Điện Đường
Đuôi là vị trí mẫn cảm nhất đối với hồ tộc, nên khi bị Lăng Cửu bám đuôi, con bạch hồ này ra sức vùng vẫy nhưng không thể thoát ra. “Nhân loại đáng chết, bổn cô nương tốn sức giúp hắn vậy mà lại dám đối xử với ta như vậy,” con bạch hồ tức giận.
“Nếu không phải bị trọng thương, bị biến về bộ dáng lúc sơ sinh thì sao lại bị tên này ăn hiếp chứ,” càng nghĩ, trong lòng con bạch hồ càng giận dữ hơn. Mặc dù có thể miệng nói tiếng người, nhưng nếu để tên nhân loại trước mặt biết thì nó chắc chắn phải giết người diệt khẩu. Nhưng nếu thật sự làm như vậy có thể sẽ đánh động tới mấy tên Đoán Đan chân nhân của Thiên Vân Môn, đến lúc đó nó thật sự sẽ mất mạng.
Trái với bạch hồ, khi trông thấy cái bộ dạng bây giờ của nó, Lăng Cửu mỉm cười. Hắn cúi người rồi thả nó xuống, miệng nói: “Được rồi, không trêu đùa ngươi nữa. Có lẽ luồng năng lượng thần bí vừa nãy có liên quan đến ngươi. Ân tình này ta xin khắc trong lòng, sau này nếu ngươi có cần cứ đến tìm ta.”
Lăng Cửu nói xong, hắn cũng không dài dòng, trực tiếp quay người rời đi. Hắn bây giờ dù cho đã bước vào cấp độ Thông Khí, thì cũng chỉ là tầng dưới chót của tu tiên giả. Tuy nhiên, không vì thế mà nghĩ Lăng Cửu ngốc nghếch. Biểu hiện của con bạch hồ kia cho hắn thấy nó đã có linh trí, có suy nghĩ như con người.
Còn bạch hồ vốn đang suy nghĩ rất nhiều phương án để tẩu thoát, bỗng bị hắn thả xuống và nghe những lời như vậy, nó hơi sững sờ một chút. Trong đôi mắt to tròn, phản chiếu hình bóng của Lăng Cửu đang rời đi, con bạch hồ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
“Tên này... thật sự là kỳ quái,” Tiểu Ly, cũng chính là bạch hồ, nhìn theo bóng lưng Lăng Cửu, mở miệng nói.
...
Sáng hôm sau.
“Hở? Ngươi thế mà thành công rồi!” Tiếng nói thất thanh của Trần Vũ vang vọng khắp phòng, làm nhiễu A Kỳ trong giấc ngủ say.
“Trần Vũ, ngươi làm gì mà hét toáng lên vậy, mới sáng sớm mà,” A Kỳ ngồi dậy, lấy tay dụi dụi con mắt, rồi than phiền.
Nhưng lúc này Trần Vũ vẫn còn đứng nhìn Lăng Cửu bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. “Tiểu Cửu, ngươi đã thật sự bước vào Thông Khí Kỳ rồi sao? Thật là tốt quá!”
A Kỳ nghe vậy cũng không khỏi kinh ngạc, lập tức tỉnh táo hẳn. “Tiểu Cửu, ngươi thật sự đã thông khí thành công rồi à?”
Lăng Cửu mỉm cười, gật đầu xác nhận. “Đúng vậy, đêm qua ta đã thành công. Cảm giác khi đột phá thì ta như trở thành một con người khác vậy.”
“À, quên nói, ta có thứ này cho hai người.” Lăng Cửu nói, trong giọng chứa mấy phần thần bí.
Nghe hắn nói với thái độ mập mờ như vậy, Trần Vũ và A Kỳ đều quay đầu nhìn nhau, không hiểu vì sao, nhưng Trần Vũ vẫn hỏi: “Đó là thứ đồ gì?”
Lăng Cửu lắc đầu, nói: “Cái vật này nói bằng lời rất khó, nhưng trước hết hai người cứ lại đây đứng cạnh ta.”
Lần này, Trần Vũ và A Kỳ đều không hỏi gì nữa, mà hai người chậm rãi đi đến gần Lăng Cửu, khi đến trước mặt hắn thì mới ngừng. “Hai người chuẩn bị, tập trung tinh thần.”
Lời nói vừa dứt, Lăng Cửu đã đưa hai cánh tay lên, ở giữa trán Trần Vũ và A Kỳ nhấn một cái, một luồng sáng hiện lên, theo sau là một phần tri thức về Tinh Không Minh Tưởng Pháp cùng tâm đắc lĩnh ngộ. Luồng ký ức Lăng Cửu truyền cho hai người quá mênh mông, khiến Trần Vũ và A Kỳ đều đình trệ tại chỗ, cơ thể đờ đẫn.
Phải mất một lúc lâu sau cả hai mới bừng tỉnh, cảm nhận những tri thức vừa được rót vào trong óc. A Kỳ là người đầu tiên mở miệng: “Đây là... một loại công pháp sao? Hơn nữa lại rất ảo diệu!” Ánh mắt hắn lấp lánh, không thể tin được điều vừa nhận được.
Trần Vũ cũng không kém phần ngạc nhiên, gương mặt tràn đầy sự cảm kích: “Tiểu Cửu... cảm ơn ngươi, mỗi người đều có bí mật riêng của mình, ngươi nếu đồng ý chia sẻ vậy đều tin tưởng bọn ta tuyệt đối.”
“Đúng vậy, Trần Vũ nói rất đúng, cả hai bọn ta đều sẽ nhớ phần ân tình này.” A Kỳ đáp, trong giọng nói có mấy phần xúc động.
Hai người bọn họ đều biết rất rõ công pháp truyền thừa ở tu tiên giới đáng quý đến mức nào, vì một truyền thừa nhỏ nhoi đôi khi khiến cả huynh đệ tương tàn, nghịch đồ thí sư... chứ đừng nói đến truyền thừa Lăng Cửu đưa cho là công pháp cao cấp.
“Được rồi hai người, trước đó mọi người đều đối xử rất tốt với ta, coi ta như huynh đệ trong nhà. Vậy đã là người nhà thì còn khách sáo làm gì.” Lăng Cửu mỉm cười đáp lại.
Sau đó cả ba nói chuyện một hồi rồi cũng bước ra khỏi phòng. “Mặc dù ngươi sắp thành đệ tử ngoại môn nhưng cũng phải lấp đầy cái bụng đã chứ?” Trần Vũ nhìn dáng vẻ nôn nóng của Lăng Cửu, nhẹ nói.
“Ừm, ngươi nói đúng.” Lăng Cửu xoa xoa đầu, đáp lại. Sau đó, hắn, Trần Vũ và A Kỳ đến Thiện Đường một chuyến.
Như thường lệ lấp đầy bụng, rồi sau đó rời đi. Nhưng lần này không phải ba người đi nhận nhiệm vụ nữa, mà chỉ có hai người Trần Vũ và A Kỳ thôi. Nơi Lăng Cửu cần đi bây giờ là điện đường chấp sự.
Đêm hôm qua hắn đã thành công bước vào Thông Khí Kỳ, đủ tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Vân Môn, đương nhiên cũng không cần phải ở chỗ này làm đệ tử tạp dịch nữa.
Điện đường chấp sự nằm ở vị trí sát chân núi Thiên Vân Môn nhất, đúng như cái tên thì nó là nơi ở của những chấp sự làm nhiệm vụ giám sát khu tạp dịch. Bình thường số chấp sự đều sẽ khoảng hai người mỗi tháng, rồi sẽ đổi hai người khác xuống đây.
Không quá lâu để đến trước điện đường chấp sự, mặc dù nghe tên có vẻ cao cấp nhưng thực tế điện đường lại trông vô cùng giản dị, thiết kế chủ yếu bằng gỗ và đá, mái được lợp bằng ngói.
“Đứng lại! Không có nhiệm vụ thì đệ tử tạp dịch không được vào điện đường!” Âm thanh to rõ của hai đệ tử canh cổng vang lên khi Lăng Cửu đến gần điện đường.
“Ta đến để chứng nhận thân phận đệ tử ngoại môn, hai vị vẫn mong nhường đường giúp,” Lăng Cửu nhẹ nhàng đáp lại.
Nghe lời nói của Lăng Cửu, hai đệ tử canh cổng thoáng ngạc nhiên, một trong hai người tiến lên trước, ánh mắt dò xét. “Ngươi nói thật sao? Đã bước vào Thông Khí Kỳ?”
Lăng Cửu không trả lời ngay, mà nhẹ nhàng phóng ra uy áp của mình. Mặc dù phạm vi và uy lực không quá lớn, nhưng đối với hai tên đệ tử canh cổng thì đó đã là khủng khiếp lắm rồi.
Cả hai đệ tử canh cổng nhìn nhau, sau đó gật đầu, ngầm hiểu ý. Họ quay người đến trước mặt Lăng Cửu, cúi đầu nói lớn: “Đệ tử bái kiến sư thúc,”
“Ừm, không cần đa lễ,” Lăng Cửu khoát tay, một cỗ linh lực đã nâng hai người dậy.
Một trong hai đệ tử dẫn Lăng Cửu vào bên trong điện đường chấp sự. Bước vào điện đường, không khí trang nghiêm, thanh tịnh hiện rõ. Hai người đến giữa trung tâm của điện, tên đệ tử dẫn Lăng Cửu đi mới từ trong chiếc túi vải bên hông lấy ra một tấm ngọc bài rồi cung kính đưa cho hắn.
“Sư thúc, đây là ngọc bài truyền tin. Chỉ cần ngươi sử dụng linh lực rồi truyền vào trong đó thì chấp sự sẽ nhận được tín hiệu và đến đây ngay.”
“Cảm ơn,” Lăng Cửu đáp, nhận lấy tấm ngọc bài từ tay đệ tử. Sau đó, tên đệ tử kia cũng hiểu ý rời đi, để lại hắn đứng lặng yên trong điện đường.
Hít thở sâu một hơi, nhìn vào tấm ngọc bài trong tay, Lăng Cửu tự nhủ: “Con đường thành tiên của ta, bắt đầu từ đây.”
Đăng bởi | phamduckim |
Thời gian |