đao sắc bén
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lâm Duệ thần sắc bình tĩnh, nói đầy lơ đễnh:
- Thuộc hạ của ta, giám sát sử giám thứ mười, Nguyễn Quốc Thu, ở một tháng trước đã dò xét ra là Đỗ Hâm Nhiên đang thu thập gen của huyết đao cơ Cơ Tuyết Oánh. Vừa vặn lúc đó nghĩa muội của ta Chu Vân Hi vì điều tra án Chu gia bị diệt, cũng đang điều tra về An Quốc Công này, thu được rất nhiều chứng cứ phạm tội, khi đó ta đã biết Đỗ Hâm Nhiên có cấu kết với thiên ma. Bản thân ta trước giờ phá án luôn phóng to âm mưu của yêu ma và nghịch tặc, vì thế suy đoán An Quốc Công Đỗ Hâm Nhiên rất có thể sẽ ra tay với hộ pháp ma của ta, nhất định sẽ mượn lực vực ngoại thiên ma.
Lâm Duệ nói đến đây cười lạnh nói:
- Ta đã biết mưu đồ của họ, sao có thể không nghĩ cách ứng phó chứ? Mấy ngày qua ta im lặng, ẩn mà không phát chính là dụ rắn rời hang, bắt thêm tội thông ma của An Quốc Công, thuận tay bắt thêm đám vực ngoại thiên ma này nữa.
Hơn mười vị cấp 9 ở đây không khỏi liếc nhìn nhau, thầm nghĩ Lâm Hạo này quả nhiên làm trọn công tư. Cái gì mà dụ rắn rời hang chứ, hắn cố ý ép rắn rời hang mới đúng! Đỗ Hâm Nhiên này quả thật cấu kết với thiên ma, tội không thể tha. Nhưng theo như tình huống lúc đó, Đỗ Hâm Nhiên ban đầu chỉ định tập kích hộ pháp ma của Lâm Hạo, lại bị Lâm Hạo đánh trả mạnh mẽ, ép đến Đỗ Hâm Nhiên không thể cá chết lưới rách, liên thủ với vực ngoại thiên ma liều mình một phen! Mà cũng không biết An Quốc Công kia đâu rồi, từ các nơi báo về, người này rõ ràng đã dẫn theo lượng lớn cao thủ dưới trường về kinh thành, đến lúc lâm chiến lại mất tích không thấy đâu. Chẳng lẽ người này đoán trước sẽ thua nên vội chạy trốn?
Lúc này giám sát sử của giám thứ mười hai, Lạc Thiên Mãn cũng đứng cạnh đó, ánh mắt vô cùng hâm mộ và tiếc nuối. Hắn lúc trước được chỉ huy sứ đại nhân cất nhắc cho chủ trì phá án các tiệm buôn liên quan tập đoàn Tấn Hào, nhờ đó thu được công huân lớn. Hắn gần đây tự thấy công huân, tư lịch đã đủ, muốn nhảy ra ngoài, đi đến một châu ở xa đảm nhiệm trấn thủ sứ. Thứ Gian Cục đương nhiên quyền cao, nhưng dân gian có câu thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, Lạc Thiên Mãn tự biết với tuổi của mình, không bò lên được vị trí chỉ huy sứ, cho nên ra ngoài đảm nhiệm trấn thủ sứ là lựa chọn tốt, ít nhất giúp tích lũy thêm tiền tài, dễ dàng lên cấp hơn.
Cho nên thời gian gần đây, Lạc Thiên Mãn không nhanh nhạy làm việc cho chỉ huy sứ đại nhân, bị Nguyễn Quốc Thu thừa cơ tóm lấy chức chân chạy cho chỉ huy sứ đại nhân, lần này thu được một công lớn. Lạc Thiên Mãn giờ vô cùng tiếc nuối, thầm nghĩ sau phải thân cận với chỉ huy sứ đại nhân hơn mới được.
Lúc này, Lâm Duệ đến bên vách pha lê, nhìn vào bên trong. Trong phòng khắp nơi hoang tàn, bốn phía lõm vào chi chít hố sâu, có hố đến cả mười mấy mét, suýt thì đánh xuyên cả tường xi măng. Trên mặt đất nằm ngổn ngang cả 100 thi thể, có vực ngoại thiên ma, có thần vệ và Thứ Gian Cục.
Ở trung ương là pháp đàn điện tử và một khoang ngủ đơn giản, sao chép thể của Cơ Tuyết Oánh nằm trong khoang ngủ, nhưng giờ ở đó chỉ còn một đoàn thịt nát, hẳn là bị lực lượng pháp thuật phản chấn, làm toàn bộ thân thể vỡ nát. Lâm Duệ cũng không thèm để ý, cũng không định thu hồi gen của Cơ Tuyết Oánh.
Trường Sinh Hội không thể nào không sao chép lại trước rồi nên làm vậy không cần thiết, người khác muốn lấy tiêu bản gen của Cơ Tuyết Oánh quá dễ dàng. Muốn phòng bị chú thuật thì chỉ có thể dựa vào chính Cơ Tuyết Oánh, chỉ cần thần niệm nàng đủ mạnh, ý chí đủ kiên cường thì vạn tà không thể xâm lấn. Mà võ tu tu vi càng cao, độ hợp nhất với thân thể càng cao thì một mực bảo trì bản ngã, chú pháp rất khó ảnh hưởng.
Ánh mắt Lâm Duệ lập tức sáng lên, phát hiện pháp đàn điện tử đại đa còn tốt. Pháp đàn này mặt ngoài dù mấp mô, hẳn là do đầu óc của đám thuật sư nổ vỡ tạo thành nhưng vì chất liệu của nó vô cùng kiên cố, kết cấu bên trong chưa bị tổn hại.
Lâm Duệ vừa nhìn vừa nói tiếp:
- Nhưng nội tình An Quốc Công hùng hậu, đám vực ngoại thiên ma thực lực khó mà lường được nên ta chỉ có thể sớm bố trí nghịch âm dương trận, để ta chịu công kích thay cho Cơ Tuyết Oánh, còn sớm triệu hoán hình chiếu linh minh thông thiên long. Đương nhiên chỉ như vậy còn chưa đủ, ta còn xin sư tôn tiêu hao nguyên khí để lại một đạo kiếm khí trong phủ ta, dùng trận pháp bảo tồn!
Lâm Duệ khẽ nhếch cằm, dùng tư thái khinh miệt nhìn thi thể của đám thuật sư. Bọn họ đại đa bị nổ tung đầu, chỉ còn lại phần thân tàn phế.
- Lâm mỗ bố trí như vậy, dù bọn họ có thuật sư cỡ thần sứ thi chú thì cũng chỉ có thể toàn thân trở ra mà thôi, mà có Giám Thiên Thần Nhãn chiếu xuống, nếu dám ở lại lâu thì sợ là còn không trốn được ấy chứ.
Đây là lý do Lâm Duệ đã chuẩn bị từ trước, hắn người này rất sợ chết nên chuẩn bị mọi thứ chu toàn. Nếu chỉ là chú thuật bình thường thì Lâm Duệ và linh minh thông thiên long có thể ứng phó. Nhưng An Quốc Công bị hắn ép đến tình trạng kia, khả năng chó cùng rứt giậu rất cao, không thể không đề phòng.
Vừa vặn Lạc Vọng Thư vì thăng hoa giúp Cơ Tuyết Oánh, tiêu hao lượng lớn nguyên khí nên hắn dứt khoát lấy đây làm lý do, chuẩn bị để ứng phó nếu Thần Cung và triều đình hỏi đến. Giả sử, nếu Lạc Vọng Thư để lại một đạo kiếm khí thì tiêu diệt được toàn bộ thần phách thuật sư đánh tới là chuyện đơn giản, nhưng Lâm Duệ không nỡ. Sư tôn vì trợ giúp Cơ Tuyết Oánh thăng hoa đã tiêu hao quá lớn, không cần thiết làm nhọc lòng sư tôn nữa. Mấu chốt là hắn để ý tới hồn lực của đám thuật sĩ này và những kỹ năng của họ.
- Hóa ra là vậy.
Hàn Nguyên Bá một bộ bừng tỉnh, ánh mắt lóe lên tia kinh dị. Hắn thầm nghĩ người bạn mới kết giao này vừa âm lại độc, quả không hẹn danh xưng Diêm Vương Đao. Theo như cách vực ngoại thiên ma nói thì đây là kẻ hung ác, tốt nhất là tránh xa. Nếu đã kết giao thì chỉ có thể là bạn, không thể là địch.
Hàn Nguyên Bá ánh mắt vô cùng khâm phục nói:
- Quả không hổ là Lâm huynh, quả thực tính toán không bỏ sót điều gì. Chắc hẳn đại ti thiên nghe tin sẽ vô cùng vui vẻ, Lâm huynh quả không thẹn với Thần tín nhiệm, tiểu đệ lần này về cung nhất định sẽ toàn lực tranh thủ công huân cho Lâm huynh. Án thiên ma hôm nay rất lớn, liên quan rộng, cấp độ thiên ma cũng cao, Thần Cung nhất định sẽ khen thưởng!
Hắn dù còn chút nghi hoặc nhưng đại đa đã hài lòng, ít nhất hắn không phát hiện vấn đề gì lớn. Thật ra không hài lòng thì cũng phải chịu, chẳng lẽ còn đi điều tra Lâm phủ sao? Bọn họ không có chứng cứ gì, Lâm Hạo cũng không có điểm đáng nghi nào, bọn họ nhất định phải hành xử thận trọng, phải xin chỉ thị của Thần trước. Vị này nắm giữ Thần Huân Lệnh và thần chế trảm long đao, chỉ khi Thần đưa ra ý chỉ, người khác mới được quyền điều tra. Ngoài ra còn phải để ý đến thần sứ thứ ba Lạc Vọng Thư nữa.
Hàn Nguyên Bá thầm nghĩ tương lai phải nghĩ biện pháp an bài một, hai người vào Lâm phủ. Tốt nhất là an bài mấy vị long vệ thực lực mạnh mẽ, lấy đây làm ban thưởng, cũng là thủ đoạn kiềm chế. Hắn không cảm thấy đây là trái với đạo bằng hữu, theo hắn nghĩ, đây cũng là tốt cho Lâm Hạo. Quy củ của Thần Cung chính là như vậy, người càng được Thần Cung tín nhiệm thì càng phải giám sát chặt.
Lúc này thần sứ thứ nhất nhìn hướng Lâm Hạo nói:
- Quả thật nên khen thưởng lớn! Lâm chỉ huy sứ năng lực trác tuyệt, văn tài võ lược, hôm nay thấy đám thiên ma này bị diệt, ta rất vui mừng. Chỉ mong Lâm chỉ huy sứ bắt được tên phản nghịch An Quốc Công Đỗ Hâm Nhiên kia, trừ đi họa lớn cho triều ta!
Sau đó hắn lại giả bộ thổn thức không thôi:
- Ta thật không ngờ, đám vực ngoại thiên ma lại thẩm thấu sâu như vậy, vào đến cả quốc công triều ta, phó soái Võ Lâm Trực còn bị thẩm thấu, vậy bọn họ có gì không làm được chứ?
Nội tâm thần sứ thứ nhất giờ vô cùng vui vẻ. Hôm nay Lâm Hạo cho hắn một niềm vui lớn, kẻ này diệt trừ An Quốc Công Đỗ Hâm Nhiên, có thể nói là chặt một tay của thiên tử! Thần sứ thứ nhất vốn không vui với việc Lâm Hạo đảm nhiệm chỉ huy sứ Thứ Gian Cục, nhưng lúc đó người của hắn bị cản lại, thêm vào vì để lôi kéo Lạc Vọng Thư nên không thể không nhắm mắt ủng hộ, còn phải năm lần bảy lượt hỗ trợ ngầm. Bây giờ xem ra, người này năng lực cực mạnh, thích hợp hơn nhiều đám thuộc hạ của hắn.
Thiên tử thì thần sắc bình tĩnh, chắp tay sau lưng nói:
- Quả thật cần khen thưởng lớn, lấy đây làm gương! Vừa vặn mấy người chúng ta đều ở đây, bàn luôn nên thưởng gì.
Trên mặt thiên tử không có chút không vui nào, thậm chí còn nở miệng, vẽ nên ý cười. Tên ngu xuẩn Đỗ Hâm Nhiên là tự gieo gió gặt bão. Nếu tên này không ngủ xuẩn đến chủ động trêu chọc Lâm Hạo thì cũng không bị Lâm Hạo toàn lực áp chế. Mà nếu như tên này đủ kiên nhẫn, đủ ẩn nhẫn, nhịn đến khi hoàng tộc rảnh tay, Đỗ gia chắc chắn không bị diệt tộc. Tước vị vẫn có thể lưu lại, đích mạch giữ được một phần, ai ngờ Đỗ Hâm Nhiên lại tự tác chủ trương, muốn được ăn cả ngã về không, bí quá hóa liều.
Hơn nữa Đỗ Hâm Nhiên này tội đáng khi quân! Lại dám giấu diếm hắn, cấu kết với vực ngoại thiên ma tới mức này! Cho nên hắn cũng vui thấy việc Lâm Hạo loại trừ đám ung nhọt Đại Tống này. Đỗ Hâm Nhiên dù có là nanh vuốt của hắn thì vẫn phải chết! Những người này chết đi để quốc vận Đại Tống kiên trì lâu hơn, cho hắn thêm thời gian thu nạp nanh vuốt mới – trung thành hơn, năng lực tốt hơn, sức mạnh lớn hơn!
Điều duy nhất thiên tử tiếc nuối là đám vực ngoại thiên ma tính kế không thành công.
Thiên tử trong đầu đang tưởng tượng vùng trời kia. Đám vực ngoại thiên ma hẳn cũng muốn Vực Sâu thức tỉnh nhiều hơn, gây tổn hại cho Vực Sâu, thúc đẩy chiến tranh giữa Luyện Ngục và mặt đất, vừa vội vừa quyết liệt. Lần này Thần không tỉnh lại, dù giờ cục diện chưa mất khống chế nhưng nội thành động tĩnh lớn như vậy mà Thần không tỉnh lại.
Khóe môi thiên tử khẽ nhếch, tâm tư dần có xác định. Dù hôm nay tổn thất một tên nghịch thần nhưng để thiên tử nhận rõ tình thế hơn. Hắn phải nhẫn! Một mực nhẫn nại, kiên trì đến cuối cùng, tương lai của hắn và Đại Tống sẽ là trời cao biển rộng!
Còn về Lâm Hạo này, hắn cũng định dùng như một cây đao, loại bỏ mục nát dơ bẩn, chữa thương cho Đại Tống. Vấn đề chỉ là thiên phú người này quá cao, tiềm lực kinh người, thiên tử không sợ cây đao này quá sắc, chỉ sợ không thể khống chế. Theo như hắn quan sát, kẻ này khó mà bị lôi kéo, trong ánh mắt hắn không khỏi lóe lên tia sắc bén. Hắn sẽ không tự mình ra tay với Lâm Hạo, nhưng nếu có vực ngoại thiên ma muốn loại trừ Lâm Hạo, hắn cũng vui mừng chứng kiến, thậm chí còn hỗ trợ ngầm. Trước lúc đó, cứ để kẻ này tiếp tục vung đao, gạt bỏ mục nát giúp Đại Tống!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Đăng bởi | TamTroYNguoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 84 |