Ngoại Môn (2)
Thấy nàng nhìn mình, Lăng Cửu cũng không chậm trễ, hắn tiến đến, rồi trèo lên lưng con hạc. Mặc dù nhìn con hạc này trông không khác gì một con hạc bình thường, nhưng nếu đã được Từ Ngọc Lam chọn làm thú cưỡi thì chắc chắn có điểm đặc biệt của nó.
“Xuất phát thôi,” Từ Ngọc Lam nói khi thấy Lăng Cửu đã ổn định chỗ ngồi. Nàng vừa nói xong, con hạc cũng bắt đầu cử động hai cánh, nhấc mình khỏi mặt đất một cách nhẹ nhàng và duyên dáng. Cảm giác gió mát lùa qua mặt, Lăng Cửu không khỏi cảm thấy hồi hộp và hào hứng.
Khi con hạc bay lên cao, nó xoáy lượn vài vòng trên không trung rồi mới bay về hướng Thiên Vân Môn. Ngồi trên lưng hạc, Lăng Cửu khẽ cúi đầu nhìn xuống, trông thấy những khung cảnh đang dần xa, trong lòng hắn không tự chủ hiện lên một cỗ cảm giác ước ao. “Không biết bao giờ ta mới có thể ngự kiếm phi hành, hay thậm chí chân không phi hành như những tu sĩ cấp cao nhỉ?”
Từ Ngọc Lam đứng ở chỗ gần đầu con hạc khẽ dùng linh thức cảm ứng đằng sau, nhìn thấy bộ dạng của Lăng Cửu, nàng cười, không quay đầu, nhẹ hỏi: “Cảm giác lần đầu được phi hành trên không trung như thế nào, tuyệt vời chứ?”
“Ừm, rất tuyệt. Cảm giác cả thế giới rộng lớn thu gọn trong tầm mắt khiến người ta thích thú.” Lăng Cửu thành thật đáp, không giấu đi vẻ ước ao của mình. Tu tiên ngoại trừ đạt được khả năng trường sinh bất lão, thì còn rất nhiều điều để thực hiện.
“Ngươi có cảm nghĩ rất giống ta, lúc ta mới bắt đầu cũng như vậy,” Từ Ngọc Lam khẽ nói, ánh mắt nhìn về phía trước đầy hoài niệm, nhưng cũng có cảm giác buồn lo. “Để mà nói, mặc dù những đặc sắc của tu tiên ta đã nghe đến muốn nát cả tai. Nhưng nói là một chuyện, khi làm lại là một chuyện khác.”
Nghe Từ Ngọc Lam nói vậy, Lăng Cửu cũng hiểu ý nàng muốn nói đến điều gì, hắn thở dài, an ủi: “Sư tỷ không cần quá bi quan, dù sao tương lai còn dài. Thiên phú cũng chưa hẳn giải quyết được mọi chuyện, thời gian sẽ nói rõ.”
“Ngươi nói cũng có lý, nhưng khi thật sự bắt đầu quá trình tu luyện ngươi sẽ rõ. Tư chất không hẳn quyết định mọi thứ, nhưng không có nó thì cũng chẳng làm được gì nên hồn. Không phải nói đâu xa, ngươi nhìn xem bao nhiêu đệ tử tạp dịch, họ đều thiên phú thấp kém, cuối cùng qua bao thời gian thì cũng có thành công đâu,” Từ Ngọc Lam giải thích.
Nàng thiên phú cũng không cao, chỉ là Ngụy linh căn bốn hệ. Năm nay đã 25 tuổi, tu vi mới chỉ Thông Khí tầng 5, hơn nữa đã bị kẹt ở cấp này hơn hai năm rồi mà vẫn chưa thấy dấu hiệu đột phá. Nên Từ Ngọc Lam khắc sâu tầm quan trọng của tư chất tu luyện.
Lăng Cửu trầm ngâm, suy nghĩ về những lời của Từ Ngọc Lam. Hắn biết con đường tu tiên không dễ dàng, nhưng cũng không muốn để lời nói của người khác làm giảm ý chí và quyết tâm của mình.
Nhất thời, cả hai đều không nói gì nữa, yên tĩnh trên lưng con hạc. Vị trí của Thiên Vân Môn nằm sâu trong dãy núi, hai người cưỡi hạc nãy giờ chắc cũng sắp đến rồi.
Nói một chút về Thiên Vân Môn, theo những thông tin tìm hiểu được từ ngọc giản, thì địa hình của tông chủ yếu nằm trên những tòa núi nguy nga, trong tông chia thành năm ngọn núi lớn. Theo thứ tự là: Chủ Phong, Vân Phong, Linh Phong, Dược Phong và Thái Thượng Phong, được gọi chung là Ngũ Phong.
“À đúng rồi sư đệ, nếu đã vào ngoại môn thì hẳn nên lựa chọn một ngọn núi cho hợp với sở thích của bản thân. Nếu phân vân không biết chọn ngọn núi nào thì có thể chọn Linh Phong như ta, đệ tử của núi đều được ban phát linh thú dành cho riêng mình, con hạc ngươi đang cưỡi là linh thú của ta.”
Từ Ngọc Lam nói khi trông thấy vẻ mặt suy tư của Lăng Cửu.
“Linh Phong sao... Nghe cũng thú vị đấy,” Lăng Cửu đáp, quả thực thời gian quá vội nên hắn chưa kịp nghĩ đến việc mình nên chọn ngọn núi nào. Ngoại trừ hai ngọn núi Chủ Phong và Thái Thượng Phong, thì hai ngọn núi còn lại đều cho đệ tử thoải mái lựa.
Đang suy nghĩ trong lòng, Từ Ngọc Lam hình như có ý lôi kéo Lăng Cửu, nên lại nói tiếp: “Những đệ tử tư chất thấp như chúng ta tăng tu vi rất khó, vậy sao không thử bồi dưỡng linh thú xem như đồng bạn chiến đấu. Linh thú sẽ rất khó phản bội, trừ khi bị ngược đãi, hơn nữa lúc rảnh rỗi còn có thể chơi đùa với chúng.”
Nàng nói đến đây, xem như đã lộ rõ ý định của mình, Lăng Cửu không nói toạc ra mà chỉ làm bộ suy ngẫm. Hắn cảm thấy phù hợp nhất với chính mình là Dược Phong, trong số những kinh nghiệm mà Lăng Tử Thần để lại cũng có kinh nghiệm luyện dược.
Thiên phú kém thì có thể bổ sung bằng ngoại lực bổ sung, buổi sáng hắn tu luyện rất chậm chạp vì không có những ngôi sao phụ trợ. Vừa hay dùng thời gian đó để học pháp thuật với luyện dược, những môn này yêu cầu ngộ tính chứ không liên quan đến tư chất.
Còn về lý do vì sao Từ Ngọc Lam phải đi lôi kéo một đệ tử tư chất thấp như Lăng Cửu. Nói ra thì thật xấu hổ, Thiên Vân Môn xếp trong hàng các tông phái tu tiên thì cũng thuộc hàng xếp chót, hai vị thái thượng trưởng lão duy nhất cũng chỉ là một Giả Đan và một Đoán Đan tầng một đã hết tiềm lực, hiện nay đang bế quan giữ hơi tàn.
Những trưởng bối như chưởng môn, trưởng lão cũng chỉ là tu sĩ cấp Đạo Cơ, bằng với tu vi của đệ tử nội môn các tông phái có Anh Biến lão tổ. Với sự phân bố như vậy, thì đương nhiên toàn bộ đệ tử cũng chỉ ở Thông Khí Kỳ, ở đẳng cấp này, những tu sĩ tư chất thấp chỉ có thể đạt đến tầng 3 hoặc 4, nhưng nếu tụ họp lại rồi sử dụng chiến thuật biển người thì cũng rất đáng gờm.
Mà trong Thiên Vân Môn từ trước tới nay, các ngọn núi trừ hai ngọn Chủ và Thái Thượng, luôn có quan hệ đấu đá, ganh đua lẫn nhau. Nếu lôi kéo càng nhiều đệ tử đương nhiên có lợi.
Nhìn xem biểu hiện mập mờ của Lăng Cửu, Từ Ngọc Lam thở dài, không nói thêm gì nữa.
Con hạc trắng tiếp tục bay lượn trên bầu trời, đưa Lăng Cửu và Từ Ngọc Lam qua những dãy núi hùng vĩ. Cuối cùng, một loạt kiến trúc tráng lệ hiện ra trước mắt, nằm trên đỉnh một ngọn núi cao chót vót, bao phủ bởi mây mù.
“Chúng ta đến rồi,” Từ Ngọc Lam nói, chỉ tay về phía trước. “Đó là Chủ Phong, trung tâm của Thiên Vân Môn, nơi mà tất cả đệ tử mới đều phải đến để đăng ký. Tuy nhiên ngươi đã đăng ký ở chỗ Lâm sư huynh rồi thì không cần phải đăng ký lại nữa, chỉ cần vào và chọn ngọn núi mà mình mong muốn thôi.”
Con hạc hạ cánh nhẹ nhàng xuống một khoảng sân rộng, đây là chỗ đậu linh thú hay pháp khí phi hành. Ở trên đỉnh Chủ Phong cấm bay lượn, nên mỗi khi muốn lên phải đi bộ một quãng từ bậc thang.
Vừa đáp xuống, Lăng Cửu liền quan sát xung quanh. Nơi này không hổ là Chủ Phong khi hắn vừa thoáng lướt qua đã thấy vô số đệ tử, có người đi riêng lẻ, có người lại tụ theo hội, nam nữ, già trẻ đều có đủ.
Ai nấy khi thấy con hạc hạ xuống đều dùng mắt nhìn qua, khi thấy bộ y phục tạp dịch trên người Lăng Cửu, ai cũng ngạc nhiên.
“Ồ kia là đệ tử tạp dịch mới thăng cấp à? Cũng thật hiếm đấy, lần gần nhất đã là mười năm trước,” một đệ tử ngoại môn với gương mặt chữ điền nói.
“Ừm, nhưng chỉ với cái ngũ linh căn đó thì không đi được xa đâu,” một đệ tử khác lắc đầu mỉa mai.
Lập tức, tiếng bàn tán sôi nổi vang lên khắp nơi. Những lời ấy đều lọt vào tai Lăng Cửu, nhưng hắn không có biểu hiện tức giận. Không có vốn liếng đương nhiên sẽ chả có ai xem trọng hắn.
PS: Nếu đã đọc đến tận đây thì hãy để lại một bình luận cho tác có thêm động lực.
Truyện Vọng Cửu Ngạn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | phamduckim |
Thời gian |