Kéo Dài Thời Gian
Đứng ở nơi xa quan sát cuộc chiến giữa Lăng Tử Thần và Hách Lâm, kẻ dẫn đầu trong số ba cường giả Hằng Tinh tập kích, Cao Thăng, mở miệng nói: “Tên Hách Lâm này đúng là phế vật. Chỉ là một thằng nhóc mới tập tễnh ở cấp Hằng Tinh cũng không giải quyết nhanh gọn được, còn để bị đánh thương, làm mất mặt chúng ta.”
“Mặc kệ hắn đi. Hách Lâm tuy ngu ngốc, nhưng thực lực của hắn không phải thứ mà tên nhóc kia có thể chống lại được. Hơn nữa, ngươi có để ý đến việc đám người Lăng gia đang cố phá trận pháp không?” Lệ Na, nữ nhân duy nhất trong đội ba người, nói với Cao Thăng.
“Đương nhiên, ta đã quan sát từ nãy đến giờ. Thằng nhóc này đang kéo dài thời gian, hy vọng đám người kia có thể phá trận. Đáng tiếc cho bọn chúng, hôm nay sẽ không ai thoát được,” Cao Thăng lắc đầu, nói nhẹ nhàng, nhưng trong đôi mắt của hắn ẩn chứa sát ý.
Cao Thăng nhìn Lăng Tử Thần với ánh mắt lạnh lùng, dường như đã quyết định ra tay. “Lệ Na, chuẩn bị đi. Hách Lâm không xong việc thì chúng ta phải tự mình hành động. Không thể để tên nhóc này sống sót và đám Lăng gia chạy thoát.”
“Biết rồi,” Lệ Na gật đầu, lấy từ nhẫn trữ vật ra một thanh đao hình cung, chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào.
Quay lại vị trí của Lăng Tử Thần, lúc này hắn vẫn đang chiến đấu kịch liệt với Hách Lâm. Hai phân thân phối hợp ăn ý với bản tôn, xảo diệu né tránh những đòn công kích chí mạng của Hách Lâm. Tuy nhiên, năng lượng trong cơ thể Lăng Tử Thần đang tiêu hao với tốc độ chóng mặt, duy trì sự vận hành của hai phân thân không phải việc nhẹ nhõm.
Với sự nhạy bén, Hách Lâm phát hiện ra trạng thái bất thường của Lăng Tử Thần. Hắn châm biếm nói: “Làm sao? Nhanh như vậy mà đã bắt đầu kiệt lực rồi à? Nãy không phải mạnh miệng lắm sao. Chỉ mình ngươi dùng thần thông thì không cân bằng lắm. Đón lấy một quyền của ta!”
Lời vừa dứt, Hách Lâm vung một quyền về phía Lăng Tử Thần. Giữa đường, quyền của hắn được bao phủ bởi một ngọn lửa, tỏa ra nhiệt độ có thể thiêu rụi hợp kim cấp 2. Như đạn pháo, cú đấm lao thẳng vào Lăng Tử Thần đang lùi về sau.
Lăng Tử Thần lập tức phản ứng, đưa kiếm ra chắn đòn tấn công. Ngọn lửa từ cú đấm của Hách Lâm va chạm với kiếm của Lăng Tử Thần, tạo ra một vụ nổ lớn. Sức ép từ vụ nổ đẩy văng Lăng Tử Thần về phía vách ngăn của pháp trận.
Khi cơ thể hắn đụng vào pháp trận, ngay lập tức một cảm giác đau đớn lan tràn khắp cơ thể. Khó khăn trụ vững hai chân, Lăng Tử Thần nhìn về phía trước, nhưng không thấy Hách Lâm đâu.
“Nhìn gì đấy? Ta ở đây cơ mà,” tiếng nói của Hách Lâm vang lên ngay bên cạnh Lăng Tử Thần. Hắn chưa kịp phản ứng thì một lực đạo khủng khiếp xen lẫn sức nóng lại công kích lên người hắn, đánh văng hắn ra xa.
Lấy lại thăng bằng lần nữa, Lăng Tử Thần trông thấy Hách Lâm tiếp tục lao đến. Không còn thời gian suy nghĩ, Lăng Tử Thần để hai phân thân của mình xông thẳng về phía trước, cản đòn tấn công.
“Cứ như thế này chỉ sợ không thể trụ được nữa, thực lực chênh lệch quá lớn,” suy nghĩ của Lăng Tử Thần lóe lên. Đúng lúc này, máy truyền tin bên tay hắn truyền đến tin tức từ Lăng Sát: “Thiếu gia, chúng ta đã sắp phá xong trận pháp, ngài mau chuẩn bị...,” nghe đến đây, hắn bỗng cảm nhận được một cảm giác đau đớn truyền đến, theo sau là máu tươi chảy xuống từ miệng.
Hai phân thân vừa lao lên cản đã bị đánh nát, cái giá phải trả là Lăng Tử Thần cũng phải nhận một phần chấn thương.
“Hết phân thân, ngươi bị trọng thương nặng, ta xem ngươi chạy đường nào!” Hách Lâm điên cuồng cười lớn, lao thẳng về phía Lăng Tử Thần, định túm cổ hắn. Nhưng khi nghĩ mình đã thành công, một cảm giác như nắm vào không khí truyền đến.
“Cái gì?” Hách Lâm sửng sốt. Ngay sau đó, Lăng Tử Thần bị hắn nắm cổ bỗng dưng tiêu tán, thay vào đó là một bóng hình đang lao về phía xa. Đó là Lăng Tử Thần, vừa kịp thời sử dụng thần thông Ảnh Thiểm, biến mất ngay trong tức khắc, để lại hình bóng của mình tại chỗ, đánh lừa Hách Lâm.
“Khốn nạn, ngươi chỉ giỏi chạy thôi sao!” Tiếng gào giận dữ của Hách Lâm vang lên, hắn phi tốc đuổi theo Lăng Tử Thần. Nhưng Lăng Tử Thần đã sử dụng bí pháp nào đó, tốc độ của hắn không tài nào đuổi kịp.
Từ xa trông thấy cảnh này, Lệ Na nghi hoặc nói với Cao Thăng: “Thật sự không đuổi theo sao? Cứ để hắn chạy như vậy à.”
Nghe câu hỏi xen lẫn ngữ điệu chất vấn, Cao Thăng chỉ mỉm cười, nói: “Yên tâm, ta đã bảo rồi, hôm nay không ai thoát được!”
Mặc dù không hiểu hết hành động của Cao Thăng, nhưng nghe hắn nói vậy, Lệ Na chỉ đành đứng yên. Dù sao trong đội ba người, cô luôn nghe theo sự chỉ huy của Cao Thăng. Nếu hắn đã nói như vậy thì luôn có cái lý của hắn.
Về phần Lăng Tử Thần, lúc này hắn đã đến gần chỗ đoàn chiến cơ của Lăng gia. Mặc dù bị quấy rối bởi quân địch, cuối cùng họ vẫn phá hủy được trận pháp. Khi hắn đến gần, trận chiến đã giảm bớt, hai phe tổn thất nặng nề, còn phong ấn phía trước mặt đã hiện ra từng vết rạn nứt, hiển nhiên là sắp bị phá.
Hách Lâm bay sát phía sau, thấy Lăng Tử Thần sắp thoát khỏi, không tự chủ được mất bình tĩnh. Hắn dùng máy truyền tin trên tay hô lớn: “Cao Thăng, Lệ Na, hai người còn chờ gì nữa! Không mau ra tay, nếu để hắn chạy mất thì chúng ta sẽ không yên thân đâu.”
“Ngươi còn dám nói? Chỉ là một thằng nhóc mà cũng không bắt được, bao năm qua thật là uổng công sống. Đến cuối vẫn phải để ta ra tay,” Cao Thăng trầm giọng nói với Hách Lâm qua máy truyền tin. Sau đó, Cao Thăng nhìn về phía Lăng Tử Thần, thấy hắn sắp trốn khỏi trận pháp, hắn mỉm cười nói: “Chạy? Ngươi làm được sao.”
Hắn đưa một cánh tay về phía trước, bóp chặt, lập tức một cột sáng màu xanh bắn thẳng lên trời, mà thình lình vị trí của cột sáng đó là trên tàu không gian của đoàn Lăng gia. Theo sau đó là một tiếng “Oành!” lớn, một vật thể bao phủ trong ánh sáng xuyên qua khoang tàu, bay thẳng vào không gian.
“Đó là gì?” Cảm nhận được sự bất an, Lăng Tử Thần vẫn bay thẳng về phía trước nhưng hơi quay đầu lại. Khi thấy vầng sáng kia, mắt hắn co lại. Bất ngờ, thứ phát ra vầng sáng kia lại chính là người máy trông vô dụng mà Lăng Sát đem về.
“Thì ra bọn chúng đã tính toán từ khi đó,” Lăng Tử Thần cười khổ trong lòng. Tốc độ của hắn không giảm, mà ngược lại tăng lên. Chỉ còn một khoảng cách nữa thôi là hắn có thể thoát ra. Đúng lúc này, trận pháp đang vỡ nát trước mắt bỗng dưng khép lại với tốc độ chóng mặt, chưa đến một giây đã hoàn toàn trở về nguyên trạng.
Điều này không chỉ làm Lăng Tử Thần sững sờ, mà cả đoàn chiến cơ phía dưới cũng nhanh chóng ngừng lại. “Đã có chuyện gì xảy ra?” một thành viên trong chiến đội sử dụng máy truyền tin, nói với những người khác.
“Không rõ, nhưng tại sao trận pháp này có thể khôi phục nhanh như vậy?” Một người khác trả lời, nhưng cũng nhanh chóng đưa ra suy nghĩ trong lòng mình.
Tuy rất khó hiểu, nhưng tất cả mọi người đều không hoảng loạn. Được đào tạo bởi Lăng gia, họ đã biết rõ rằng trong những tình huống như này, càng phải tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Đúng lúc này, âm thanh từ máy truyền tin phát ra một tiếng thở dài, theo sau là giọng nói của Lăng Sát: “Nguyên nhân là do cột sáng kia, và nó cũng chính là con người máy chúng ta đem về. Xem ra chúng ta đã mắc mưu ngay từ đầu.”
Đăng bởi | phamduckim |
Thời gian |