Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàn môn sĩ tử

Tiểu thuyết gốc · 1833 chữ

Lâm Gia Thành: 3 cấp huyện thành

Nhân khẩu: 3.050.657

Kinh tế: 90

Trị an: 85

Dân tâm: 90

Quân sự: 85

Kiến trúc: Tiệm rèn(2500), Tiệm may(1400), Xưởng mộc(500), Bến thuyền(50), Xưởng đóng thuyền (80), Xưởng nuôi tằm dệt vải (30), Quặng mỏ....

Đặc sản: Hoàng Kim Lương, Rượu Cung Đình, rượu Trúc Diệp Thanh, Trà Long Tỉnh, Lụa Ngũ Sắc, Ngọc trai, Heo vàng...

Có thêm mấy ngàn nhân tài thợ thủ công, Lâm Gia Thành các xưởng sản xuất lại được mở rộng ra thật nhiều.

Đối với nhân tài thợ thủ công, Lâm Thiên vẫn luôn là không biết đủ.

Nếu như có thể, hắn nguyện ý một nửa lãnh địa đều là thợ thủ công...

Hầu gia Triệu Thanh đưa ra thật nhiều thứ tốt. Trong đó có một loại khiến cho Lâm Thiên hơi nghi ngờ, đó là đặc sản Heo vàng.

Hắn đã nhìn qua 2 đôi heo giống. Cũng chỉ thấy được màu sắc bên ngoài hơi vàng đậm một chút, ngoài ra không gặp cái gì khác biệt so với heo lợn bình thường.

Cũng không biết thịt có gì đặc biệt....

....

Thanh Quận

Lâm Thiên cùng với hàng dài đội ngũ lần lượt đi ra khỏi truyền tống trận.

Công việc vận chuyển vũ khí trang bị đến phòng đấu giá bình thường vẫn là Lâm Thiên tự mình làm. Mỗi tuần một lần vận chuyển, số lượng đủ để đấu giá 2 lần trong tuần.

Chỉ khi nào quá bận rộn thì mới để cho Hoa Mộc Lan đi thay.

Nằm trong Quận thành phòng đấu giá quả thực là mang lại lợi nhuận cực lớn. Mỗi tuần 2 lần đấu giá, mang lại cho Lâm Thiên số lượng lớn vàng bạc.

Nam Cung Ngọc Diệp ở phương diện kinh doanh đấu giá này làm vô cùng tốt.

Không chỉ như vậy, nàng còn chủ động tặng lễ kết thân với một số người có quyền thế trong thành, từ đó lấy được bảo vệ.

Phòng đấu giá bề ngoài là bán các loại đặc sản. Trong Quận thành những người giàu có cũng là rất thường xuyên đến mua sắm. Thậm chí đều đã đặt hàng số lượng lớn.

Chuyện này khiến cho Lâm Thiên có nhiều ngoài ý muốn.

Dù sao hắn buôn bán đặc sản cũng chỉ là làm vỏ ngoài cho chuyện bán đấu giá vũ khí trang bị cho người chơi.

Bây giờ không chỉ vũ khí trang bị đấu giá thuận lợi. Đến cả đặc sản cũng là buôn may bán tốt.

Đặc sản Lâm Gia Thành có mấy loại. Trước kia giá cả đều tham khảo từ chỗ Bạch thị thương hội. Bây giờ đều nâng giá lên không ít, thế nhưng người mua vẫn lườm nượp.

Giới quyền quý gia tộc thế tộc... Quả thực là vô cùng giàu có a. Không quan tâm chút tiền lẻ này...

- Đại nhân.

Lâm Thiên vừa bước vào cửa hàng thì Nam Cung Ngọc Diệp cũng nhận được thông báo mà đi ra.

- Nghe nói đại nhân có một chuyện làm ăn lớn, không biết kết quả như thế nào?

- Ta tự mình xuất mã, kết quả có thể không tốt sao?

Nam Cung Ngọc Diệp nói đến chuyện làm ăn lớn hẳn là việc cấu kết với Hầu gia Triệu Thanh làm chuyện xấu.

Tin tức này hẳn là Hoa Mộc Lan báo cho nàng. Tuần trước Lâm Thiên bận việc chuẩn bị, Hoa Mộc Lan là người áp tải vận chuyển vũ khí trang bị đến đây.

Hai người trước sau đi vào trong hậu viện.

Phía sau cửa hàng chỗ hậu viện, trong sân bây giờ đã được trang trí đầy đủ. Hoa hoa cỏ cỏ, thác nước, núi giả...

Nam Cung Ngọc Diệp cơ bản là bê nguyên một phần Phủ Thành chủ hậu viện khung cảnh thu nhỏ tới đây.

Bàn đá dưới gốc cây

Chậm rãi đầy ưu nhã mà pha trà cho Lâm Thiên, Nam Cung Ngọc Diệp nhoẻn miệng cười hỏi

- Đại nhân có thu hoạch rất lớn?

- Giá trị trên dưới 2000 vạn lượng vàng, gần vạn thợ thủ công...

Đối với chuyện này Lâm Thiên cũng không có gì che giấu. Dù sao nơi này cũng không có người ngoài.

Nam Cung Ngọc Diệp nghe vậy không khỏi tặc lưỡi.

2000 vạn lượng vàng. Con số này đều đã bằng với vàng bạc châu báu làm quà dẫn tiến mà Nam Cung gia mang đến trước đó.

- Nghe nói đại nhân còn mang về một vị Quận Chúa?

- Ừm?

Nghe ra Nam Cung Ngọc Diệp trong giọng nói có chút không đúng. Lâm Thiên mỉm cười vươn tay ôm lấy nàng.

- Đại nhân, thiếp còn đang pha trà.

Ngồi trên đùi của Lâm Thiên, Nam Cung Ngọc Diệp có chút bất mãn mà uốn éo mông đít.

- Quận Chúa a. Là dạng người cha mẹ không thương anh em không vui loại kia.

- Nào có người nói người khác như vậy a đại nhân.

- Không dễ nghe nhưng là sự thật. Anh trai của nàng không vui nàng a. Hiện tại đều hận không thể để ta giúp đem người giữ lại, thậm chí diệt trừ.

Hai tay vây quanh vòng eo thon gọn của Nam Cung Ngọc Diệp, Lâm Thiên chậc chậc miệng nói

- Quyền lực, ghen ghét, đố kỵ... Làm mê muội tâm trí người a. Đến cả người thân của mình cũng....

- Hoàng tộc chính là vậy. Không nói đâu xa xôi, thế gia vọng tộc cũng là như vậy. Ngao cò tranh nhau, đấu đá lẫn nhau, tranh giành quyền lợi...

Nam Cung Ngọc Diệp cũng gật gật đầu.

Xuất thân trong gia tộc lớn nàng thừa biết những chuyện gia đấu này.

- Vĩnh An Quận Chúa a.... Ta vốn định xong chuyện thì đem người trả về. Thế nhưng tình hình này nếu như đem người thả về, chỉ sợ nàng chết trên đường a.

- Phu nhân có thể không biết, trong đám hộ vệ của Quận Chúa có đến 1/3 là người của anh trai nàng. Còn nhận nhiệm vụ trừ khử nàng trên đường...

- Mặc dù ta đã diệt trừ những người này. Thế nhưng Hầu gia sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Hiện nay hắn còn đã khống chế được cả huyện thành...

- Vĩnh An Quận Chúa?

Nam Cung Ngọc Diệp ngước mắt nhìn xem Lâm Thiên, có chút giật mình mà hỏi

- Đại nhân nói là Vĩnh An Quận Chúa Triệu Vĩnh An?

- Ừm! Phu nhân quen biết?

- Cũng không phải quen biết. Thiếp chỉ gặp qua một lần... Trong một buổi tụ hội!

- Ta nhớ được các ngươi cũng không có ở gần nhau a?

- Tụ hội là do Công Chúa mở ra...

Nam Cung Ngọc Diệp chậm rãi giải thích. Lâm Thiên gật gật đầu, lại hỏi

- Vĩnh An Quận Chúa rất có tài năng sao?

- Nàng được đánh giá rất cao. Là nữ giới người nổi bật. Nếu như không phải là nữ nhi, không phải ở trong thân phận con cái của tội nhân... Vài năm nữa Vĩnh An Quận Chúa chắc chắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của Vương gia...

- Thật sự có tài năng như vậy? Nàng mới bao nhiêu tuổi đâu a....

- Tài không đợi tuổi a đại nhân.

.....

- Hàn môn học sinh, bái chào đại nhân.

- Các vị không cần như vậy. Không biết các vị là?

Lâm Thiên đầy mặt nghi hoặc nhìn xem trước mắt mười mấy người trẻ tuổi.

Vừa rồi hắn đang cùng với Nam Cung Ngọc Diệp chiến đấu hăng say, vui đến quên cả trời đất đâu. Tự nhiên lại có nha hoàn bẩm báo có người muốn bái phỏng.

- Đại nhân, chúng ta trong lúc khôn cùng được phu nhân ra tay tương trợ cứu giúp, theo phu nhân mời chào... Hôm nay đến đây là muốn bái kiến đại nhân...

- Nghe nói đại nhân trọng dụng người có tài, không phân thấp hèn thân phận... Một chút tài mọn, nguyện cống hiến cho đại nhân.

Mấy người nói chuyện lại để cho Lâm Thiên có chút ngây ngẩn cả người.

- Phu nhân!

Gặp Nam Cung Ngọc Diệp từ trong phòng bước ra, nhóm người vội vàng chắp tay hành lễ.

- Các vị đều tới rồi a. Còn xin mời lên lầu ngồi nói chuyện.

Nam Cung Ngọc Diệp mỉm cười ưu nhã.

Nhóm người ở nha hoàn dẫn đường mà lần lượt đi theo lên lầu 3 chỗ cửa hàng. Cũng là phòng đấu giá.

- Này là chuyện gì?

Người đều đi, Lâm Thiên liếc mắt nhìn đầy mặt ửng hồng, xuân phong phơi phới Nam Cung Ngọc Diệp.

- Hàn môn sĩ tử bên trong Quận thành. Thiếp thay đại nhân mời chào. Những người này tài năng rất không tệ, nhân phẩm đoan trang...

- Bọn họ chỉ vì xuất thân hàn môn mà không được trọng dụng...

Cổ đại đối với hàn môn tử đệ vẫn là vô cùng không coi trọng.

Xuất thân hàn môn tử đệ, mặc dù tài học không tầm thường, nhưng cũng không được chào đón.

Đại Hán mặc dù có khoa cử tuyển dụng nhân tài, thế nhưng muốn thi cử được thành tích tốt, muốn làm quan cũng không phải chuyện dễ dàng.

Trừ khi có tài hoa kinh thế được quan viên lớn đề cử. Nếu không muốn bộc lộ tài năng là chuyện vô cùng xa vời.

Trước đó đã như vậy. Hiện tại thì càng không cần phải nói. Quan lại... Đều là con cháu của thế gia vọng tộc.

Chỉ là...

Đây là cái tình huống gì?

Bánh từ trên trời rớt xuống?

Được rồi, đây cũng không phải là bánh từ trên trời rơi xuống. Mà là do Nam Cung Ngọc Diệp bỏ thời gian công sức đi tìm kiếm nhân tài...

- Phu nhân vất vả rồi.

- Thiếp không có tài hoa hơn người. Chỉ có thể cố gắng ở một số chuyện giúp đỡ đại nhân.

....

Sau đó chuyện thì dễ dàng.

Nhận được hơn 10 tên sĩ tử đầu nhập, Lâm Thiên lòng đầy vui vẻ, trên mặt đều cười nở hoa rồi.

Nhóm này sĩ tử này đầu nhập, chỉ cần vượt qua kiểm tra khảo nghiệm tài năng là có thể vừa học vừa làm... Bổ sung thêm nhân lực cho bộ máy hành chính vẫn luôn không đủ người của Lâm Gia Thành.

Lâm Gia Thành trước đó tình hình nhân tài miễn cưỡng có thể. Hiện tại nhân khẩu đều tăng vọt lên đến 300 vạn, tình trạng thiếu hụt nhân tài quản lý lại xuất hiện.

Niềm vui tràn đầy Lâm Thiên sau đó tự nhiên là hung hăng khen thưởng Nam Cung Ngọc Diệp một phen.

Đều làm cho nàng gọi khàn cả giọng, cả người nhiều lần vô lực... Gọi cả nha hoàn đến rồi cầu xin thì hắn mới miễn cưỡng dừng lại ban thưởng.

Bạn đang đọc Võng Du Địa Cầu Lãnh Chúa sáng tác bởi ĐinhChiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐinhChiểu
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.