận trưởng Lý Xương Quốc và quận úy Tần Hạ thân thể run lên. Bọn họ ánh mắt hoảng hốt, hiểu rõ Lâm Thập Nhị đây là muốn đưa Phần Đao tông vào chỗ chết!

Chu An và Vương thị thì hơi mờ mịt nhìn Lâm Duệ, rồi ánh mắt sáng dần.

Lúc này Lâm Hi cũng đã chạy trở về, nàng thấy chiến sự đã lắng lại, ca ca cũng an toàn nên mới quay lại. Nàng vừa mở cửa đi vào thì nghe được câu nói của Lâm Duệ, thân thể mềm mại run run nhìn hướng Lâm Duệ, “tổ phụ tổ mẫu”.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an

Bạn đang đọc Vô Thượng Thiên Tôn (Dịch) của Khai Hoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TamTroYNguoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.