Tập kích Thủy Dương huyện thành
Đêm tối mờ mịt, Thủy Dương huyện thành mấy nơi bùng lên ánh lửa lớn, như soi sáng cả một vùng trời đêm.
Bên ngoài Thủy Dương huyện thành, ở trên mặt sông
- Đại nhân, 30km phía trên dòng trinh sát báo tin phát hiện số lượng lớn thuyền chiến. Hiện tại hẳn chỉ còn cách hơn 20km.
- Để cho trinh sát dần dần lui lại. Truyền lệnh ho Thủy quân tập trung lại.
- Tuân lệnh.
Trên Lâu thuyền, Lâm Thiên liếc mắt nhìn bên cạnh nha hoàn
- Đã đến thời gian 4 giờ?
- Còn không có. Thời gian mới trôi qua 2 giờ.
- Hầu gia của chúng ta quả thật là không đáng tin a.
Lâm Thiên nhếch mép, nói
- Truyền lệnh đi. Thủy quân sẵn sàng chiến đấu. Nhiệm vụ là kéo dài thời gian cho quân đội trong thành.
- Ngoài ra để cho một số người vào thành, nhanh chóng thông báo cho các Sư đoàn nhanh chóng kết thúc chiến đấu.
Binh lính nhanh chóng chạy đi truyền tin.
Tầng cao nhất của Lâu thuyền cũng chỉ còn lại Lâm Thiên cùng 4 người nha hoàn.
4 người nha hoàn liếc nhau một cái, một người nhẹ giọng nói
- Đại nhân... Nếu không thì đại nhân đi trước?
- Sợ?
- Đại nhân an toàn phải được đặt lên hàng đầu...
- 2 vạn đấu hơn 20 vạn, đây có thể là một trận tự sát chiến đấu đâu. Hôm nay ta liền ở chỗ này cùng người của mình a. Ha ha...
Lâm Thiên cười ha hả lên.
Kỳ thực nếu như không phải lúc cuối cùng, hắn cũng không có dự định chỉ dùng 2 vạn Thủy quân có đến 1 nửa là người mới này nghạnh kháng lại 20 vạn Thủy quân Huyện thành.
Một hồi hoàn toàn có thể rút vào trong thành. Phối hợp với các Sư đoàn trên bộ bày ra chiến đấu.
Đương nhiên, điều kiện kiên quyết là các Sư đoàn trên bộ đã hoàn thành xong nhiệm vụ....
Thời gian chậm chậm trôi qua.
Trong đêm tối ở trên mặt sông, Thủy quân hạm đội đã bày ra hình thái chiến đấu
- Đại nhân, thuyền địch còn cách chúng ta 15km.
- Trong thành còn không có tin tức gì sao?
- Đại nhân, trinh sát cử đi vẫn chưa truyền tin về.
- Chuẩn bị huyết chiến a.
- Báo!!! Đại nhân, bên trong thành các Sư đoàn đã kết thúc chiến đấu. Đang di chuyển ra ngoài.
- Đại nhân, hướng kia.
Một người nha hoàn chỉ về phía trong Huyện thành đang dần dần lộ ra những chiếc thuyền vận tải.
- Xem ra chúng ta không cần lao vào chỗ chết
....
Yên tĩnh trên dòng sông, đoàn thuyền khổng lồ bình ổn xuôi theo dòng nước.
Bên trên Lâu thuyền
- Đại nhân, bên trong Huyện thành vạn tên quan binh kia quả nhiên tấn công chúng ta.
Hoàng Trung mấy người đã tụ tập ở trên Lâu thuyền. Cùng thuật lại tình hình với Lâm Thiên.
- May mắn chúng ta đã chuẩn bị từ trước. Ước chừng tiêu diệt hơn một nửa số lượng thì bọn họ rút lui.
- Ta đều nói, nếu như Huyện thành xảy ra tập kích lớn như vậy mà quan binh trông giữ không có phản ứng... Vị Hầu gia kia làm sao giải thích được với người khác, làm sao tránh được hiềm nghi đâu.
- Ghi công cho Công Minh ngươi a.
Lâm Thiên cười cười nhìn Từ Hoảng. Sau đó mới nhẹ giọng, hỏi
- Người của chúng ta đều đưa về sao?
- Đại nhân yên tâm. Không có bất cứ người nào bị bỏ lại.
- Mọi người đều anh dũng chiến đấu vì tương lai của Lâm Gia Thành. Sống được tôn trọng, chết phải được vào Anh Linh Đường... Chịu dân chúng hương hỏa kính ý.
Gần đây Lâm Thiên phát hiện ra được là những người chết thi thể cũng sẽ không tự nhiên biến mất. Mà phải trải qua quá trình phân hủy, mục nát giống như hiện thực.
Phát hiện này khiến cho hắn bất ngờ không thôi.
Xem ra hệ thống đã không còn nhân tính hóa mà hoàn toàn hướng về chân thực phương hướng tiến lên.
Tất nhiên, chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều đến Lâm Thiên.
Đối với hắn, người chết thì một mồi lửa là xong việc.
Gọn gàng sạch sẽ, tránh gây mùi, tránh tạo ra bệnh dịch.
....
Lâm Thiên đặt chân đến Thủy Dương huyện thành một lần nữa đã là mấy ngày hôm sau
Mặc dù buổi tập kích đã qua đi mấy ngày, thế nhưng trên đường dân chúng vẫn còn thảo luận không ngừng. Đủ các loại truyền ngôn cổ tích xuất hiện...
Này cũng không trách được người đời bát quái.
Bởi vì trong đêm mười mấy phủ đệ bị tập kích... Xa hoa phủ đệ đến cuối cùng đều cháy rụi toàn bộ. Ngọn lửa đều cháy đến ngày hôm sau mới dừng lại được.
Không chỉ như vậy, 3 cái doanh trại phân biệt ở 3 phương hướng khác nhau cũng bị tập kích, thiêu rụi...
Rất nhiều chuyện xảy ra chỉ trong vài giờ buổi tối. Đây quả thực là khiến cho lòng người bàng hoàng kinh ngạc.
Hầu phủ
- Hầu gia muốn hỏi tài bảo trong các phủ đệ? Tại hạ chỉ có thể nói là đã bị ngọn lửa thiêu rụi.
- Lâm Huyện Uý, làm người không thể quá tham lam.
Đối mặt với đầy mặt âm trầm Triệu Thanh, Lâm Thiên chỉ cười nhạt nói
- Hầu gia phải nói là làm người không được quỷ kế quá nhiều.
- Trước đó nói với ta thời hạn 4 giờ đồng hồ đâu? Còn có trong thành quan binh vì sao tập kích bất ngờ?
- Hầu gia là muốn cả danh cả nghĩa, cả lợi ích cho mình a. Còn có muốn mài chết công cụ của mình...
- Giết địch một ngàn tổn thương tám trăm. Ta cũng bởi vì tin lời Hầu gia mà thiệt hại vô số huynh đệ.
- Chuyện này...
Triệu Thanh không chiếm lý chuyện này, tự nhiên là tức thì cũng không làm gì được
- Lâm Huyện Uý, chuyện này là ngoài ý muốn. Bản Hầu chỉ có thể nói là thế gia vọng tộc thế lực quá lớn...
- Hầu gia, Thủy Dương huyện thành chuyện tại hạ không quan tâm. Hôm nay đến đây chỉ là muốn lấy thù lao của mình.
Cũng không nhiều hứng thú muốn truy cứu trách nhiệm cái gì. Lâm Thiên thẳng thắn đòi hỏi thù lao cho mình.
Triệu Thanh vẻ mặt âm trầm nhìn xem Lâm Thiên. Cuối cùng vẫn là từ trong ống tay áo lấy ra một nửa khối lệnh bài ném cho hắn.
- Cảm tạ Hầu gia. Tại hạ bây giờ liền cáo lui.
Liếc mắt nhìn xem nửa tấm lệnh bài một lần. Lâm Thiên mới hài lòng mà thu cất
- Đúng. Vĩnh An Quận Chúa ngay sau khi trở về tại hạ sẽ cho người hộ tống đến Thủy Dương huyện thành nơi này.
- Lâm Huyện Uý, bản Hầu cảm thấy Quận Chúa đối với ngươi giống như là tâm đầu ý hợp...
Nhắc đến Vĩnh An Quận Chúa, Triệu Thanh thì thay đổi sắc mặt mà đứng dậy
- Như vậy bản Hầu tự mình làm chủ, ban hôn cho Lâm Huyện Uý cùng với Vĩnh An Quận Chúa.
Đinh! Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi được chỉ hôn với Dương Châu Vĩnh An Quận Chúa... Đạt được tước vị Quận Mã.
Hệ thống nhắc nhở âm thanh để cho Lâm Thiên sửng sốt. Nhất thời có chút ngây người ra
Triệu Thanh thì đã đi tới bên cạnh, đầy mặt giả tạo thân thiết
- Lâm Huyện Uý, chúng ta sau này là người một nhà rồi.
- Huyện Uý có thể không biết, Vĩnh An trước đó đều vội vàng không kịp chờ đợi... Khi xuất phát đều chuẩn bị sẵn một số lượng lớn của hồi môn...
- Hầu gia, tại hạ thân phận tầm thường, không xứng với Quận Chúa. Đương nhiên, Quận Chúa ra ngoài du lịch, ở lại chỗ của tại hạ một thời gian, vài năm cũng là có thể được...
- Vậy thì làm phiền Huyện Uý chăm sóc Vĩnh An a. Hai người ở gần nhau, cũng tiện bồi dưỡng tình cảm...
Triệu Thanh đây là có nhiều muốn đẩy Triệu Vĩnh An ra khỏi Thủy Dương huyện thành a.
Xem ra Triệu Vĩnh An không phải dạng tầm thường. Ở trong Thủy Dương huyện thành có uy tín, có năng lực để cho người tin phục...
- Hầu gia, kỳ thực các gia tộc tài sản chân chính cũng không ở trong phủ đệ. Nếu như Hầu gia có hứng thú với tài nguyên vật tư... Chúng ta vẫn có thể làm buôn bán.
Lâm Thiên nghĩ nghĩ, cũng không nhắc đến chuyện hôn ước nữa mà đổi sang một chuyện làm ăn khác.
Thế gia vọng tộc chắc chắn có những địa điểm cất dấu tài nguyên vật tư.
Mấy hôm trước, quen tay hay việc Trương Long nhóm người cũng đã dò hỏi ra.
Lâm Thiên vốn muốn nuốt riêng số tài nguyên vật tư này. Thế nhưng nghĩ đến những này cứ điểm cất giấu đa phần đều ở trong Thủy Dương huyện thành.
Thủy Dương huyện thành bây giờ hoàn toàn do Triệu Thanh kiểm soát... Vận chuyển số lượng lớn tự nhiên sẽ gây kinh động đến...
Khi đó Triệu Thanh tìm bừa một lý do tịch thu lại... Lâm Thiên quả thực là không làm gì được.
- Hầu gia, tại hạ chỉ muốn 500 vạn lượng vàng.
- Nếu như Hầu gia chịu bỏ ra số tiền nhỏ này, những nơi kia lợi ích tuyệt đối giá trị hơn gấp chục lần trở lên.
- 500 vạn lượng vàng? Lâm Huyện Uý quả thực dám nói a.
- Hầu gia, Quận Chúa nói làm người không thể nhìn bề ngoài. 500 vạn lượng vàng chỉ là con số nhỏ so với tài sản của Hầu gia.
- Lại nói Hầu gia cũng không lỗ a. Tại hạ có thể cam đoan số lượng tài nguyên vật tư giá trị không thấp hơn ngàn vạn lượng vàng.
Đăng bởi | ĐinhChiểu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |