Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại Môn (1)

Tiểu thuyết gốc · 1508 chữ

Lăng Cửu truyền linh lực của bản thân vào tấm ngọc bài, ngay sau đó những hoa văn kỳ dị trên đó lóe sáng một hồi rồi lại dập tắt.

Hắn đứng chờ một lát, bằng sự cảm ứng của linh thức mỏng manh, hắn đã cảm thấy một cỗ khí tức đang đến gần. Ngay sau đó, một người từ phía sâu trong điện đường đi ra.

Nhìn người đang đến gần, Lăng Cửu ngay lập tức nhận ra đó không phải ai khác mà chính là Lâm chấp sự, người đã từng chỉ điểm hắn.

“Đệ tử Lăng Cửu, bái kiến chấp sự,” Lăng Cửu ngay lập tức cúi đầu, thái độ cung kính.

“Ồ, là ngươi à?” Lâm Chấn tiến đến gần trung tâm điện đường, nhìn thấy Lăng Cửu đứng đó hắn cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng điều làm Lâm Chấn giật mình hơn cả là cỗ khí tức của Thông Khí Kỳ tản mát xung quanh Lăng Cửu. Mặc dù ngày hôm qua trông thấy và có chỉ điểm qua một lần, nhưng hắn cũng không ngờ Lăng Cửu lại thành công chỉ trong một ngày ngắn ngủi.

“Ngộ tính thật cao, nhưng đáng tiếc thiên phú quá thấp,” Lâm Chấn thở dài. Sau đó, hắn nhìn Lăng Cửu vẫn đang cúi người, phất tay, một luồng linh lực đã nâng Lăng Cửu dậy. “Không cần phải như vậy, ngươi bây giờ cũng là Thông Khí Kỳ, sắp trở thành đệ tử ngoại môn, theo lý mà nói ngươi hẳn nên gọi ta là sư huynh.”

Được nâng dậy và nghe những lời Lâm Chấn nói, Lăng Cửu cũng rất hiểu ý, hắn lập tức sửa xưng hô: “Vậy sư huynh, lần này ta đến đây...,” lời chưa kịp nói xong thì Lâm Chấn đã khoát tay, ngắt lời của hắn.

“Được rồi, ta biết ngươi đến đây để làm gì, đừng nhiều lời nữa, mau đi theo ta,” Lâm Chấn nói, rồi quay người đi vào phía sâu trong điện đường.

Lăng Cửu nhanh chóng đi theo phía sau Lâm Chấn. Hành lang dẫn vào trong tối om, chỉ có vài ngọn đèn dầu treo trên tường, ánh sáng yếu ớt tạo nên không khí trang nghiêm. Khi đến trước một cánh cửa lớn, Lâm Chấn dừng lại, quay lại nhìn Lăng Cửu, rồi đưa tay mở cửa.

Bên trong là một căn phòng rộng rãi, bài trí đơn giản nhưng không kém phần trang trọng. Giữa phòng có một cái bàn lớn, trên bàn đặt nhiều ngọc giản và những chiếc túi nhỏ. Lâm Chấn bước vào, đi thẳng đến cái bàn, lấy ra một ngọc giản, rồi quay lại đưa cho Lăng Cửu.

“Đây là ngọc giản ghi chép nội quy của ngoại môn, với một số thứ lặt vặt khác. Ngươi mau nhỏ máu nhận chủ đi, đây sẽ là thứ tượng trưng cho thân phận đệ tử ngoại môn của ngươi. Sau này muốn đi đâu trong tông môn cũng phải mang theo nó, nên tuyệt đối không được làm mất, có hiểu không?” Lâm Chấn giải thích, đồng thời còn nhấn mạnh những câu cuối.

“Ta đã hiểu, thưa sư huynh,” Lăng Cửu gật đầu trả lời, sau đó hắn nhìn ngọc giản trong tay, không chút chần chờ, hắn cắn đứt một ngón tay, nhỏ những giọt máu lên ngọc giản. Ngay lập tức, những giọt máu bị hấp thu, ngọc giản lóe sáng một lúc rồi mới ngừng lại.

Chưa chờ Lăng Cửu dùng tinh thần kiểm tra bên trong ngọc giản, Lâm Chấn đã quay người, lấy một chiếc túi nhỏ trên bàn, rồi lại đưa nó cho hắn. “Chiếc túi này là túi trữ vật, ngươi chỉ cần dùng linh lực là có thể đem đồ nhét vào trong đó, khi muốn lấy đồ thì cũng làm tương tự. Bên trong túi này cũng chứa một số vật dụng cơ bản của đệ tử ngoại môn, ngươi bây giờ có thể thử nghiệm xem.”

“Vâng, cảm ơn sư huynh.” Lăng Cửu cảm kích nói.

“Ừm, ta sẽ đi liên hệ với tông môn, một lát sẽ có người đến đón ngươi lên núi. Trong lúc đó thì yên tĩnh chờ ở đây, tuyệt đối không được đi lung tung!” Lâm Chấn nói, sau cùng hắn nghiêm mặt cảnh báo.

Lăng Cửu khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ. Sau đó hắn nhìn bóng lưng Lâm Chấn rời đi, lúc này mới tò mò cúi đầu nhìn chiếc túi trữ vật trong tay. Truyền một ít linh lực vào trong, ngay lập tức Lăng Cửu cảm nhận được những vật dụng bên trong.

Chúng gồm có vài cục linh thạch màu xanh phát ra tia sáng nhẹ, hai bình đan dược, mấy cuốn sách ghi chép pháp thuật cơ bản và vài bộ quần áo màu xanh lam.

Vật dụng chỉ có bấy nhiêu đó, nhưng Lăng Cửu không cảm thấy thất vọng, bởi thứ tốt nhất với hắn bây giờ đã nằm trong lòng bàn tay, đó chính là thân phận đệ tử ngoại môn. Tra xét xong, Lăng Cửu thu hồi linh lực, treo túi ở bên hông rồi nhìn ngọc giản bên tay còn lại.

Như cách sử dụng túi trữ vật, Lăng Cửu truyền một ít linh lực vào ngọc giản thì nhìn thấy những nội dung bên trong. Những dòng đầu tiên là giới thiệu về tông môn và nội quy, khẽ nhìn lướt qua hắn đã hiểu rõ. Đấy chỉ là một số giới thiệu cơ bản mà ai cũng biết, còn nội quy thì cũng khá chung chung với đệ tử tạp dịch.

Dò xét sâu hơn, Lăng Cửu bị cuốn hút bởi những giới thiệu về tu tiên giới, đặc sắc, phong cảnh, chủng tộc... Những ghi chép này đầy đủ gấp trăm lần những gì hắn nghe lỏm được từ đệ tử tạp dịch lâu năm. Dù sao, thân phận khác nhau thì kiến thức cần sử dụng cũng khác nhau, nếu cho người phàm biết sâu về tri thức tu tiên thì cũng chả có tác dụng gì, vì biết nhưng cũng không thể dùng đến.

Nhập tâm tìm hiểu, Lăng Cửu không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân vang ngoài cửa, hắn với tâm trạng tiếc nuối thu linh lực, mở đôi mắt ra.

Người đến không phải là ai khác, mà chính là Lâm Chấn vừa rời đi ban nãy. Đứng trước cửa, nhìn Lăng Cửu, Lâm Chấn biết hắn vẫn đang tò mò về những tri thức kia, khẽ lắc đầu mỉm cười, nói: “Được rồi, khi vào ngoại môn ngươi sẽ có rất nhiều thời gian. Còn bây giờ đi theo ta, người đến đón ngươi đang chờ.”

Nghe vậy, Lăng Cửu gật đầu đồng ý. Sau đó, Lâm Chấn dẫn đầu, Lăng Cửu đi sau. Trong hành lang, nhìn bóng lưng Lâm Chấn, Lăng Cửu mở miệng, chân thành nói: “Sư huynh, lần trước cảm ơn ngươi rất nhiều. Nếu không có mấy lời chỉ điểm đó, e rằng ta rất khó có thể thành công. Ân tình này ta sẽ nhớ trong lòng, sau này nếu ta tu luyện thành công, ắt sẽ báo đáp.”

Lâm Chấn nghe hết vào tai, hắn chỉ lắc đầu nói: “Trả ơn thì không cần. Lúc đó ta thấy bộ dạng của ngươi thì tiện chỉ điểm thôi. Hơn nữa, nếu không bằng nghị lực của bản thân, làm sao có thể đột phá. Chỉ tiếc, ngộ tính cao như vậy...” Đến đây, hắn thở dài, lắc đầu rồi đi tiếp, không nói gì nữa.

Hai người trong sự im lặng đi ra ngoài điện đường. Lúc này, trong khoảng sân rộng đã có một nữ tử đang đứng. Nàng mặc bộ y phục màu xanh lam, tóc dài buông xõa, dáng vẻ thanh thoát và tỏa ra khí chất xuất trần. Bên cạnh nàng còn có một con hạc với bộ lông trắng, chiếc mỏ dài, đôi mắt linh động tỏ ra sự tò mò khi Lăng Cửu và Lâm Chấn đến gần.

“Từ sư muội, đây là Lăng Cửu, đệ tử tạp dịch mới thăng cấp Thông Khí Kỳ mà ta đã nói,” Lâm Chấn vừa nói, vừa chỉ tay vào Lăng Cửu giới thiệu.

“Từ sư muội, đây là Lăng Cửu, đệ tử tạp dịch mới thăng cấp Thông Khí Kỳ mà ta đã nói,” Lâm Chấn vừa nói, vừa chỉ tay vào Lăng Cửu giới thiệu.

“Gặp qua sư tỷ,” Lăng Cửu hiểu ý Lâm Chấn, hơi cúi đầu, nói.

Nhìn xem Lăng Cửu, Từ Ngọc Lam khẽ gật đầu, gương mặt hiện lên một nụ cười nhẹ, nói: “Ừm, gặp qua ngươi sư đệ, chúc mừng ngươi đã trở thành đệ tử ngoại môn. Bây giờ hãy đi theo ta, đến nơi ở mới của ngươi.”

Vừa nói, Từ Ngọc Lam vừa nhảy lên lưng con hạc, rồi quay đầu nhìn về phía Lăng Cửu.

Bạn đang đọc Vọng Cửu Ngạn sáng tác bởi phamduckim
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamduckim
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.