Lâm Chấp Sự
Ở Thiện Đường hội họp với A Kỳ và lấp đầy cái bụng, cả ba nhanh chóng đến nơi nhận nhiệm vụ. Sau khi lấy được nhiệm vụ tốt, định rời đi, bỗng đám ba người bị chấp sự gọi lại, hay nói đúng hơn là Lăng Cửu bị gọi lại.
Vị chấp sự gọi ba người là Lâm chấp sự, hắn là một người với dáng vẻ trung niên, mặc một bộ y phục màu vàng, bên hông có đeo một cái huy hiệu, trên đó khắc một chữ to “Sự,” đại diện cho thân phận của hắn.
“Đệ tử bái kiến chấp sự,” ba người đồng thanh nói khi đến trước mặt Lâm chấp sự.
Có vẻ đã quen với cảnh tượng này, Lâm chấp sự không lộ ra biểu tình gì trước thái độ của ba người, hắn chỉ khẽ phất tay, một cỗ khí vô hình đã nâng ba người dậy.
“Được rồi, các ngươi không cần quá đa lễ,” vị Lâm chấp sự nói, sau đó hắn nhìn vào người đứng giữa cả bọn, cũng chính là Lăng Cửu, nhẹ nhàng nói: “Lần này ta có việc tìm hắn, hai người các ngươi không liên quan thì có thể đi làm nhiệm vụ trước đi.”
Nghe Lâm chấp sự ra lệnh, Trần Vũ và A Kỳ với gương mặt khó hiểu, quay đầu về nhìn Lăng Cửu, biểu hiện trên gương mặt hai người như muốn hỏi hắn đã có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, đáp lại bọn hắn cũng là vẻ mặt khó hiểu của Lăng Cửu, như đang nói: “ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra.”
Tuy là hiếu kỳ nhưng Trần Vũ và A Kỳ cũng biết bên nào nặng, bên nào nhẹ, nhưng nếu vì những câu hỏi mà chậm trễ với chấp sự, hậu quả họ khó có thể gánh nổi. Dù sao Lâm chấp sự là tu tiên giả, có giết bọn hắn thì tông môn cũng chỉ nói vài câu cho có rồi đâu lại vào đấy.
Điều họ lo lắng duy nhất vẫn là Lăng Cửu, sợ hắn đã đắc tội vị chấp sự này ở đâu đó nên mới bị gọi lại.
Rời đi khá xa chỗ vừa rồi, Trần Vũ và A Kỳ mới nhìn nhau. Trần Vũ xoa xoa đầu, khó hiểu nói: “Chẳng lẽ Tiểu Cửu đã đắc tội vị chấp sự này? Nhưng nhìn thái độ của vị kia hẳn cũng không phải, dù sao giết một đệ tử tạp dịch đâu cần loằng ngoằng như vậy.”
“Còn ngươi thấy sao A Kỳ?” Trần Vũ quay đầu sang, hỏi dò ý kiến của A Kỳ. Nghe thấy câu hỏi, A Kỳ lúc này đang suy tư mới nói: “Ta nghĩ cũng không phải chuyện xấu, dù sao ban nãy ta khẽ cảm nhận được một chút thiện ý từ vị chấp sự kia.”
“Ý của ngươi là?” Trần Vũ kinh ngạc.
“Ừm, rất có thể Tiểu Cửu đã được vị Lâm chấp sự kia xem trọng, đây là việc tốt. Trong tiền lệ cũng có vài người đệ tử tạp dịch nhận được đãi ngộ này, và dưới sự chỉ điểm của chấp sự, trở thành đệ tử ngoại môn,” A Kỳ gật đầu khẳng định, trong giọng nói chứa một phần vui mừng, vui vì thấy Lăng Cửu sắp được trở thành đệ tử ngoại môn.
Nhưng Trần Vũ ở cạnh bên nghe rõ, trong giọng nói của A Kỳ cũng mang theo vẻ ước ao. Đạp vào cánh cửa ngoại môn, bước vào con đường thành tiên, đây không phải là nguyện vọng ban đầu của mỗi đệ tử tạp dịch sao? Nếu nói không ngưỡng mộ thì đó mới là giả dối. Và hắn, Trần Vũ, đương nhiên cũng ước ao, nhưng phần nhiều vẫn là cảm thấy vui mừng cho Lăng Cửu.
“Nếu hắn đã có cơ duyên của riêng mình, thì chúng ta cũng phải cố gắng. Sớm muộn đạp vào cánh cửa ngoại môn, không thể để Tiểu Cửu bỏ quá xa được,” Trần Vũ nói, sau đó hắn và A Kỳ nhìn nhau, mỉm cười.
Quay lại vị trí của Lăng Cửu, lúc này hắn đang đứng thẳng mặt với Lâm chấp sự. Dù cho Lâm chấp sự chỉ dùng mắt nhìn từ đầu đến chân hắn một lượt, cũng không có tản ra khí tức áp bách nào, nhưng với sự cảm thụ linh khí sâu sắc của ngày hôm qua, Lăng Cửu đã có thể cảm nhận rõ sóng linh lực quanh người Lâm chấp sự mạnh thế nào, chỉ nhìn thôi đã có cảm giác đối diện với mãnh thú.
Suy nghĩ tạp nham trong đầu rất nhiều, nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ trong lòng Lăng Cửu thôi, lúc này hắn vẫn đang yên tĩnh đứng yên. Nhưng không biết từ bao giờ, mồ hôi chảy như giếng phun đã làm ướt sũng y phục của hắn.
Trong lúc bầu không khí trở lên ngột ngạt, bỗng vị Lâm chấp sự kia mở miệng, giọng nói trung tính, hỏi: “Tên ngươi là gì?”
“Đệ tử tên Lăng Cửu thưa chấp sự,” Lăng Cửu chắp tay, hơi cúi đầu nói. Thái độ cung kính lẫn sự thật thà đều được hắn biểu hiện rõ trước mặt Lâm chấp sự. Tuy nhiên, trong lòng hắn bắt đầu cảnh giác, kẻ này đột nhiên gọi hắn lại, hơn nữa còn nhìn đầu, nhìn đuôi, làm cho Lăng Cửu cảm thấy rất bất an.
Là một tu sĩ trải qua bao nhiêu năm cuộc đời, Lâm Chấn, cũng chính là Lâm chấp sự với kinh nghiệm đối nhân xử thế của bản thân, sao lại không nhìn thấy vẻ cảnh giác lẫn bất an của Lăng Cửu chứ. Trên gương mặt hắn hiện ra một nụ cười nhẹ, rồi sau đó lắc đầu nói: “Ngươi không cần lo lắng quá, nếu ta thật sự muốn gây khó dễ với một tên tiểu bối như ngươi, thì cũng không cần phải dài dòng như thế.”
Lời vừa truyền vào trong tai Lăng Cửu xong, bỗng một cỗ áp lực nặng nề đè lên vai hắn, như trời sập, lực áp bách đấy làm cho Lăng Cửu hít thở không thông, cơ thể mềm nhũn. Nhìn về phía Lâm chấp sự, lúc này hắn cảm giác như mình đang nhìn vào một cự thú khủng bố.
Sắp lúc Lăng Cửu không trụ nổi, cơ thể chuẩn bị đổ ngã thì áp lực đó lại biến mất. “Lăng Cửu sao? Cũng thật không tệ,” Lâm chấp sự gật đầu nói, trong giọng nói mang theo mấy phần tán thưởng.
Nói xong, nhìn lướt qua dáng vẻ chật vật của Lăng Cửu, hắn chỉ khẽ nói: “Tiểu tử, ta nhắc nhở ngươi một câu. Linh khí thiên địa mặc dù có tác dụng dẫn dắt, nhưng chung quy lại nó cũng chỉ là vật phụ trợ thôi, thứ ngươi cần làm là tự đối diện với chính mình.”
Nói đến đây, Lâm chấp sự mặc kệ Lăng Cửu có hiểu những lời hắn nói hay không, trực tiếp quay người rời đi, để lại Lăng Cửu với vẻ mặt khó hiểu ở chỗ đó. “Lâm chấp sự hình như đã phát hiện sự đột phá trong tu luyện của ta nên mới giữ lại chỉ điểm, thật buồn thay ta lại lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Suy nghĩ trở nên phức tạp, nhưng Lăng Cửu lắc đầu thở dài, dù đã nhớ hết những lời của Lâm chấp sự, nhưng vẫn chưa hiểu ý nghĩa đằng sau nó là gì.
“Thôi, trước hết hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày đã,” tự nhủ trong lòng, sau đó Lăng Cửu xoay người, bắt đầu di chuyển.
...
Buổi tối hôm đó. Sau khi đã ăn uống no đủ ở Thiện Đường, ba người Lăng Cửu, Trần Vũ, A Kỳ lại một lần nữa trở về phòng. Mặc dù cảm giác cuộc đời cứ như vòng lặp này khiến người ta khó chịu, nhưng nếu đã tu tiên thì việc này sẽ trở nên hết sức bình thường.
Vừa vào phòng, Lăng Cửu đã bị hai người Trần Vũ và A Kỳ vây quanh, họ đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn xem hắn. Ban ngày làm việc có rất nhiều thứ không tiện, nên bây giờ mới có thể hỏi được.
“Tiểu Cửu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Lâm chấp sự lại giữ ngươi lại?” Trần Vũ mở miệng đầu tiên, hắn hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng cả hai.
Vốn cũng không định giấu hai người, hơn nữa nghe Trần Vũ tra hỏi, Lăng Cửu mới bình tĩnh kể lại đầu đuôi sự việc một cách chi tiết. Khi nghe xong, Trần Vũ và A Kỳ đều kinh ngạc.
“Không ngờ Lâm chấp sự lại có lòng tốt chỉ điểm ngươi. Đây đúng là cơ hội hiếm có, Tiểu Cửu,” Trần Vũ cảm thán.
A Kỳ ở gần đó cũng gật đầu tán thành. Rồi nói: “Đều là phế linh căn, nhưng Tiểu Cửu lại là người khổ cực tu luyện nhất, hơn nữa còn được Lâm chấp sự chỉ điểm. Ta tin rằng không lâu nữa ngươi có thể thật sự trở thành tu tiên giả, tới lúc đó cũng đừng quên bọn ta.”
“Ừm, ừm. Ta sao có thể quên hai người được chứ, đến lúc đó ta cũng sẽ nghĩ cách giúp hai người trở thành đệ tử ngoại môn.” Lăng Cửu chân thành đáp lại, trên gương mặt không hề có chút hư tình giả ý nào.
“Vậy đều trông chờ vào ngươi rồi.” Trần Vũ đáp lại, sau đó ba người nhìn nhau, đều cảm nhận được tình cảm gắn bó của mỗi người.
Đăng bởi | phamduckim |
Thời gian |