Vương Tá Chi Tài ?
Lâm Nông Thành
Lâm Thiên tâm trạng cực tốt mà từ trong Truyền tống trận đi ra.
Một chuyến Thủy Dương huyện thành để cho hắn thu hoạch được nhiều lắm.
Vàng bạc châu báu các loại tính ra đã có trên hai ngàn vạn lượng vàng.
Trong số này có đến 600 vạn lượng vàng là từ chỗ Hầu gia Triệu Thanh.
Đặc biệt còn có một số lượng lớn thợ thủ công các loại....
Tóm lại là thu hoạch cực lớn.
Chỉ là số lượng rõ ràng cũng chỉ có Lâm Thiên, Mộ Nam cùng Mạn Nhi 3 người biết.
Đương nhiên, thu hoạch lớn bên trong cũng có tiếc nuối.
Tỷ như bản vẽ bộ vũ khí trang bị phẩm chất tinh lương mà Triệu Thanh giao cho vậy mà lại là của nữ binh.
Chính là chuyện này để cho Lâm Thiên có phần thất vọng, tiếc nuối.
Lâm Gia Thành nữ binh có thể dùng cũng chỉ có 200 Thân vệ.
Người Man nữ binh phục vụ trong các Sư đoàn cũng không mặc vừa loại trang bị này.
Có thu hoạch lớn Lâm Thiên tự nhiên cũng không keo kiệt bủn xỉn.
Lực lượng quân đội tham gia vào nhiệm vụ tùy theo chức vụ mà được thưởng.
Cao nhất trăm lượng vàng. Thấp nhất cũng là 20 lượng bạc.
Quân đội làm nhiệm vụ canh giữ Lâm Gia Thành cũng được thưởng.
Một lần tham gia vào nhiệm vụ, Lâm Gia Thành trên dưới bộ máy quân sự đều vui vẻ....
Từ truyền tống trận đi ra, Lâm Thiên vừa đi vừa hừ hừ khẽ hát mà đi tới khu vực Vĩnh An Quận Chúa trú ngụ.
Giọng hát của hắn không ra sao, đi lại bộ dáng tung tăng còn cất tiếng ca như vịt đực.... Mọi thứ đều để cho mấy người nha hoàn theo sau mỉm cười khúc khích.
Bất quá chuyện này cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của hắn.
Đến trước ngôi nhà của Vĩnh An Quận Chúa trú ngụ, Lâm Thiên cũng không đợi thông báo mà trực tiếp đi vào.
- Nghe nói Quận Chúa muốn gặp tại hạ?
Triệu Vĩnh An liếc mắt nhìn xem mấy người nha hoàn của mình đang có phần sợ hãi rụt rè mà đi theo sau lưng của Lâm Thiên... Không khỏi hừ nhẹ một tiếng.
Mấy người nha hoàn này lần trước bị Lâm Thiên doạ sợ rồi. Bây giờ nhìn thấy hắn đều không dám nhiều chuyện.
Nói như thế nào đây... Sợ Lâm Thiên còn hơn là sợ Quận Chúa nàng.
- Lâm Huyện Uý, tự tiện xông vào nhà như vậy là rất không có lễ phép a.
- Để Quận Chúa ủy khuất rồi. Tại hạ xuất thân mãng phu... Không hiểu nhiều lễ nghĩa.
Nói chuyện, Lâm Thiên tùy tiện ngồi xuống ghế.
Nhìn xem hắn bộ dáng, Triệu Vĩnh An có chút tức giận mà không làm gì được
- Hiện tại việc giữa Huyện Uý cùng với Hầu gia hẳn đã hoàn thành a. Vĩnh An khi nào có thể được rời đi?
- Quận Chúa đi không được. Hầu gia nói Quận Chúa ham chơi... Muốn tại hạ giữ Quận Chúa lại mấy năm.
- ....
- Hầu gia còn nói Quận Chúa khi rời đi đã mang theo cả của hồi môn...
- Huyện Uý là đối xử với người có hôn ước với mình như vậy? Đối xử với Vĩnh An như vậy?
- Quận Chúa, hôn ước này là Hầu gia tự mình nói, Quận Chúa tự mình đồng ý... Tại hạ luôn một mực từ chối, chưa bao giờ đồng ý a. Đến nỗi đối xử... Chuyện này có thể là do Quận Chúa hiểu lầm. Chỗ này của tại hạ nghèo nàn, tự nhiên không thể giống như Hầu phủ như vậy...
- Hừ... Huyện Uý nếu như đã không đồng ý chuyện hôn ước, như vậy tại sao còn phân tán hộ vệ của Vĩnh An? Đồ vật của Vĩnh An cũng thu giữ, không mang đến như đã nói?
- Quận Chúa a. Nơi này của ta có quy định, chỉ có lực lượng quân sự chấp pháp mới được mang vũ khí... Hộ vệ của Quận Chúa không nghe khuyên ngăn, một mực muốn cầm vũ khí... Hơn nữa bọn họ còn biểu thị vì có thể cầm vũ khí mà nguyện gia nhập vào quân đội... Tại hạ cũng không thể không đáp ứng yêu cầu này của bọn họ a.
- Vô sỉ...
- Được Quận Chúa khen ngợi là vinh hạnh của tại hạ.
- Đồ vật của Vĩnh An đâu? Tại sao Huyện Uý còn chưa trả lại?
- Hầu gia muốn tại hạ giữ Quận Chúa lại mấy năm a. Những kia vàng bạc châu báu... Xem như tiền ăn ở... Lại nói tại hạ không phải đã đưa đến cho Quận Chúa rất nhiều châu báu rồi hay sao?
- Ta có 50 cái rương vàng bạc châu báu, vô số đồ cổ tranh chữ, tơ lụa có giá trị... Bây giờ chỉ nhận được một rương châu báu... Ngươi hèn hạ vô sỉ, bỉ ổi tiểu nhân....
- Quận Chúa phải thật bình tĩnh a. Người có thân phận cao, có lễ mạo... không thể mắng chửi người như thế này được. Truyền đi sẽ thành trò cười...
Triệu Vĩnh An giận quá mà cười lên.
Nàng thật sự là muốn cầm đao chém chém hắn cho hả giận. Thế nhưng lại vô lực không làm gì được.
Ngôn ngữ nói không lại, vũ lực tự nhiên cũng không lại.
Người có học sợ nhất là lưu manh không giảng đạo lý.
Đây còn là biết ăn nói lưu manh...
- Kỳ thực tình cảnh hiện nay của Quận Chúa như thế nào chắc hẳn người cũng rõ ràng a.
- Hầu gia không muốn Quận Chúa trở về... Thủy Dương huyện thành bên kia chỉ sợ Quận Chúa về không được.
- Thiên hạ rộng lớn, thế nhưng là khắp nơi loạn lạc. Quận Chúa dù có nhóm hộ vệ thì cũng rất nguy hiểm khi lưu lạc bên ngoài...
- Chỉ sợ lưu lạc không được bao lâu Quận Chúa đã trở thành áp trại phu nhân của nhóm phản loạn nào đó...
- Cho lên a... Quận Chúa chi bằng cứ ngoan ngoãn ở lại đây tốt lắm a. Đừng gây chuyện, có được không? Quận Chúa liền xem bản thân như một người bình thường, an ổn an ổn trải qua mỗi ngày...
Gặp Triệu Vĩnh An yên tĩnh lại, Lâm Thiên hạ giọng mà nhẹ nhàng nói chuyện.
Nghe vậy, Triệu Vĩnh An tức tức nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên
- Nếu như Vĩnh An không như vậy đâu? Huyện Uý chẳng lẽ còn có thể giết Vĩnh An hay sao?
- Tại hạ không có thói quen lạm sát vô tội. Thế nhưng là kẻ có tội... Quận Chúa không ngại đem mạng của mình ra thử xem.
- Ngươi....
- Chỉ nói đùa một chút. Quận Chúa đừng coi là thật a.
Nhìn xem cười rạng rỡ Lâm Thiên, Triệu Vĩnh An không khỏi hít sâu một hơi.
Nàng biết, kẻ này thực sự không quan tâm đến thân phận Quận Chúa của nàng.
Cũng không biết Triệu Vĩnh An suy nghĩ cái gì, lại cũng không quan tâm... Lâm Thiên cười cười, đôi mắt hiện ra tò mò hứng thú mà đánh giá nàng
- Kỳ thực tại hạ rất hiếu kỳ, Hầu gia rốt cuộc kiêng kỵ Quận Chúa chuyện gì mà một mực muốn đuổi đi...
Câu hỏi của Lâm Thiên vậy mà để cho Triệu Vĩnh An hiếm thấy trầm mặc.
Nàng giống như không để ý đến hắn, không để ý đến bất cứ chuyện gì bên ngoài mà chìm vào trong suy nghĩ của riêng mình.
Không nghe được câu trả lời, Lâm Thiên chuyển hướng nhìn xem mấy người nha hoàn của Triệu Vĩnh An.
- Tiểu nha hoàn, ngươi biết gì thì nói ra a.
- Đại nhân...
- Biết mà không nói, đừng trách ta dùng hình rồi. Lột sạch đồ....
- Đại nhân, nô tỳ nói.
Đối với Lâm Thiên có cực lớn e ngại, mấy người nha hoàn hoảng sợ mà quỳ rạp xuống sàn nhà. Mỗi người một câu mà nói
- Hầu gia chính là kiêng kỵ tài hoa của Quận Chúa.
- Quận Chúa rất có năng lực trong việc xử lý chính sự. Rất lâu trước đây, bên trong Huyện thành chuyện chính vụ Quận Chúa đều là người xử lý.
- Trong các lĩnh vực như kinh tế, pháp luật, bố trí nhân sự… Quận Chúa làm được chuyện nào ra chuyện đó...
- Thủy Dương huyện thành có thể phát triển ổn định như bây giờ cũng có 7, 8 phần là công lao của Quận Chúa.
- Quận Chúa rất được người khác kính trọng, tôn trọng. Mọi người bên trong huyện thành có thể không biết Hầu gia, thế nhưng không thể không biết Quận Chúa...
- Quan lại, danh sĩ, người có học thức trong thành đều đánh giá Quận Chúa rất cao. Không tiếc khen ngợi là Vương Tá Chi Tài các loại...
- Quận thành bên kia cũng nhiều lần bái phỏng Quận Chúa...
- Nếu như không phải Quận Chúa là nữ nhi cùng với thân phận đặc thù... Quận thành Thái Thú đã mời người đến làm quan...
Mấy người nha hoàn mồm năm miệng mười mà nói ra.
Lâm Thiên đều nghe đến trợn tròn cả mắt.
Triệu Vĩnh An bừng tỉnh sau đó cũng là trừng mắt nhìn xem mấy người nha hoàn của mình
Trong lòng thầm mắng không ngừng.
Mấy người nha hoàn này đều theo nàng từ nhỏ. Cảm tình một mực rất tốt.
Không nghĩ đến bây giờ mới chịu chút uy hiếp vậy mà đã không chút do dự đem nàng bán đi.
- Thực sự không nhìn ra, Quận Chúa lại có kinh thế tài hoa như vậy.
Mặc dù không biết có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả. Thế nhưng về Triệu Vĩnh An lời nói vẫn là để cho Lâm Thiên có chút lau mắt mà nhìn.
- Đều là lời đồn, Vĩnh An cũng chỉ có một chút năng lực...
Lời thì nói như vậy. Nhưng Lâm Thiên thái độ, biểu lộ vẫn là khiến cho Triệu Vĩnh An cảm thấy không hiểu thấu vui mừng đắc ý.
Có thể là nàng chịu Lâm Thiên coi thường quá nhiều rồi...
- Quận Chúa có tài như thế, có muốn một cái vũ đài để bộc lộ tài năng, không lãng phí năng lực của mình?
- Huyện Uý là xem Vĩnh An như nhân tài mà mời chào?
- Đủ quyết đoán. Quận Chúa nhanh như vậy đã đồng ý a để cho người bội phục.... Một hồi tại hạ sẽ đưa một số sách vở về quy định, luật lệ tới. Quận Chúa trong khoảng thời gian này tìm hiểu kỹ càng một chút...
- Ngươi... Ta còn chưa đồng ý đâu!
- Quận Chúa đã đồng ý rồi. Trong phòng mọi người đều nghe thấy. Không tin Quận Chúa có thể hỏi bọn họ...
- Vô sỉ... Vô lại.... Ta mới không làm việc cho ngươi.
- Quận Chúa muốn mai một trong chỗ này cả đời? Muốn tài năng của mình xuống mồ theo mình? Không muốn chính mình tỏa sáng rực rỡ trong vườn hoa?
- Ta cái gì cũng muốn. Duy nhất không muốn là cống hiến năng lực của mình cho ngươi.
- Thôi vậy. Dù sao Quận Chúa có tài hoa như thế nào ta còn thật không biết. Biết đâu lại là có tiếng nhưng không có miếng... Như vậy ta cũng không dám dùng.
- Ngươi mới mua danh chuộc tiếng...
- Ta vẫn sẽ để cho người đem sách vở đến cho Quận Chúa. Còn có cả một số quyển sách dạy chuẩn tắc của nữ giới...
Đăng bởi | ĐinhChiểu |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 19 |