Hiện Thân
Đang xông pha trên chiến trường, liên tục diệt địch, bỗng Lăng Tử Thần cảm nhận được điều gì. Gương mặt hắn trong bộ cơ giáp khẽ nhíu mày, rồi đưa tay phải ra, truyền tin cho những vệ binh khác: “Tạm thời ngừng chiến đấu, mau lùi về.”
Tín hiệu truyền đến chỉ trong giây lát. Theo lệnh của hắn, những chiến cơ của phe Lăng gia dần dần lùi lại, trong khi Lăng Tử Thần đã biến mất khỏi chỗ từ lâu. Khi hắn xuất hiện lại, đã đứng gần tàu không gian của Lăng gia, những chiến cơ cũng dừng ở vị trí sau lưng hắn.
Đứng giữa khoảng không, Lăng Tử Thần một tay cầm Trảm Tinh Kiếm, vừa nhìn về phía đối diện, thản nhiên nói: “Ba vị, nếu đã xem đủ rồi thì cũng nên hiện thân đi, ta biết các ngươi đang đứng ở vị trí nào.”
Lời vừa dứt, trên đỉnh một chiến hạm phía đối diện xuất hiện ba bóng hình. Bọn họ đều mặc cơ giáp bao phủ toàn thân, không rõ dung mạo, nhưng đặc điểm chung là tản ra khí tức mạnh mẽ của cường giả cấp Hằng Tinh.
“Ha ha, không ngờ tên nhóc ngươi lại có thể phát hiện ra bọn ta. Không tồi, xứng với danh hiệu đệ nhất thiên tài của tinh vực Vạn La,” kẻ mặc cơ giáp đứng bên trái tán thưởng, giọng khàn khàn, khó chịu.
“Các hạ, mau nói rõ vấn đề chính đi. Nếu các ngươi biết đến tên ta, thì chắc kẻ mà các ngươi nhắm đến chính là ta, đúng không?” Lăng Tử Thần nói, đồng thời đánh giá thực lực đối thủ.
Trong ba người, kẻ đứng bên trái có tu vi Hằng Tinh bậc 3 hơn hắn hai cấp, còn hai tên còn lại đều là Hằng Tinh bậc 4. Tuy thực lực không quá mạnh so với những người cùng cấp, nhưng chênh lệch về số người cũng khiến hắn phải kiêng kỵ.
“Lăng Sát, nếu lát nữa ta có chiến đấu với bọn hắn, thì ngươi và những người khác mau chóng sử dụng chiến cơ phá vỡ trận pháp. Phải làm thật nhanh, ta không chắc đánh bại đám người kia,” Lăng Tử Thần bí mật gửi tín hiệu cho Lăng Sát, ra lệnh.
Nhận mệnh lệnh, Lăng Sát ở đằng sau khẽ gật đầu. Mặc dù hắn muốn chiến đấu cùng thiếu gia của mình, nhưng bản thân hiểu với thực lực hiện tại thì không giúp được gì nhiều. Tận lực phá trận pháp để mọi người chạy thoát là phương án tốt nhất.
Mọi thứ diễn ra trong vài giây, đoàn người Lăng Tử Thần vẫn ở yên, không lộ rõ ý đồ. Kẻ đứng giữa ba cường giả Hằng Tinh bí ẩn, có lẽ là người dẫn đầu, tiến lên một bước, nhàn nhạt nói: “Ngươi rất mạnh, mạnh hơn so với đám cùng lứa rất nhiều. Nhưng tiếc thay hôm nay ngươi phải chôn thây tại đây,” giọng hắn không chút tình cảm, tựa như lời nói đã quyết định số phận của Lăng Tử Thần.
Đáp lại, Lăng Tử Thần lắc đầu, giọng mỉa mai: “Các hạ thật ngông cuồng. Hơn nữa, chúng ta chưa từng có thù oán, không biết vì sao các ngươi lại tốn công tập kích ta? Đừng nói là chỉ vì số khoáng thạch kia, nó không đủ giá trị để các ngươi đắc tội Lăng gia.”
Nghe vậy, kẻ dẫn đầu cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi thật thông minh, nhưng chỉ đến đó thôi. Mục tiêu của chúng ta không phải khoáng thạch, mà là ngươi. Có những kẻ không muốn thấy ngươi lớn mạnh, nên chỉ có thể làm cho ngươi biến mất khỏi đời này.”
“Ra là vậy,” Lăng Tử Thần gật gù. “Nhưng ngươi nghĩ mình đủ sức làm điều đó sao?” Hắn nâng Trảm Tinh Kiếm, ánh sáng từ thân kiếm phản chiếu đôi mắt đầy quyết tâm.
“Đến đi, ta muốn xem thực lực của những kẻ tự tin như các ngươi,” Lăng Tử Thần vừa dứt lời, hắn đã biến mất tại chỗ. Khi xuất hiện lại, hắn đã đứng trước mặt kẻ dẫn đầu, vung thanh kiếm hợp kim, chém thẳng vào cổ đối thủ.
“Tốc độ khá đấy, nhưng quá yếu!” Kẻ dẫn đầu vừa dứt lời, hắn đã kịp thời tránh được đòn tấn công của Lăng Tử Thần. Sau đó, hắn lách người ra phía sau, khẽ vung một quyền vào bộ chiến giáp, làm cho Lăng Tử Thần bị bắn bay ra một khoảng.
“Mạnh quá, sức mạnh và tốc độ đều vượt xa ta. Chỉ có thể tận lực cầm chân bọn hắn, đợi đội vệ binh phá trận pháp, nhanh chóng trốn vào khu vực loạn tinh thì mới có cơ hội sống sót,” ý nghĩ tức khắc lóe lên trong đầu hắn. Bị bắn bay nhưng Lăng Tử Thần nhanh chóng lấy lại thăng bằng.
Đứng giữa không gian, hắn quan sát ba kẻ địch. Bọn chúng không nóng lòng tấn công, hoàn toàn xem cuộc chiến với hắn như mèo vờn chuột. Điều mà hắn thật sự để ý là động tác của đám vệ binh điều khiển chiến cơ. Ngay lúc hắn lao lên, bọn họ đã bắt đầu tấn công trận pháp theo lời căn dặn.
Tuy nhiên, đoàn đội chiến cơ của địch cũng không ngồi không. Không thể can thiệp trận chiến giữa Lăng Tử Thần và ba cường giả, nhưng vẫn có thể đối đầu với đội vệ binh của hắn. Một trận chiến ác liệt lại tiếp tục nổ ra.
Lăng Tử Thần chỉ quan sát một lúc rồi lại chú tâm vào chiến đấu. Thực lực của kẻ địch vượt trội hơn nhiều, trận chiến này không thể thắng, chỉ có thể cố hết sức cầm cự.
“Nhóc con, ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Còn tưởng có khả năng chạy thoát sao? Suy nghĩ quá nhiều rồi!” Tên địch Hằng Tinh bậc ba nói, giọng điệu chế giễu. Hắn quay đầu về phía đồng bọn của mình: “Kẻ này để ta xử lý. Lâu lắm ta chưa có cảm giác ngược đãi những kẻ được gọi là thiên tài, lần này phải có một trận chiến thoải mái.”
“Hách Lâm, ngươi đúng là nhàm chán, luôn nghĩ ra những trò tẻ nhạt. Mau giết hắn đi, tránh phiền phức,” kẻ đứng giữa, giọng nữ trung niên, lạnh lùng nói.
“Biết rồi, chỉ thư giãn một chút thôi mà,” Hách Lâm trả lời, cười gằn trong bộ cơ giáp, rồi quay đầu nhìn Lăng Tử Thần.
“Không ổn!” Lăng Tử Thần chợt nghĩ. Hắn đưa kiếm ra chắn trước thân mình. Ngay khoảnh khắc đó, Hách Lâm biến mất tại chỗ, xuất hiện trước mặt Lăng Tử Thần, vung một quyền vào ngực hắn. Dù thanh kiếm đã cản bớt sát thương, tay hắn vẫn run rẩy, lùi lại mấy bước.
“Thấy sao hả nhóc con? Đòn công kích ban nãy đủ làm ngươi hiểu rõ sự chênh lệch giữa chúng ta. Nếu bây giờ khoanh tay chịu trói, có thể ta sẽ cho ngươi chết nhẹ nhàng một chút, nếu không...” Hách Lâm liếm môi, giọng đe dọa.
“Bớt phí lời! Muốn giết ta thì cứ việc đến, còn muốn ta khoanh tay chịu trói thì nằm mơ đi!” Lăng Tử Thần lớn tiếng phản bác. Bất ngờ, bên cạnh hắn xuất hiện thêm hai người mặc cơ giáp và trang bị giống hệt.
Đó là thần thông Huyễn Ảnh Phân Thân của Lăng Tử Thần, có thể ngưng tụ hai phân thân với sức chiến đấu bằng sáu phần bản thể. Nếu kết hợp kinh nghiệm chiến đấu, hắn tin rằng có thể cầm chân Hách Lâm, với điều kiện hai kẻ Hằng Tinh bậc bốn kia không ra tay.
“Phân thân sao? Để xem chúng có giúp ngươi cầm cự được bao lâu,” Hách Lâm cười lạnh, lao tới tấn công. Lần này, Lăng Tử Thần và hai phân thân phối hợp, tạo ra thế trận phòng thủ mạnh mẽ, đẩy lùi từng đợt tấn công của Hách Lâm.
“Xem thử chiêu này của ta!” Lăng Tử Thần nói, cơ thể hắn như tia chớp lao về phía Hách Lâm, mũi kiếm chỉ thẳng vào đối thủ. “Công kích chính diện? Thật to...,” lời châm biếm bị nuốt lại trong miệng Hách Lâm khi hắn nhận ra không kịp né tránh, đành dùng đôi tay chắn trước cơ thể.
Mũi kiếm của Lăng Tử Thần lao nhanh, đâm thẳng vào cánh tay của Hách Lâm. Cơ giáp hắn đang mặc không thể chống lại sự sắc bén của vũ khí hợp kim bậc 6, nhanh chóng bị đâm xuyên, mũi kiếm tiếp tục đâm thẳng vào da thịt, máu tươi bắn văng ra.
“Ngươi dám...” Hách Lâm gầm lên, đau đớn nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Hắn vung tay bị thương, hất kiếm của Lăng Tử Thần ra, làm cả người và kiếm lùi lại một đoạn.
“Cảm giác thế nào? Rất tuyệt, phải không?” Lăng Tử Thần mỉm cười, giọng mỉa mai. Chiêu ban nãy hắn sử dụng là thần thông Lôi Thần Nộ, có tính sát thương cao nhưng rất khó đánh trúng. Nhờ sự chủ quan của Hách Lâm, hắn mới có thể thành công.
Nghe tiếng mỉa mai của Lăng Tử Thần, Hách Lâm không những không lộ ra vẻ tức giận mà còn cười gằn: “Tốt, ngươi làm rất tốt. Vốn ta định cho ngươi chết an lành, nhưng bây giờ ta đổi ý. Ta phải vặn từng khúc xương trên người ngươi để ngươi hiểu thế nào mới là dằn vặt.”
Đăng bởi | phamduckim |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |