Thông Khí
Đêm hôm đó, Lăng Cửu ngồi xếp bằng trên giường, cảm thấy thời gian lúc này đã phù hợp nên mở đôi mắt đang nhắm chặt của mình ra, nhẹ quay đầu nhìn về phía hai cái giường của Trần Vũ và A Kỳ. Xác định họ đã ngủ, Lăng Cửu rời khỏi giường và rón rén ra ngoài một cách dễ dàng.
Khi bước ra, hắn cũng không có thở phào nhẹ nhõm như hôm qua, mà chỉ yên lặng xoay người bước đi, mục tiêu vẫn là vách đá ở trong rừng kia. Vừa đi, trong đầu hắn vừa nghĩ đến những lời nói của Lâm chấp sự sáng nay.
Mất một thời gian để suy ngẫm, hắn cũng đã đại khái hiểu rõ vấn đề mà mình gặp phải. Hôm qua trong quá trình tìm và nắm bắt dòng khí của bản thân, gần như hắn chỉ làm dưới sự trợ giúp của linh khí chứ không hề dùng sức của mình.
“Theo ý của Lâm chấp sự, mặc dù ta có thể sử dụng linh khí để phụ trợ, nhưng vào thời khắc đối diện với luồng khí của bản thân thì phải tự xem chính khả năng của ta sao?” Lăng Cửu thầm nghĩ. Mặc dù Lâm chấp sự đã chỉ điểm, nhưng những lời hắn nói cũng chỉ có từng đấy, Lăng Cửu cũng không rõ trong đó còn hàm ý sâu xa nào không.
Cứ thế, hắn với suy ngẫm vô tận, rời khỏi khu vực phòng ốc của đệ tử tạp dịch. Đạp vào rừng cây, Lăng Cửu men theo những con đường mòn nhỏ, xuyên qua các bụi cỏ. Cuối cùng, hắn tạm gác suy nghĩ khi đã đến trước vách đá.
Vừa đi đến đây, hắn lại nghĩ đến ký ức của ngày hôm qua, ở nơi này gặp được con bạch hồ nhỏ kia. Nhớ đến cái bộ dạng khi nó tỏ ra hung dữ, Lăng Cửu lại mỉm cười, nói: “Không biết nó đi đâu rồi?”
Nhưng sau đó, hắn lắc đầu thầm nói: “Cũng không quan trọng,” rồi tìm một chỗ, ngồi xuống với tư thế xếp bằng. Vừa ngồi, Lăng Cửu ngay lập tức đọc nhẩm khẩu quyết của Tinh Không Minh Tưởng Pháp câu thông với những ngôi sao sáng trên trời, một hình ảnh giống với hôm qua xuất hiện.
Từng hạt tròn nhiều màu sắc nổi lên xung quanh hắn, làm nổi bật cả một khu vực trong rừng. Lăng Cửu ngồi tại chỗ, dựa theo những dòng linh khí không ngừng được rót vào cơ thể, hắn lại cảm thấy được sự dẫn dắt như ngày hôm qua.
Linh hồn chìm sâu vào trong cơ thể, đi khắp các kinh mạch, cuối cùng sau một khoảng thời gian đã nhìn thấy dòng khí của bản thân đang nằm yên ở đó. Thấy vậy, Lăng Cửu cũng không có xông lên ngay, mà hắn chỉ nhìn thôi, nhìn một hồi lâu, cuối cùng trong lòng cũng nổi lên quyết tâm.
Đương nhiên hắn sẽ không quên lời dặn của Lâm chấp sự, linh khí có thể giúp hắn, nhưng suy cho cùng đấy cũng chỉ là vật ngoài thân, không phải sức mạnh vốn có.
Thế là, như lời dặn, Lăng Cửu bắt đầu ngừng vận chuyển minh tưởng pháp. Sau sự ngắt quãng, những luồng linh khí truyền vào cơ thể dần dần trở nên yếu, rồi hoàn toàn tan biến. Lúc này, chỉ có một mình Lăng Cửu đối mặt với dòng khí kia.
Không có những lời hay suy nghĩ gì tiếp, Lăng Cửu với trạng thái linh hồn lao nhanh về phía trước. Dòng khí đang yên lặng ở chỗ đó cũng cảm thấy một cảm giác nguy hiểm, nên bắt đầu chạy trốn.
Lăng Cửu với dòng khí, hai bên chơi trò mèo đuổi chuột. Dòng khí là con chuột đang cật lực chạy trốn, còn Lăng Cửu thì là con mèo đuổi theo con mồi. Cuộc rượt đuổi diễn ra rất kịch liệt. Không còn sự trợ giúp của linh khí, Lăng Cửu hoàn toàn sử dụng sức mạnh của chính mình để đuổi theo.
Ở thế giới bên ngoài, tiếng sào xạc của bụi cây vang lên gần nơi Lăng Cửu ngồi xếp bằng, theo sau là một con bạch hồ đi ra khỏi bụi. Nó đi đến gần chỗ ngồi của hắn, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn những hạt tròn nhiều màu sắc nổi bồng bềnh xung quanh Lăng Cửu.
“Lại là tên này? Hình như hắn đang tu luyện một bí thuật nào đó, thoạt nhìn rất lạ ngay cả ta cũng chưa thấy qua,” con bạch hồ nghĩ trong lòng. Nó rất tò mò về Lăng Cửu, chỉ là một người phàm, thế mà thi triển ra bí thuật ảo diệu như vậy, hấp dẫn được cả những ngôi sao trên bầu trời.
Đôi mắt của nó hiện lên một vầng sáng hồng, nhìn thẳng vào Lăng Cửu, hay nói đúng hơn là nhìn vào trong cơ thể hắn. Toàn bộ tình huống trong cơ thể, bao quát cuộc rượt đuổi, hiện rõ ràng trước mắt con bạch hồ này. “Ồ? Kẻ này tựa như là muốn thông khí, với tư chất thấp đến mức rác rưởi như thế mà đến được tận bước này, đúng là không dễ nha.”
Con bạch hồ với tư thái xem kịch vui chứng kiến mọi hành động trong cơ thể Lăng Cửu. Trong khi đó, Lăng Cửu cũng đang cật lực đuổi theo dòng khí mà không hề hay biết đã có một vị khách ngồi xem sự nỗ lực của hắn.
Nhìn dòng khí vẫn đang chạy trốn ở phía xa, Lăng Cửu đã cảm giác đến sự bất lực. Chẳng lẽ tư chất kém đều phải cam chịu số phận sao? Tâm tình Lăng Cửu trở nên nặng nề, nhưng cũng không vì vậy mà hắn dừng truy đuổi. Hắn là một kẻ cố chấp, nếu vẫn chưa hết hy vọng thì hắn vẫn phải tiến lên.
Trái ngược với tâm tình tiêu cực của Lăng Cửu, con bạch hồ ở bên ngoài lại lắc lắc cái đầu nhỏ, miệng nói: “Đúng là một tên cố chấp, nhưng nhìn ngươi cũng thuận mắt, vậy để bổn cô nương giúp ngươi lần này đi.”
Con bạch hồ kia miệng nói tiếng người, sau đó tiến về phía Lăng Cửu trong khi cái đuôi trắng đằng sau đang đung đưa. Đến gần hắn, tưởng chừng như con bạch hồ này sẽ thi triển pháp thuật cao siêu gì, nhưng không, nó nhắm thẳng cái đùi của Lăng Cửu, há miệng ra rồi cắn một phát.
“Hiện tại cơ thể bổn cô nương không tiện lắm, đành phải dùng cách này, tiện nghi ngươi rồi,“ con bạch hồ kia nghĩ thầm trong lòng. Những chiếc răng sắc nhọn của nó đâm xuyên da thịt Lăng Cửu, rồi từ răng truyền ra những cỗ linh lực thuần túy vào trong cơ thể hắn.
Thật ra lời chỉ điểm của Lâm chấp sự còn có thiếu sót, đó là Lăng Cửu chỉ cần kiếm được một tu sĩ đồng ý hộ pháp và truyền linh lực vào cơ thể lúc rượt đuổi với dòng khí là được. Nhưng xét thấy tình cảnh của hắn, Lâm chấp sự quyết định không nên nói ra thì hơn. Truyền linh lực vào tương đương với việc giảm một chút tu vi, mà tu sĩ nào sẽ nguyện ý vì một tên tạp dịch làm như vậy chứ? Lâm chấp sự kịp thời nhắc nhở đã là tốt lắm rồi.
Linh hồn Lăng Cửu đang dần kiệt quệ trong quá trình rượt đuổi bỗng cảm thấy một dòng nước ấm dâng lên trong lòng. Ngay cả linh hồn đang uể oải cũng nhận được sự bổ sung kịp thời. Không kịp suy nghĩ nhiều, Lăng Cửu lập tức nhân cơ hội mà lao lên.
“Bắt được ngươi rồi!” Lăng Cửu túm lấy dòng khí, cái cảm giác ấm áp ấy lại dâng lên trong lòng. Không như lần trước, dòng khí đó yên ắng nằm trong tay hắn, rồi ngay sau đó tan ra, hướng phía đan điền tụ họp.
Ngay khoảnh khắc này, Lăng Cửu cảm thấy như mình đã đánh vỡ một xiềng xích nào đó. Toàn bộ cơ thể đều nhận được sự thăng hoa, cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có.
“Thật... thật thành công!” Lăng Cửu với trạng thái linh hồn hưng phấn, hắn thậm chí không thể tin chuyện vừa xảy ra. Nhưng suy cho cùng, mục đích cũng đã đạt thành, mọi nỗ lực đều đã được đền đáp.
Mở đôi mắt đang nhắm chặt của mình, vốn định cảm thán vài câu, đột ngột một cảm giác đau nhức truyền đến từ đùi và bắt đầu lan khắp cơ thể. Lăng Cửu nhíu đôi lông mày, hắn cúi đầu, nhìn xuống chỗ mà cảm giác đau truyền đến thì mới xụ mặt.
“Này người bạn nhỏ, ta không phải thức ăn của ngươi,” Lăng Cửu túm lấy đuôi con bạch hồ, nhấc nó đến trước mặt, mặc kệ sự vùng vẫy trong vô vọng của nó.
Đăng bởi | phamduckim |
Thời gian |